Cuộc chiến giành người hầu bùng nổ ở London. Quí bà Penwood gọi Phu nhân Featherington là đồ trộm cắp nham hiểm ngay trước mặt không dưới ba vị mệnh phụ, trong đó có cả vị thái tử tước phu nhân Bridgerton nổi tiếng !
Phu nhân Featherington đáp lại bằng việc gọi nhà của Quí bà Penwood chẳng hơn gì là một trại tế bần, rồi dẫn ra những chi tiết về sự ngược đãi đối với cô hầu phòng của bà ấy (cô gái với cái tên, như Bổn tác giả được biết, không phải là Estelle như lời tuyên bố trước đó, và hơn thế nữa, cô gái cũng không phải đến từ nước Pháp. Cô gái đó tên là Bess, và cô ấy đến từ Liverpool.)
Quí bà Penwood đã hiên ngang rời khỏi cuộc đấu khẩu trong cơn tức tối, theo sát theo bà là con gái của bà ấy, tiểu thư Rosamund Reiling. Cô con gái kia của Quí bà Penwood, Posy (người đang mặc một bộ đầm màu xanh lá không thích hợp chút nào) nán lại phía sau với một ánh nhìn xin lỗi trong mắt cho đến khi vị mẫu thân của cô ấy quay lại, chộp lấy ống tay váy của cô, và kéo cô đi khỏi.
Bổn tác giả chắc chắn không phải là người lập ra danh sách khách mời trong những bữa tiệc, nhưng thật khó để tưởng tượng ra cảnh nhà Penwood được mời đến buổi dạ hội tới của Phu nhân Featherington.
Phu nhân Whistledown của tờ Nhật báo Xã hội,
Ngày 7 tháng 5 năm 1817.
Thật là sai trái khi nàng ở lại.
Rất sai trái.
Cực kỳ, cực kỳ sai trái.
Vậy mà nàng vẫn chẳng nhúc nhích một inch nào.
Nàng đã tìm thấy một tảng đá rộng, tròn nhẵn, gần như bị che khuất bởi một bụi cây thấp và khá rậm rạp, sau đó nàng ngồi xuống, và không một lần nào rời mắt khỏi (thân hình) chàng.
Chàng trần truồng. Nàng vẫn chưa hẳn tin vào những gì mình nhìn thấy.
Chàng đang, tất nhiên là, vẫn có vài phần chìm dưới nước, với mặt nước gợn sóng lăn tăn ngang lồng ngực chàng.
Phần thấp hơn – nàng choáng váng nghĩ - phần thấp hơn thì ...
Có lẽ nếu nàng thành thật với bản thân, nàng sẽ phải sửa lại cái ý nghĩ trước đó của nàng thành : Chàng, không may chút nào, đang gần như chìm dưới mặt nước.
Sophie thì rất là ngây thơ trong sáng... ừ, thì, gần như ngây thơ trong sáng, nhưng kệ hết mấy thứ đó đi, nàng đang rất chi là tò mò, và nàng thì cũng vốn nửa đường yêu người đàn ông này rồi. Thế thì liệu có hư hỏng không khi ước có một cơn gió thật lớn, đủ lớn để tạo ra một đợt triều cường nhỏ và thổi bay thì chỗ nước đang che phủ cơ thể chàng rồi đổ chỗ nước đó ra chỗ nào đó khác ? Bất kỳ chỗ nào đó khác ?
Thôi được rồi, điều đó là hư hỏng. Nàng đang rất hư hỏng, và nàng không quan tâm.
Nàng đã dùng cả đời mình đứng trên con đường an toàn, con đường cẩn trọng. Chỉ duy nhất có một đêm trong cuộc đời ngắn ngủi của nàng, nàng mới ném hết mấy cái thứ cẩn trọng đó cho gió cuốn đi. Và đêm đó đã là đêm xúc động nhất, huyền diệu nhất, và tuyệt vời nhất trong đời nàng.
Vì vậy nàng quyết định ngồi lại đúng chỗ nàng đang ngồi, và nhìn hết những gì nàng có thể nhìn. Dù sao nàng cũng chẳng có gì để mất. Nàng chẳng có việc làm, chẳng có viễn cảnh gì cho tương lai ngoài lời hứa của Benedict là sẽ tìm cho nàng một vị trí trong nhà của mẹ chàng (và dù sao thì nàng cũng có cảm giác rằng đó sẽ là một ý kiến vô cùng tồi tệ rồi)
Bởi vậy nàng ngồi lại, cố không động đậy một cái sợi cơ nào của cơ thể, và giữ cho mắt nàng mở to, mở thật to.
