Chuyển ngữ: Hắc
Bạch Mai nhìn người trước mắt, ngỡ ngàng lắp bắp: "Chàng... chàng là A Doãn ư?"
Nghe thấy cái tên A Doãn, Tiêu Thần Tức càng thêm khẳng định người trước mặt chính là Hầu Mai năm đó. Tiêu Thần Tức xúc động nói: "Sao nàng lại ở
đây? Bọn họ nói sau khi nàng rời khỏi Triệu Châu, đã tới một thôn trang
nào đó."
Bạch Mai càng hoang mang: "Chàng đi Triệu Châu tìm ta? Nhưng sao chàng lại ở đây?" Nàng nhìn Thường Như Tinh phía sau
hắn, lại nhìn đám người Tiêu phu nhân phía xa nói: "Hôm nay không phải
là sinh thần của Tiêu phu nhân ư? Vì sao chàng lại ở đây..."
Nàng ngừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Thường Như Tinh: "Chẳng lẽ chàng là... của cô ấy ..."
"Không phải..." Tiêu Thần Tức vội phủ nhận.
Thường Như Tinh đứng ngay phía sau hai người, đương nhiên nghe thấy rõ ràng,
thấy Tiêu Thần Tức thẳng thừng phủ nhận mối quan hệ giữa hai người, cảm
thấy rất khó chịu, lại thấy Tiêu Thần Tức cầm chặt tay của Bạch Mai mà
không có ý bỏ ra, liền biết giữa hai người này có gì đó, tuy nàng rất
muốn biết vì sao chuyện lại thành ra thế này, nhưng cũng không dám tiếp
tục ở lại, chỉ có thể cúi đầu xoay người bỏ đi.
Thường
Như Tinh vừa đi, Tiêu Thần Tức vội nói: "Ta... ta là đại công tử nhà họ
Tiêu Thần Tức. Trước kia không nói cho nàng biết là vì..."
Bạch Mai bất ngờ, lặp lại: "Cái gì? Chàng là Tiêu Thần Tức ư?" Tiêu Thần Tức không ngờ Bạch Mai lại có phản ứng như vậy, cũng rất ngạc nhiên.
"Năm đó, rõ ràng chàng nói mình họ Chúc, tên là Chúc Doãn..." Bạch Mai lẩm bẩm.
Nhắc tới việc này, phải nói tới quá khứ của bọn họ. Năm đó Tiêu Thần Tức mười tuổi, Bạch Mai bảy tuổi.
Nhà hai người không ở kinh thành, vì đều là chức quan nhỏ, cai quản những
vùng đất xung quanh, Hầu gia ở Triệu Châu, mà Tiêu gia lại ở gần đó,
phong cảnh Triệu Châu rất đẹp, mỗi khi Tiêu Minh Duệ tới Triệu Châu làm
việc, Tiêu Thần Tức và Tiêu Ngân Đông đều muốn đi theo. Nhưng năm đó
Tiêu Ngân Đông tám tuổi mắc lỗi, phải ở nhà chịu phạt, chỉ có Tiêu Thần
Tức được cho phép đi cùng.
Lúc đó Tiêu Ngân Đông khóc
nháo ầm ĩ, khiến Trịnh Thấm rất đau lòng, kéo Tiêu Minh Duệ lại xin cho
con, đúng lúc ấy Tiêu Thần Tức cũng muốn cầu xin cho em trai, cũng đi
tìm Tiêu Minh Duệ... lúc ấy hắn đã nghĩ kỹ, cứ nói với cha rằng, nếu chỉ cho một mình hắn đi cùng, e rằng sẽ rất buồn, hắn muốn đưa em trai cùng đi tới Triệu Chậu chơi.
Nhưng lúc Tiêu Thần Tức tới
thư phòng của cha thì lại không thấy cha hắn đâu, hắn ở lại đó chờ, cuối cùng vào gian trong nằm chờ rồi ngủ quên mất,... đến lúc tỉnh lại nghe
thấy bên ngoài của tiếng nói chuyện, hắn đang định ra thì lại nghe thấy
giọng nói của mẹ.
"Lão gia, ông đừng bất công như thế,
Ngân Đông còn nhỏ như thế, thỉnh thoảng mắc lỗi là chuyện bình thường,
nó muốn đi Triệu Châu, ông cứ dẫn nó đi cùng đi."
Tiêu
Thần Tức vốn định ra nòoài, nhưng nghe thấy hai chữ "bất công" khiến hắn bất giác dừng lại. Thực ra, hai chữ "bất công" ấy dùng cho Trịnh Thấm
mới là thích hợp.
