“Đã hai ngày trời rồi mà người vẫn chưa
tỉnh lại, ngươi cư nhiên vẫn nói không sao!” Thanh âm nam nhân hàn lãnh
bất mãn, như là tức giận ai.
“Chính là chỉ mệt thành ốm, đương nhiên
không sao a.” Một thanh âm của nam nhân khác vang lên, hơn nữa còn ẩn ẩn trong đó chút ý cười. “Cô nương người ta mấy ngày đêm một đường bôn ba, thân mình vốn đã hư nhược, ai bảo người không biết thương hương tiếc
ngọc, dám ngay lúc đó lập tức ăn người ta, họa vô đơn chí, đương nhiên
nguyên khí hao tổn quá nhiều, dù thế nào cũng phải nghỉ ngơi nhiều ngày
mới khôi phục lại được.”
“Nghỉ ngơi nhiều ngày đến tột cùng là
muốn mấy ngày? Ngươi hai ngày nay chỉ biết nói một câu đó, ngươi rốt
cuộc là thần y hay dung y (lang băm)!” Thanh âm nam nhân lạnh lẽo càng thêm lớn cùng tuyệt tình.
“Cho dù ta là thần y hay dung y, thứ
Trầm cô nương cần căn bản không phải một đại phu mà là được nghỉ ngơi
thật tốt. Ngủ cho đủ rồi tỉnh dậy ăn thật nhiều vào, đảm bảo nàng không
bệnh không đau.”
Trầm cô nương? Người bọn họ đang thảo luận là nàng?
Thần trí dần dần thanh tỉnh, Trầm Thiên
Hạm đầu tiên là cảm thấy đau nhức, xương cốt toàn thân cao thấp đều như
muốn tan ra, khiến cho nàng nhịn không được “ai” một tiếng.
Ngay tức khắc một bóng người bay tới bên giường nàng, nàng vừa mới mở hai mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt Võ
Hoài Thiên vô cùng lo lắng.
Hắn như thế nào lại ở đây?
Sau khi giật mình, kí ức trước khi ngủ cũng dần dà trở lại, hai má phút chốc liền hồng đỏ lên.
“Người xem, ta đều đã nói đi, chờ nàng
ngủ đủ tự nhiên sẽ tỉnh, vậy mà cứ không tin, lão đại yêu quá mất khôn
rồi.” Xem thấy nàng đã tỉnh, Lãnh Diệc Trần lá gan cũng to ra, triệt để
cười nhạo không bỏ sót nửa điểm sức.
Dù sao cũng còn dịp nào có thể nhìn thấy bộ dạng Võ Hoài Thiên thất thố cùng bối rối đến thế? Không nắm thật
chắc dịp này để chơi thì để đi đâu ——–
“Ngươi ra ngoài.” Võ Hoài Thiên trên
khuôn mặt có chút hồng hồng khả nghi, ngữ khí vậy nhưng vẫn là lạnh như
băng, ánh mắt bắn về hướng hắn lộ rõ, không chấp hành nhanh sẽ có hậu
quả gì.
“Ta biết ta biết.” Lãnh Diệc Trần vẫy
vẫy tay, rất phối hợp đi hướng ra cửa. Hảo hán không chấp nhặt, hơn nữa
hắn còn phải chờ xem đỉnh điểm vở kịch, chỉ cần có Trầm cô nương ở đây,
không cần phải vội vàng! “Ta sẽ sai người đem dược bổ khí cường thân đến đây, Trầm cô nương ngươi nhớ kĩ phải uống hết.”
“Đa tạ.” Nhìn không thấy mặt mũi, Trầm Thiên Hạm chỉ nghe đến hắn nhắc ra tên mình, cũng chỉ theo trực giác nói lời cảm ơn.
Võ Hoài Thiên mắt lạnh đảo tới, Lãnh Diệc Trần ngoan ngoãn câm miệng, quay người rời khỏi phòng.
Chờ tới khi người hoàn toàn biến mất,
ánh mắt Võ Hoài Thiên mới lại lần nữa quay trở lại trên giường, tinh tế
đem cả người nàng từ đầu đến chân xem xét một phen, chỉ sợ có gì ngoài ý muốn.
“Ta… Có cái gì không đúng sao?” Trầm
Thiên Hạm nháy mắt, theo ánh mắt hắn từ trên xuống dưới nhìn bản thân,
không rõ rốt cuộc là phát sinh ra chuyện gì.
“Nàng có chỗ nào không thoải mái?” Hắn chau chau mày, khuôn mặt đầy lo lắng chân thật.
“Chỉ là thân mình có chút đau, không cần lo lắng.” Hai má nàng hồng lên, nhớ tới đối thoại lúc trước giữa hắn
với Lãnh Diệc Trần, xem ra hắn lầm tưởng nàng sinh bệnh. “Ta không sao.”
