Ăn Sạch Bà Xã Phúc Hắc

Chương 23: Chương 23: CHƯƠNG 21: SAY RƯỢU (H)




An Thuần Thuần của chúng ta sau khi vinh quang uống hết một chai rượu vang đỏ, thì gương mặt cũng đã đỏ bừng. Nhìn cô đã bắt đầu mơ màng say, hai mắt lờ đờ ngu ngơ hết sức.

Là một người đàn ông, mang tiếng có chút tiếng tăm và tiền bạc nên Tống Tư Dật đương nhiên không bạc đãi bản thân đi bằng phương tiện công cộng rồi. Cộng thêm việc có An Thuần Thuần đương nhiên anh không thể nào khiến bạn gái mất mặt.

Nên một chiếc siêu xe Lamborghini đắt tiền cũng nên nằm gọn trong gara nhà họ Tống. Khi An Thuần Thuần trố mắt nhìn chiếc xe rồi quay đầu lại hỏi anh giá của nó, anh chỉ lảng sang chuyện khác. Nếu anh nói thật chắc chắn cô gái nào đó sẽ tiếc tiền đến đứt ruột.

Tổng Tư Dật vô cùng lợi hại vác cô vào nhà. Nhà đây là căn hộ của anh, cách chỗ cô chừng trăm mét.

Trời đêm nay trăng thanh gió mát thích hợp cho con sói nào đó ra tay ăn thịt 'tuần lộc'.

An Thuần Thuần khi say xỉn lại càng lộ ra bản chất ngây thơ hết nói chuyện xưa lại cười ngu ngốc. Tống Tư Dật định ăn chút 'đậu hủ' của 'tuần lộc ngu ngốc' cũng khó.

Giữa người với người khác biệt chính là ở khí chất, An Thuần Thuần và Tống Tư Dật đặc biệt tỏa sáng khi ở trước đám đông. Đơn giản là hai người nghĩ việc ai nấy làm chả cần phải quan tâm đến việc của người khác, nhưng mà trong mắt người xung quanh lại là khí chất cao ngạo.

Ai biết đâu được cả hai nhân vật chính của chúng ta vốn khá dở hơi. Vì vậy đừng tin ngôn tình bạn ạ!

“Muốn ngủ... nga~~~” An Thuần Thuần như con mèo lười nhác ôm cổ Tống Tư Dật để anh bế kiểu công chúa về tận giường ngủ.

Anh nhìn cô say xỉn mà lại càng có cảm giác muốn làm chuyện ấy ấy với cô. Dù sao cố ý chuốc say cô là anh, muốn thừa cơ ăn chút 'thịt thà' ấy mà.

Căn hộ của anh to hơn của cô nhiều, nhưng mà nội thất bên trong trang trí tương đối quen thuộc như căn hộ của Thuần Thuần. Phòng ngủ đơn giản hơn nhiều chỉ có một chiếc giường lớn trải ga trắng. Phòng ngủ khá rộng nhưng không tạo ra cảm giác trống trải.

Tống Tư Dật đã cố ý chuẩn bị căn phòng này khá lâu rồi, ngày ngày sống trong 'nhà' không có cô khiến anh cảm thấy có chút trống trải. Một năm trời anh trang trí toàn bộ căn hộ của mình giống như có hơi thở của cô.

“Dật Dật~~~” An Thuần Thuần thấp giọng nỉ non.

“...” mặc dù cô gọi anh hơi khó nghe nhưng mà bày ra cái biểu tình ngây ngô dụ dỗ anh làm gì!? “Thuần Thuần ngoan, đừng dụ dỗ anh làm việc không đứng đắn!” giọng anh trầm thấp thoáng chút khàn cúi đầu bên tai cô trêu chọc.

“Hửm...!” mắt to chớp chớp như đang tiếp thu câu nói của anh.

Mắt đen mơ màng không tiêu cự, mi dài cong vút, môi mỏng đỏ hồng hơi hé mở đầy dụ hoặc. Gò má đỏ hồng đáng yêu, mũi nhỏ xinh xắn. Tóc mai rối loạn đầy phong tình.

