“Không thể nào! Cậu bao dưỡng mặt trắng nhỏ?”
Dưới sự bức cung của Biên Phiếm, Tần Hàm thành thật kể lại quá trình quen biết với Uông Ngạo Quần cho bạn tốt nghe. Biên Phiếm không thể tưởng tượng được thốt lên kinh ngạc, làm cho cô sững sờ thật lâu.
“Mặt trắng nhỏ cái gì? Anh ấy không phải là mặt trắng nhỏ!” Tần Hàm tức giận phản bác.
“Ở của cậu, ăn của cậu, uống của cậu, dùng của cậu, ngay cả quần áo cũng là cho cậu mua cho anh ta…. Cậu vừa nói cái gì? Anh ta chuyên mặc quần áo hiệu PRADA?”
“Đúng vậy!” Vậy thì thế nào!
“Cậu cũng không phải là phu nhân quý tộc, học người ta bao dưỡng chó sói cái gì!” Biên Phiếm không khách khí lôi kéo quần áo Tần Hàm. “Nhìn xem bản thân cậu đi, mặc đều là hàng NET, chó sói kia lại mặc PRADA, cậu cũng thật đối xử quá tốt với anh ta.”
“Nhưng quần áo hiệu PRADA mặc trên người anh ấy rất đẹp mắ!” Đẹp trai đến mức mặc dù cô chỉ tưởng tượng lại trong đầu, cũng muốn chảy nước miếng.
“Quần áo hiệu CHANEL mặc trên người mình cũng rất đẹp mắt!” Bên Phiếm liếc Tần Hàm một cái. “Cậu thật sự một chút điểm tự giác cũng không không có?”
“Tự giác cái gì?”
“Tự giác bao dưỡng mặt trắng nhỏ!”
“Anh ấy thật sự không phải là mặt trắng nhỏ, anh ấy…… Anh ấy có cầm trang sức cho mình, đổi tiền mặt!”
Như vậy a! Thiếu chút nữa đã quên dây chuyền của anh còn trên người cô, anh cũng không phải là ăn uống chùa!
“Trang sức gì?” Tám phần là đồng nát sắt vụn.
“Cái này!” Tần Hàm lôi sợi dây chuyền dưới cổ áo len ra.
“Chất liệu gì vậy?”
“À . . . . .” Tần Hàm giống như bong bóng bị xì hơi. “Hẳn là mấy loại hàng mạ gì đó…..”
“Thì là thiết cùng thủy tinh thôi!” Biên Phiếm kéo chiếc nhẫn nhìn nhìn. “Kiểu dáng đặc biệt, ngoài thị trường giá trị chắc cũng mấy ngàn đồng.
“Đúng vậy đúng vậy! Đây là vật có giá trị.” Đã nói anh không phải mặt trắng nhỏ.
“Nhưng bán không tới ba đồng.” Biên Phiếm hất cho Tần Hàm một thùng nước lạnh.
Ngay cả kẻ chuyên ăn trộm cũng đều không có hứng thú.
“Cậu thật là ác liệt!” Tần Hàm tức giận nói. “Anh ấy đánh đàn piano rất giỏi, người có tài nghệ muốn tìm việc không khó.”
“Vậy cậu bảo anh ta đi xin việc ở nhà hàng Tây đi.” Biên Phiếm còn đang nghiên cứu chiếc nhẫn.
“Mình . . . . .”
“Không phải cậu không dám chứ?”
“Mình cảm thấy nên tôn trọng ý nguyện của anh ấy, nếu anh ấy muốn đi làm thì đi, hơn nữa mình cảm thấy. . . . . .”
“Cậu không chỉ bao dưỡng mặt trắng nhỏ, còn là nuôi một mặt trắng nhỏ đè cậu đến sít sao.” Hết đường nói!
Phụ nữ giàu có bao dưỡng mặt trắng nhỏ đều là xem đối phương như con chó mà sai bảo. Chỉ có cô gái ngu ngốc này, cung cấp ăn, uống, ở, mặc, cho người ta, còn giống như cô vợ nhỏ, thở mạnh cũng không dám lớn tiếng.
Tần Hàm bĩu môi, không biết làm thế nào phản bác Biên Phiếm răng bén lưỡi nhọn.