Benedict chưa bao giờ là một người mê tín cả, và chàng chắc chắn rằng chàng chưa bao giờ nghĩ chàng có cái gì đó, ừm, liên quan đến giác quan thứ sau cả, nhưng cũng có một hay hai lần trong đời chàng, chàng trải nghiệm qua một cảm giác nhận biết dấy lên kỳ lạ, một kiểu cảm giác râm ran thần bí báo trước với chàng rằng có gì đó quan trọng sắp xảy đến.
Lần đầu tiên là vào ngày cha chàng mất. Chàng chưa bao giờ từng kể với ai khác về điều này cả, kể cả với anh trai chàng Anthony, người đã bị tàn phá đến cùng cực bởi cái chết của cha họ, nhưng đúng là chiều hôm đó, khi chàng và Anthony cưỡi ngựa qua cánh đồng của Kent trong một cuộc đua ngựa ngốc nghếch nào đó, đột nhiên chàng cảm thấy một cảm giác kỳ quặc, tê cóng buốt lên từ tay và chân chàng, theo sau đó là những tiếng đập thình thịch lạ kỳ nhất nổi lên trong đầu chàng. Nó không đau, hoàn toàn, nhưng như thể nó đã hút hết không khí ra khỏi lồng ngực chàng và bỏ lại chàng với một cảm giác kinh hoàng dữ dội nhất mà chàng chưa bao giờ từng tưởng tượng ra được.
Chàng thua cuộc đua, tất nhiên; thật khó để cầm cương khi những ngón tay từ chối hoạt động hoàn toàn. Và khi chàng về đến nhà, chàng tìm ra rằng nỗi kinh hoàng đó của chàng không phải là vô cớ. Cha chàng đã chết, ông ngã xuống sau khi bị chích bởi một con ong. Benedict bây giờ vẫn khó để tin được rằng một người đàn ông khỏe mạnh và đầy sức sống như cha chàng lại có thể bị chết bởi một con ong, nhưng lại chẳng hề có lời giải thích nào khác cả.
Lần thứ hai nó xảy ra, tuy nhiên, cảm giác lại hoàn toàn khác biệt. Đó là buổi tối diễn ra buổi vũ hội hóa trang của mẹ chàng, ngay trước khi chàng nhìn thấy người con gái trong bộ váy màu bạc ấy. Cũng như lần trước, cảm giác ấy buốt lên từ tay và chân chàng, nhưng thay vì cảm thấy tê cóng, lần này chàng lại cảm nhận được một cảm giác râm ran lạ kỳ, như thể chàng đột nhiên vừa mới sống lại sau hàng năm trời mộng du.
Rồi chàng quay người và nhìn thấy nàng, và chàng biết, chàng biết nàng là lý do để chàng có mặt tối đó, là lý do để chàng sống nơi đây, đất Anh này; quỉ thật, nàng là lý do để chàng có mặt trên đời.
Tất nhiên, sau đó nàng đã bỏ đi và chứng minh rằng chàng đã sai bằng cách biến mất vào trong không khí, nhưng khi đó chàng đã tin tất cả những điều ấy, và nếu như nàng cho chàng một cơ hội, chàng đã có thể chứng minh tất cả cho nàng.
Còn lúc này, khi chàng đứng đây, trong một cái hồ nước, với những đợt sóng bập bềnh nơi bụng chàng, ngay trên rốn chàng, và một lần nữa chàng lại bị điểm vào bởi cái cảm giác kỳ quặc rằng bằng cách nào đó chàng đang trở nên thực sự được sống hơn chàng vừa mới một giây trước đó. Đó là một cảm giác tuyệt vời, một nỗi xúc cảm kích thích khiến chàng không kịp thở.
Nó y như trước đây. Khi chàng gặp nàng.
Có gì đó sắp sửa xảy ra, hoặc có ai đó đang ở gần chàng.
Và đời chàng lại sắp đổi thay.
Và chàng thì ở đây, chàng nhận ra với đôi môi giật giật đầy châm chọc, trần trụi như ngày chàng vừa mới sinh. Và điều này thì chính xác là chẳng đặt một người đàn ông vào tình trạng có lợi thế nhất, ít nhất là không phải khi anh ta nằm giữa những cái chăn lụa cùng với một cô nàng quyến rũ nằm bên cạnh.
Hoặc ở bên dưới.
Chàng bước thêm một bước nữa để dấn sâu người xuống nước hơn một chút, lớp bùn dưới đáy hồ quánh quanh những ngón chân chàng. Lúc này khi nước với cao hơn một vài inch, khiến chàng bị cóng như quỷ vậy, nhưng ít nhất chàng gần như được che thân, ừm hầu hết.
Chàng lướt nhìn quanh bờ hồ, rồi nhìn lên trên những rặng cây và nhìn xuống những bụi rậm. Phải có ai đó ở đây. Chẳng thể có gì khác để có thể gây ra cái cảm giác kỳ lạ, râm ran đang lan tỏa khắp cơ thể chàng thế này.
"Ai ở ngoài đó ?" chàng lớn tiếng.
