Phía trước có một bóng người cô độc, chân một sâu một cạn đang lặng lẽ bước đi.
Trì Ngộ vẫn luôn quan sát đối phương, rất quen mắt.
“Chị Tiểu Nhiễm?”
Trì Ngộ sáu tuổi đã nhận ra, người đó chính là Nhiễm Cấm.
Nghe được giọng Trì Ngộ, bước chân Nhiễm Cấm tạm dừng, sau đó lại tiếp tục bước đi mà không quay đầu nhìn lại.
Đang đi, một dòng máu từ từ chảy xuống theo đầu ngón tay nàng.
Máu chảy trên mặt đất, vẽ thành một con đường máu ngoằn ngoèo, đứt quãng.
Trì Ngộ phát hiện nàng đang đi tới vực thẳm.
Có tiếng dã thú gầm vang từ dưới vực, sâu không thấy đáy, bất kỳ ai ngã xuống đó cũng sẽ xương cốt không còn.
Nhiễm Cấm sắp bước xuống vực thẳm.
“Chị Tiểu Nhiễm! Nguy hiểm!” Trì Ngộ hét to, lao lên túm chặt Nhiễm Cấm.
Không hiểu sao hai người lại mất thăng bằng, Trì Ngộ sợ Nhiễm Cấm bị ngã nên liền ôm cô vào lòng.
“Sao chị lại không để ý tới em!” Trì Ngộ vừa lo vừa tức chất vấn nàng, “Nơi này nguy hiểm quá, về nhà với em đi!”
Nhiễm Cấm trong lồng ngực cô ngẩng đầu lên, bộ quần áo công sở chỉnh tề chớp mắt biến thành chiếc áo choàng tắm hôm nàng phát sốt.
Cơ thể thơm tho mềm mại, nép vào vòng tay Trì Ngộ như không xương.
Trì Ngộ bị nàng quấn lấy, gần như không dám cử động.
“Chị không có nhà.” Nhiễm Cấm nói, “Chưa bao giờ có.”
Trì Ngộ nghe nàng nói mà lòng đau như cắt: “Chẳng lẽ em không phải người nhà của chị? Chị không xem em là người nhà sao? Chỉ cần em ở đây thì chị luôn có một mái nhà.”
Có tiếng máy bay trực thăng trên bầu trời, Trì Ngộ lập tức trở nên lo lắng vì cô biết Nhiễm Cấm sẽ rời đi.
“Để chị dâu dạy em cách hôn.” Nhiễm Cấm hé môi, hôn cô.
Lời của nàng như một câu thần chú khiến Trì Ngộ ngoan ngoãn nhắm mắt lại, bị nàng hôn đến cả người bứt rứt.
Trì Ngộ ôm chặt nàng không buông: “Mọi việc cứ để cho em. Em có thể bảo vệ chị.”
Lời thì thầm vẫn còn bên tai, nhưng cánh tay đã trống rỗng.
Không thấy Nhiễm Cấm, nàng đã bị đưa đi rồi.
Trì Ngộ hoảng loạn, luôn miệng gọi tên Nhiễm Cấm.
“Dì út? Dì út ơi!”
Nại Nại lay mạnh, Trì Ngộ bừng tỉnh.
“Cuối cùng dì cũng tỉnh!” Nại Nại ghé người vào mép giường, chống đầu lên mu bàn tay, bất lực nói, “Dì cứ gọi tên mẹ suốt, ồn muốn chết.”
Trì Ngộ lặng lẽ nhìn bà cụ non này, sau đó nhìn quanh một lúc mới nhớ ra hiện tại mình đang ở đâu.
Cô cũng không biết mình ngủ từ lúc nào, có lẽ do quá mệt mỏi.
Quần áo trên người đều mướt mồ hôi, nhịp tim cũng hơi nhanh.
Cô gọi điện nhờ y tá mang giúp một bộ quần áo và đi tắm.
Nước ấm chảy khắp da thịt, Trì Ngộ đứng dưới vòi hoa sen, tâm trạng hỗn loạn.
