Chuyển ngữ: Hắc
Bạch Mai nóng ruột đứng trước cửa Tiêu phủ, Vi Nhi đứng phía sau nàng khuyên nhủ, “Chị Bạch Mai,
không cần căng thẳng như vậy đâu, người hầu của Liễu thái y vừa mới
thông báo Liễu thái y sắp tới, tốt nhất chị nên vào phòng chờ đi…”
Bạch Mai lắc đầu: “Không, ta đợi ở đây cũng thấy yên tâm hơn.”
Vi Nhi thấy Bạch Mai như thế, cũng không dám khuyên thêm, gật đầu cùng
nàng đứng đợi ngoài cửa. Hai người hầu gác cửa đứng trước cổng Tiêu phủ
phía sau hai người len lén nhìn trộm.
Một lát sau, ước
chừng Liễu thái y sắp tới, Tiêu Thần Tức và Tiêu Minh Duệ cũng bước ra.
Bạch Mai thấy cả hai người đều ra nghênh đón, khẽ giật mình – đương
nhiên, cũng không hẳn là nghênh đón.
Dù sao người kia
cũng chỉ là một thái y, hai người này đi ra đây, ngoại trừ lý do Liễu
thái y là người bên cạnh Nhị hoàng tử, còn có thể giữa hai bên có giao
tình gì đó, nhưng cũng có thể vì đặc biệt mời Liễu thái y tới, mà phải
đích thân ra đón, tỏ vẻ cảm tạ.
Tiêu Minh Duệ và Tiêu
Thần Tức làm tới nước này, Bạch Mai vô cùng cảm động, nhưng giờ không
phải lúc thể hiện, chỉ nói hai câu: “Cảm ơn bác Tiêu, cảm ơn Tiêu đại
công tử.”
Tiêu Minh Duệ hòa ái nói: “Hôm nay đúng lúc chúng ta được nghỉ, không có gì.”
Tiêu Thần Tức không nói gì, chỉ lắc đầu… Chỉ không thấy Tiêu Ngân Đông tới,
chắc vẫn đang ở trong sân luyện võ, Bạch Mai đoán vậy.
Tuy Bạch Mai chỉ ở trong Tiêu phủ mới có vài ngày, nhưng có lần vào lúc
sáng sớm vô ý lạc đường mà trông thấy Tiêu Ngân Đông luyện võ, hắn cởi
trần, tay cầm trường thương, chân trụ vững, tung ra từng chiêu thức, có
khí phách quân nhân, mà đường nét cơ thể hắn cũng rất đẹp, cường tráng
mà không quá cục mịch.
Bạch Mai vô tình nhìn thoáng
quá, vội đỏ mặt chạy đi, sau đó mới biết được sau khi bị mất trí nhớ,
ngày nào Tiêu Ngân Đông cũng luyện võ…nghe nói vì cô gái Lâm Tiểu Chúc
kia.
Lúc nghe thế, Bạch Mai cảm thấy rất ngưỡng mộ Lâm Tiểu Chúc, Tiêu Ngân Đông thật lòng với nàng ấy như thế, chỉ tiếc lại
bị Trịnh Thấm cản trở, nếu không giờ có lẽ Tiểu Chúc đã sớm bay lên cao
làm phượng hoàng rồi.
Một lát sau, một chiếc xe ngựa
sang trọng chậm rãi đi tới. Bạch Mai căng thẳng nghiêng người nhìn ra,
chỉ thấy chiếc xe dừng trước cửa Tiêu phủ,sau đó một thư đồng bước
xuống, tiếp theo đó là một người đàn ông trẻ tuổi mặc trường bào lục sắc bước xuống, mái tóc buộc gọn gàng, dung mạo tuấn tú, phong nhã, khóe
mắt đậm ý cười, chỉ liếc mắt một cái mà khiến người đối diện như tắm gió xuân.
“Xin chào hai vị Tiêu đại nhân.” Liễu thái y mỉm cười chắp tay về phía này, sau đó đi tới.
Tiêu Minh Duệ và Tiêu Thần Tức cũng lên tiếng chào hắn, ánh mắt Liễu thái y
dừng lại trước Bạch Mai: “Nói vậy, vị này chính là người thân của cô bé
mắc bệnh lao phải không?”
Bạch Mai vội nói: “Vâng thưa Liễu đại nhân, tiểu nữ… Hầu Mai.”
Nàng muốn nói là Bạch Mai, nhưng cảm thấy cái tên này thật là… vì vậy đành phải nói tên thật của mình.