Mặc dù nhìn qua có vẻ Trịnh Thấm đối
xử với hai đứa con đều rất tốt, nhưng rõ ràng có thể nhận ra bà yêu Ngân Đông nhiều hơn. Thần Tức cũng biết, lại cho rằng thỉnh thoảng mẹ mới
bất công như thế, hơn nữa cũng đều là chuyện nhỏ, huống hồ hắn là anh
cả, đương nhiên phải nhường em, chưa bao giờ cảm thấy có vấn đề gì.
Nhưng bây giờ...?
Sau đó hắn nghe thấy giọng của cha: "Hừ, bà cứ tiếp tục chiều Ngân Đông như thế, sớm muộn gì cũng khiến nó thành một đứa ngang ngược vô phép! Ngân
Đông chẳng chịu học tập Thần Tức, ngoan ngoãn như thế mới tốt."
Sau đó lại nghe thấy giọng nói oán hận của mẹ: "Thần Tức, Thần Tức, ông lúc nào cũng chỉ biết nghĩ tới Thần Tức, ông có nhớ hay không, dù sao Thần
Tức cũng là con của người khác..."
"Trịnh Thấm!" Tiêu Minh Duệ quát.
Mỗi lần ông gọi thẳng tên Trịnh Thấm, tức là ông đang rất giận. Trịnh Thấm
đành phải ngậm miệng, mãi lúc sau mới ấp úng nói: "Haizz, vừa rồi ra do
tôi nhất thời nóng vội, ý của tôi là, Thần Tức cũng là con của chúng
ta... Nhưng Ngân Đông cũng là con kia mà, sao ông có thể bất công như
thế? Người khác không biết, còn tưởng rằng Ngân Đông mới là con nuôi của chúng ta..."
Tiêu Minh Duệ nói: "Được rồi, bà đừng có
xin hộ Ngân Đông nữa, lần này nó phải học được bài học, bà nói với họ,
nó khóc cũng vô dụng, lần này chắc chắn tôi không dẫn nó tới Triệu
Châu... tôi chỉ dẫn Thần Tức đi cùng mà thôi."
"Vậy chi bằng, ông đừng dẫn đứa nào đi hết!" Trịnh Thấm hậm hực.
"Hừ, Thần Tức không làm gì sai, sao lại phải để nó ở nhà?" Tiêu Minh Duệ gạt đi. "Tôi muốn cho nó biết, làm sai thì phải chịu phạt, mọi thứ không
phải dễ dàng mà có."
"Haizz, được rồi, vậy tôi ở nhà
chăm Ngân Đông vậy, trên đường đi ông nhớ chăm sóc Thần Tức, ông là
người lớn, bộn bề công việc nhưng đừng có chểnh mảng không lo cho thằng
bé." Trịnh Thấm thở dài. "Lại nói, Triệu Châu là nơi Thần Tức sinh ra,
ông đi thăm mộ anh Chúc, có định dẫn Thần Tức đi cùng không? Dù sao ông
ấy cũng là cha của Thần Tức..."
Trịnh Thấm nói tới đây
rồi dừng lại, những lời Tiêu Thần Tức muốn nói đã không cần nói nữa, hai người kia nói thêm vài câu rồi cũng rời khỏi thư phòng.
Từ đầu tới cuối, không ai phát hiện ra Tiêu Thần Tức ở bên trong, chỉ có
Tiêu Thần Tức ngỡ ngàng đứng đó, mở to mắt nhìn căn phòng, không nói nên lời. Hắn không phải con ruột của nhà họ Tiêu ư? Cha hắn họ Chúc, hắn là người ở Triệu Châu ư? Thỉnh thoảng mẹ bất công không phải vì em trai ít tuổi hơn hắn ư?
Cha dẫn hắn đi mà không dẫn em theo, không chỉ vì hắn không làm chuyện gì sai, mà còn vì muốn dạy cho em một bài học ư?
Mỗi việc bọn họ làm, điều kiện đầu tiên chính là "vì em trai."
Tiêu Thần Tức không còn giữ được khuôn mặt tươi cười như trước, hắn ngây
người ngồi trong phòng khóc một mình, sau đó lau nước mắt, như chưa từng có chuyện gì xảy ra, rời khỏi thư phòng, sau đó theo cha tới Triệu
Châu, chuyện cầu xin kia hắn cũng không muốn nhắc đến.
