Ăn Sạch Bà Xã Phúc Hắc

Chương 3: Chương 3: Nhiều Chuyện




Mấy tên trong đội bóng cũng rút về hết, Bảo Nam cũng về trước trong phòng chỉ còn lại Tống Tư Dật và Trần Tuấn Anh.

“Đạt được mục đích rồi sao?” Tư Dật nhìn người đứng trước mặt mình.

“Ông làm vậy giúp tui thì được gì? Tui đạt được ‘Vua ghi bàn’, trở thành người nổi bật thì ông được lợi gì?” Tuấn Anh trầm mặc, không phải anh không biết Tư Dật cố ý đón bóng kéo Thuần Thuần ra khỏi sân bóng, nhưng mà liều mình như vậy thì được gì. Giúp đạt mục đích thì nhất định có thể có chuyện cần.

“Đúng!” Tư Dật ngẩng đầu khẳng định, hai mắt nhìn thẳng vào Tuấn Anh. “Giữ đồ giúp tui!”

“Không để tên nào đụng được đến người đó!”

“Không sợ tui đụng tới người đó!” Tuấn Anh cười mỉa.

“Ông ra sao tui còn không biết sao?”

“Được rồi chiến hữu, đừng chọc vào nỗi đau của tui!”

“OK!”

Tống Tư Dật và Trần Tuấn Anh đạt thành hiệp nghị trong phòng bệnh. Lúc này cả An Thuần Thuần và Nguyễn Vương Quân đều bị hắt xì.

Ba ngày sau, An Thuần Thuần đã đem quỹ lớp cùng với tiền thưởng của đội banh đi tổ chức liên quan.

Nói cho văn vẻ vậy thôi chứ liên hoan cũng chỉ là mua mấy bịch snack, cóc, ổi, xoài, mận, bánh tráng trộn, mì ăn liền, chả cá chiên bán bên lề đường, đùi gà, chân gà, thịt gà xiên que nướng, uống nước ngọt cùng hột é, mủ gòn. Nguyên một lớp cũng chỉ có 9 nữ, 14 nam mà An Thuần Thuần lại phải ngậm đắng nuốt cay ngồi bên cạnh Tống Tư Dật và Nguyễn Bảo Nam.

Bàn học trong phòng được xếp lại cho được cái bàn lớn, An Thuần Thuần định chui vô góc ngồi với mấy đứa nữ trong lớp nhưng mà lại bị tóm đưa lên ngồi ở vị trí chủ tọa. Bên trái là Tống Tư Dật, bên phải là Nguyễn Bảo Nam kế bên là Trần Tuấn Anh.

Trần Ngọc Châu là bạn thân hàng xóm của cô với Bảo Nam, bình thường lăng xăng loi xoi kéo cô đi xem đá bóng, lôi cô đi trang điểm, dẫn cô gia nhập với đội bóng. Hôm nay Ngọc Châu rạng rỡ ngồi kế bên Tống Tư Dật líu ríu.

Tống Tư Dật chỉ muốn quăng Ngọc Châu đi cho đẹp trời, lỗ tay của anh sắp bị cổ khủng bố mà hỏng. An Thuần Thuần mặc kệ mọi thứ xung quanh cúi đầu ăn gà xiên que.

Cả lớp ồn ào một hồi thì một người lên tiếng hỏi, kéo theo mắt cả lớp đáp lên trên người Thuần Thuần: “Lớp Trưởng thích ai chưa vậy?” câu nói vừa dứt thì dây thần kinh của Thuần Thuần cũng đứt, cô đứng hình khi mà mắt của tất cả mọi người đều rơi trên người cô.

“Đàn anh Diệp An Phong là mẫu người của Thuần Thuần đó!” Ngọc Châu lên tiếng thau thau bất tuyệt nói: “Vừa đẹp trai, vừa học giỏi! Đó mẫu người lí tưởng của Thuần Thuần.”

Thịt gà trong miệng làm Thuần Thuần bị sặc ho khan mấy tiếng, Tư Dật ngồi kế bên đưa ly trà đá cho cô.

“Cảm ơn!” Thuần Thuần bị mất phương hướng, là vì mấy đứa bạn chết bầm nói nhảm này nữa.

“Không có gì! Ly trà đó quá đắng tui uống không nổi nên cho bà thôi!” anh lấy ly nước khác rót nước ngọt ra uống.

Thuần Thuần có cảm giác sát khí tỏa ra quanh đây, thật đáng sợ! Lấy lại bình tĩnh Thuần Thuần quay qua Ngọc Châu liếc xéo. Cô ấy còn cười tươi ơi là tươi.

Thuần Thuần ho khan mấy tiếng: “À! Tui có chút thích anh Phong, nhưng mà chỉ là anh em thôi! Đừng tin Ngọc Châu nói nhảm!”

“Ai biết được!” Tống Tư Dật lơ đãng nói, bên Tuấn Anh cũng đang nhìn anh bụm miệng cười trộm.

“Anh họ của tui! Tui không được coi như anh trai à?” cô liếc xéo anh.

Chuyện này mau chóng bị kéo sang chuyện khác, nhưng mà một lát sau người gặp chuyện lại là Tống Tư Dật.

“Tư Dật nói coi ông thích ai?”

“Đúng đó!”

“Đúng đó!”

Mặt Tuấn Anh ngày càng vui vẻ vì thấy Tư Dật gặp họa. Thuần Thuần đang tiếp tục sự nghiệp gặm đùi gà cũng ngước mắt lên nhìn về phía nhân vật chính.

Tống Tư Dật nhàn nhã lấy bịch bánh tráng trộn của Thuần Thuần lên ăn ngon lành rồi từ tốn nói: “Cổ rất dịu dàng, mấy người không biết đâu!”