Liễu thái y gật đầu: “Vậy hãy đưa ta tới phòng cô bé đi.”
Bạch Mai nhanh chóng dẫn đường, Liễu thái y đi cuối cùng,trước khi cánh cửa
Tiêu phủ khép lại, hắnn hơi dừng chân, nhìn lướt qua bên ngoài, thấy
ngoài cửa không một bóng người, mới rũ mắt, thầm nghĩ: ngàn vạn lần đừng để ta thất vọng, Tô Tương Tương.
***
Tiểu Chúc mở cửa hàng xong, liền mong ngóng đứng chờ trước cửa tiệm, chỉ cần có xe ngựa tới, sẽ mở to mắt ngóng nhìn nhưng vẫn không thấy xe ngựa
của Tiêu Ngân Đông cho người tới đón nàng, khiến nàng có phần thất vọng.
Đúng lúc Tiểu Chúc chán nản thì một chiếc xe ngựa từ từ đi tới Lan Cao Minh Chúc, A Vũ xuống xe, thân thiện nói: “Lâm cô nương.”
Nàng nhận ra A Vũ, vui vẻ nói: “Ôi chao! Tiêu Ngân Đông dặn cậu đới đón tôi sao?”
A Vũ gật đầu: “Đúng thế.”
Nghĩ cũng thấy buồn cười, trước kia khi Tiêu Ngân Đông ngang ngược bắt ép
Tiểu Chúc, chính là do có A Vũ hỗ trợ, trói gô Tiểu Chúc lên kiệu, còn
mấy lần quát tháo nàng, nhưng sau khi Tiêu Ngân Đông thay đổi, A Vũ cũng sửa lại, mỗi lần gặp Tiểu Chúc lại rất cung kính, còn gọi là “Lâm cô
nương.”
Tiểu Chúc gật đầu. “Tôi vào chào bạn tôi một tiếng.” Sau đó xoay người đi vào trong.
Lúc này trong Lan Cao Minh Chúc không có khách, chỉ có mình Tô Tương Tương ở trong, nhưng không ngờ Tiểu Chúc vừa đi vào, còn chưa kịp nói gì thì
thấy Tô Tương Tương ôm ngực, sắc mặt đau đớn. Tiểu Chúc ngạc nhiên
gọi:“Tương Tương.”
Tương Tương không trả lời, há hốc miệng thở dốc, rồi đột nhiên nôn ra một ngụm máu.
Tiểu Chúc trợn mắt, vội vã chạy tới, đỡ Tô Tương Tương dậy: “Tương Tương! Cô làm sao thế này?”
Tương Tương yếu ớt lăc đầu: “Ngực tôi đau quá…”
Tiểu Chúc cuống lên, đưa tay đặt lên trán Tương Tương, phát hiện trán nàng
rất nóng, thấy Tương Tương không ngừng ho khan, thỉnh thoảng lại ho ra
một ít máu, Tiểu Chúc sốt ruột hét vọng ra ngoài: “A Vũ! A Vũ! Mau vào
đây!”
A Vũ hoảng hốt chạy vào: “Lâm cô nương, sao thế… A!”
Hắn cũng nhìn thấy Tương Tương nằm trên đất, trên người còn có máu: “Đây, cô nương này…”
Tiểu Chúc nói: “Còn ngẩn người ở đó làm gì? Còn không mau tớigiúp tôi đỡ cô ấy dậy! Đưa lên xe ngựa!”
A Vũ gật đầu, cúi xuống nâng Tương Tương đứng dậy, A Vũ nói:“Lâm cô
nương, hay là cũng đưa cô nương này tới Tiêu phủ đi. Không phải có Liễu
thái y tới hay sao…”
Tiểu Chúc vốn đang lo không biết
nên tìm y quán chỗ nào, nghe thế cũng gật đầu: “Đúng đúng, vị Liễu thái y đó nghe đồn y thuật cao siêu kia mà.”
Tương Tương: “…” Nàng nghĩ nhanh rồi đột ngột nắm tay áo Tiểu Chúc: “Ta, ta không tới Tiêu gia…”
“Hả? Vì sao?” Tiểu Chúc khó hiểu hỏi.
“Thật ra, không nói dối cô, ta đã trốn khỏi cung.”
“Trốn?”
Tương Tương yếu ớt gật đầu: “Tóm lại, tuy ta không nhớ Liễu thái y thế nào,
nhưng ta không thể mạo hiểm như thế, chẳng may Liễu thái y lại nhận ra
ta… Ta từ trong cung trốn ra, nếu bị bắt lại, e không thể tránh khỏi tội chết…”
Tiểu Chúc sợ rung: “Sao có thể như vậy?”