“Không sao?” Võ Hoài Thiên cũng không cảm thấy như thế. “Ngủ liên tiếp hai ngày đêm còn kêu không sao?”.
“Ta ngủ hết hai ngày?” Trầm Thiên Hạm
khó dấu nổi ngoài ý muốn, thảo nào nàng có cảm giác chính mình dường như đã ngủ rất lâu, đã lâu rồi nàng chưa có một giấc ngủ yên ổn cùng hương
vị ngọt ngào như thế.
Vừa nhấc đầu đối diện khuôn mặt hắn căng thẳng, nàng lộ ra một chút đạm cười, “Không sao, ta đại khái chỉ là quá mệt mỏi thôi.”
Mấy ngày nay nàng một đường chạy về phía nam, gần như không có nghỉ ngơi chút nào, cũng khó trách sẽ ngủ say đến hai ngày, hại hắn phải vì nàng lo lắng quá.
“Quá mệt mỏi?” Hắn thâm trầm chuyên chú
nhìn nàng, khó có thể đồng tình nói: “Có sự cố lớn gì mà khiến nàng làm
hư thân thể chính mình, không quản ngày đêm chạy đi?”
Cho dù có thật là khẩn cấp tìm hắn, cũng không cần như thế a! Nàng không biết hành vi như vậy chính là càng
khiến hắn lo lắng đam tâm sao?
Trầm Thiên Hạm mân mân cánh môi, im lặng không trả lời.
“Nàng thực coi cơ thể bản thân là mình
đồng da sắt sao?” Nhìn thấy nàng một bộ dáng quật cường, Võ Hoài Thiên
nhẹ thán khí, không cách nào giận giữ mắng nàng .
Dù sao hắn cũng rất muốn được gặp nàng,
mà thực ra nhìn theo một góc độ khác, hành động này của nàng lại thỏa
mãn hư vinh cùng hy vọng xa vời nơi hắn.
“Chờ dược được đem đến, nàng ngoan ngoãn uống đủ cho ta.” Bỏ qua chuyện kia, dù sao nàng đã tới bên cạnh hắn,
hắn muốn hảo hảo chăm sóc thân mình hư nhược của nàng tốt lên. “Mấy ngày này nàng trước hết cứ ở lại đây, chờ sau khi đại hội võ lâm kết thúc,
ta cùng nàng sẽ trở về Cẩm Tú thành tìm Mạc Tĩnh Viễn.”
“Tìm thiếu gia?” Nàng nghe có chút mơ
hồ, không rõ chủ đề đối thoại như thế nào lại chuyển tới Cẩm Tú thành
cùng thiếu gia đi. “Vì sao?”
Hắn đưa ánh mắt chỉ trích nhìn nàng một cái, như là vấn đề nàng hỏi quá mức xuẩn (ngốc).
“Nàng hiện vẫn là gia phó ở Mạc gia,
đương nhiên muốn tìm hắn để lấy khế ước bán thân của nàng.” Luật pháp
hoàng triều Thiên Thịnh rất chặt chẽ, hôn sự của nô bộc cũng là từ chủ
tử ban cho, mà mọi quyền làm người đều nằm trong khế ước.
“Khế ước?” Nàng trợn hai mắt to, không rõ vì sao lại nhắc tới việc này. “Tìm thiếu gia lấy khế ước bán thân của ta làm cái gì?”
Nàng cẩn thận đánh giá thần sắc hắn, phát hiện hai đầu lông mày rậm kia sắp kéo lại thành một đường.
Võ Hoài Thiên nhướng cao mày, thẳng tắp nhìn nàng không chớp mắt.
“Nàng tìm ta, không phải là đã thay đổi
tâm ý, chuẩn bị cùng ta về Kình Thiên Bảo?” Nếu không nàng cần gì phải
một đường chạy về phía nam như vậy, chạy tới núi Nhị Tô không có chút
liên quan, dính dáng tới Mạc phủ làm gì? Lại càng chưa nói tới, trên tay nàng vẫn đeo trạc tử lục ngọc kia!
“Ta…..” Nàng quanh co nói, nhịn không
được nhìn lén sắc mặt người kia, xem hắn tỏ vẻ không kiên nhẫn, nàng rốt cuộc đành phải cố lấy dũng khí nói ra, “Ta không phải là tới tìm
ngươi!”
Võ Hoài Thiên đương trường ngốc lăng tại chỗ. “Vậy nàng ngày đêm gấp gáp chạy tới núi Nhị Tô làm cái gì?”
Trầm Thiên Hạm nhìn biểu hiện kì dị của hắn (kì dị là do ai chớ? ==’’), bất chợt nhận ra có hiểu lầm gì, trong lòng trực giác không ổn, nhịn
không được thán trời trong đầu, xong mới bày tỏ mục đích chân chính.
“Là tìm thiên kim tiểu thư Mạc gia, Mạc Nguyên Thiến.”
.
.
.
