Ân Sủng Của Hoàng Đế

Chương 17: Chương 17




Thoáng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang rất lo lắng của cô, trong lòng anh rất đắc ý, nhưng thần sắc vẫn tỏ ra rất bất bình. Anh hy vọng cô nhìn thấy con người thật của anh, cá tính thật sự của anh, anh không muốn trước mặt cô mà lại giả vờ ngụy tạo, bọn họ sẽ cả đời ở bên nhau mà. Cả đời ư? Trong lòng Quan Sơn Nguyệt đột nhiên nảy ý nghĩ này, anh thoáng kinh ngạc nhưng thần sắc vẫn giữ y như cũ. Bao nhiêu năm lăn lộn trong thương trường đã trui rèn cho anh khả năng che dấu cảm xúc vô cùng lão luyện, cho nên vẻ mặt anh vẫn có vẻ bất mãn như cũ.

“Cá tính quá mạnh ư? Cái đó là sai ư? Việc làm ăn trong thương trường vốn phải mạnh mẽ hơn người khác thì mới có thể thành công được, không phải sao? Hơn nữa từ nhỏ anh đã như vậy, tại sao mọi người không ai nói là chán ghét tính cách ấy của anh?” Đương nhiên rồi, ai dám nói cơ chứ? Đừng có đùa!

Ư… anh nói vậy cũng đúng, người nhu nhược hay sợ hãi thoạt nhìn sẽ khiến người ta không tin tưởng, thế thì làm sao bàn chuyện làm ăn với người ta được. Bản thân mình cũng vừa mới gặp người nhà họ Tống, ai ai cũng có khí thế cả.

“Em thật sự không cố ý mà!” Cô khổ sở nói.

“Em thật sự muốn đền bù cho anh ư?” Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ “đền bù”. (BB: sói già lộ đuôi, hắc hắc hắc)

“Ư…. đương nhiên là thật rồi!” Tôn Phật Nhi nghe thế thì tim vừa giật mình đánh thót một cái nhưng vẫn thẳng thắn gật đầu, dũng cảm nhận lỗi là điều cô được dạy từ nhỏ.

“Thật sao?” Anh nhìn cô với dáng vẻ dường như vẫn không tin.

“Ai da, anh cứ nói thẳng ra đi, cho dù anh bảo em làm gì, em nhất định sẽ cố gắng làm cho bằng được.” Cô gật đầu thật mạnh.

Một chút giảo hoạt hiện lên trong đôi mắt anh nhưng nhanh chóng biến mất khiến cô không thể thấy được, khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ chần chừ.

Quan Sơn Nguyệt lập tức cảnh giác nói: “Nếu em đã có thành ý như vậy, anh sẽ cho em một cơ hội để thể hiện thành ý của mình. Anh uhm… anh muốn em…” Nói xong anh chỉ ngón trỏ vào môi mình, trên mặt xuất hiện một lúm đồng tiền mê hoặc, khiến cho Tôn Phật Nhi ngỡ ngàng, suýt chút nữa thì không nghe được anh nói gì.

“Hả?” Cô trợn mắt, ngỡ mình nghe nhầm, “Anh muốn em… hôn anh?”

“Đúng vậy!” Nhìn vẻ khó xử trên khuôn mặt cô, anh cố ý nói khích, “Nói cái gì mà rất thành ý, chỉ một yêu cầu nhỏ như vậy, em cũng không làm được sao?”

Nghe anh nói như vậy cô cũng không dám cự tuyệt. Khi còn ở Mỹ, tuy thường xuyên thấy mọi người hôn lên mặt nhau, cũng đã quen với việc mọi người hôn lên má nhau để cô vũ hoặc khích lệ, nhưng… cô từ trước đến nay vẫn chưa từng chủ động hôn ai, hơn nữa anh lại còn yêu cầu hôn lên môi nha!

Cô bất an nhếch nhếch môi, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng, “Nhất định phải hôn lên môi sao? Em… không thể!”