Tống Tư Dật thất thần nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình, từ từ đặt cô xuống giường. Cúi đầu nhìn xuống cánh môi hồng nhuận, An Thuần Thuần không dùng mĩ phẩm nhiều đánh nhẹ một lớp phấn nền thoa chút son môi khi ra ngoài nhìn chung khá sạch sẽ.

Đừng tin soái cổ vào mấy tin chém gió như là gương mặt không chút son phấn vẫn đẹp như tiên. Không bảo dưỡng chăm sóc cũng là không tiếp xúc với tia cực tím của mặt trời.

Gương mặt của An Thuần Thuần qua bốn năm phải bảo dưỡng chăm sóc đặc biệt kĩ, cộng thêm Vương Tiểu Vy ngày ngày lôi kéo ép buộc chăm sóc sắc đẹp các loại từ thiên nhiên, dần dần tập thành thói quen của cô.

“Da rất tốt!” Tống Tư Dật cuối đầu môi lướt nhẹ từ má đến trán rồi lưu lại một cái hôn nhẹ.

Do tác dụng của cồn nên Thuần Thuần phản ứng khá chậm chạp, chỉ nhìn anh mờ mịt.

Tống Tư Dật nhìn kĩ cô gái dưới thân, da trắng nõn lại mềm mại như đứa trẻ. Lòng anh ngứa ngáy, anh nhìn cô lớn lên từng chút một từ một cô nhóc phách lối bạo lực đến hôm nay mềm mại không xương nhưng thành thục tự tin.

Có 'thịt' trước mắt mà chỉ có thể 'nhìn' không thể 'ăn' đúng là tra tấn tinh thần mà.

Tống Tư Dật lưu luyến bên môi của Thuần Thuần, đầu tiên là chạm nhẹ sau đó là chà xát nhưng mà vẫn không thể thỏa mãn được anh lúc này. Mắt hai người giao nhau, giống như có một ngọn lửa âm ỉ cháy trong lòng cả hai, nó thôi thúc khiến lòng người khó chịu. Muốn tiến thêm một bước nhưng họ đều im lặng không dám phá vỡ chiến tuyến cuối cùng của họ.

An Thuần Thuần đưa tay vuốt ve gương mặt anh, bàn tay nhỏ nhắn của cô nhẹ nhàng như có như không chạm vào anh. Là gương mặt cô yêu nhất, là người cô yêu nhất, người đó chính là anh- Tống Tư Dật.

Người luôn dõi theo cô từ nhỏ đến hôm nay, người luôn tự cho là thông minh mà tính kế cô. Có đôi khi cô cảm thấy bọn họ đến với nhau rất kì quái, bên cạnh nhau lại thường xuyên tranh cãi vì mấy thứ linh tinh. Có đôi khi chiến tranh lạnh nhưng mà dày vò lẫn nhau được một tuần đã là cực hình của cả hai.

Tác dụng của cồn càng khiến cô cảm thấy mơ hồ.

Cô sợ, có phải cô rất quá đáng, quá kiêu ngạo. Cô không biết thể hiện tình yêu của mình với anh như thế nào mới tốt, cô không dịu dàng đôi khi rất thô lỗ có thể một lúc nào đó anh sẽ chán ghét cô. Chán ghét sự kiêu ngạo của cô, chán ghét bản tính xấu xa của cô.

“Tư Dật... một năm trước ba tới tìm em!” Tuy say rượu, giọng có chút trẻ con nhưng anh cảm nhận được sự bất an của cô.

Anh hiểu ba An đối với cảm xúc của An Thuần Thuần ảnh hưởng rất nhiều, tuy ngoài mặt cô vẫn kiên cường bình tĩnh nhưng cả người cô run rẩy. Cô sợ hãi!

“Không sao! Có anh!” Tống Tư Dật điều chỉnh để An Thuần Thuần nằm gọn trong lòng anh. Anh muốn cho cô cảm giác an toàn.