Một thân nam trang, Trầm Thiên Hạm dạo bước qua đình viện đằng sau sơn trang lớn, có cảm xúc bất lực bó tay.
Võ Hoài Thiên kiên quyết không nhường
người, không chịu để nàng độc thân hành động, theo như hắn nói, đợi đến
khi đại hội võ lâm kết thúc rồi sẽ đưa nàng về Cẩm Tú thành.
Vậy thì chuyện của Hương Hương phải làm
sao bây giờ? Võ Hoài Thiên mặc dù đã phái người đi tìm tiểu thư, song
nàng vẫn không tài nào yên tâm nổi. Vị tiểu thư của nàng kia tính tình
tinh quái hơn quỷ, chỉ sợ người của hắn rồi sẽ quay lại truy vấn nàng,
“Ngươi có thấy qua vị tiểu thư nào như thế sao?”
Thời gian kéo dài càng lâu, tình cảnh
của Hương Hương lại càng nguy hiểm. Nghĩ đến tin tức trước lúc đi nhận
được, nàng đau lòng không thôi. Rốt cuộc nên làm sao bây giờ mới tốt?
Xúc động đá đá đám lá vàng dưới chân,
đột nhiên nàng nghe thấy phía trước truyền đến thanh âm một nam một nữ
nói chuyện. Mà tiếng nói nữ tính kia —– thập phần thập phần quen tai!
Nàng tiêu sái bước nhanh tiến đến, không dám tin nhìn nữ tử trong đình. (này có thể nói là “xa ngàn vạn dặm, gần ngay trước mắt” không nhỉ?)
“Thiên Hạm?” Mạc Nguyên Thiến đứng trong đình cũng nhìn thấy nàng, kinh hỉ vội vàng tiến lên, một phen ôm chặt
lấy nàng, hoàn toàn không chú ý tới khuôn mặt sắt đá của nam nhân bên
cạnh ra sao. “Ngươi như thế nào lại ở đây?”
Xem rõ bộ dạng hưng phấn cười vui của
Mạc Nguyên Thiến, Trầm Thiên Hạm mới phản ứng lại, một phen đẩy nàng ra, trước biểu tình khó hiểu kì lạ của Nguyên Thiến, tặng nàng một cái bạt
tai.
“Thiên Hạm?” Mạc Nguyên Thiến ôm lấy bên má bị đánh, giật mình kinh ngạc.
Thượng Quan Ngự Kiếm một bên biểu tình
trùng xuống, nghĩ cũng không nghĩ liền ra tay giáo huấn tiểu tử không
biết trên dưới kia, Võ Hoài Thiên bỗng dưng từ đâu hiện thân phi tới,
rất nhanh đánh hạ chiêu thức của hắn, ôm lấy Trầm Thiên Hạm lui đi ba
bước lớn về sau.
“Thượng Quan, vị này là Trầm cô nương.” Võ Hoài Thiên trước khi hắn kịp ra chiêu thức thứ hai vội giải thích,
không hy vọng hảo hữu sẽ ngoại lệ ra tay với một thiếu nữ tử không chút
võ công trên người.
“Cô nương?” Thượng Quan Ngự Kiếm nhướng mi, ánh mắt lướt một vòng qua nam trang Trầm Thiên Hạm.
“Nàng có thói quen nữ phẫn nam trang.”
Võ Hoài Thiên bí mật thán trời trong lòng, đã nói cứ như vậy sẽ có ngày
gặp chuyện không may! Chờ sau khi sự kiện này xử lý hoàn tất, hắn khẳng
định sẽ đem toàn bộ nam trang của nàng ném sạch!
“Ngươi vì sao lại đánh nàng?” Xem tư
thái Võ Hoài Thiên bảo hộ người chặt chẽ, Thượng Quan Ngự Kiếm miễn
cưỡng thu hồi tay, không quên nói chuyện mới vừa rồi xảy đến.
Trầm Thiên Hạm không trả lời hắn, chính là chỉ một đường trừng mắt Mạc Nguyên Thiến đằng sau.
“Thiên Hạm, sao ngươi lại đánh ta?” Mạc
Nguyên Thiến cũng là không hiểu, Trầm Thiên Hạm luôn luôn cử chỉ nhã
nhặn, trong công việc luôn bình ổn quy củ, giảng giải lễ pháp, như thế
nào vừa thấy mặt nàng lại động thủ ra tay?
“Chuyện ta đào hôn khiến ngươi tức giận như thế?” Nàng nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có lý do này.
“Ngươi đào hôn hay không ta quản không
nổi.” Tiểu thư của nàng này luôn không biết trời cao đất rộng, mặc kệ
thế tục lễ giáo, làm ra được cái chuyện đào hôn này nàng tuyệt không mấy ngạc nhiên. Chính là….. Chính là, nàng giận là….
“Ngươi muốn đào hôn bỏ chạy, vì sao lại muốn Hương Hương thay ngươi gả?”