“Là Tử Ny à?” Thuần Thuần hiếu kì hỏi.

“Không phải!”

“Vậy là ai?” cô vẫn tiếp tục muốn hỏi.

“Người bà chưa từng gặp, cũng không thể nào gặp được!” Tư Dật úp úp mở mở nửa ngày cũng chỉ cho bọn họ biết nhiêu đó.

“Ích kỉ!”

Trần Tuấn Anh nãy giờ vẫn còn đang trong trạng thái rất tốt đứng ngoài nhìn người khác gặp họa.

Tống Tư Dật đành quăng ra quả bom cho Tuấn Anh đỡ: “Bữa tui ngất có gì đặc biệt không vậy mọi người.”

An Thuần Thuần đang ngồi chia sẻ chân gà với Bảo Nam và bình luận về bà chủ bán mấy món này chưa đủ ngon. Cô đang hăng say cùng bàn về đồ ăn với Bảo Nam cũng ngẩng đầu thêm một câu: “Đúng rồi nghe mấy lớp xôn xao nhưng không biết là chuyện gì?”

Mọi người câm lặng, ai lại dám chọc vào vị nhân vật chính kia. Chuyện đó, e hèm có chút… Ai nấy đều yên lặng nhìn về người nào đó đang liếc xéo Tống Tư Dật.

“Đúng rồi liên hoan này xong cũng tổng kết rồi!” An Thuần Thuần đột nhiên nhớ tới việc này, “Mọi người có ai chuyển đi không? Cuối cấp mà!”

“Hi! Hi! Mình với Bảo Nam chuyển lên tỉnh học rồi! Thuần Thuần ở lại mạnh giỏi!” Ngọc Châu cười cười nói.

Ngọc Châu vốn là người khá tự tin, giỏi kết bạn lại hay chọc cười mọi người, tuy là cô ấy mắc bệnh hoang tưởng về sắc đẹp của bản thân còn lại rất tốt. Cô lại là hàng xóm từ nhỏ với Thuần Thuần nên từ lúc vào mẫu giáo bọn họ đã học chung, chơi chung.

“Ừkm! Thượng lộ bình an, hạ lổ an toàn!” Thuần Thuần cười cười, dù có hơi hối tiếc.

“An Thuần Thuần bà muốn chết hả?” Ngọc Châu giả vờ giận.

“Tụi tui không có chết mà ‘hạ xuống lổ’, nghe chưa?” Bảo Nam bên cạnh cũng nắm lỗ tai cô kéo.

“Biết! Biết! Được rồi buông ra đi! Đau.”

Cả lớp cũng cười cười nhìn nhau, nói sao đây bọn họ cũng phải xa nhau rồi sau này sẽ có nhiều bạn mới vậy có còn nhớ lại nhưng năm nào đó vô cùng vô tư cùng chơi, kéo đi đánh nhau, đi tắm mưa làm sách vở ướt sạch. Còn có thể nhớ đến thời kì trẻ con sợ ma nhưng lại kéo nhau đến lớp sớm để được gặp con ma.

Những ngày tháng vô tư xách cặp đi học không cần để ý đến điểm số, không cần để ý đến mấy việc yêu đương là lúc ngây thơ đáng yêu nhất. Mỗi lần trời mưa sấm chớp lại nhôn nhao cả lên khi có một đứa bắt đầu chém gió về chuyện ma.

Hay là những lần tan học kéo nhau đi đá banh, dọc sìn bùn làm người dơ hết, những lần đánh nhau thua khóc sướt mướt, rồi khi chơi chung mặc kệ nam nữ đều không phân biệt.

Hay mỗi lần tới hè kéo nhau vặt trụi cành phượng để ép thành bướm kẹp trong vở rồi để mất, là cảnh đánh nhau giành con ve nướng còn sót lại.

“Tư Dật không có gì để nói à?” Tuấn Anh nhìn thấy ai cũng im lặng đành kêu gọi Tống Tư Dật.

“Ông lo mau ăn chóng lớn, bớt lo chuyện bao đồng đi!”

“Đúng là ăn nói quá đáng tui quan tâm ông thôi mà!”

Tống Tư Dật quay qua nhìn An Thuần Thuần: “Còn bà, anh Phong là anh họ của bà đừng có loạn luân!”

“Tống Tư Dật ông đi chết đi!”

“Tui có ý tốt!”

“Tốt cái đầu ông á!”

“Được rồi nếu bà kím được người hơn ảnh rồi nói!”

“Tống Tư Dật ông lo cho ông đi! Có ngày gặp phải con nhỏ vô duyên!”

“Cảm ơn bà! Chắc chắn tốt hơn bà!”

“Ông…”

An Thuần Thuần chính là chả còn từ nào để nói nữa, và thế là lúc trầm mặt chia tay của lớp bạn nhỏ lại là một trận cãi nhau đến quên hết trời đất.

Ba năm sau,…

An Thuần Thuần vào lớp tám trung học cơ sở. Cô cùng Vương Tiểu Vy và hai cô bạn khác là Trình Hiểu Ly và Du An Kỳ trở thành bạn thân trải qua thời kì trung học.

Thuần Thuần dần dần không giống trước đây, ít nói hơn, ngoan ngoãn hơn, cũng ít cười hơn. Chủ yếu chỉ cần ở bên cạnh bọn Tiểu Vy, An Kỳ, Hiểu Ly, Tuấn Anh thì bộc lộ bản chất thật của mình.

Nhưng vào năm cuối cấp hai này, cô nhận ra được rất nhiều chuyện, gặp vô số rắc rối phiền phức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.