Không có câu trả lời. Chàng cũng chẳng thực sự mong chờ có một lời trả lời, nhưng dù sao cũng đáng để thử mà.
Chàng nheo mắt lại khi nhìn ngó tìm kiếm qua bờ hồ lần nữa, quay đúng ba trăm sáu mươi độ khi chàng chăm chú kiếm tìm xem có bất kỳ dấu hiệu của sự chuyển động nào không. Chàng chẳng nhìn thấy gì cả ngoài những tán lá rào rạc dưới gió, nhưng khi chàng ngó quanh cả khu vực xong, bằng cách nào đó chàng biết.
"Sophie !"
Chàng nghe thấy một tiếng thở hắt ra, theo sau đó là tiếng rộn rạo to tướng.
"Sophie Beckett," chàng hét, "nếu cô chạy khỏi ta ngay lúc này, ta thề ta sẽ đuổi theo cô đấy, và ta sẽ chẳng phí phạm thời gian để mặc quần áo vào đâu đấy."
Những tiếng động vang từ bờ hồ trở nên chậm hơn.
"Ta sẽ bắt kịp được cô đấy," chàng tiếp, "vì ta khỏe hơn và nhanh hơn. Và ta rất có thể sẽ cảm thấy bị buộc phải vật cô xuống đất, chỉ để chắc chắn rằng cô sẽ không chạy thoát được đấy."
Tiếng chuyển động của nàng dừng lại.
"Tốt," chàng nói. "Ra đi."
Nàng không làm thế.
"So-phie," chàng cảnh cáo.
Sau một nhịp lặng thinh, theo sau đó là tiếng bước chân chậm chạp lưỡng lự, và rồi chàng thấy nàng, đứng đó bên bờ hồ trong một trong những cái váy kinh khủng mà chàng muốn nhận chìm xuống tận đáy sông Theme.
"Cô đang làm gì ở đây hả ?" chàng gặng.
"Tôi đi bộ. Thế ngài làm gì ở đây ?" nàng vặn lại. "Ngài đang bị ốm. Cái đó" – nàng vẫy vẫy tay về phía chàng và, bằng cách duỗi tay, về phía cái hồ - "chẳng thể nào tốt cho ngài cả.'
Chàng lờ đi câu hỏi của nàng và nhận định. "Cô theo dõi ta đấy à ?"
"Tất nhiên không," nàng đáp, và chàng tin nàng. Chàng không nghĩ rằng nàng có tài diễn xuất sắc đến mức có thể nói dối với bộ mặt thế kia.
"Tôi chẳng bao giờ bám theo ngài đến chỗ ngài tắm cả," nàng tiếp tục phân trần. "Như thế sẽ chẳng đứng đắn chút nào cả."
Và chính lúc đó mặt nàng đỏ lên như gấc vậy, bởi cả hai người bọn họ đều biết nàng chẳng có lý lẽ gì để bào chữa trong vấn đề này cả. Nếu nàng thực sự để ý đến những vấn đề lễ nghi đứng đắn, nàng đã phải rời khỏi bờ hồ ngay khi nàng thấy chàng, dù vô tình thấy hay không cũng thế.
Chàng nâng một bàn tay lên khỏi mặt nước và chỉ thẳng về phía nàng, rồi quay quay cổ tay khi chàng ra hiệu cho nàng quay người lại.
"Quay lưng lại trong khi cô chờ ta," chàng ra lệnh. "Ta chỉ mất một lúc để mặc lại quần áo thôi."
"Tôi sẽ về nhà ngay lúc này," nàng đề nghị. "Và ngài sẽ tiếp tục được tận hưởng khoảng thời gian riêng tư của mình, và .."
"Cô ở nguyên đó," chàng kiên quyết nói.
"Nhưng –"
Chàng khoanh tay ngang ngực. "Trông ta có giống người có tâm trạng để mà tranh cãi lại không ?"
Nàng nhìn chàng hậm hực.
"Nếu cô mà dám chạy," chàng cảnh cáo, "ta sẽ bắt cô lại đấy."
Sophie đo lường bằng mắt khoảng cách giữa họ, rồi cố ước đoán khoảng cách từ đây về đến Nhà Tranh Của Ta. Nếu chàng ngưng lại để mặc quần áo, nàng có lẽ sẽ có cơ để thoát được, nhưng nếu chàng không...
"Sophie," chàng nói, "Ta gần như có thể nhìn thấy hơi nước bốc ra từ tai cô. Đừng có mất công tính toán vô ích nữa và làm như ta bảo đi."
Một bàn chân của nàng giật giật. Bất kể là nó (cái bàn chân ấy) định dợm bước chạy về nhà hay chỉ đơn thuần là để quay lại, nàng chẳng bao giờ biết.
"Ngay bây giờ," chàng lệnh.