Mắt Thuần Thuần đỏ lên vùi đầu vào ngực anh khóc thút thít, cô thật sự rất uất ức: “Ông ấy... lấy một trăm triệu... đuổi em!... Còn nói... đừng cản trở... anh!... Ông ấy... là ba ruột... của em... tại sao chứ?... Ông ấy... rất ghét em sao?” Cô rất đau, rõ ràng là ba của cô nhưng ông ấy quăng vào người cô một trăm triệu bảo cô biến khuất mắt của ông ấy. Ông ấy còn nói cô muốn biến đi đâu thì biến, nếu cô còn tiếp tục bên cạnh Tống Tư Dật thì đừng xuất hiện hay mơ tưởng đến chuyện quay về nhà.

Lòng cô nguội lạnh. Nhà sao? Cô cũng chẳng biết đâu là nhà cô.

Cô ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt quyến rũ của anh: “Anh sẽ chán ghét em sao?” đôi mắt cô vô tội lại bi thương như con thú nhỏ.

“Ngu ngốc!” Anh dịu dàng nhìn cô, bình thường có người, anh tuyệt đối không nhìn cô bằng ánh mắt này.

Tống Tư Dật nâng cằm cô gái đang đau thương trong lòng mình lên, hạ môi xuống cướp đoạt môi cô. Anh muốn, hiện tại ở bên cạnh anh cô hưởng thụ cuộc sống của riêng bọn họ, hạnh phúc của anh và cô không thể bị bất cứ ai phá hoại.

Đây là hạnh phúc của riêng anh và cô- Tống Tư Dật và An Thuần Thuần.

Môi anh chà đạp môi cô, cắn lấy cánh môi đỏ hồng, lưỡi anh từ từ xâm nhập vào miệng cô mùi hương của rượu vang đỏ tràn ngập hơi thở của cả hai.

Quá lâu rồi, thời gian anh và cô giày vò và lãng phí quá nhiều rồi. Giờ là lúc bù đắp tất cả, ở trong lòng anh cô không cần lo lắng mọi việc cứ để anh chống đỡ.

Bảo bối, anh yêu em!

Giọng anh thì thào, đầy quyến rũ khi anh nhẹ nói vào tai cô. An Thuần Thuần rùng mình, mặt đỏ lựng lên, không biết là do cái loại rượu mạnh mà cô đã vô tình uống vào hay là do… cái cảm xúc đang dâng trào lên như những đợt sóng trong người cô. Có lẽ là cả hai. Nhưng cho dù là gì đi nữa thì nó cũng đã khiến cô bất động, bối rối và cô chả biết phải làm gì khi cô nhìn vào đôi mắt anh, thường ngày vốn ít khi biểu lộ, giờ lại lấp lánh một tia nhìn đầy ấm áp và mê muội khiến cô không tài nào rời mắt ra được.

Cô vẫn còn đơ người khi anh tiến lại thêm một chút nữa. Giờ cô thậm chí còn có thể nghe rõ được hơi thở đều đều của anh hoà lẫn với hơi thở gấp gáp của cô, nhịp tim anh đập chầm chập, ngược lại hoàn toàn với quả tim cô đang nhảy tưng tưng như muốn phóng ra khỏi lồng ngực. Đôi mắt anh… sao mà quyến rũ và choáng ngợp đến thế…? Đôi môi anh… sao lại đầy đặn và khêu gợi đến như vậy…? Trong 1 thoáng, cô chỉ đưa 2 tay lên để tóm lấy gương mặt đẹp trai hoàn hảo ấy và cuồng nhiệt đáp trả.

Môi lưỡi dây dưa quấn quýt nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao. Anh cuồng dã mãnh liệt như muốn hòa tan cô, cô nhiệt tình đáp trả. Giữa bọn họ hiện tại chính là “củi khô bốc lửa” cháy lan ra đồng cỏ.

An Thuần Thuần sức chống đỡ không lâu nên không được bao lâu đã mềm nhũn tùy ý để Tống Tư Dật muốn làm gì thì làm.

