Ân Sủng Của Hoàng Đế

Chương 11: Chương 11




Cho dù là đôi môi hồng gợi cảm hay đôi môi đỏ mọng như trái anh đào, anh cũng đều đã hôn không biết bao nhiêu lần. Anh có thể tự hào mà nói bản thân đã “chinh chiến hàng trăm trận”, kinh nghiệm vô cùng phong phú, kỹ thuật thuần thục tuyệt đỉnh. Những cô gái được anh hôn người nào mà không say đắm đến hồn xiêu phách lạc, luôn đáp lại anh bằng những cái hôn nóng bỏng nhiệt tình, muốn ngừng mà không thể được, chứ đâu có người nào giống như cô …. anh thật sự không khỏi nghi ngờ có phải là cô cố ý đả kích lòng tự tôn của anh hay không nữa!!!???

“Tôi…” Cô đột nhiên ngừng lại, nhưng mà, cô sợ cái gì chứ? Cô vò đầu suy nghĩ.

Quan Sơn Nguyệt nhìn cô lại càng phát hỏa hơn. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô gái này chính là muốn giày vò anh, mục tiêu của cô là muốn phản kháng anh, đơn thuần là muốn phản kháng và phản kháng, chỉ có thế mà thôi!

“Nghĩ không ra sao? Tốt thôi, vậy là không có lý do gì đúng không? Một khi đã như vậy, tôi sẽ hy sinh một chút, chúng ta thử lại lần nữa.” Lần này anh nhất định sẽ sử dụng tất cả các “bí quyết tuyệt đỉnh” của mình, anh nhất định sẽ hôn cô cho đến khi cô đảo điên mất hồn mới thôi. Tốt nhất là khiến cho cô từ nay về sau không bao giờ có thể rời xa anh được.

“Không cần đâu!” Cô kêu lên, thật là không giữ cho anh chút thể diện nào khiến anh tức giận đến đỏ mặt.

Nhìn thấy bộ dạng phùng mang trợn mắt vì tức giận của anh, giống như đứa trẻ không được ăn kẹo, cô thật sự không nhịn được mà phì cười.

“Có gì mà cười?”, anh nhất định muốn cô phải nói ra lí do, nếu không anh tuyệt đối sẽ không tha cho thái độ của cô.

“Anh thật sự coi mình là thần ái tình sao?” Trừng mắt lên ư? Ai sợ anh chứ? Cô cũng trợn mắt lên nhìn anh, mắt của cô rất to, từ trước đến nay chưa từng thua kém ai nha. (BB: hai anh chị đấu xem mắt ai to hơn kìa….*cười sặc sụa*)

“Tôi bị anh cướp đi mấy nụ hôn rồi, trong đó có cả nụ hôn đầu, anh lại còn ngang ngược không cho tôi phản kháng, như thế được xem là đạo lí gì?” Cô đối mặt với anh, hất hàm, rất tự tin hỏi anh.

“Nụ hôn đầu?” Thì ra là vì thế nên cô ấy mới có phản ứng như vậy, tâm trạng anh lập tức trở nên vui vẻ, thoải mái, đúng là sau cơn mưa trời lại nắng.

Anh phẩy phẩy tay. “Thì ra là vì chưa có kinh nghiệm, không sao, luyện tập nhiều lần sẽ biết thôi. Sau này tôi sẽ đặc biệt huấn luyện cho em…” (BB: chết chị nhá….xong đời rồi…. *chắp tay cầu nguyện*)

Tôn Phật Nhi định phản bác lại thì ngoài cửa có tiếng gõ cửa.

Quan Sơn Nguyệt nói to: “Vào đi!” Anh biết đó là nhân viên phục vụ, họ muốn vào để xem hai người bọn họ có muốn gọi đồ ăn gì không.

Quả nhiên, cửa mở ra, một người phục vụ đi vào, cung kính đợi họ chọn món. Sau khi họ chọn xong lập tức đi ra.

“Cái gì mà luyện tập nhiều lần chứ?” Cô trừng mắt nhìn bộ dạng dương dương tự đắc của anh, tức tối nói: “Anh dám tùy tiện hôn tôi một lần nữa, tôi nhất định sẽ cắn chết anh, khiến cho anh không dám gặp người khác nữa.”