Tuy cố gắng ra vẻ như không có gì xảy ra, nhưng dù sao Tiêu Thần Tức vẫn
còn nhỏ, không giấu được tâm trạng sa sút, trên đường đi Tiêu Minh Duệ
cũng hỏi vài lần. Tiêu Thần Tức lấy lí do đường đi quá xóc khiến hắn khó chịu, đến khi tới Triệu Châu, bọn họ ở lại phủ của tri phủ Triệu Châu - Hầu Ninh gia. Vốn dĩ hắn hào hứng tới Triệu Châu ngắm cảnh, nay lại
không còn chút cảm xúc.
Mà khi đó, Hầu gia có một tiểu
thiên kim, tuổi tác cũng ngang ngang với hắn, chính là Bạch Mai sau này. Khi đó Bạch Mai mới có bảy tuổi, còn là thiên kim Hầu phủ, tuy từ nhỏ
được yêu chiều mà đâm ra kiêu ngạo nhưng dù sao vẫn chỉ là một bé gái.
Lại nói, những tiểu thư như thế từ nhỏ đã được dạy không ít thơ từ ca
phú, nên cũng có vẻ nho nhã tuy nhiên vẫn rất ham chơi, thỉnh thoảng lại lén chạy tới tiểu viện nhảy dây, hái hoa.
Hai người
sống ở hai khu khác nhau, nên chưa từng gặp mặt. Một ngày nọ, Tiêu Thần
Tức ở trong phòng mãi cũng chán, nên mới đi lang thang trong phủ Hầu
gia... Tiêu Minh Duệ từng nói rằng hắn có thể đi dạo xung quanh, nhưng
không được xông thẳng vào phòng người khác.
Kết quả là
vừa mới đi tới tiểu viện, chỉ nghe thấy tiếng cười trong trẻo của cô bé, Tiêu Thần Tức ngạc nhiên nhìn qua, đã thấy một bé gái mặc y phục màu
trắng đang ngồi trên bàn đu dây, nhìn xinh đẹp tuyệt trần, rất đáng yêu. Nhưng chỉ một lát sau, cô bé đã phát hiện ra hắn, vội vàng ngừng lại,
nổi giận quát: "Ngươi là ai?"
Tiêu Thần Tức nhìn trái
nhìn phải, khẳng định là cô bé đang nói mình, ngại ngùng đi vào, hắn vốn định nói mình là con trai cả của Tiêu đại nhân tới ở nhờ, nhưng không
hiểu vì sao, hắn lại nói ta họ Chúc, tên là Chúc Doãn.
Cô bé kia vẫn trợn mắt quát: "Vì sao ngươi lại ở trong nhà ta?"
"Ta... ta bị lạc đường..." Tiêu Thần Tức buột miệng trả lời.
Nhưng cô bé lại tin: "Hả? Sao ngươi lại lạc đường vào nhà ta nhỉ... Những gia đinh kia không cản ngươi lại ư?"
Tiêu Thần Tức lắc đầu: "Không có, tại ta nhỏ thế này, hình như bọn họ không phát hiện ra."
Cô bé kia giận dữ, giậm chân đáp: "Đúng là một đám mù... Này, giờ ngươi biến khỏi đây cho ta!"
Tiêu Thần Tức đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ, nên làm ra vẻ vô tội nói: "Nhưng mà ta không biết đường."
Cô bé kia trợn mắt, ngẫm nghĩ hồi lâu mới nói: "Hừ... nhìn dáng vẻ ngu
ngốc của ngươi, chẳng lẽ là người hầu nhỏ của ai đó? Thảo nào mà gia
đinh không có ý định cản ngươi lại..."
Tiêu Thần Tức
không nói gì, để mặc cô bé tự suy diễn lung tung, cô bé kia liếc hắn vài lần nói: "Ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài, nhưng ngươi phải làm giúp ta một
việc..."
Tiêu Thần Tức gật đầu: "Việc gì?"
Cô bé chỉ lên quả xanh phía trên cái cây có treo bàn du dây nói: "Ngươi hái xuống cho ta."
Tiêu Thần Tức: "..."
Cô bé kia bực tức nói: "Chần chừ gì nữa? Mau hái đi."
Tiêu Thần Tức hết cách, hắn cũng không giỏi leo trèo, nếu có thể giống em
trai leo như khỉ, thì việc này sẽ rất dễ dàng... Nghĩ tới Tiêu Ngân
Đông, Tiêu Thần Tức lại cảm thấy khó chịu, hắn không nghĩ thêm nữa,
nhanh chóng lại gần, học theo sách vở chậm rãi leo lên. Cô bé kia rõ
ràng đã muốn hái quả kia rất lâu rồi, thấy hắn lên cây liền vỗ tay hoan
hô, cổ vũ để cho hắn nhanh chóng hái được quả.