Cô nhận ra được một điều mới là: hôn môi tốn quá nhiều năng lượng.

Anh mê luyến cắn cắn môi cô, mút nhẹ cánh môi làm cô run rẩy. Ý thức của cô bay theo mây gió, cơ thể run run vặn vẹo khó nhịn.

Anh rời khỏi môi cô liếm mút dần dần xuống rồi lưu lại vết răng ở cằm của cô. Sợ cô bị thương nên anh luôn cố chú ý đến lực cắn.

Áo sơ mi trắng trên người An Thuần Thuần đã nhăn nhúm khó coi, váy ngắn cản trở hoạt động càng làm cho cô khó chịu, Tống Tư Dật cũng chẳng hơn gì cô áo vest trên người đã sớm cởi chỉ còn lại áo sơ mi trắng xốc xếch, cà vạt đã lệch hẳn sang một bên, quần tây dài trở nên vướng víu cản trở.

Tống Tư Dật cằm tay An Thuần Thuần thuận thế vòng tay ôm lấy cổ anh, hai tay anh bắt đầu cởi bỏ cúc áo sơ mi của cô. Lộ ra chiếc cổ thon dài làn da mịn màng chọc lòng người muốn cắn một cái.

Cởi bỏ hết đống cúc áo rườm rà, Tống Tư Dật hôn cắn cổ cô lướt xuống xương quai xanh, nhìn thấy da cô lưu lại đầy kí hiệu của anh mới vừa lòng.

Anh cởi phăng chiếc áo sơ mi mỏng manh của cô quăng vào góc tường, áo lót ren màu hồng phấn đáng yêu của cô hoàn toàn bại lộ.

(*che miệng cười* chuẩn bị phun máu mũi!)

Áo lót ren màu hồng bao trọn bầu ngực tròn đáng yêu, Tống Tư Dật ngừng thở cơ thể căng thẳng, anh bắt đầu thở gấp. Đây là người con gái anh yêu, đối với người đàn ông đối với người mình yêu khó mà kềm chế được dục vọng.

Lần đầu tiên rung động, mỗi lần gặp cô anh cảm thấy thật thỏa mãn, mỗi lần bên cạnh cô anh lại phải đè nén tâm tình vui sướng trong lòng.

Đến khi yêu nhau, nắm tay, ôm nhau, hôn nhẹ khiến cho tâm trí anh ngập tràn hạnh phúc, nhưng càng thân mật thì anh nghiện.

Trải nghiệm yêu xa của anh và cô không làm cho tình cảm giữa hai người trở nên nhạt dần mà còn khiến cho “lửa tình” bùng cháy.

Tống Tư Dật cởi bỏ quần áo của bản thân. Âm thanh vải vóc rơi xuống kích thích không khí ám muội. Anh lao vào chiến đấu với chiếc váy ngắn của cô, sau 1 phút 30 giây Tư Dật xé toạc váy cô.

“...” thật thô bạo, bộ quần áo cô mặc là cả tháng lương của cô đó! Mà đây là lần đầu tiên cô mặc.

An Thuần Thuần mơ mơ màng màng bị Tống Tư Dật 'lột sạch' không còn một mảnh.

Tư Dật cúi đầu bú mút bầu ngực trắng nõn chưa từng có kẻ chạm vào của cô, một tay vuốt ve cơ thể cô, tay còn lại cũng không yếu thế nắn bóp bên còn lại.

An Thuần Thuần cả người bị kích thích run run, khoái cảm kì lạ trào dâng, dưới thân giống như đang chảy ra gì đó. Cô cảm thấy thật kì quái nhưng mà cơ thể lại hưng phấn đón nhận, hai tay vô thức ghì chặt lấy đầu anh. Cô muốn đẩy đầu anh ra nhưng sức lực mỏng manh chỉ trong chóc lát lại ghì chặt lấy như càng muốn anh.