Dù biết đó chỉ là mơ, nhưng bộ não vẫn dễ dàng chế ngự cô, cảm giác về nụ hôn của Nhiễm Cấm vẫn tàn lưu trên môi, và hơi ấm của cơ thể nàng vẫn còn vương trong vòng tay cô.
“Mọi thứ cứ để cho em. Em có thể bảo vệ chị.”
Nghĩ đến câu này, nhớ đến hôm đó, Trì Ngộ nản lòng thoái chí.
Cô đã nhận ra sự khác thường của Nhiễm Cấm, vậy mà cô vẫn không giữ nàng lại.
Nhiễm Cấm, có phải chị cảm thấy em vẫn là một đứa trẻ không đáng để dựa dẫm, nên mới chọn cách một mình bước xuống vực sâu?
......
Sau khi tắm rửa xong, cô không còn sức để sấy khô mái tóc ướt sũng.
Giấc ngủ này khiến cô rất mệt mỏi, dù thể lực đã khôi phục đôi chút, nhưng tinh lực vẫn nằm dưới đáy, như u linh không có chốn về.
Trì Ngộ dùng di động kiểm tra thông tin, Nại Nại ngồi bên cạnh ngoan ngoãn im lặng.
“Thế nào, đói bụng chưa?” Trì Ngộ hỏi cô bé.
“Dì út.” Nại Nại hơi hoang mang, “Sau này con sẽ đi đâu?”
Trì Ngộ kiểm tra trên ứng dụng của bệnh viện, đã có kết quả so sánh ADN của Nại Nại và chị gái.
Đầu ngón tay cô treo trên màn hình, dừng lại một lúc trước khi nhấp vào kết quả.
“Con à?” Trì Ngộ xoa nhẹ lên khuôn mặt Nại Nại, nói, “Con đi theo dì.”
Ánh mắt Nại Nại bừng sáng: “Vậy dì có thể đưa con đến gặp mẹ phải không?!”
“Con thương mẹ nhiều lắm à?”
“Tất nhiên, con thương mẹ nhất trên đời!”
Dáng vẻ khi đứng lên của Nại Nại như trùng khớp với hình ảnh chị gái.
Trì Ngộ tâm trạng phức tạp nói: “Con chờ dì một lát, dì có vài chuyện phải xử lý.”
Nại Nại lập tức ngồi xuống, không nói gì nữa.
Trì Ngộ click mở kết quả so sánh ADN, im lặng xem đi xem lại.
Nại Nại gần như nín thở, không biết chuyện gì đang xảy ra, đến thở mạnh cũng không dám.
Trì Ngộ hoang mang ngước nhìn lên, như thể khó hiểu, như thể suy nghĩ của cô đang tan rã.
Cứng người trong chốc lát, ánh mắt cô nhanh chóng dời từ trần nhà xuống người Nại Nại.
Nại Nại bị nhìn như vậy, cơ thể hơi co rút lại, một lớp mồ hôi mỏng xuất hiện trên chóp mũi.
“Có chuyện gì vậy dì út, con làm sai gì sao?” Nại Nại lo lắng hỏi.
“Không......” Giọng nói của Trì Ngộ căng chặt đến đáng sợ, gần như bị chẻ ra.
Kết quả khám sức khỏe của Nại Nại được hiển thị trên màn hình điện thoại.
Nại Nại rất khỏe mạnh, không có bệnh tật gì.
Lúc trước Nhiễm Cấm nói cô bé không thể về Trung Quốc vì tình trạng sức khoẻ, quả nhiên là nói dối.
Mà kết quả xét nghiệm ADN khiến Trì Ngộ mất hồn mất vía cũng ở ngay trước mắt.
Xác suất Trì Lý là mẹ của Nại Nại —— 0%.
Nghĩa là Trì Lý không thể là mẹ của Nại Nại.
Dưới xét nghiệm xác suất mẹ con là kết quả đối chiếu mã gen của cả hai, quan hệ gần nhất là “Chị em cùng huyết thống“.
Chị em cùng huyết thống?
Hai từ “Chị em” này khiến ý tưởng hoang đường mà Trì Ngộ đã suy nghĩ trước đó bắt đầu quay trở lại.
Nại Nại không phải con gái của chị hai, kết quả xét nghiệm ADN của chị hai khác với Chu Vũ.