Mạc Nguyên Thiến buông tay, hóa ra mọi việc là như thế.
“Ta nghĩ nàng so với ta sẽ thích hợp hơn a.” Nàng không hiểu chính mình lần này lầm ở đâu. “Hơn nữa ta cũng
không thể dẫn nàng ấy ngao du giang hồ đi, nàng ấy từ nhỏ theo sau ta
làm loạn nhiều như vậy, chịu thay ta không ít rắc rối lớn bé, ta cũng
chỉ là muốn tính kế giúp nàng. Nhan Khánh Ngọc là tể tướng đương thời,
nhân phẩm cũng không tệ, phong thái cao lớn uy vũ đủ tư cách, Hương
Hương gả cho hắn coi như là có nơi chốn nương thân tốt a.”
“Nơi chốn nương thân tốt?” Trầm Thiên
Hạm hai mắt bốc hỏa, khí phẫn bừng bừng bốc cao khó thấy. “Hương Hương ở Nhan phủ, địa vị so với hạ nhân còn không bằng, này chính là ngươi vì
nàng ấy tìm một nơi nương thân tốt?”
“Hạ nhân? Sao lại thế được?” Mạc Nguyên Thiến ngây ngẩn cả người. “Hương Hương tốt như vậy, người Nhan phủ sao
lại có thể đối nàng ấy như vậy?”
“Thực đơn giản đi! Bởi vì nàng ấy không
tên là Mạc Nguyên Thiến, không phải thiên kim đại tiểu thư Mạc phủ!”
Trầm Thiên Hạm hừ lạnh.
“Sao có thể như vậy?” Mạc Nguyên Thiến
choáng váng, không ngờ đến sự tình lại không thuận lợi như nàng tưởng
tượng, trong lúc nhất thời không biết làm sao. “Hiện giờ ở đâu? Hương
Hương ở đâu?”
“Người vẫn ở trong Nhan phủ a!” Trầm
Thiên Hạm nghĩ đến liền nhịn không được đỏ hồng mắt. “Ta mời người giúp
ta điều tra tin tức về Hương Hương ở đó, không ngờ Nhan Khánh Ngọc cư
nhiên sai Hương Hương tới tạp vụ làm việc nặng!”
“Không thể nào!” Mạc Nguyên Thiến không
dám tin trừng lớn mắt, Hương Hương từ nhỏ tới lớn, một chút việc nặng
nhọc cũng chưa bao giờ để nàng ấy đụng qua, so với một tiểu thư chính
quy như nàng còn có phong thái tiểu thư hơn nữa, hiện tới Nhan gia cư
nhiên phải làm việc nặng? Trời ạ, Hương Hương nhát gan thích khóc lại
kiều kiều nhược nhược, làm sao có thể chịu được?!
“Không thể, không thể như vậy.” Nàng
kích động lắc mạnh đầu, bắt lấy ống tay áo Trầm Thiên Hạm. “Các ngươi
thì sao? Các ngươi có đi nói chuyện giúp nàng?”
“Sao lại không, nhưng là lão gia không
cho phép.” Trầm Thiên Hạm cắn môi, mệt mỏi càng nhiều. “Ta cùng Nhạc
Nhạn quỳ gối cầu xin người cùng phu nhân, nhưng lão gia nói, là chúng ta có lỗi với Nhan gia trước, hiện còn mặt mũi tới vì Hương Hương nói
chuyện sao? Hơn nữa Hương Hương đã gả tiến vào trong Nhan phủ, là người
của Nhan gia, chúng ta giờ đã là người ngoài, căn bản không thể can
thiệp.”
“Nhảm nhí! Nhan gia đối xử với Hương
Hương như vậy, không hề đem nàng ấy trở thành người một nhà!” Mạc Nguyên Thiến tức giận đá chân. “Đại ca của ta thì sao? Hắn lại có thể xem Nhạc Nhạn quỳ gối cầu xin mà trơ mắt sao?”
“Thiếu gia đã đi xa bàn sinh ý, nhanh
nhất cũng phải mất nửa tháng nữa mới có thể trở về.” Trầm Thiên Hạm thở
hắt một hơi dài. “Cho nên ta mới đi tìm ngươi. Sự tình đều do ngươi dựng lên, đương nhiên phải để ngươi ra mặt giải quyết, hơn nữa ngươi mới là
thiên kim tiểu thư thực sự của Mạc gia, là chủ tử của Hương Hương, ngươi mới có tư cách tới Nhan phủ đòi người!”
“Đi! Chúng ta bây giờ lập tức tới Nhan
phủ!” Sự tình là do nàng nháo loạn, nàng đương nhiên có trách nhiệm xử
lý, hơn nữa giờ không biết Hương Hương có ổn không, nếu chậm trễ chút,
nàng thực sự không dám tưởng tượng tiếp.
Ở đó làm hạ nhân? Mạc Nguyên Thiến không dám dừng lại, mau chóng kéo Trầm Thiên Hạm cùng đi!