Tống Tư Dật dùng đầu lưỡi đùa bỡn hai quả thù du, nụ hoa hồng nhạt nhiễm đỏ đầy dâm mỵ. Anh như kẻ đói khát mạnh mẽ bú mút anh còn cố ý phát ra tiếng vang làm người ta mặt đỏ tim hồng. Dục vọng che mờ lý trí, anh điên cuồng gây rối, đôi khi dùng răng cắn vào đỉnh kích thích cô gái dưới thân động tình mãnh liệt.

An Thuần Thuần rên rỉ càng lợi hại, uốn éo thắc lưng.

Anh để lại vô số dấu vết đo đỏ khắp người cô. Bầu ngực tròn nho nhỏ dựng thẳng chờ người đến 'yêu thương' kích thích chỗ nào đó càng 'căng cứng' lợi hại.

Anh vuốt ve cả người cô, Thuần Thuần run rẩy toàn thân thấp giọng rên rỉ như mèo nhỏ.

“Ưkm... a... đừng...!!!” cô cắn môi rên rỉ.

Dục vọng bùng nổ khiến anh muốn phát điên tay phải bắt đầu thăm dò vào nơi “hoa viên bí mật“. Ngón tay dài xoa nhẹ nhụy hoa, vừa tìm thấy hoa hạch mẫn cảm nhỏ bé của cô.

“Ưkm... a a a... ư... đừng chạm...” ý thức của An Thuần Thuần càng ngày càng mông lung, càng lớn tiếng rên rỉ. “Tư... Dật... em chịu không nổi... a a a... đừng... nha... a a... mau mặc áo mưa!”

“Áo mưa!?” Tống Tư Dật nhíu mày.

“Là... là... đồ bảo hộ đó!” dù cô có ý loạn tình mê cũng chợt nhớ đến cần bảo vệ bản thân.

Tống Tư Dật mặt mày đen thui.

“Đáng chết!” anh mắng một câu buông cô ra rồi chạy trối chết vào phòng tắm.

“...” nghe nói tắm nước lạnh đè nén dục vọng sẽ... liệt dương!

“...” Thật ra nếu anh không buông thì cô đã nhào vào anh rồi.

Tống Tư Dật dù rất muốn nhưng mà hiện tại An Thuần Thuần đang trong tình trạng say rượu, không thể để lần đầu tiên của bọn họ mà mất đi trong khi cô không tỉnh táo. Vì vậy đành chịu khổ cho 'người anh em' của anh.

11:30 p.m.

Hơn nửa tiếng tắm nước lạnh Tống Tư Dật bò trở lại giường, cắn răng dùng chăn quấn cô lại. Vừa nhìn thấy cô là 'vật nào đó' lại ngẩng đầu.

“...” sao kích động vậy, người anh em.

Thở dài một tiếng, Tư Dật nằm xuống ôm Thuần Thuần vào lòng. Anh đành làm quân tử một đêm, chắc phải đọc “Chú Đại Bi“.

“...” quân tử khỏa thân, ôm nữ tử, đọc chú Đại Bi.

Chờ một đêm xuân.

~~~~~~~~ Mãi mãi bên nhau ~~~~~~~~

Em là ai giữa cuộc đời này

Em từ đâu bước đến nơi đây

Làm tôi say

Làm tôi khát khao

Trao nhau tin yêu ngọt ngào

Sao đôi ta cứ hoài ngập ngừng

Khi đôi tim giục tiếng yêu thương

Đừng ngại chi

Vì từ bấy lâu

Lòng thầm mơ được sánh đôi

Dẫu có nắng hay mưa mai sau

Dòng đời cuốn xoay

Lắm lúc đôi ta giận hờn

Mang bao lỗi lầm

Dù mai sau

Mình già nua

Thì tình anh vẫn

Mãi mãi không đổi dời

Sẽ mãi chở che cho em

Một đời về sau

Mãi vững tin cho em

Một bờ vai ấm êm

Khi em yếu lòng

Khi em mỏi mệt

Anh vẫn mãi mãi không đổi dời

Do you wanna marry me, baby?

~~~~~~ Em nhé ~~~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.