“Tôi không sao đâu, chẳng qua bị cảm lạnh mà thôi.. Khụ, cô không cần lo cho tôi, cô cứ tới Tiêu gia trước đi.”
Tiểu Chúc cả giận nói: “Sao cô có thể nói như thế? Sao tôi có thể mặc kệ cô
được? Được rồi, đừng nói nữa. A Vũ, cậu quay xe, chúng ta tới đường Mã
Hưng đến Hồi Xuân đường.”
Tương Tương ra vẻ: “Nhưng cô..”
“Dù thế nào đi nữa, làm sao tôi có thể bỏ mặc cô ở nhà.” Tiểu Chúc thở dài. “Giờ cô cứ nhắm mắt lại, nghỉ ngơi cho khỏe, lát nữa đến Hồi Xuân đường khám bệnh, nếu không có vấn đề gì, tôi sẽ tới Tiêu gia, có lẽ vẫn còn
kịp.”
Tương Tương gật đầu: “Vậy… làm phiền cô.”
Tiểu Chúc trừng mắt lườm nàng, bảo nàng không phải nói mấy lời khách sáo như thế, thấy Tương Tương từ từ nhắm nghiền hai mắt lại, trong lòng Tiểu
Chúc lại thấy tò mò, kỹ thuật chế hương của Tương Tương giỏi như thế,
lúc trước Tiểu Chúc từng nghi ngờ vì sao tuổi nàng vẫn còn trẻ mà đã rời cung, không ngờ nàng lại lén lút bỏ trốn…
Nhưng Tiểu Chúc không hiểu, chẳng phải mọi người đều mơ có thể bước chân vào cung hay sao?
Tương Tương đã vào được, vì sao lại muốn trốn ra?
Chẳng lẽ… chẳng lẽ có liên quan tới người mà nàng ấy “từng thích” ư?
Tiểu Chúc rất tò mò, nhưng nhìn Tương Tương có vẻ rất mệt, vì thế cũng không tiện hỏi. Không ngờ, xe ngựa đang chậm rãi chuyển động lại đột ngột
dừng lại, Tiểu Chúc nghi hoặc hỏi vọng ra: “A Vũ, làm sao thế?”
A Vũ không đáp.
Tiểu Chúc không hiểu gì, vội xốc mành lên, thấy A Vũ không ở bên ngoài, mà
ngồi ở vị trí điều khiển xe lại là một người đàn ông mặc đồ đen. Tiểu
Chúc hoảng hốt, đang định nói, lại cảm giác Tương Tương ở bên cạnh không hiểu vì sao lại run lập cập.
Tiểu Chúc kinh ngạc cúi
đầu, đã thấy Tương Tương nhìn chằm chằm hắc y nhân kia, dường như vô
cùng sợ hãi, nhưng nhìn ánh mắt của nàng, hình như không phải sợ gã hắc y nhân đó, mà là thứ gì đó xa hơn.
Còn không đợi Tiểu Chúc nghĩ tiếp, thì gã kia đã hừ lạnh, dừng xe ngựa lại, rồi đỡ môt người khác lên xe.
Người nọ mặc một bộ y phục màu vàng, tóc dùng chỉ vàng buộc gọn, nhìn rất đẹp nhưng làn da quá trắn, cằm cũng nhọn, nhìn giống như mang bệnh trong
người, lại nhìn sắc mặt hắn cũng rất tái nhợt, mày cau lại, thỉnh thoảng ho hai tiếng, hiển nhiên là một người thanh niên đẹp nhưng ốm yếu… Được rồi, mỹ nam, mặc dù tay chân mảnh khảnh nhưng cũng không giống người
thường, có thể thấy người này quanh năm đau ốm, khiến cơ thể quá mức gầy yếu.
Nhìn thấy người này, Tương Tương lại không run rẩy, Tiểu Chúc nhìn nàng, chỉ thấy nàng nhắm mắt lại, lặng lẽ khóc.
Tiểu Chúc cũng nhận ra người này có thân phận cao quý, vả lại hắn luôn cúi
mắt, ánh mắt thản nhiên lướt qua nàng đã khiến nàng rét run, nhưng nàng
vẫn cố nói: “Này, ngươi là ai?”
Hắc y nhân bên cạnh nạt: “Không được vô lễ.”