“Chờ đã.” Thượng Quan Ngự Kiếm vẫn luôn
đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện, khuôn mặt lạnh lẽo ngăn trở
trước đường nàng đi. “Nàng nghĩ làm cái gì?” Hắn trong lòng có loại dự
cảm phi thường không tốt.
“Đương nhiên là tới Nhan phủ kêu bọn hắn thả người! Hết thảy sự tình đều là ta gây ra, không liên quan tới Hương Hương, cùng lắm thì tự thân ta sẽ bồi bọn họ!” Mạc Nguyên Thiến không
chút nghĩ ngợi trả lời.
“Nàng phải gả cho tên nam nhân đó?” Hắn nhíu mày.
Nàng sửng sốt, không nghĩ nhiều liền nói: “Nếu bọn họ nhất định đòi ta gả mới chịu thả người, ta đây liền gả!”
“Nàng mơ tưởng!” Thượng Quan Ngự Kiếm
giận đỏ mắt, không để nàng kịp phản kháng liền ôm nàng vào lòng, giữ
chặt nàng một chút động đậy cũng không thể. “Nàng trở về phòng cho ta,
thế nào cũng không được phép đi!”
Nghĩ trở về gả cho tên nam nhân khác? Cửa cũng không có!
“Thượng Quan Ngự Kiếm! Ngươi làm cái
gì?!” Bị hắn ôm chặt chẽ ở trong ngực, Mạc Nguyên Thiến lại đấm lại đá.
“Thả ta ra, ta muốn đi cứu Hương Hương! Ta muốn đi…..”
Câu nói ngắt nửa chừng thì biến mất, bởi vì Thượng Quan Ngự Kiếm giận giữ đã điểm á huyệt của nàng.
“Nàng như thế nào cũng không thể đi!”
Thượng Quan Ngự Kiếm trầm thanh trừng mắt, không nói thêm một câu khiêng nàng đi, trở về phòng của chính mình.
“Chờ chút.” Trầm Thiên Hạm nhìn hai thân ảnh dây dưa dần đi xa, lúc này mới giật mình cảm thấy cần đuổi theo bọn họ, khiến Võ Hoài Thiên một phen bắt lấy nàng.
“Nàng muốn làm cái gì?” Sắc mặt Võ Hoài Thiên nhìn thế nào cũng không tốt.
“Tiểu thư nàng ấy……” Bị đôi mắt nghiêm lệ của hắn trừng, Trầm Thiên Hạm nhịn không được loạn loạn nhịp tim.
“Nàng ấy đã là người của Thượng Quan,
không cần nàng quản.” Không cần nghĩ cũng biết, Thượng Quan tuyệt đối sẽ không buông tha nữ nhân của chính mình, càng không cần bàn tới chuyện
cho gả đi nam nhân khác.
“Nhưng là….” Hương Hương còn chờ nàng ấy tới cứu! Thật vất vả mới tìm được tiểu thư rồi, như thế nào có thể cứ thế quên đi!
“Không có nhưng là.” Võ Hoài Thiên giữ
lấy cằm nàng, thần sắc nghiêm túc. “Sự kiện này ta sẽ giúp ngươi, chờ
sau hai ngày nữa đại hội sẽ kết thúc, lúc đó chúng ta liền lên đường tới kinh thành.”
“Không cần, tiểu thư đi cùng ta là được
rồi.” Chờ đến khi hắn đem sự tình ở đây xử lý xong, đến lúc đó Hương
Hương còn có thể bình an sao? Hơn nữa để bọn hắn đi chính là khiến sự
tình càng thêm phức tạp, chỉ xem phản ứng của nam nhân mới vừa rồi, chỉ
biết đi là càng thêm xấu.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Hắn còn mơ mới để cho chính nàng đi.
“Võ Hoài Thiên!” Trầm Thiên Hạm trầm
xuống sắc mặt, bất mãn thái độ chuyên chế này của hắn. “Ngươi không thể
quyết định thay ta mọi sự như thế, ta cũng không phải là…..”
Võ Hoài Thiên cũng không để nàng nói xong, làm theo Thượng Quan Ngự Kiếm, điểm á huyệt của nàng.
“……!!” Trầm Thiên Hạm giận giữ nhìn hắn, nhịn không được nắm đấm tay đánh hắn, chính là người đau lại thành
nàng, thân thể nam nhân cường tráng lại tuyệt không đau chút nào.
“Nàng ngoan ngoãn ở trong phòng.” Võ
Hoài Thiên ôm lấy nàng, lấy ánh mắt ngăn lại động tác như mèo cào kia.
“Trước khi đại hội kết thúc có vô vàn nguy hiểm, nàng không được chạy
loạn.”
Trầm Thiên Hạm ngưng lại cử động, nhớ tới hắc y nhân lúc trước.