Với một cái thở dài to tướng và một tiếng làu bàu bực bội, Sophie khoanh tay và quay người lại để nhìn chằm chằm vào một cái hốc của một cái thân cây trước mặt nàng như thể cuộc đời nàng phụ thuộc vào việc đó vậy. Cái người đàn ông quỉ quái đó chẳng yên lặng chút nào khi anh ta làm việc của mình cả, và nàng thì lại gần chẳng thể ngăn bản thân ngừng lắng nghe và cố xác định từng tiếng loạt xoạt phát ra từ đằng sau lưng nàng là gì.
Bây giờ thì chàng đang rời khỏi mặt nước, a, còn bây giờ thì chàng lại đang với đến cái quần của chàng, tiếp nữa chàng lại....
Chẳng ổn chút nào. Nàng có một trí tưởng tượng vô cùng xấu xa hư hỏng và chẳng thể làm được gì với nó cả.
Đáng ra chàng nên để nàng quay trở lại chỗ ngôi nhà. Thay vì thế nàng lại bị bắt đứng đây để đợi, đợi chàng mặc quần áo. Da nàng như có lửa, và nàng chắc chắn rằng má nàng chắc phải ửng lên đến tám sắc đỏ khác nhau. Nếu là một quý ngài thì chàng đã để nàng chạy về phòng mình và giấu mặt ít nhất là trong ba ngày với hy vọng rằng chàng sẽ quên hết tất cả mọi chuyện đáng xấu hổ này đi. Nhưng Benedict Bridgerton rõ ràng là cương quyết không định làm một quý ông vào buổi chiều hôm nay, bởi khi nàng mới nhúc nhích có một bàn chân - chỉ để duỗi ngón chân nàng thôi, thứ mà đang dần ngủ quên trong giầy nàng ấy, thật sự chỉ có thế thôi - thế mà chỉ đến nửa giây sau nàng đã nghe thấy chàng gầm, "Đừng có hòng mà nghĩ đến việc bỏ chạy."
"Tôi không có !" nàng cự lại. "Bàn chân tôi đang sắp ngủ gật ở đây đây này. Và nhanh lên chứ ! Ngài chẳng thể mất nhiều thời gian đến thế để mặc đồ vào."
"Ô ?" chàng dài giọng.
"Ngài làm thế cốt để hành hạ tôi," nàng làu bàu.
"Cô được tự do quay người lại bất kỳ lúc nào mà," chàng nói, nàng thề có thể nghe thấy tiếng cười khả ố trong giọng chàng. "Ta bảo đảm với cô rằng khi ta đề nghị cô quay lưng lại chỉ vì nghĩ cho cô thôi, chứ chẳng phải cho ta đâu,"
"Tôi ổn với chỗ của mình lúc này," nàng ấm ức đáp.
Sau khoảng ba phút, nhưng cứ như là cả giờ đồng hồ vậy, nàng nghe thấy chàng nói, "Cô có thể quay người lại được rồi đấy."
Sophie gần như là sợ phải làm thế. Chàng có cái thứ hài hước ngang ngạnh và chàng có lẽ sẽ bảo nàng quay người lại nhưng lại vẫn chưa mặc xong quần áo.
Nhưng nàng quyết định tin chàng – dù sao, nàng buộc phải thừa nhận rằng, nàng cũng chẳng có nhiều lựa chọn trong vấn đề này – và vì vây, nàng quay người lại.
Cho sự nhẹ nhõm của nàng, và nếu nàng thực sự thành thật với bản thân, nàng cũng có chút hụt hẫng đấy, chàng đã ăn vận lại đầy đủ, ngoại trừ những chỗ mà nước khiến cho lớp vải trên người chàng bám dính vào da chàng.
"Tại sao ngài không để tôi về chỗ ngôi nhà ?" nàng hỏi.
"Ta muốn cô ở đây," chàng nói.
"Nhưng tại sao ?" nàng khăng khăng.
Chàng nhún vai. "Ta không biết. Để trừng phạt chăng, vì dám nhìn trộm ta ấy."
"Tôi không c-" lời phủ nhận của Sophie tự động bật ra, nhưng nàng kịp ngăn mình nói tiếp, bởi rõ ràng là nàng đã nhìn lén chàng còn gì.
"Cô nàng thông minh."
Nàng cau có quắc mắt nhìn chàng. Nàng muốn nói vặn lại bằng một câu gì đó châm biếm và dí dỏm, nhưng nàng có một cảm giác rằng bất kỳ cái gì phát ra từ miệng nàng ngay lúc này sẽ chỉ khiến nàng xấu hổ thêm mà thôi, vì vậy nàng ngậm miệng lại. Thà làm một con ngốc câm còn hơn làm một con ngốc nói nhiều.