Người kia khoát tay áo, ho hai tiếng: “Ta là ai, cô không cần biết, ta sẽ không ra tay với cô, cô mau rời đi, khụ…”
Tiểu Chúc cắn môi: “Được, ta đi, Tương Tương, tôi đỡ cô.”
Người kia lại nói: “Cô có thể đi, nhưng nàng thì không thể.”
Tiểu Chúc: “Gì chứ, ngươi..”
“Tiểu Chúc, cô đi đi.” Không biết Tương Tương ngồi dậy từ khi nào, dựa vào
thành xe, nhắm mắt lại, nhìn có vẻ yếu ớt: “Tôi không sao.”
“Nhưng, Tương Tương…”
“Tiểu Chúc, mau đi đi.” Tương Tương khẽ đẩy nàng, lo lắng nói: “Hắn sẽ không làm gì tôi đâu.”
Tiểu Chúc nhìn Tương Tương, biết hai người là người quen cũ,mình ở lại cũng
không giúp được gì, đang định rời đi thì người kia đột nhiên nổi giận:
“Rõ ràng nàng biết ta không xuống tay với nàng, lại dám lén cấu kết với
Liễu An xuất cung???”
Tiểu Chúc nghe thấy hai chữ Liễu An, trợn mắt, theo bản năng lặp lại: “Liễu An?”
Đúng là Liễu Hà An, chỉ có thể là Liễu Hà An…
Nhị hoàng tử liếc mắt nhìn nàng, nhếch môi nói: “Thảo nào Liễu An lại mạo
hiểm giúp nàng xuất cung, sắp đặt nàng ở bên cạnh cô nhóc này, nói thế
chứng tỏ cô ta chính là cô nhóc con mà Liễu An luôn mong nhớ phải
không?”
Sắp đặt? Tiểu Chúc nghi hoặc, không kìm được
nhìn Tương Tương, lại thấy nàng đang nhìn mình, khi chạm phải ánh mắt
của mình, Tương Tương lại quay đầu đi.
Tiểu Chúc đột
nhiên hiểu ra, nàng cắn môi, nhảy xuống xe, liền trông thấy A Vũ bị
người ta đánh bất tỉnh nằm dưới đát. Tiểu Chúc giận dữ đá hai cái vào
người hắn, khiến hắn tỉnh dậy: “A… Lâm cô nương, tôi…”
Hắn chỉ chỉ xe ngựa, định nói gì đó, đã thấy hắc y nhân kia điều khiển xe đi mất.
A Vũ: “…”
“Không cần quan tâm tới thứ đó nữa, nhanh lên, chúng ta đi tìm xe ngựa, tôi muốn tới Tiêu gia ngay lập tức.”
A Vũ thấy sắc mặt lạnh lẽo của Tiểu Chúc, vội vã gật đầu,hai người chạy
đi tìm xe ngựa, thanh toán tiền xong liền đi tới Tiêu phủ. Tiểu Chúc nắm chặt tay, cắn môi mà không cảm thấy đau.
Liễu An? Hắn
chính là Liễu Hà An ư? Hắn biết mình đến kinh thành ư? Vì sao không tới
gặp mình? Vì sao còn xếp Tương Tương ở bên cạnh mình?
Nếu như thế, người mặc y phục màu vàng kia… chẳng lẽ lại Nhịhoàng tử.
Mà Tương Tương từng nói không biết Liễu thái y, nói không nhớ tên Liễu thái y, nay lại đột nhiên nôn ra máu…
E là vì không muốn cho nàng và Liễu Hà An gặp nhau, mà tất cả những chuyện này, lại do Liễu Hà An sai khiến…
Vì sao hắn lại không muốn gặp mình? Tiểu Chúc nhắm mắt lại.
***
“Vương thái y nói không sai, bệnh tình của tiểu cô nương Hầu Man không quá
nghiêm trọng, trị bệnh cũng không quá khó khăn, cơ hội khỏi bệnh rất
lớn, nhưng vì còn quá nhỏ, cần phải điều dưỡng cho tốt.” Liễu Hà An ra
khỏi phòng Mạn Nhi, nói với Bạch Mai: “Lát nữa ta sẽ sai người đưa thuốc cho cô bé,phương thuốc này sẽ không giống phương thuốc trước, không
dùng phù chính làm chính mà dùng để đẩy mầm bệnh là chủ yếu, có lẽ sẽ có tác dụng phụ. Thời gian đầu có lẽ sẽ nôn ra máu đen, ho rất nhiều,
nhưng uống hết ba thang thuốc, sẽ từ từ hồi phục. Chờ khi không còn nôn
ra máu đen nữa, bắt đầu dùng phương thuốc thứ hai để điều dưỡng, cho đến khi cô bé khỏi hẳn mới thôi.”