“Không cần sợ, nàng ở đây rất an toàn,
qua hai ngày nữa ta sẽ đem nàng cùng mọi chuyện giải quyết.” Nhìn ra
khủng hoảng của nàng, hắn ôn nhu an ủi. “Cho nên trước khi sự việc ở đây kết thúc, nàng không nên tự tiện hành động.”
Con ngươi đen trầm không thấy đáy tỏa trụ nàng, yêu cầu nàng chấp nhận.
Đối với hết thảy, nàng chính là chỉ nhắm mắt, không có trả lời.
Nàng không có cách đáp ứng hắn.
.
.
.
Mới mở cửa sổ ra, liền nhìn thấy người
“bảo hộ” đứng dưới cửa sổ, Trầm Thiên Hạm rút lại cánh tay, ngoại trừ
thở dài cũng chỉ có thở dài.
Sớm đã biết Võ Hoài Thiên vô cùng nghiêm túc, chính là vẫn không ngờ bản thân lại bị trông giữ “cận nhận” như
thế, có chắp cánh cũng khó có thể bay.
Cửa đột nhiên bị mở ra, Trầm Thiên Hạm tưởng Võ Hoài Thiên đã trở về, không ngờ người nhìn thấy lại là Mạc Nguyên Thiến.
“Thiên Hạm, ngươi vẫn tức giận a?”
Không khí yên lặng cùng ngượng ngùng giữa hai người, cuối cùng vẫn là
Mạc Nguyên Thiến lên tiếng phá vỡ trước. “Ta biết ta đã hại Hương Hương
thật thảm, ngươi đừng tức giận nữa, ta nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp
cứu Hương Hương.”
Trầm Thiên Hạm liếc nhìn nàng ấy một cái, vẫn là nhịn không được thở dài.
“Ta không tức giận.” Này là lời nói
thật. So với việc giận Mạc Nguyên Thiến, nàng hiện giờ lo lắng cho Hoài
Hương hơn, cũng càng phiền não khốn cảnh chính mình.
“Thật sự?” Mạc Nguyên Thiến cười cười ỉ
ôi tới gần nàng, thân thiết như trước đây vẫn thế, “Vậy đừng không nói
chuyện với ta, ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi ngươi.”
“Ân?” Trầm Thiên Hạm nhàn nhạt trả lời, cũng không đẩy nàng đang tiếp cận ra. “Hôm đó đánh ngươi…..”
Kỳ thật bàn tay kia sau khi đánh xong,
Trầm Thiên Hạm cũng cảm thấy hối hận. Nàng vốn từ nhỏ lớn lên trong Mạc
phủ, tâm tư Mạc Nguyên Thiến thế nào nàng còn không rõ sao, tâm ý của
nàng thực sự là muốn tốt cho Hoài Hương, chỉ là còn khiếm khuyết không
biết tự vấn, chỉ biết tùy hứng làm việc nên mới gây ra đại họa.
“Ai, là ta đáng đánh.” Mạc Nguyên Thiến
cắt lời nàng, đối với cái tát kia của nàng tuyệt không để ý, ngược lại
cảm thấy chính mình thực sự vô cùng có tội.
“Ngươi ác!” Trầm Thiên Hạm quả thực là không có cách đối phó nàng, cá tính như vậy có kẻ nào có thể nhận đây? (thế mà có người nhận rồi đấy thôi… hắc hắc….)
Trực giác, nàng nhớ tới nam nhân hôm đó đối với tiểu thư nhà mình phát giận. (đó, thấy chưa… he he he ….)
“Ngươi cùng vị Thượng Quan công tử kia
có quan hệ gì?” Mặc dù hỏi như thế, nhưng kỳ thực Trầm Thiên Hạm trong
lòng cũng đã nắm chắc câu trả lời. Nhìn rõ hôm đó Thượng Quan Ngự Kiếm
biểu hiện ăn vị chua kia, đã đủ chứng minh giữa hai người có tình tố gì.
Này lại càng phiền phức! Nhan gia bên kia nàng ấy chưa giải quyết xong, bên này nàng lại chọc thêm một.
Nam kiếm thánh Thượng Quan Ngự Kiếm, lại không thể so Võ Hoài Thiên hoặc Nhan gia có điểm nào thấp hơn a.
“Hắn nói ta là phiền phức của hắn, này
có tính là quan hệ không?” Mạc Nguyên Thiến mắt thoáng liếc nhìn, nhẹ
giọng chầm chậm trả lời, đối lại ánh mắt không đồng tình của Trầm Thiên
Hạm, bèn kêu thối một tiếng: “Đừng nhắc tới hắn nữa a!”
“Hôm đó hắn giận khí bừng bừng khiêng
ngươi đi, hơn nữa tuyệt không cho ngươi đi Nhan phủ, ta đương nhiên muốn hỏi một chút.” Trầm Thiên Hạm chỉ sợ nàng ấy sẽ đem tâm tình không
thích hợp, sẽ lầm lỡ chính sự. “Ngươi đừng quên, ngươi “trên danh nghĩa” vẫn là thê tử của Nhan Khánh Ngọc chưa qua cửa đã bỏ trốn.”