Tiêu
Thần Tức nhất nhất nghe theo, cô bé kia nhận được nhiều quả, vô cùng hài lòng, cho phép hắn leo xuống. Nhưng đến khi Tiêu Thần Tức trèo xuống,
lại bước hụt chân, cả người ngã thẳng từ trên cây xuống, tay phải xước
sát, đùi phải tím bầm.
Hầu Mai sợ hãi, không còn quan tâm tới đống trái cây, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi không sao chứ?"
Tiêu Thần Tức cắn rắng nói: "Không sao... Đau quá."
Hầu Mai vội chối: "Không, không phải lỗi của ta... Là tại ngươi, vì sao ngươi lại không cẩn thận như vậy..."
Tiêu Thần Tức gật đầu: "Đúng, là do ta không cẩn thận."
Hầu Mai cuống cuồng, không biết phải làm thế nào mới phải, muốn gọi người
hầu tới giúp nhưng Thần Tức lại không cho, cuối cùng Hầu Mai phải chạy
về phòng, lấy một ít thuốc trị thương, rồi lại chạy vào tiểu viện, bôi
thuốc giúp hắn, sau đó đỡ hắn dựa vào tường ngồi nghỉ.
Xong xuôi, trên người Hầu Mai bám đầy bụi bặm, bình thường nàng rất thích
mặc y phục màu trắng, muốn bản thân xinh đẹp sạch sẽ như tiên nữ, ai ngờ lại vì tên ngốc này mà bẩn như vậy, vì thế rất giận nhưng vẫn phải nhịn xuống nói: "Ngươi cảm thấy khá hơn không?"
Tiêu Thần Tức gật gật đầu: "Khá hơn rồi, cảm ơn nhé."
Chờ đến khi trời sắp tối, Tiêu Thần Tức khập khiễng rời đi, Hầu Mai cũng
quên mất lúc đầu hắn nói không biết đường, vì sao giờ lại biết đường về, chỉ dặn hắn ngày mai lại đến, mình sẽ giúp hắn bôi thuốc.
Tiêu Thần Tức vốn không định tới nữa, nhưng thấy Hầu Mai lo lắng, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu. Sau này, mỗi ngày Thần Tức đều tới viện
chơi, để Hầu Mai bôi thuốc cho hắn, Hầu Mai cảm giác mình cũng giống
thầy thuốc, vừa tự khen bản thân vừa bôi thuốc cho hắn, nhưng thật ra
nàng cũng tình nguyện làm việc này.
Thường xuyên qua lại, hai đứa trẻ càng trở nên thân thiết.
Nhưng rồi Tiêu Thần Tức cũng phải theo Tiêu Minh Duệ rời đi, trước khi đi hai ngày, hắn theo thói quen tới tiểu viện, nói với Hầu Mai rằng mình sắp
phải đi, Hầu Mai không hiểu, cứ ngơ ngác nhìn hắn. Tiêu Thần Tức nhẫn
nại giải thích, rằng mình phải tới một nơi rất xa, không thể ngày ngày
tới chơi với nàng nữa, Hầu Mai sửng sốt, buồn bã, cuối cùng bật khóc.
Thần Tức hoảng hốt, nhưng không hiểu vì sao trong lòng lại thấy rất ngọt
ngào, an ủi nói, sau này nhất định sẽ trở lại, dù sao hai châu cũng rất
gần nhau.
Hầu Mai nín khóc, mỉm cười, hai người ngoắc
tay thề hẹn. Tiêu Thần Tức hứa với Hầu Mai, chậm nhất sang năm sẽ trở
lại thăm nàng. Lúc ấy hai người còn nhỏ tuổi, cảm thấy đối phương là một người bạn rất tốt, chứ nói xa hơn thì lại không có gì, chỉ cảm thấy hy
vọng được gặp lại đối phương. Nhưng Tiêu Thần Tức lại không ngờ rằng,
sang năm sau khi hắn đang nghĩ cách khuyên cha tới Triệu Châu chơi, cha
lại được thăng quan, cả nhà chuyển tới kinh thành.
Kinh thành với Triệu Châu chính là biển trời cách biệt. Tiêu Thần Tức không
cam lòng, vì lâu lắm không được gặp, không thể thực hiện được lời hứa,
thỉnh thoảng sẽ lại nhớ tới thời gian ở bên Hầu Mai, càng thêm nhớ nàng.