Liễu Hà An viết hai đơn
thuốc, vừa dặn dò người hầu Tiêu phủ cách bốc thuốc và thời gian sắc
thuốc, Bạch Mai nhìn hắn, thiếu điều muốn quỳ xuống lạy ta.
Khi Liễu Hà An viết xong, thấy Bạch Mai rưng rưng nhìn mình, hơi ngạc nhiên rồi nói: “Hầu cô nương, sao thế.”
Bạch Mai lau nước mắt: “Lần này, đều nhờ vào ngài cả.”
Liễu thái y cười nói: “Trách nhiệm của thầy thuốc là cứu người,vốn là chuyện đương nhiên, cô không cần cảm ơn ta.”
Bạch Mai lắc đầu, lại rơi nước mắt nhưng không nói gì nữa.
Thần Tức thấy hai người ra khỏi phòng, Bạch Mai nước mắt lã chã, có lẽ là do Liễu thái y đã tìm ra cách trị bệnh cho Hầu Mai, hắn nhếch môi, nhưng
không đi tới, liếc mắt nhìn Bạch Mai khóc sướt mướt, xoay người muốn đi.
Đúng lúc ấy Tiêu Ngân Đông cũng đi ra, nhìn thấy Bạch Mai vàLiễu thái y,
ngạc nhiên hỏi: “Bạch Mai cô nương, cô khóc gì thế? Chẳng lẽ em cô…”
“…”
Bạch Mai giận dữ mắng: “Ta vui quá mới khóc! Liễu thái y nóibệnh tình của em gái có thể chữa khỏi.”
“Ồ..” Ngân Đông gãi đầu, sau đó nhìn Liễu thái y: “Chào Liễuthái y, tại hạ là Tiêu Ngân Đông.”
Ánh mắt Liễu thái y lóe lên, sau đó hắn cũng bước tới nói: “Ồ,hóa ra đây chính là Tiêu nhị công tử, nghe danh đã lâu.”
Tiêu Ngân Đông có thể đoán được “nghe danh đã lâu” kia khôngcó ý tốt đẹp, khoát tay nói: “À, đúng rồi… Lâm cô nương chưa tới ư?”
Liễu Hà An ngừng lại nhưng không biểu lộ gì, Bạch Mai lại ngạcnhiên hỏi: “Lâm cô nương ư? Cô ấy muốn tới sao.”
“Đúng thế…” Tiêu Ngân Đông nhìn Liễu thái y nói: “Nàng nóicó thể mình có biết Liễu thái y, nên mới tới nhìn xem.”
Liễu Hà An: “…”
Bạch Mai mỉm cười: “Cô ấy? Sao cô ấy có thể quen Liễu thái yđược, chắc nhận nhầm người rồi.”
Tiêu Ngân Đông cũng ngạc nhiên nói: “Lạ thật, ta đã dặn A Vũđến đón nàng từ sớm, sao giờ vẫn chưa tới.”
Liễu Hà An cười cười, cũng không nói rốt cuộc mình có biết LâmTiểu Chúc hay không: “Đã không còn sớm nữa, ta phải hồi cung rồi.”
Bạch Mai vội vàng nói: “Vâng, vâng, để tôi đi thông báo vớibác Tiêu và Tiêu đại công tử một tiếng.”
Liễu Hà An nói: “Không cần, ta đang bận, giờ phải về luôn.”
Rồi sau đó vội vàng dẫn người hầu đi ra ngoài, Bạch Mai cũngvội vã theo sau muốn tiễn hắn. Tiêu Ngân Đông nghĩ thầm, Tiểu Chúc còn chưa tới,không
được, phải cản Liễu thái y lại, chờ Tiểu Chúc đến đây rồi mới cho hắn
đi.
Vì thế Tiêu Ngân Đông gọi lại: “Liễu thái y! Xin chờ mộtchút!”
Liễu Hà An làm như không nghe thấy…
Nhưng hắn vừa mới bước chân ra khỏi Tiêu phủ, chỉ thấy mộtchiếc xe ngựa cũ
nát tầm thường dừng lại, sau đó Tiểu Chúc nhảy xuống xe, nhìnthấy Liễu
Hà An, nàng ngẩn người: “Ngươi… ngươi.. ngươi đúng là Liễu Hà An?”