Hôn sự Nhan gia còn chưa xử lý xong, nàng ấy đã theo một nam nhân tiến ra như vậy, thực không tốt.
“Đừng thuyết giảng ta, ta mới là có
chuyện cần hỏi ngươi đi.” Mạc Nguyên Thiến mới không nghĩ ngó ngàng tới
ác nam nhân kia, nàng nhưng là lại càng muốn biết vấn đề của Thiên Hạm. “Ngươi nói cho ta, ngươi quen biết ‘Võ Hoàng’ từ khi nào? Cũng không
chịu nói với ta, ngươi biết rõ ta ngưỡng mộ hắn!”
Còn dám nói nàng, chính mình không phải cùng với Võ Hoài Thiên ở chung một chỗ đó sao.
“Kình Thiên Bảo muốn hợp tác buôn bán
vải thêu ở miền Bắc, cho nên thiếu bảo chủ cùng hai tên hộ vệ tùy thân
tới Mạc phủ bàn sinh ý cùng thiếu gia…..”
“Ngừng.” Mạc Nguyên Thiến nhướng mắt, tay duỗi ra, ngăn nàng lại tiếp tục “báo cáo công sự”.
“Ta hỏi là ngươi cùng Võ Hoài Thiên,
nghĩa là ngươi cùng hắn như thế nào, đừng xả ra mấy ngôn từ liên quan
tới đại ca, Kình Thiên Bảo, Mạc phủ!”
Người mù cũng nhìn ra được giữa nàng cùng Võ Hoài Thiên có chuyện, nàng đừng nghĩ trốn!
Trầm Thiên Hạm cắn cắn môi dưỡi, như tượng thạch lặng im.
“Thiên Hạm, chuyện này ngươi đâu phải
cam chịu.” Mạc Nguyên Thiến nhịn không được giễu cợt. “Ai nha, này nếu
không có gì, làm sao phải ngượng ngùng a. Võ Hoài Thiên lịch sự tuấn tú, cũng là Võ Hoàng, còn là người nối nghiệp Kình Thiên Bảo, cùng ngươi
xứng đôi rất thích hợp đi.”
Trọng điểm là, nếu nàng ấy trở thành phu nhân Võ Hoàng, nàng sau này nếu muốn biết sự tình giang hồ gì, còn phải lo không có nguồn tin sao? Nghĩ đến liền khiến người hưng phấn nha.
“Thích hợp?” Trầm Thiên Hạm cười khổ
nhìn nàng, trải qua chuyện của Hoài Hương rồi, nàng thế nào vẫn chưa
nhận được giáo huấn? Không phải mỗi người đều giống như nàng, không thèm để ý tới thân phận tốt xấu!
“Có phải không?” Mạc Nguyên Thiến tinh
tế quan sát biểu tình của nàng, có chút ngoài ý muốn khó dấu. “Hay ngươi không có tình ý với hắn?”
Không có khả năng a, xem ánh mắt Thiên
Hạm luôn quản không được hướng tới trên người Võ Hoài Thiên, chỉ biết
nàng khẳng định là yêu thích hắn .
“Thiên Hạm, ngươi không phải là tự ti,
cảm thấy cùng Võ Hoài Thiên không cách nào xứng đôi đi?” Mạc Nguyên
Thiến thần sắc vửa tỉnh, không cần nhiều thời gian liền nghĩ ra đáp án.
“Không phải như vậy sao?” Nếu là Mạc
Nguyên Thiến, Trầm Thiên Hạm cũng không có cái gì cần giấu diếm, “Hắn
đường đường là thiếu chủ Kình Thiên Bảo, lại kiêm nhiệm thân phận Võ
Hoàng, có địa vị, có tài thế. Mà ta thì sao? Bất quá chỉ là một gia phó
nho nhỏ, cho dù là chủ sự một tú phường, vẫn như cũ chỉ là nô bộc a.”
“Ngươi lại thế nữa.” Mạc Nguyên Thiến
bắn ánh mắt xem thường, cánh tay dương lên ôm lấy nàng, “Ta không phải
đã nói sao? Ngươi chính là “tiểu thư” trong Mạc phủ chúng ta, toàn Cẩm
Tú thành đều nhận diện như vậy!”
“Giả không phải là thật, thật sự sẽ
không là giả, ta không nghĩ lừa chính mình.” Trầm Thiên Hạm bỏ tay nàng
ấy xuống, thản nhiên thừa nhận tâm ý chính mình. “Ta yêu hắn, nhưng là
ta cũng biết chính mình cùng hắn là không có khả năng. Với thân phận của hắn, mặc dù hắn thật sự muốn ta, cũng chỉ có thể thu ta làm thiếp, ta
tuyệt không có khả năng đáp ứng được.”