Vẻ mặt ngượng ngùng của cô khiến anh rất vui, anh nhìn chằm chằm vào đôi môi như cánh hoa, cố ý trêu chọc: “Không sao, anh biết là em không có kinh nghiệm, hay là dùng cách lần trước của em cũng được, anh cũng không câu nệ lắm đâu.” (BB: sói già xấu xa kìa, hắc hắc hắc)

Nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng quyến rũ, anh đã cảm thấy khó mà có thể nhẫn nại được nữa, thấy cô mở miệng định mắng mình, anh vội nói với cô.

“Em đã quên cách hôn như thế nào rồi phải không? Không sao bây giờ anh có thể dạy em, còn thực hiện nghĩa vụ tập luyện cùng em nữa kìa.”

Không cần a. Tôn Phật Nhi vội đưa hai tay chặn lên ngực anh, “Em hôn là được chứ gì, anh đừng có qua đây!”

Quên? Đùa gì thế, anh không biết nụ hôn của anh có khả năng hủy diệt lí trí của người ta như thế nào sao? Hại cô mất ngủ tới mấy ngày, cô làm sao mà quên được cơ chứ!

Bị anh hôn mấy lần, cô không dám đảm bảo mình có thể không mê mẩn, nhỡ đâu lại trở nên nghiện thì làm thế nào? Cô thật không dám đem bản thân ra để đùa đâu! (BB: nghiện càng tốt, Nguyệt ca nhể? *cười gian tà*)

“Thật sự là không cần sao?” Vẻ mặt anh có vẻ như rất tiếc nuối, vẫn không từ bỏ ý định dụ dỗ “Anh cam đoan sẽ rất chân thực đấy.”

Khuôn mặt điển trai của anh ghé sát lại gần, thở một hơi thật sâu. Cô bằng tốc độ của sét đánh hôn anh một cái chớp nhoáng, sau đó liền buông ra, thời gian ước chừng khoảng ba giây, nhưng cũng đủ để cô xấu hổ muốn chết, chỉ hận là không thể độn thổ được.

Hai gò má cô đỏ hồng lên, lùi sát ra cửa xe, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Như thế thôi sao?” Quan Sơn Nguyệt nhướng môi tỏ ý chưa đủ, “Lần trước anh đã dạy em như thế nào rồi mà! Lại đây, anh sẽ biểu diễn lại lần nữa…” Nói rồi đưa hai tay kéo Tôn Phật Nhi.

“Không cần!” Cái kiểu hôn đầy đam mê của anh, anh làm sao có thể bảo cô làm như thế được chứ? Cô đẩy tay anh ra, “Dù sao anh muốn em hôn anh, em cũng đã hôn rồi, anh không thể mặt dày như vậy được, em cảnh cáo anh, đây là giới hạn của em, anh đừng có lật lọng.”

“Rõ ràng là em lật lọng mà.” Ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu anh, trong lòng dù ngàn vạn lần không chịu, nhưng anh lại nghĩ ngày tháng vẫn còn dài mà, nên anh quyết định tạm thời sẽ tha cho cô. Ánh mắt anh tỏ ý không cam tâm, cuối cùng anh đành buông cô ra đặt tay lên vô lăng, nhấn ga, chiếc xe lao về phía trước. “Lần này thì thôi vậy, nhưng lần sau em mà còn qua loa như vậy thì… hừm hừm hừm!”

“Được rồi, được rồi!” Cô trợn mắt, miệng nói vậy nhưng vẫn là kiểu đồng ý chiếu lệ.

Hừm cái gì mà hừm, coi chừng bị viêm mũi bây giờ! (BB: há há há….chị có nhiều câu thật khó đỡ nha)

*********************************

Trong nhà hàng, Quan Sơn Nguyệt sau khi ép Tôn Phật Nhi ăn một lượng lớn thức ăn bằng gần ba bữa của cô, trong lúc nói chuyện anh cố ý dò hỏi xem cô đang ở chỗ nào, sau cùng biết cô đang ở khách sạn liền thuận tiện yêu cầu cô lập tức chuyển đến khu nhà cấp của mình.