“Mình cảm thấy cái này không phải là hàng mạ!” Biên Phiếm càng nhìn càng cảm thấy không đúng.
“Không phải hàng mạ, vậy là cái gì?”
“Thoạt nhìn giống như bạch kim.” Màu trắng sáng bóng tao nhã xinh đẹp, không giống hàng mạ thoạt nhìn thấp kém giá rẻ.
“Bạch kim?”
“Cậu tháo xuống cho mình xem một chút.”
“Nè.” Tần Hàm đưa sợi dây chuyền cho Biên Phiếm.
“Thật sự là bạch kim!” Biên Phiếm nhìn ký hiệu đóng dấu bên trong chiếc nhẫn. “PT950, là bạch kim có độ tinh khiết rất cao! Ôi mẹ nó, thứ này còn đắt tiền hơn vàng.”
“Có thật không?” Tần Hàm trợn to mắt, “Không phải thiết?”
“Thiết cái đầu cậu á!” Biên Phiếm liếc Tần Hàm một cái. “Cái này cũng làm bằng bạch kim, định giá sơ sơ hẳn là khoảng…… một, hai vạn không ít hơn.”
Thì ra đồ anh đưa cho cô thật sự là bạch kim loại hiếm?
“Kim cương mình không biết xem!” Lại không thể tháo ra cắn thử một cái. “Chúng ta đến cửa hàng trang sức xem thử.”
“Nhưng. . . . . .”
Biên Phiếm không để ý tới sự do dự của Tần Hàm, nhanh chóng kéo cửa, lôi kéo cô liền chạy đến cửa hàng trang sức gần nhất.
******
“Mẹ nó, kim cương có độ tinh khiết cao nhất! Mẹ nó! Kim cương được thợ thủ công giỏi cắt! Mẹ nó! Thậm chí đến một carat! Mẹ nó! Thế nhưng đến một trăm vạn!” Biên Phiếm trừng chiếc nhẫn trên tay, tràn ngập kinh ngạc, thô tục không ngừng.
Lần đầu tiên cầm một chiếc nhẫn kim cương trên một trăm vạn, tay Biên Phiếm khẽ run, chỉ sợ không cẩn thận làm rớt.
Đây không phải là thủy tinh? Thật sự không phải là thủy tinh? Là kim cương hàng thật giá thật?
Hai cô gái ngây ngốc sững sờ đứng ở ven đường, trừng mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay.
“TIểu Hàm, kim cương là giấc mơ đẹp của phụ nữ, cậu có biết không?” Biên Phiếm nhanh muốn khóc. “Cậu không phả là bao dưỡng mặt trắng nhỏ, là người có tiền nha!”
“A. . . . . .” Tần Hàm còn đang ngơ ngác.
“Đến, đeo tốt vào, đừng làm mất.” Biên Phiếm luồng chiếc nhẫn vào sợi dây chuyền, dè dặt cẩn thận mang vào cổ Tần Hàm.
Tay Tầm Hàm lẳng lặng vuốt ve chiếc nhẫn nằm trên xương quai xanh, có loại cảm giác không rõ.
Cô vẫn cho chiếc nhẫn này là mạ thiết đính thêm thủy tinh, nhưng bởi vì là đồ vật của anh đưa, cho nên cô đặt biệt quý trọng. Ngay cả thời điểm tắm rửa cô cũng cẩn thận tháo ra, lúc bình thường tuyệt đối không rời xa khỏi người.
Hiện tại biết thì ra là đây là đồ vật giá trị xa xỉ, nổi sợ hãi tiềm tàng trong lòng lúc này đã nổi lên mặt nước.
Anh thật sự là một thiếu gia có tiền!
Hơn nữa suy đoán của cô sợ là sai lầm. Anh không phải là thiếu gia đi bụi, mà là đại thiếu gia chân chính.
“Có thể tùy ý tặng đồ trang sức quý trọng như vậy cho cậu, trong nhà nhất định là rất nhiều tiền.” Tầm mắt Biên Phiếm thủy chung không cách nào rời khỏi ánh sáng rực rỡ của kim cương. “Không phải cậu nói anh ta định dùng chiếc nhẫn này để đổi lấy phần ăn nhanh hay sao?”
Tần Hàm gật đầu một cái.