"Rất là xấu khi nhìn trộm chủ nhà đấy," chàng nói, chống tay lên hông và bằng cách nào đó xoay xở để trông vừa quyền hành vừa thư giãn cùng lúc.
"Chỉ là do vô tình mà thôi," nàng càu nhàu.
"Oh, ta tin đúng là chỉ do vô tình," chàng nói. "Tuy nhiên ngay cả khi cô không cố ý nhìn trộm ta, thì rõ ràng là khi cơ hội bò đến, cô đã tóm lấy nó."
"Và ngài cho rằng lỗi là ở tôi ?"
Chàng cười nhăn nhở. "Thực ra là không. Ta cũng sẽ làm y như thế nếu có dịp."
Mồm nàng há hốc.
"Ooo, đừng giả vờ làm ra vẻ bị xúc phạm thế chứ," chàng nói.
"Tôi không có giả vờ."
Chàng dướn người tới gần hơn thêm một tý. "Nói thật nhé, ta thấy khá là hãnh diện đấy.'
"Đó chỉ là do tò mò thôi," nàng cau có. "Tôi bảo đảm với ngài đấy."
Cái nụ cười mỉm chi của chàng lại càng quỷ quyệt hơn nữa. "Vậy là cô đang nói với ta rằng cô sẽ nhìn trộm bất kỳ người đàn ông trần truồng nào mà cô gặp ?"
"Tất nhiên không !"
"Như ta đã nói," chàng dài giọng, tựa người vào một cái cây, "ta hơi bị hãnh diện đấy."
"Được rồi, vậy chúng ta đã giàn xếp mọi thứ xong xuôi," Sophie nói với một cái khịt mũi, "Tôi sẽ về lại Nhà Tranh Của Ngài."
"Ta không nghĩ thế đâu," chàng nói.
Sophie quay lưng lại với một cái thở dài chán nản. "Ngài vốn đã làm tôi xấu hổ đến mức không thể tưởng nổi rồi. Ngài còn định làm gì với tôi nữa đây ?"
Thật chậm rãi, chàng từ từ quay người nàng lại về phía chàng. "Đó là một câu hỏi vô cùng thú vị đấy," chàng thì thầm.
Sophie cố để chạm gót chân nàng xuống đất, nhưng nàng chẳng đấu lại được với vòng tay kìm kẹp của chàng. Nàng lảo đảo một chút, rồi tìm thấy bản thân chỉ cách chàng có vài inch. Bầu không khí xung quanh đột nhiên trở nên nóng hơn, rất nóng là đằng khác, và Sophie có một cảm giác kỳ dị rằng nàng đã không còn biết làm thế nào để chân và tay nàng hoạt động nữa. Da nàng đang râm ran ngứa, tim nàng thì đập điên cuồng, và cái người đàn ông đáng ghét này thì cứ nhìn nàng chằm chằm, chẳng hề nhúc nhích đến một sợi cơ hay kéo hẳn nàng vào người chàng.
Cứ nhìn nàng chằm chằm, vậy thôi.
"Benedict ?" nàng khẽ khàng, quên mất rằng nàng vẫn luôn gọi chàng là Ngài Bridgerton.
Chàng mỉm cười. Đó là một nụ cười nhỏ nhẹ thấu hiểu, loại nụ cười khiến nàng lạnh hết cả xương sống lên.
"Ta thích khi nàng gọi tên ta," chàng nói.
"Em vốn không định thế," nàng thú nhận.
Chàng khẽ chạm đầu ngón tay lên bờ môi mềm mại của nàng. "Shhh," chàng cất tiếng. "Đừng nói với ta về điều đó. Nàng không biết rằng đó không phải là điều mà một người đàn ông muốn lắng nghe sao ?"
"Em không có nhiều kinh nghiệm với đàn ông," nàng nói.
"A, đó chính là điều mà một người đàn ông muốn nghe đấy."
"Thật sao ?" nàng ngờ ngợ hỏi. Nàng biết rằng đàn ông thì muốn vợ mình còn trinh trắng, nhưng Benedict vốn đâu có định cưới một người như nàng làm vợ.
Chàng chạm nhẹ vào má nàng. "Đó là điều mà ta muốn nghe từ nàng."
Một luồng không khí nhẹ lướt qua môi Sophie khi nàng thở mạnh. Chàng đang định hôn nàng !
Chàng sắp hôn nàng. Và đó là điều tuyệt vời nhất cũng như kinh khủng nhất có thể xảy ra.
Nhưng, ôi, nàng muốn trải nghiệm nụ hôn này làm sao.
Nàng biết nàng sẽ phải hối tiếc vào ngay sáng hôm sau. Và nàng bật ra một tiếng cười nghẹn ngào. Nàng đang đùa với ai đây ?