“Không được!” Cô thẳng thắn từ chối yêu cầu “sống chung” của anh.

“Không được?” Anh vốn dĩ là muốn duy trì hình tượng lịch lãm của mình nhưng vừa nghe cô nói xong, nhất thời sắc mặt thay đổi, giống như cô nợ anh tới mấy vạn tệ vậy. “Tại sao?”

Người con gái ngốc nghếch không biết tốt xấu này! Em rốt cuộc là có biết mình vừa cự tuyệt điều gì không hả? Đây là cơ hội trời cho, có biết đây là điều mà biết bao cô gái mơ ước thiết tha mong muốn mà không nhận được sự “ân sủng” này không hả! (BB: anh thật là tự tin quá mức >”

“Anh biết rồi mà.” Tôn Phật Nhi tuyệt đối không cảm thấy mình đã làm sai cái gì, từ nãy đến giờ trong mắt cô, dù trời cao đất rộng ra sao cũng không quan tâm, chỉ thấy được vẻ đẹp đến mê hoặc của ly kem trước mặt. (BB: haizzz, các tình yêu phải rút kinh nghiệm nha, không được để mỹ thực làm cho mờ mắt a)

Cô cẩn thận dùng thìa bạc xúc món điểm tâm ngọt ngào. Đây quả là phần thưởng sau khi bị ma vương ép ăn hết một đống “dinh dưỡng”.

“Cái gì anh cũng không biết hết.”

“Anh đừng giả bộ, lần trước em đã nói rồi mà, một là chúng ta không thân không thích, hai là em không quen…”

“Không cần nói với anh cái lí do cũ rích không thân thích ấy, hay là cái lí do quỷ quái nam nữ thụ thụ bất thân, anh không muốn nghe!” (BB: bá đạo quá đi a >”

“Anh nói cái gì mà lí do quỷ quái, rốt cuộc là anh có nghĩ cho em không vậy? Cô nam quả nữ ở chung, người ta sẽ nói những gì? Tóm lại là, vì danh dự của em, em không muốn chuyển tới ở chỗ anh.”

Cô buột miệng nói ra cái cớ “bảo vệ danh dự cho mình”, thực ra ai chẳng biết rõ anh là một tên háo sắc, chuyển đến chỗ anh ở khác gì chui đầu vào lưới, đưa dê vào miệng cọp? (BB: *vỗ tay* biz…biz…biz…quá đúng; Nguyệt ca: *lườm lườm*, BB: *im re*)

“Miệng người ta là mọc ở trên mặt người ta, vậy sao phải quan tâm xem người ta nói cái gì?”

“Anh…” Tôn Phật Nhi cố gắng vắt óc nghĩ ra lí do, nhưng trong thời gian ngắn như vậy thực sự là nghĩ không ra lí do khác để làm cho tên độc tài Quan Sơn Nguyệt này chấp nhận.

“Cô Tôn?”

Một âm thanh vui vẻ vang lên, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng giữa hai người.

Nhất thời Tôn Phật Nhi cảm thấy nhẹ nhõm, lập tức quyết định mặc kệ người đến là ai, cô đều nhiệt liệt hoan nghênh. Cảm tạ anh ta đã cứu mạng cô, rất nhanh chóng cô bị ánh mắt sắc bén của Tổng giám đốc Quan bắn cho vạn tiễn xuyên tâm.

“Thầy Trương? Anh cũng tới đây ăn cơm sao?” Cô ngước mắt nhìn rồi cười với người mới đến một nụ cười đẹp đến mê người.

Nụ cười đi kèm với lúm đồng tiền của Tôn Phật Nhi trong trẻo thanh tân như ánh sáng mặt trời, nhất thời khiến cho Trương Lập Đình ngẩn người nhìn. Bị bỏ mặc sang một bên, khuôn mặt tuấn tú của Quan Sơn Nguyệt xám lại, ánh mắt tức tối giống như phát hỏa.

Cô dám cười với tên quê mùa kia đẹp đến như thế sao? (BB: roài…sói xám nổi điên >”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.