Chuyển ngữ: Hắc
Bạch Mai cũng không
biết rốt cuộc Tiêu Thần Tức đã đàm phán thế nào. Nàng chỉ biết rằng sau
khi Lâm Tiểu Chúc rời đi, nàng cứ ngây người chờ bên ngoài tiểu đình,
sau đó cửa phòng bật mở rồi Tiêu Thần Tức mỉm cười bước ra, theo sau là
Chu ma ma cũng nở nụ cười tươi tắn.
Bạch Mai do dự giây
lát, rồi cũng đi tới. Chu ma ma vừa trông thấy Bạch Mai liền nói: “Bạch
Mai à, Tiêu đại nhân và ta đã bàn bạc xong, giờ cô có thể thu dọn đồ đạc rời đi, vì đề phòng chuyện bất ngờ sẽ xảy ra, tốt nhất không nên nói
cho những người khác biết, từ từ rồi ta sẽ công bố tin này. Ngay cả Vi
Nhi cũng…”
Bạch Mai căng thẳng nghe bà ta nói.
Chu ma ma cười nói tiếp: “Vi Nhi cũng đi theo cô, ta đã khế ước bán mình
của cô và Vi Nhi cho Tiêu đại nhân, cô yên tâm đi. Toàn bộ quần áo,
trang sức của cô cũng có thể mang đi hết.”
Bạch Mai ngẩn
người, bất ngờ nhìn Chu ma ma, sau đó lại nhìn Tiêu Thần Tức, Tiêu Thần
Tức cười cười: “Mau đi thu dọn đồ đạc đi.” Nụ cười ấy, thật sự quá xa
xăm.
Nhưng bây giờ Bạch Mai không có thời gian nghĩ nhiều, nàng vội vàng đi thu dọn đồ đạc… Tên của nàng vốn từ khí chất của bản
thân mà ra, đương nhiên cũng không có nhiều đồ trang sức quý giá, thu
dọn cũng rất nhanh, tuy quần áo có hơi nhiều, nhưng cũng toàn những bộ y phục mỏng nhẹ, chỉ có một hai chiếc áo khoác hơi dày mà thôi.
Chu ma ma đã chủ động sai người đi gọi xe ngựa cho họ, Bạch Mai đã thu dọn
xong, cũng mau chóng ra xe nên cũng không quá mệt mỏi.
Đợi đến khi dọn dẹp xong, Tiêu Thần Tức còn kiên quyết cầm giúp cho nàng
phần lớn đồ đạc, Bạch Mai khẽ nói cám ơn, nhưng không thấy Thần Tức trả
lời, chỉ thấy Thần Tức nhanh chóng rời khỏi đây.
Bạch Mai: “…” Nàng khẽ thở dài, mang nốt chỗ hành lý còn sót lại đi theo hắn, Chu ma ma cũng ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại dặn dò Bạch Mai đừng quên mình, lúc thì nói với Tiêu Thần Tức rằng khi nào rảnh thì tới đây chơi, đương nhiên, chẳng có ai thèm đáp lời bà ta…
Cũng có cô gái
nhận ra điều gì đó, tên là Tiên Liên từng có quan hệ thân thiết với Bạch Mai chạy tới đây, nhỏ giọng hỏi: “Bạch Mai, cô muốn đi ư?”
Bạch Mai hơi hơi gật đầu, cũng không nói gì.
Tiên Liên trợn mắt: “Nhưng cô vẫn còn bảy năm nữa…”
Bạch Mai cười cười, cũng không giải thích gì them, tiếp tục đi về phía
trước… Những cô gái không tiếp xúc nhiều với Bạch Mai chỉ có thể dùng
ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, ghen tị và không cam lòng nhìn theo bóng
lưng nàng, một vài người khác lại len lén thở phào nhẹ nhõm.
Cứ như thế Bạch Mai rời khỏi Thúy Phương viên, Chu ma ma chỉ đi theo đến
cửa, sau khi nhìn hai người lên ngựa, bà ta chỉ phất tay một cái. Chờ
đến khi xe ngựa dần đi xa, nụ cười trên mặt bà ta tắt ngóm, vẻ mặt không vui, sau đó xoay người đi vào trong.
Mà bên trong xe,
Bạch Mai ngồi đối diện với Tiêu Thần Tức, Tiêu Thần Tức đã không còn
cười cười như khi nãy mà trong lòng Bạch Mai cũng thấp thỏm không yên,
lại thấy Thần Tức không hề có ý muốn nói chuyện, nàng đành phải mở lời
trước: “Chuyện kia…”
Bây giờ Thần Tức mới liếc mắt nhìn nàng.
Bạch Mai nói: “Lần này, thật sự cảm ơn chàng.”
Tiêu Thần Tức nói: “Không cần.”
Bạch Mai nói tiếp: “Chuyện Vi Nhi…”
“Nàng không cần giải thích với ta…” Hiển nhiên là Tiêu Thần Tức biết nàng
muốn nói gì, hắn lạnh lùng cắt ngang: “Chỉ cần mỗi khi gặp cô ấy, nàng
tự cảm thấy áy náy là được.”
Bạch Mai ngẩn người, cười khổ: “Ta… Lúc ấy ta chỉ hơi do dự, nhưng cũng không phải thật sự sẽ đồng ý.”
Tiêu Thần Tức lạnh lùng nghiêng đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn nàng.
Hành động ấy khiến Bạch Mai cảm thấy rất áp lực, nàng nói: “Chẳng qua ta không muốn mắc nợ nhà chàng quá nhiều.”