“Woa, em thật nhẫn tâm nha, đáng sợ quá!” Miệng anh nói sợ, nhưng vẻ mặt lại thể hiện sự thích thú, rõ ràng là có ý khác. (BB: chị chọc đúng ổ sói rồi >”

Anh chỉ nghĩ đơn giản hôn là hôn thôi, làm thế nào mà cô lại xem là “tùy tiện” nhỉ? (BB: anh ngây thơ cụ…. =]]]]]] )

Họ mới nói chuyện được vài câu, chỉ thấy nhân viên phục vụ ra ra vào vào, một lát sau, trên bàn đã đầy ắp các món ăn bốc khói nghi ngút, Tôn Phật Nhi không nhịn được hỏi: “Anh chắc không phải là bạn tốt của ông chủ nơi này chứ? Cung cách của những người phục vụ tuy rất tốt, nhưng tôi cảm thất họ đối với anh dường như đặc biệt cung kính, động tác cũng đặc biệt lễ phép.”

“Ăn thôi, Cô nàng tò mò!” Quan Sơn Nguyệt gắp một miếng cá hấp bỏ vào đĩa của cô, “Tôi không phải là bạn của ông chủ chỗ này đâu.”

“Nói dối!” Cô gắp miếng cá trong đĩa của mình lên ngửi ngửi, nói với vẻ không tin: “Bọn họ rõ ràng đối với anh rất đặc bệt. Anh đừng có chối, tôi cũng đã cùng bạn bè uống trà ở đây rồi.”

“Tôi thật sự không phải là bạn của ông chủ ở đây.” Anh lại gắp một cái đùi gà chiên thơm phức vào bát cho cô, ngừng một chút mới nói: “Bọn họ đối với tôi rất cung kính là vì… tôi là chủ nhân của nơi này.”

“Người ta không muốn ăn đùi gà chiên a …ơ….a…o….đợi đã, anh nói anh là…” Cô gắp đùi gà trả lại anh, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó bèn dừng lại, trợn mắt nhìn anh. “Anh là chủ chỗ này? Là nhân vật thần bí, là cái ông chủ lớn mà người ta ví như thần long chỉ nhìn thấy đầu mà không thấy đuôi sao?” (BB: khiếp, nghe chị tả em cứ nghĩ anh là Long vương… >”

Cô cũng chỉ vừa mới nghe các bạn kể về những truyền thuyết, truyền kì ở đây, nghe nói nơi đây phát triển đến mức rạng rỡ như ngày nay đều do một người rất đẹp phụ trách quản lí, mà người này sau đó được mọi người gọi là ông chủ thần bí.

“Em gầy quá, ăn nhiều một chút đi, không nên học theo người ta mà ăn kiêng giảm cân” Nhận lại cái đùi gà chiên, anh lại gắp món khác cho cô. “Đúng vậy, tôi chính là ông chủ ở nơi này, nhưng tôi một chút cũng không cảm thấy mình thần bí.”

Nghe những lời anh nói nhẹ như không, cô nhất thời cũng cảm thấy mình thật nhàm chán, anh ta vốn là ông chủ, vậy thì có cái gì mà bí ẩn để cảm thấy tò mò cơ chứ? Nhất định là nghe mấy quá nhiều lời đồn thổi, cho nên tò mò như vậy.

Cô nhún nhún vai, hai tay lập tức giơ ra che cái bát thức ăn đã chất thành núi trước mặt mình, ngăn không cho anh tiếp tục gắp đồ ăn. “Nhiều quá rồi, anh có thể không gắp nữa được hay không? Nhiều như vậy, thật sự tôi không thể ăn hết.” Cô phụng phịu nhìn sang một bên, nhìn sang chỗ điểm tâm bên cạnh.

Bánh hoa hồng đẹp quá, bánh bông lan, ôi, còn có cả món đậu vàng khiến người ta thèm nhỏ nước dãi nữa kìa, ôi, tại sao lại không gắp những món đấy cho mình chứ? (BB: =]]]]] té ra là chị hảo ngọt…)

Anh dừng đũa, lúc này mới phát hiện mình đã gắp quá nhiều rồi. Anh nhẹ nhàng thu đũa về, bắt đầu ăn.

“Chỉ dùng mắt nhìn thì không thể no được đâu, em cũng nên ăn đi.” Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn phụng phịu của cô, anh có chút không vừa ý. “Nếu không ăn hết thì hôm nay em đừng nghĩ đến chuyện rời đi, ở lại đây ngủ cũng tốt lắm, tôi lại là ông chủ, nói một tiếng, dù là ai cũng không dám nhiều lời.” (BB: anh có ý đồ gian tà….hắc hắc)

Cô nhìn vẻ mặt anh rồi lại nhìn “ngọn núi nhỏ” trước mặt, không còn cách nào khác đành bất đắc dĩ ngồi ăn, bắt đầu nỗ lực chinh phục “ngọn núi nhỏ”, nhưng vẫn không nhịn được lầu bầu nói: “Người ta muốn ăn điểm tâm cơ.”