Nàng sẽ hối tiếc nó ngay trong mười phút tiếp theo. Nhưng nàng đã sử dụng quãng thời gian suốt hai năm qua để nhớ về cảm giác được ở trong vòng tay chàng, và nàng không chắc rằng nàng có thể vượt qua được quãng đời còn lại của nàng mà không có thêm ít nhất là một ký ức nữa để giữ nàng đi tiếp.
Ngón tay chàng lướt từ má lên đến nơi thái dương của nàng, và rồi từ đó chàng nhẹ vuốt qua đôi lông mày, khẽ vén qua những lọn tóc mai, rồi e ấp nơi sống mũi của nàng. "Thật đẹp," chàng dịu dàng cất tiếng, "như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ thần tiên. Đôi khi ta nghĩ nàng không thể nào là thật được."
Nàng chẳng thể làm gì ngoài hơi thở dồn dập.
"Ta nghĩ ta sắp hôn nàng," chàng thầm thì.
"Ngài nghĩ ?"
"Ta nghĩ ta phải hôn nàng," chàng nói, nhìn chàng như thể tự chàng cũng không thể tin vào chính lời của chàng. "Nó như thể việc hít thở vậy. Ta chẳng có lựa chọn nào khác cả."
Nụ hôn của Benedict dịu dàng đến nhức nhối. Bờ môi chàng khẽ lướt qua mơn trớn đôi môi hồng mềm mại của nàng trong sự khẽ khàng dịu ngọt. Có gì đó trong nụ hôn ấy khiến nàng đờ đẫn và lịm đi. Sophie níu lấy bờ vai chàng, tự hỏi tại sao nàng lại cảm thấy choáng váng và lạ lẫm đến thế, và rồi đột nhiên nàng nhận ra –
Nó cũng giống như trước đây vậy.
Cái cách mà môi chàng dịu dàng ngọt ngào ve vuốt đôi môi nàng, cái cách mà chàng nhẹ nhàng kích thích, hơn là buộc nàng phải phản ứng – nó y hệt trước đây, khi chàng hôn nàng trong buổi dạ vũ hôm nào. Sau hai năm đằng đẵng mộng tưởng và nhung nhớ, cuối cùng Sophie cũng đã được sống lại trong khoảnh khắc đẹp đẽ và tinh tế nhất trong cuộc đời nàng.
"Nàng đang khóc," Benedict nói, khẽ chạm vào bầu má ửng hồng của nàng.
Sophie chớp mắt, rồi vươn tay xóa nhòa đi dòng lệ đang tuôn rơi mà chính nàng cũng không nhận ra.
"Nàng có muốn ta dừng lại không ?" chàng khẽ khàng.
Nàng lắc. Không, nàng không muốn chàng dừng lại. Nàng muốn được nếm trải nụ hôn của chàng lần nữa, nàng muốn chàng hôn nàng y như cách mà chàng đã làm tại buổi dạ vũ năm đó, cái cách mà sự mơn trớn dịu dàng đưa đường cho niềm đam mê bùng cháy. Và nàng muốn chàng hôn nàng nhiều hơn nữa, bởi vì lần này chuông đồng hồ sẽ không phải điểm mười hai tiếng, và nàng sẽ không phải bỏ chạy.
Nàng muốn chàng biết nàng là người con gái buổi tối hôm đó. Và nàng lại nguyện cầu đến tuyệt vọng rằng chàng sẽ không bao giờ nhận ra nàng. Rồi nàng đang bối rối phân vân đến nhói đau, và ....
Và chàng hôn nàng.
Thực sự hôn nàng, với đôi môi sục sôi và đầu lưỡi kiếm tìm, với tất cả những đam mê và ham muốn mà một người con gái có thể mong mỏi. Chàng khiến nàng cảm thấy mình thật đẹp đẽ, quý báu và vô giá. Chàng xử sự với nàng như với một người phụ nữ thực sự, chứ không phải một con nhỏ phục vụ nào đó, và cho đến tận giây phút này, nàng chưa từng nhận ra nàng đã mong nhớ được coi như một con người đến thế nào. Những người có địa vị cao và giới quí tộc không hề nhìn thấy những người hầu của họ, họ cố gắng không nghe thấy những người hầu, và khi họ bị buộc phải giao tiếp, họ giữ những câu nói của mình thật ngắn và đại khái đến mức có thể.
Nhưng khi Benedict hôn nàng, nàng cảm thấy mình là thật.
Khi chàng hôn nàng, chàng hôn với toàn bộ cơ thể chàng. Đôi môi chàng, mới đầu ve vuốt với sự sùng kính dịu dàng, giờ đây lại thật dữ dội và đòi hỏi. Đôi tay chàng, thật to lớn thật mạnh bạo, đôi tay ấy dường như đang bao phủ cả nửa tấm lưng nàng, giữ nàng sát vào chàng với sức mạnh khiến nàng hổn hển. Và cơ thể chàng – Chúa ơi, cái cách mà cơ thể chàng ép sát vào nàng nên bị coi là bất hợp pháp, luồng nhiệt nóng bỏng từ cơ thể ấy xuyên qua váy áo nàng, nung cháy linh hồn nàng.