“Ai bảo lấy ngươi làm thiếp?! Nếu thật
ta còn lâu mới đáp ứng cho ngươi!” Mạc Nguyên Thiến trừng mắt, đứng bật
dậy. “Võ Hoài Thiên có nói muốn thu ngươi làm thiếp?” Nếu hắn thực sự
dám yêu cầu Thiên Hạm vậy, nàng có thế nào cũng phải hảo hảo chỉnh hắn
thật tốt, không cần biết hắn có phải Võ Hoàng hay không!
“Hắn không nói.” Trầm Thiên Hạm lắc lắc
đầu, giữ chặt tay Nguyên Thiến, chỉ sợ nàng ấy xúc động làm ra chuyện
gì. “Hắn là nói muốn lấy ta, nhưng đường đường là thiếu chủ Kình Thiên
Bảo, sao có khả năng cưới một gia phó?”
“Sao lại không có khả năng.” Mạc Nguyên
Thiến trắng mắt liếc nàng một cái, cực kì không vui nàng lại cứ xem
thường chính mình như vậy. “Hắn nếu để ý ngươi, yêu ngươi, đương nhiên
sẽ không quan tâm tới vấn đề này.”
Trầm Thiên Hạm chấn động tâm, thấp giọng nói: “Cho dù hắn thật sự nguyện ý, mấy vị trưởng bối trong nhà hắn lại
có thể đồng ý sao?”
“Trưởng bối trong nhà hắn, ta nắm chắc sẽ đồng ý.” Mạc Nguyên Thiến nháy nháy mắt đen, lộ ra tươi cười thông minh lại xảo trá.
“Cái gì?” Trầm Thiên Hạm ngốc lăng, không rõ ý nàng nói.
“Thiên Hạm, ai bảo ngươi không theo ta
cùng quan tâm sự tình giang hồ, hiện tới bây giờ mới thành để ý nhiều
như vậy.” Mạc Nguyên Thiến cười đến phi thường khả ái.
“Ngươi muốn nói cái gì a?” Trầm Thiên
Hạm bị nàng cười đến một đầu đen sầm, nàng không hiểu chuyện này rốt
cuộc có gì đáng buồn cười?
“Ta nói, ngươi có biết phu nhân bảo chủ
Kình Thiên Bảo, thân nương Võ Hoài Thiên, là có thân thế như thế nào?”
Nàng nháy mắt mấy cái, giấu giấu diếm diếm vẫn là không chịu nói thẳng
hết ra.
“Không biết.” Trầm Thiên Hạm đáp lại là
vô cùng trung thực, thầm nghĩ muốn thực nhanh biết đáp án. “Rốt cuộc là
có ý gì? Ngươi nói rõ ràng a.”
“Thật nôn nóng nha.” Mạc Nguyên Thiến lè lưỡi, cũng là nói lại cho Thiên Hạm biết.
“Người giang hồ đều biết, thân nương Võ
Hoàng chính là cốc chủ Đa Tình Cốc, luôn luôn phi thường coi nhẹ thế tục lễ giáo, quy phạm nữ tử, nhân duyên lúc trước cùng với thân phụ Võ
Hoàng, thực ra cũng chính là nàng ấy nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu), lớn mật theo đuổi.”
“Cái gì?” Trầm Thiên Hạm ngây ngẩn người.
“Cho nên ngươi nghĩ xem, vị “trưởng bối” như vậy nếu biết các ngươi tình ý ngọt ngào, lại sẽ bởi vì thân phận
ngươi mà không chấp nhận sao?” Mạc Nguyên Thiến kiều kiều mị mị hướng
nàng ném ánh mắt, nở nụ cười.
Trầm Thiên Hạm chấn động kinh ngạc không biết phản ứng ra sao.
Là vậy? Là như vậy sao? Nhưng là…. Thật sự lại có thể thuận lợi như thế?
“Thiên Hạm, ta đều đã nói hết với ngươi, ngươi như thế nào vẫn bày ra một khuôn mặt sầu khổ a?” Mạc Nguyên Thiến thu lại tươi cười, bất mãn nhìn Trầm Thiên Hạm tuyệt vẫn không vui vẻ.
“Ta…” Trầm Thiên Hạm nhìn nàng, thở dài
một hơi. “Cho dù là như vậy, cũng là chúng ta dự đoán mà thôi. Hơn nữa
thiếu bảo chủ chưa chắc đã nhận ý.”
Võ Hoài Thiên sẽ nguyện ý sao? Với thân phận địa vị của hắn, lại sẽ cam nguyện đem nàng trở thành chính thê sao?
“Này cứ giao cho ta đi.” Mạc Nguyên
Thiến hai mắt lóe sáng, không hề dè chừng, lo lắng vấn đề này. “Ngươi
hãy chờ tin tốt của ta đi!”