Không phải vượt trên cả người thân, mà là “Chị em cùng huyết thống“.
Như vậy, Nại Nại là......
Nước trên tóc không ngừng nhỏ xuống, thấm ướt một mảng áo phía sau cô.
Cảm giác dính nhớp bám vào da thịt, giống sự khủng hoảng và bất lực do bản báo cáo ADN này mang lại, như một con rắn lạnh lẽo quấn lấy trái tim cô, càng lúc càng siết chặt hơn.
Đến nỗi khi chuông điện thoại vang lên vì cuộc gọi của Tề Đồng, Trì Ngộ chợt run bắn người.
Nhìn qua Nại Nại còn có vẻ hoang mang hơn cả cô.
Đứa bé ba tuổi này không biết gì cả.
Trì Ngộ điều chỉnh tâm trạng, nặn ra nụ cười cứng đờ, xoa đầu Nại Nại nói: “Dì nghe điện thoại một chút.”
Nại Nại khụt khịt mũi, ngoan ngoãn ngồi im.
Trì Ngộ vén mái tóc dài của mình lên, giữ chặt trong lòng bàn tay, lộ ra làn da trắng như tuyết sau gáy, sau khi đi ra ban công và đóng cửa lại, kết nối với cuộc gọi video của Tề Đồng.
“Chị Ngộ.” Tề Đồng mở miệng, giọng nói khàn đặc như bị dao cứa.
Trì Ngộ nhìn thấy trên môi cô có một vệt máu, cằm cũng sưng đỏ, nhíu mày hỏi: “Sao cậu thành ra thế này? Bị thương à? Hay gặp nguy hiểm?”
“Cậu đừng lo lắng.” Tề Đồng ngược lại còn trấn an cô, “Thật ra là có chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng giờ thì không có gì nữa rồi. Mình cũng đã đến bệnh viện kiểm tra, chỉ bị bong gân tay thôi, Lộ tiểu thư thảm hơn nhiều.”
Tề Đồng xê dịch điện thoại ra một chút, có thể thấy Lộ Tư Kình cách đó không xa.
Lộ Tư Kình đúng là thê thảm, Tề Đồng có vẻ chỉ bị thương ngoài da, còn cả đầu Lộ Tư Kình bị quấn kín, hệt như quả dưa hấu được bọc trong túi lưới bày bán ở siêu thị.
Tuy rằng Trì Ngộ không ưa Lộ Tư Kình, nhưng nhìn bộ dạng của cô cũng có thể nhận ra cô bị thương rất nghiêm trọng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trì Ngộ hỏi.
Tề Đồng kể với Trì Ngộ chuyện xảy ra đêm qua. Sau khi nghe xong, Trì Ngộ vẫn chưa hoàn hồn: “Vậy mà hai người vẫn nhặt được mạng về, đúng là ông trời phù hộ.”
“Mình cũng nói thầm vậy đó.” Tề Đồng ôm chặt gối bệnh viện, run rẩy, “Lúc mình bị ấn xuống, cứ tưởng một giây sau là cổ được ăn dao rồi. Không ngờ chỉ dính một mũi kim rồi lăn ra xỉu. Lúc tỉnh lại thì thấy mình và Lộ tiểu thư bị ném ở một con hẻm nhỏ trong nội thành, may mà còn giữ được mạng. Lộ tiểu thư thì trên mặt đầy máu, doạ dì lao công suýt chút nữa nhập viện trong ánh ban mai.”
Trì Ngộ biết Tề Đồng tuy sợ hãi nhưng vẫn còn nói chuyện được thì chắc cũng không việc gì.
Tề Đồng còn đang ba hoa chích choè thì đã bị Lộ Tư Kình giật điện thoại, nói: “Hình như người ra tay với bọn tôi là Tiểu Cấm.”
“Cái gì?” Trì Ngộ khó hiểu, “Đầu chị bị như vậy là do Nhiễm Cấm đánh? Sao có thể.”