Chàng khiến nàng run rẩy. Chàng khiến nàng tan chảy.
Chàng khiến nàng muốn buông thả cơ thể nàng và trao tặng nó cho chàng, điều mà nàng đã thề là sẽ không bao giờ làm ngoài vòng ban phước của hôn nhân.
"Ôi, Sophie," chàng thì thào, giọng chàng khàn đục trên môi nàng. "Ta chưa bao giờ cảm thấy –"
Sophie cứng người lại, bởi nàng vô cùng chắc chắn rằng chàng định nói chàng chưa bao giờ cảm thấy như này trước đây, và nàng thì chẳng biết chính nàng cảm thấy thế nào cả.
Một mặt, thật là hưng phấn khi được làm người phụ nữ khiến chàng phải quỳ gối, khiến chàng đờ đẫn với ham muốn và khát khao.
Mặt khác, chàng lại đã từng hôn nàng trước đây. Chẳng lẽ hồi đó chàng không hề cảm nhận được sự tra tấn dịu ngọt như thế này ?
Thánh thần ơi, nàng đang ghen tỵ với chính bản thân mình sao ?
Chàng lùi lại khoảng nửa inch. "Có gì sao ?"
Sophie hơi lắc đầu. "Không gì ạ."
Benedict chạm đầu ngón tay vào cằm nàng và bắt nàng ngẩng lên để nhìn chàng. "Đừng nói dối ta, Sophie. Có chuyện gì vậy ?"
"Em – em chỉ hơi bồn chồn," nàng lắp bắp. "Có vậy thôi."
Mắt chàng nheo lại với sự quan tâm nghi ngờ. "Nàng có chắc không ?"
"Tuyệt đối chắc chắn ạ." Nàng đẩy người ra khỏi vòng tay chàng và bước lùi khỏi chàng vài bước, tay nàng ôm qua ngực nàng. "Em không làm những việc như vậy, chàng biết đấy."
Benedict nhìn nàng bước lùi xa ra, dõi nhìn vẻ trống trải nơi tấm lưng của nàng. "Ta biết," chàng khẽ nói. "Nàng không phải loại con gái làm những chuyện như này."
Sophie bật ra một tiếng cười ảm đạm, và ngay cả khi chàng không nhìn thấy được khuôn mặt nàng, chàng vẫn tưởng tượng ra được biểu cảm của nàng. "Làm sao chàng có thể biết được điều đó chứ ?" nàng hỏi.
"Nó hiển hiện rõ ràng qua mọi việc nàng làm."
Nàng không hề quay người lại. Nàng cũng chẳng nói lời nào.
Và rồi, trước khi chàng kịp nhận ra chàng đang nói gì, một câu hỏi kỳ lạ nhất bật ra từ miệng chàng. "Nàng là ai, Sophie ?" chàng hỏi. "Thực sự, nàng là ai ?"
Nàng vẫn không quay người lại, và khi nàng cất tiếng, giọng nàng khẽ khàng như làn gió thoảng qua. "Ý chàng là gì ?"
"Có gì đó không đúng về nàng," chàng nói. "Nàng nói quá tốt để làm một người hầu."
Bàn tay nàng bồn chồn vặn xoắn lại nếp gấp nơi tà váy khi nàng nói, "Chẳng lẽ nói quá tốt cũng là một tội sao thưa ngài ? Người ta không thể tiến xa trong đất nước này với cách nhấn âm của tầng lớp dưới được."
"Ta lại có thể nói khác đi," chàng nói với sự mềm dẻo cố tình, "rằng nàng cũng có tiến được xa cho lắm đâu."
Hai cánh tay nàng duỗi căng cứng ra như một cây gậy vậy. Một cây gậy thẳng đơ với hai nắm đấm cứng ngắc ở cuối. Sau đó, trong khi chàng chờ nàng nói cái gì đó, nàng bắt đầu bước đi xa khỏi chàng.
"Chờ đã !" chàng gọi với, rồi chàng bắt kịp nàng chỉ trong ba bước, vươn tay nắm chặt lấy cổ tay nàng. Chàng kéo mạnh người nàng cho đến khi nàng bị buộc phải quay người lại. "Đừng đi," chàng nói.
"Tôi không có thói quen ở lại chuyện trò với những người xúc phạm tôi, thưa ngài."
Benedict gần như nao núng, và chàng biết chàng sẽ bị ám ảnh mãi mãi bởi ánh nhìn đau đớn trong mắt nàng. "Ta không hề xúc phạm nàng," chàng nói, "và nàng biết thế. Ta đang nói sự thật. Nàng hợp để làm một người hầu, Sophie. Ta rất rõ điều đó, và nàng cũng nên hiểu rõ điều đó."
