Tần Duyệt thừa dịp hai ngày cuối tuần tới chỗ Tôn Xán Tình, trường học hắn huấn luyện chiều thứ bảy mới thả nửa ngày. Giữa trưa hôm nay Tần Duyệt ở trước cổng trường học hắn đợi trong chốc lát, liền thấy Tôn Xán Tình vội vàng từ bên trong chạy ra.
Hơn hai tháng không gặp mặt, tóc Tôn Xán Tình so với lúc trước dài không ít. Hắn cười dị thường xán lạn, giống đại cẩu dính người chạy như bay lại Tần Duyệt. Nhìn thiếu niên trước mắt, Tần Duyệt đột nhiên cảm thấy có chút quẫn bách.
Y thật không nghĩ mình sẽ vì một cuộc điện thoại mà ngồi xe buýt vài giờ chạy tới gặp hắn, hơn nữa trong tay còn cầm hai cái túi ── không chỉ chứa đầy các loại đồ ăn vặt, thậm chí còn mua áo khoác mới cho Tôn Xán Tình.
Tôn Xán Tình hưng phấn tiếp nhận túi, hiển nhiên cả người đều cao hứng hỏng rồi, nếu không phải hai tay đều mang theo đồ vật, hắn hận không thể ở trường ôm lấy Tần Duyệt xoay hai vòng.
“Lão sư, tôi thật cao hứng, lão sư cư nhiên thật sự tới thăm tôi, lại mang theo nhiều đồ vật như thế cho tôi!”
Tần Duyệt nhìn Tôn Xán Tình vui vẻ, cảm thấy mình hành động ngốc nghếch kỳ thật cũng rất có ý nghĩa, liền cười:
“Được rồi, trước lấy mấy thứ này về đi, rồi tôi mang cậu đi ăn cơm trưa.”
Thành phố này là nơi lúc trước Tần Duyệt học đại học, sau khi tốt nghiệp là lần đầu tiên trở lại, vì để Tôn Xán Tình hảo hảo thả lỏng một chút, chiều hôm nay y mang Tôn Xán Tình chơi khắp nơi, dẫn hắn đi ăn lẩu hải sản, dạo cửa hàng tranh, xem phim, hoặc quẹo vào hẻm sâu tìm kiếm nhà hàng cổ.
Đi theo bên người là nam sinh sức sống mười phần, Tần Duyệt cảm thấy lần nữa trở về thời học sinh vô ưu vô lự. Nửa ngày thật sự rất vui, cứ thế tay Tần Duyệt bị Tôn Xán Tình lén lút nắm lấy, y cũng làm bộ không phát hiện, không cự tuyệt.
Hai người trên đường về trường học, thừa dịp ánh đèn lờ mờ, bốn phía không người, Tôn Xán Tình đột nhiên dán sát vào Tần Duyệt, ở trên mặt y hôn một cái, này đã là lần thứ hai, nhưng Tần Duyệt vẫn nhịn không được có chút kinh ngạc, y nhìn gương mặt Tôn Xán Tình tuấn lãng dưới ánh đèn, cảm thấy tầm mắt có chút mông lung.
Tôn Xán Tình nói: “Lão sư, chuyện khen thưởng tôi đã nghĩ kỹ rồi, nếu tôi thông qua kỳ thi chuyên ngành, lão sư cho tôi hôn một chút được không?”
Tần Duyệt không rõ, hỏi: “Cậu không phải đã......”
Tôn Xán Tình đánh gãy lời y, “Không phải nơi đó.”
Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm đôi môi Tần Duyệt, “Là nơi này.”
Mặt Tần Duyệt “Bùm” một tiếng đỏ lên(đừng ai hỏi tui sao đỏ mặt mà “Bùm” như bom nổ, là miêu tả trừu tượng đó nha~). Y chưa từng bị ai đưa ra loại yêu cầu này, hơn nữa lời này do thiếu niên ngây ngô trước mắt nghiêm túc nói ra, quẫn bách làm y cảm thấy thẹn thùng.
Tôn Xán Tình cũng có chút ngượng ngùng, thấy Tần Duyệt đỏ mặt không trả lời, hắn liền lấy hết can đảm dứt khoát nói:
“Quyết định như thế!” Hắn đi phía trước vài bước, lại quay đầu, “Lão sư, chờ tin tốt của tôi đi, tôi về trước!”
Nói xong một đường chạy vào trong đêm.
Chỉ còn Tần Duyệt đứng dưới ánh đèn chưa phục hồi tinh thần, y đáp ứng rồi sao? Để Tôn Xán Tình hôn môi của y, chẳng phải là hôn môi sao? Đáp ứng học sinh thỉnh cầu, đây là chuyện lão sư nên làm sao? Hay là y đối với Tôn Xán Tình, kỳ thật sớm đã vượt qua tình cảm của lão sư dành cho học sinh?
Tần Duyệt không lý giải được, sáng sớm hôm sau về trường học, trở lại tới sinh hoạt hằng ngày.