“Sao lại không thể. Cô có nhớ tôi từng kể, cậu ấy từng dùng gậy sắt đánh tan cả bọn du côn không?” Lộ Tư Kình hơi tức giận nói tiếp, “Tôi cũng không phát hiện ra bị cậu ấy theo dõi, hừ, tay nghề đánh ngất người ta cũng chưa bị mòn.”
“Bớt bớt giận, giận nữa đầu lại nứt ra đó.” Trì Ngộ xoa thái dương, “Chị ấy không có lý do để ra tay với hai người, tại sao chị ấy phải làm vậy......”
Quá căng thẳng và mệt mỏi, khả năng tư duy của Trì Ngộ giảm sút rất nhiều.
Những lời này đều là câu hỏi phí nước bọt.
Mặc dù chỉ có mình cô và Tề Đồng ở trong phòng bệnh, Lộ Tư Kình vẫn hạ giọng xuống mức thấp nhất: “Bọn tôi đang theo dõi CEO Đổng Thành của Sinh học Minh Bằng, sau khi mất dấu tối qua thì đến hôm nay đã không thấy bóng dáng, cũng không đến công ty. Tôi có kiểm tra, thi thể của anh ta được tìm thấy rồi.”
Hành động xoa huyệt thái dương của Trì Ngộ chợt khựng lại, bộ não trì trệ của cô vẫn còn khả năng xâu chuỗi những lời nói của Lộ Tư Kình: “Ý chị là, Đổng Thành đã chết?”
“Rất có thể, đầu mối chỗ anh ta bị đứt rồi.” Lộ Tư Kình đang hết sức kìm nén cơn giận của mình, “Manh mối chúng ta vất vả lắm mới tìm được đã đứt đoạn, chuyện này chắc chắn là do Tiểu Cấm làm.”
Cả hai đầu video đều im lặng, trong lòng họ đều có suy đoán, nhưng không ai nói ra.
“Tôi sẽ nhanh trở về.” Trì Ngộ nói, “Chờ tôi quay lại rồi nói tiếp. Trong thời gian này hai người tạm thời đừng điều tra nữa, chắc là bị lộ rồi, nguy hiểm lắm. Chờ tôi về lại bàn bạc kĩ hơn.”
“Ừm.” Lộ Tư Kình nói, “Cô về nhanh đi, tôi cảm thấy Tiểu Cấm sắp bí quá hoá liều rồi.”
Nhìn cơn gió bất ngờ quét qua khung cửa sổ, lòng cô lo lắng bất an.
Trì Ngộ đi tìm Trưởng khoa xét nghiệm ADN, hỏi thăm một số vấn đề.
Trưởng khoa nhìn báo cáo, giải thích đúng như cô đã suy nghĩ, theo kết quả này, chị gái cô và Nại Nại không thể là mẹ con, nhưng lại có khả năng là chị em cùng cha cùng mẹ.
Chủ yếu là Trì Ngộ muốn dò hỏi về phương diện người nhân bản.
Vị Trưởng khoa này hơi ngạc nhiên khi cô đưa ra vấn đề này, nhưng vẫn cẩn thận trao đổi với cô.
“Nếu trên thế giới này thật sự có người nhân bản, thì rất có thể ADN của họ và bản thể* không hoàn toàn nhất quán.”
(*Dùng từ “Bản thể” ở đây cảm thấy có chút không thoả đáng vì theo khái niệm của Triết học thì từ này hàm nghĩa quá rộng, nhưng hiện tại không tìm được từ nào thích hợp hơn nên các bạn tạm chấp nhận hiểu “Bản thể” ở đây là “Bản chính”, là “Người thật” nhé. (Bây giờ làm nhà văn phải học nhiều hiểu rộng ghê, mà edit cho những tác phẩm kiểu này cũng xoắn hết cả não.))
Trưởng khoa giải thích với Trì Ngộ bằng những từ ngữ bình thường và đơn giản nhất.
Thật ra trong những năm qua, công nghệ nhân bản cũng có một số phát triển, nhưng nó không còn nhận được nhiều sự quan tâm như khi mới ra đời.
Nó đang dần được hoàn thiện, có thể đã được vận dụng trong những lĩnh vực ngoài khả năng quan sát của đại đa số mọi người.