Thần Tức thản nhiên nói: “Nàng nghĩ một đằng làm một nẻo.”
“…” Bạch Mai cắn môi. “Ta biết, nhưng ta không biết rằng lúc ta bất chợt do dự ấy lại khiến chàng lạnh lùng như vậy, chàng cũng nghe thấy rồi đáy,
Vi Nhi vốn có khế ước năm năm, lúc trước nếu không phải ta nhìn thấy em
ấy quá nhỏ, nên chọn em ấy làm nha hoàn của mình thì có lẽ Vi Nhi đã bị
ép tiếp khách từ ba năm trước! Ta cũng không mắc nợ Vi Nhi!”
Thần Tức nhìn thoáng qua nàng, ánh mắt tràn ngập sự thất vọng: “Hầu Mai, nàng khác hẳn trước kia.”
Bạch Mai đờ người ra, sau đó nói: “Tiêu Thần Tức, sao chàng không nói ngay cả cái tên của chàng cũng khác hẳn trước kia?”
Tiêu Thần Tức bình tĩnh đáp: “Tên của nàng cũng thay đổi rồi.”
Bạch Mai: “…” Rõ ràng bầu không khí đang vô cùng nghiêm túc, nhưng cuối cùng lại có phần buồn cười đến hoang đường, Bạch Mai cười khổ rồi nói tiếp:
“Có phải chàng thấy bây giờ ta rất ích kỷ phải không?”
“Không phải.” Tiêu Thần Tức lắc đầu.
Bạch Mai nhìn hắn, ánh mắt chờ mong. Tiêu Thần Tức lại nói tiếp: “Mà là quá ích kỷ.”
“…”
Tiêu Thần Tức nói: “Chỉ vì em gái nàng bị bệnh, mà nàng lại có thể hạ dược
với Ngân Đông, vì không muốn mắc nợ nhà ta, nàng tình nguyện để Vi Nhi ở lại Thúy Phương viên. Bạch Mai, giờ nàng giống như một cái bàn tính,
nàng cảm thấy bên kia có lợi thì nàng sẽ chọn bên kia, cũng chẳng thèm
nghĩ có những chuyện không phải cứ tính toán mà đạt được kết quả.”
Bạch Mai nói: “Tiêu Thần Tức, bây giờ không phải chàng đã là Tiêu học sĩ hay sao? Sao vẫn ngốc nghếch như vậy? Chẳng lẽ ở trong chốn quan trường
chìm nổi, bước trên con đường làm quan, có được rồi lại mất đi, chẳng lẽ chàng chưa bao giờ tính kế hay sao? Chàng chỉ biết phán đoán bằng cái
gọi là cảm tính ư?”
Thần Tức nhìn nàng: “Đương nhiên là
không. Nhưng ta có thể nói, ta bước chân vào quan trường bao nhiêu năm,
cũng chưa từng làm hại bất kỳ ai, chưa từng làm việc gì trái với lương
tâm.”
Bạch Mai cắn môi nói tiếp: “Đó là vì chàng có một
người cha là Tiêu thượng thư. Có ông ấy ở đó, đương nhiên người khác
không dám làm chuyện gì quá đáng với chàng… Tiêu Thần Tức, chàng không
thể chỉ trích ta như vậy, chàng không rơi vào hoàn cảnh của ta nên chàng không hiểu… Từ khi cha ta qua đời, chỉ còn lại mình ta dẫn theo một đứa em gái nhỏ, không nơi nương tựa, vô tình đi vào Thúy Phương viên, chàng nói ta không giống như trước kia, sao ta có thể vẫn giống trước kia?
Nếu ta vẫn như thế, e rằng đã sớm chết!”
Thần Tức thở dài: “Ta biết, thế nên mới không chủ đông nói chuyện với nàng. Là nàng không nên bắt chuyện với ta mới đúng.”
Bạch Mai bật khóc, Thần Tức nhìn nàng lại thở dài, đưa khăn cho nàng nói:
“Giờ nàng hay khóc thật đấy.” Cả ngày nay đã khóc không biết bao nhiêu
lần.
Bạch Mai đón lấy chiếc khăn, vừa nói: “Ta sống ở Thúy Phương viên ba năm, suốt ba năm nay những đồ dùng ta có được còn nhiều
hơn cả khi ta sống ở Hầu phủ suốt mười ba năm. Ta là một cô gái yếu
đuối, vũ khí của ta chỉ có hai loại, một là sắc đẹp, hai chính là nước
mắt.”
Nàng vò chiếc khăn trong tay: “Phần lớn thời gia, hai vũ khí này đều rất hữu dụng.”
Tiêu Thần Tức không buồn nhìn nàng nói: “Vậy sau này tới Tiêu gia, nàng cứ
tiếp tục sử dụng một trong hai loại vũ khí này đi. Mẹ ta rất dễ mềm
lòng, sáng nay thấy nàng khóc như vậy… À, nhắc mới nhớ, nếu Lâm Tiểu
Chúc học hỏi nàng, có lẽ đã không phải chiến đấu với mẹ ta, chỉ e giờ đã sớm trở thành Tiêu nhị thiếu phu nhân.”
Bạch Mai không
hiểu vì sao đột nhiên hắn lại nhắc tới Lâm Tiểu Chúc, ngẩn người rồi
cũng buột miệng nói: “Chàng nói như vậy, chẳng phải ta khóc nhiều hơn sẽ có thể trở thành Tiêu đại thiếu phu nhân hay sao?”
Nói xong nàng mới nhận ra mình nói gì, ng%A