Nàng cười - một âm thanh khô cứng, cáu bẳn mà chàng chưa bao giờ từng nghĩ rằng có thể nghe thấy nó từ nàng. "Và ngài cho rằng tôi nên làm gì, thưa ngài Bridgerton ?" nàng hỏi. "Tìm một vị trí gia sư ?"
Benedict nghĩ rằng đó là một ý tưởng rất ổn, và chàng định nói như chàng nghĩ, nhưng nàng chen ngang lời chàng, bằng cách nói, "Và ngài nghĩ rằng ai sẽ chấp nhận thuê tôi, thưa ngài ?"
"Thì .."
"Không ai," nàng quát. "Không một ai thuê tôi vào vị trí đó đâu. Tôi không hề có giấy giới thiêu, và tôi trông quá trẻ nữa."
"Và xinh xắn," chàng nói. Chàng chưa bao giờ phải suy nghĩ đến việc tìm một gia sư cho ai đó cả, nhưng chàng biết rằng nhiệm vụ đó thường là do bà chủ nhà đảm nhận. Và lý lẽ thông thường cho chàng biết rằng không vị phu nhân trong gia đình nào lại muốn đem một cô gái trẻ đẹp như nàng vào trong gia đình của bà ta cả. Cứ trông cách Sophie bị Phillip Cavender quấy nhiễu thì biết.
"Nàng có thể làm người hầu riêng cho các cô tiểu thư," chàng gợi ý. "Ít nhất như thế nàng sẽ không phải làm nhiệm vụ cọ rửa những cái bô."
"Ngài sẽ phải ngạc nhiên đấy," nàng lầm bầm.
"Người chăm sóc cho các phu nhân lớn tuổi ?"
Nàng thở dài. Đó là một âm thanh buồn bã, mệt mỏi, và âm thanh ấy gần như khiến trái tim chàng tan vỡ. "Ngài rất tốt khi cố giúp tôi," nàng nói, "nhưng tôi vốn đã thử tìm việc cho những vị trí đó rồi. Bên cạnh đó, tôi cũng không phải là trách nhiệm của ngài."
"Nàng có thể là trách nhiệm của ta mà."
Nàng sửng sốt nhìn chàng.
Và trong giây phút ấy, Benedict biết chàng phải có nàng. Có một mối liên kết nào đó giữa hai người bọn họ, một mối liên kết lạ kỳ không thể giải thích được, một mối liên kết mà chàng mới chỉ cảm nhận được duy nhất một lần trong cuộc đời chàng, với người con gái bí ẩn trong buổi dạ vũ hôm nào. Và trong khi nàng ấy đã đi mất, đã biến mất trong không khí, Sophie lại ở đây, vô cùng có thật. Chàng đã mệt mỏi với những ảo ảnh lắm rồi. Chàng muốn một ai đó chàng có thể nhìn thấy, người chàng có thể chạm vào.
Và nàng cần chàng. Nàng có thể vẫn chưa nhận ra, nhưng nàng có cần chàng. Benedict nắm lấy bàn tay nàng, kéo mạnh khiến nàng ngã nhào vào người chàng, rồi ôm chặt lấy nàng.
"Ngài Bridgerton !" nàng hét.
"Benedict," chàng sửa, môi chàng gần sát bên tai nàng.
"Để tôi –"
"Gọi tên ta," chàng khăng khăng. Chàng có thể rất ngang ngạnh khi chàng muốn, và chàng không định thả nàng ra cho đến khi chàng nghe thấy tên chàng được thoát ra từ khuôn miệng mềm mại của nàng đâu.
Và có lẽ kể cả sau đó cũng không.
"Benedict," cuối cùng nàng cũng phải chịu thua. "Em –"
"Im lặng nào." Chàng khiến nàng lặng im bằng miệng chàng, nhấm nháp nơi khóe miệng nàng. Khi nàng lả đi, yếu đuối và mềm mại trong vòng tay chàng, chàng lùi lại, vừa đủ xa để chàng có thể tập trung nhìn thẳng vào đôi mắt nàng. Đôi mắt ấy ánh lên màu xanh lá rực rỡ đến không thể tin được trong ánh tà dương...
"Ta muốn nàng quay về London cùng ta," chàng thì thầm, những từ ngữ cứ tự nhiên tuột ra trước khi chàng có cơ hội để cân nhắc chúng. "Về và ở bên cạnh ta."
Nàng nhìn lên chàng sững sờ.
"Trở thành của ta đi," chàng nói, giọng chàng khàn đục và gấp gáp. "Trở thành của ta ngay lúc này. Mãi mãi là của ta. Ta sẽ cho nàng bất kỳ thứ gì nàng muốn. Và đổi lại tất cả những gì ta muốn là nàng."