“Người xem một trăm vạn thành sáu mươi đồng mà dùng, trong nhà nhất định là có núi vàng núi bạc, ba đời cũng không dùng hết.” Biên Phiếm kích động nắm tay Tần Hàm. “Tiểu Hàm, cậu phát tài rồi!”
“Mình phát tài?”
Biên Phiếm dùng sức gật đầu. “Cậu sẽ trở thành quý phu nhân! Sau này khi phát đạt, cũng đừng quên bạn tốt.”
Tần Hàm cười khổ, “Cậu nghĩ xa quá rồi.” Quý phu nhân cái gì? Bát tự còn chưa có xem qua đâu.
“Coi như không phải quý phu nhân, anh ta hào phóng như thế, cho dù chỉ là bạn gái, nhất định không ba thì năm cũng sẽ tặng quà giá trị cho cậu. Chờ khi hai người chia tay, đống quà kia tùy tiện bán một cái, nói không chừng có thể mua một căn hộ cao cấp ở khu Tín Nghĩa.”
Thân là bạn tốt, cũng có thể nhân tiện thơm lây. Giấc mộng này, mơ sao mà đẹp quá!
Bạn gái? Quý phu nhân? Cô bây giờ ngay cả một bên cũng không phải. Vẻ mặt Tần Hàm cô đơn.
Cô cảm thấy anh giống như một cơn gió đột nhiên xông vào cuộc sống của cô, có một ngày cũng sẽ giống như cơn gió lặng yên rời đi, không lưu lại một chút dấu vết.
“Cậu sao vậy?” Biên Phiếm đẩy đẩy Tần Hàm. “Sao một chút cũng không vui vẻ?” Giống như chỉ có mình cô một đầu nóng.
“Không có!” Tần Hàm nhún nhún vai. “Có thể là do mình vẫn luôn cho nó là vật không có giá trị gì, hiện tại đột nhiên biết giá trị của nó hơn trăm vạn, bị dọa đến ngây người.”
“Mình cũng vậy. Khi nghe bà chủ cửa tiệm trang sức nói hơn một trăm vạn, cũng sợ tới mức cằm đều rớt. Mặt trắng nhỏ của cậu….. Không, hiện tại phải đổi gọi thành đại thiếu gia, lúc nào mới hẹn ra cho mình biết mặt đây?”
“Chuyện này. . . . . . Mình không biết, phải xem anh ấy.”
Uông Ngạo Quần mặc dù rất dính cô, đối với cô cực kỳ nhiệt tình. Nhưng anh đối xử với mọi người xung quanh đều rất lạnh nhạt, cũng không quá để ý. Cô không xác định anh có đồng ý gặp Biên Phiếm hay không.
“Chà chà!” Biên Phiếm giả bộ lắc lắc đầu. “Sợ mình cướp anh ta hay sao?”
“Không phải! Cậu hiểu lầm rồi.” Tần Hàm vội la lên. “Mình cùng anh ấy….. Mình cùng anh ấy quen biết không lâu, cho nên có một số việc mình không cách nào thay anh ấy làm chủ. Hơn nữa……”
“Hơn nữa cậu còn bị anh ta đè ép đến gắt gao!” Biên Phiếm ý xấu tự tiện tiếp câu dưới của Tần Hàm.
“Phiếm Phiếm, cậu thật sự là đáng ghét!” Luôn luôn khi dễ cô.
“Được rồi! Không làm khó cậu nữa.” Hâm mộ thì hâm mộ, bạn tốt có thể tìm được con rùa vàng, Biên Phiếm rất vui vẻ. “Ngày nào đó cậu cảm thấy có thể dẫn anh ta ra gặp mặt mình, nhớ nói cho mình biết một tiếng.”
Soái ca siêu cấp đó! Ánh mắt Tần Hàm cũng rất cao. Cô nói là cực kỳ đẹp trai, nhất định là so với hoàng tử William gì đó còn muốn đẹp trai hơn gấp mấy trăm lần những người đàn ông đẹp trai khác.
Aiz, aiz, cô thật sự muốn nhìn thấy người thật một lần, thật muốn ngày mai liền trực tiếp giết đến nhà Tiểu Hàm, dùng sức xem cho đủ mới được.
“Ừ.” Tần Hàm mỉm cười gật đầu.
Hi vọng thật sự sẽ có một ngày như vậy. . . . .