Nhưng sau khi đến kinh thành, giống như rơi vào một chảo nhuộm, thân thế của
mình, cha chìm nổi chốn quan trường, còn vì tương lai của bản thân hắn,
đều rất bận rộn. Từ khi đến kinh thành, những chuyện đã qua đã trôi vào
dĩ vãng. Tiêu Thần Tức cũng khác với trước đây, chuyện tươi cười đối với hắn là một việc hết sức đơn giản, nhưng trong mắt lại không có ý cười.
Thoáng một cái đã năm năm trôi qua, năm Tiêu Thần Tức mười lăm tuổi, nhân
chuyến đi chơi của mẹ, hắn đã tới Triệu Châu, thuận đường bái phỏng Hầu
phủ, không ngờ đúng lúc Hầu Mai theo mẹ về nhà ngoại, cũng không biết
giờ đang ở nơi nào, vì không có nhiều thời gian, Tiêu Thần Tức đang
luyến tiếc ra về.
Sau này bận rộn việc khoa cử, gian
khổ học tập, mười bảy tuổi năm ấy đỗ Trạng Nguyên, chính thức bước chân
vào chốn quan trường, năm thứ nhất bận đến sứt đầu mẻ trán, vì thế lại
ba năm sau hắn mới quay lại Triệu Châu.
Ba năm sau, lần thứ hai Tiêu Thần Tức dự định đi Triệu Châu lại đột nhiên nghe được
chuyện Hầu gia bị tịch thu gia sản, hắn vô cùng ngạc nhiên, thậm chí còn cầu xin cha giúp đỡ, cha lại giữ kín như bưng, nói hắn rằng chuyện này
không thể xoay chuyern, huống hồ chỉ chém đầu một mình Hầu Ninh, không
chu di cửu tộc đã là nhờ Thánh thượng khai ân. Tiêu Thần Tức không biết
phải làm sao, đành phải lao tới Triệu Châu, nhưng không gặp được Hầu
mai, chỉ nghe được tin Hầu phu nhân vì quá đâu buồn mà thắt cổ tự vẫn,
Hầu Mai dẫn theo em gái duy nhất rời khỏi Triệu Châu.
Không ai biết Hầu Mai đã đi đâu, có người đoán là trở về quê ngoại của Hầu
phu nhân, đó là một vùng nông thôn xa xôi hẻo lánh, Tiêu Thần Tức đã tới đó, nhưng lại không thu được kết quả gì, chỉ có thể buồn bã quay về
kinh, thỉnh thoảng nhớ tới Hầu Mai, trong lòng càng thêm sầu khổ.
Chớp mắt một cái, ba năm nữa đã trôi qua.
Hắn tìm kiếm bao lâu, lại không thể tìm thấy.
Năm năm, ba năm lại ba năm, tính ra hắn và Hầu Mai đã xa nhau mười mọt năm, nhưng hắn lại không ngờ rằng, Hầu Mai... lại tới kinh thành.
Chuyện cũ có rất nhiều điều không thể nói hết, trong lúc nhất thời Tiêu Thần
Tức không thể giải thích, chỉ có thể nói: "Xin lỗi, năm đó ta đã dối
nàng... Sau đó ta đã đi tìm nàng, nhưng nàng và mẹ lại không ở Hầu phủ,
sau đó ta lại nghe được tin nhà nàng gặp chuyện, lại đi tìm nàng, nhưng
vẫn không gặp..."
Bạch Mai nhìn Tiêu Thần Tức, cảm thấy mọi chuyện đúng là một cơn ác mộng, nàng hao tâm tổn sức, tuy trong
lòng bất mãn nhưng không dám chống đối Tiêu Ngân Đông, còn suýt nữa bị
Tiêu Ngân Đông chiếm đoạt. Giờ nàng lại hạ dược với Tiêu Ngân Đông,
không tiếc dùng sự trong sạch của mình để bước chân vào cửa nhà họ Tiêu, chỉ vì muốn chữa bệnh cho em gái...
Không ngờ rằng,
anh trai của Tiêu Ngân Đông, hay còn được gọi là Tiêu đại công tử vang
danh chốn kinh kỳ, chính là "gã người hầu" hiền như khúc gỗ năm đó.
Bạch Mai nhìn Tiêu Thần Tức, cảm xúc vui mừng khi nãy nhanh chóng tiêu tán,
nàng chậm rãi rút tay ra, hành lễ rồi dịu dàng nói: "Thúy Hương viên
Bạch Mai, xin chào Tiêu công tử."
Tiêu Thân Tức ngạc nhiên, khẽ thở dài, đang định nói gì đó thì Bạch Mai bỗng tái mặt: "Em trai của chàng..."
Tiêu Thần Tức ngớ người không hiểu gì, Bạch Mai hốt hoảng nhìn về mấy gian nhà đằng kia.