Anh nghe thấy lời cô, “Muốn ăn điểm tâm ư, tôi không phản đối, vốn là đều gọi cho em mà.”

Tôn Phật Nhi nghe thấy thế lập tức khuôn mặt sáng bừng lên. (BB: giống chó con quá…..yêu ghê cơ )

Lúc gọi món, anh đã chú ý đến ánh mắt của cô. Cô chỉ chăm chú nhìn vào mấy món điểm tâm trong thực đơn, những thứ khác ngay cả liếc một cái cũng không, vì thế anh có thể đoán được ý thích của cô.

“Có điều…” Anh chậm rãi ăn, “phải ăn hết thức ăn trong đĩa của em đã rồi mới có thể ăn điểm tâm, nói cho cùng, lãng phí lương thực sự là rất không tốt.” Tùy tiện tìm đại một lí do, ngăn không cho cô phản đối. (BB: tự nhiên có cảm giác giống cha và con…. >”

Đúng là lươn lẹo làm cho cô nhất thời không tìm được lời gì để nói. Nhìn thấy bộ dạng phụng phịu uất ức cắm đầu ăn của cô, anh không nhịn được bèn cười thầm, cô ấy thật dễ thương! (BB: *giơ tay* em cũng thấy dễ thương)

Lúc này, ngoài cửa có tiếng gõ, Quan Sơn Nguyệt nói to: “Vào đi!”

Lập tức khuôn mặt tuấn tú trở nên nghiêm nghị lạnh như băng khiến cho Tôn Phật Nhi đang ngồi một bên ngây ngốc, thật không thể hiểu thế nào cả. Anh vỗ vỗ khuôn mặt đang ngây ra của cô, không nói gì giục cô tiếp tục ăn.

Theo sự giao phó của anh, một người ăn mặc rất đẹp tiến vào, ánh mắt diễm lệ nhìn bốn phía. Đúng lúc đó, Tôn Phật Nhi đang nỗ lực, cố gắng đánh vật với đĩa thức ăn, thế mà mỹ nữ kia vừa xuất hiện đã khiến cô ngây ra, quả đúng là có khí chất của những mỹ nữ thời xưa!

“Đường Nguyệt, cô đến sớm.” Quan Sơn Nguyệt đối với người đẹp như vậy dường như rất thờ ơ, chỉ liếc về phía giai nhân đang chăm chỉ ngồi ăn một cái, lại tiếp tục nói: “Cho người mang loại trà thượng hạng lên, sau đó dọn bàn đi.”

“Dạ!” Đại mỹ nhân dịu dàng Đường Nguyệt khẽ đáp lại rồi để thiết bị thông tin vào một góc.

Quan Sơn Nguyệt quay lại nhìn Tôn Phật Nhi đang ngây người ra, anh cười cười, đưa tay vỗ vỗ vào khuôn mặt mịn màng của cô, “Ngây ra cái gì thế? Tôi đã nói là giữ lời, đừng nghĩ là tôi quên.”

A! Đáng ghét, thế mà cô vốn tưởng rằng có thể thừa cơ hỗn loạn mà thoát được.

“Biết rồi, anh đúng là nhiều lời!” Cô trừng mắt nhìn anh, đành gắp thức ăn, không nhìn mỹ nhân kia nữa.

Quan Sơn Nguyệt tiếp tục ăn cơm một cách thoải mái, tuyệt nhiên không cảm thấy ảnh hưởng bởi dáng vẻ mặt ủ mày chau của cô, ngược lại còn cảm thấy rất có hứng thú để ăn.

Đường Nguyệt bị bỏ mặc một bên im lặng ngồi chờ, đôi mắt như nước hồ thu mở to nhìn hai người họ vừa nói chuyện vừa ăn cơm.

Trước giờ cô vốn luôn luôn tôn sùng ông chủ của mình, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thế tỏ vẻ hiền dịu như thế này, có thể thân thiết như thế này mà ở bên cạnh anh!

Cô nhanh chóng sửa lại khuôn mặt vừa có chút biến sắc của mình. Chấn chỉnh lại suy nghĩ, bỏ đi ánh mắt đố kỵ vừa xuất hiện, khôi phục vẻ ngoài lãnh đạm của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.