Thẳng đến trước khi Tôn Xán Tình chính thức thi, hai người cũng chưa gặp mặt. Nguyện vọng Tôn Xán Tình là Y đại (tên viết tắt trường đại học nào đó như C đại, H đại..., không phải y trong y dược), chờ thi tuyển lần một kết thúc, trường Tần Duyệt đã nghỉ. Y đại đã công bố kết quả, Tôn Xán Tình tra điểm, trước tiên gọi điện cho Tần Duyệt.
Điện thoại mới vừa thông, Tôn Xán Tình liền hỏi: “Lão sư đã về nhà sao?”
Sau khi học sinh nghỉ, các lão sư còn phải ở lại làm tổng kết và an bài kế hoạch cho học kỳ sau, làm một tuần, vì vậy tới bây giờ Tần Duyệt còn chưa rời khỏi, đáp: “Còn chưa đâu, bất quá tôi đã lấy vé xe sáng mai, đêm nay phải thu dọn đồ đạc.”
Tôn Xán Tình chỉ nói một câu: “Lão sư, chờ tôi.”
Nói xong trực tiếp cúp điện thoại, bộ dáng vội vàng.
Tần Duyệt nghe di động, không hiểu chuyện Tôn Xán Tình nói, hắn kêu mình chờ hắn, ý tứ là hắn sẽ trước khi mình rời đi sẽ đến đây sao? Nhưng hiện tại đã 6 giờ nhiều, chờ Tôn Xán Tình tới trường học, nhanh nhất cũng phải đến 10 giờ đi?
Tần Duyệt muốn gọi lại cho hắn hỏi rõ ràng, nhưng y gọi hai cuộc Tôn Xán Tình cũng chưa tiếp, thậm chí trực tiếp tắt máy. Tần Duyệt bất an lại ẩn ẩn có chút chờ mong, y vẫn luôn chú ý động thái Tôn Xán Tình ghi danh tuyển sinh, biết Y đại chiều nay chính thức công bố kết quả.
Tối nay trừ bỏ có khả năng sẽ nhìn thấy Tôn Xán Tình, có phải hay không cũng có khả năng sẽ từ hắn nghe được tin tốt làm người kích động?
Duốt buổi tối Duyệt đứng ngồi không yên, mới vừa mở vali hành lý liền không có tâm tư thu thập, trong đầu y tất cả đều là chuyện của Tôn Xán Tình, hắn thật sự sẽ đến sao? Vài giờ sẽ tới? Nếu hắn không thông qua bài thi chuyên ngành của Y đại, làm sao an ủi hắn? Nếu hắn vượt qua, có phải hay không sẽ...... Sẽ giống lần trước nói qua muốn hôn môi y?
Tần Duyệt miên man suy nghĩ cả đêm, thời gian càng trễ y càng bắt đầu lo lắng, đến đến 10 giờ rưỡi, y nghe cửa ký túc xá bị gõ vang lên.
Tần Duyệt ba bước thành hai bước vọt tới trước cửa, một phen kéo cửa ra, không khí lạnh lẽo bên ngoài nháy mắt lọt vào. Tôn Xán Tình đứng ở cửa, vì vừa rồi vội vàng lên lầu thở dốc, hắn thẳng tắp nhìn hai mắt Tần Duyệt. Không có biểu tình, cũng không nói một câu, đi vài bước vào phòng, ném hành lý xuống, đóng cửa lại.
Trên người mang theo khí lạnh, hắn nắm vai Tần Duyệt đẩy về sau, Tần Duyệt cơ hồ bị hơi thở lạnh lẽo quanh Tôn Xán Tình kinh sợ, lần đầu tiên cảm nhận được một loại áp bách. Y bị đẩy vào góc, sau lưng là vách tường không thể lui, vừa định mở miệng, lập tức bị Tôn Xán Tình dùng sức ngăn chặn đôi môi.
Hơi thở trên người Tôn Xán Tình lúc này không giống, hắn hôn cuồng liệt(cuồng bạo, mãnh liệt~), như gặm cắn. Dường như thiếu niên muốn trút xuống toàn bộ tình cảm. Tần Duyệt bị làm càn hôn môi hít thở không thông, đại não dần dần hôn ám, thân thể càng không chịu khống chế, cuối cùng dưới xâm lược mạnh mẽ đáp lại Tôn Xán Tình.
Hôn sâu một lúc, khi hai người tách ra đều thở gấp, gò má đỏ bừng, ánh mắt mê ly Tần Duyệt muốn nói chuyện, Tôn Xán Tình lại hôn lên. Lần này hôn môi trở nên ôn nhu, cũng làm người nếm chút ngọt ngào nhu tình mật ý.
Tôn Xán Tình nếu dám làm càn Tần Duyệt như thế, Tần Duyệt cũng đã đoán được kết quả. Lúc hai người tách ra, Tôn Xán Tình chính thức nói với y:
“Lão sư, tôi đã thông qua thi chuyên ngành, xếp hạng thứ sáu Y đại.”
Tần Duyệt bị hắn ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ sauh lưng hắn, nói: “Tôi biết, tôi biết cậu nhất định có thể.”