Theo suy đoán của Trì Ngộ, Trưởng khoa giúp cô phân tích thêm ——
Hai bộ gen giống nhau gần như tuyệt đối, thì trong đó có thể một cái là bản thể, một cái là bản sao.
Cũng chỉ có công nghệ nhân bản mới có thể tạo ra kết quả này.
Nếu muốn dùng nội tạng của người nhân bản để thay thế cho bản thể khi họ mắc bệnh hoặc giúp bản thể tồn tại khi gặp chuyện ngoài ý muốn, thì yếu tố tiên quyết là bản sao đó phải khoẻ mạnh để có thể dùng làm hàng dự trữ, nếu không thì mọi thứ đều vô nghĩa.
Nhìn chung thì trong bộ gen của chúng ta ít nhiều gì cũng mang theo mầm bệnh được di truyền, kỹ thuật nhân bản vô tính có thể loại bỏ những mã gen yếu kém bệnh tật để tạo ra nguồn dự trữ hoàn hảo, không dễ mắc bệnh.
Bằng cách này, bản sao sẽ khoẻ mạnh hơn bản thể và có thể sử dụng trực tiếp ngay khi cần.
Như vậy thì ADN của người nhân bản sẽ có khác biệt so với bản thể.
Loại bỏ gen xấu chỉ là một trong những nguyên nhân, môi trường sống và thói quen sinh hoạt cũng có khả năng dẫn đến việc ADN của bản thể và bản sao không trùng khớp hoàn toàn.
Tuy rằng có rất ít những trường hợp đột biến gen, nhưng với việc “Loại trực tiếp” ngay từ khi mới sinh ra thì có thể nói rằng, việc ADN hoàn toàn giống nhau là điều không thể và cũng không cần thiết.
“Thì ra là như vậy......” Trì Ngộ không ngờ còn có trường hợp này, “Vậy còn vật nuôi, như mèo tam thể chẳng hạn, sau khi nhân bản thì có khả năng xuất hiện việc thay đổi màu lông không?”
Trưởng khoa nói: “Có thể. Hầu hết màu lông của mèo được nhân bản sẽ giống nhau, nhưng cũng có khả năng xuất hiện sự chuyển dịch vị trí nhất định. Tình trạng này tương đối phổ biến, dù sao thì nhân bản vật nuôi cũng không trái pháp luật mà còn được khoác lên mình lớp áo nhân văn. Hiện tại thì có khá nhiều công ty ở các quốc gia khác nhau trên thế giới đã triển khai ngành kinh doanh nhân bản thú cưng. Rất nhiều chủ sở hữu thú cưng xem chúng là con em của họ, cũng vì tuổi tác của vật nuôi không dài, không cách nào đi cùng con người đến cuối hành trình, nên trước khi chúng chết đi, nhiều người chủ sẵn sàng bỏ ra một số tiền lớn để tạo nên một bản sao với tính cách và hình dạng của chúng để ký thác tình cảm, việc này cũng có thể hiểu được. Hiện tại cô có thể xem được rất nhiều ví dụ về việc này.”
Sau những gì ông ta nói, Trì Ngộ có thể hoàn toàn xác định, Lộ Lộ chỉ mới hơn ba tuổi xương đang ở tại Trì gia kia, chắc chắc là bản sao của Lộ Lộ được Trì Ngộ nhặt về nuôi từ mười mấy năm trước.”
Vì vậy, khi lần đầu tiên gặp mặt Trì Ngộ, Lộ Lộ sẽ có một số cảm xúc như sợ hãi và xa lạ.
Nhưng vì bản thể của Lộ Lộ là một con mèo rất thân thiết với người, bản sao cũng được kế thừa tính cách đó, cho nên chỉ trong một thời gian ngắn, nó lại lần nữa trở nên quen thuộc với Trì Ngộ. Trì Ngộ nhớ lại lần đầu tiên gặp Lộ Lộ trong một ngày mưa, nó nằm co ro bên vệ đường, đáng thương ngước nhìn cô.
Lộ Lộ cùng Trì Ngộ bèo nước tương phùng, vậy mà cũng đã làm bạn với nhau cả một đời mèo, cuối cùng lặng lẽ ra đi vào ba năm trước.
Hốc mắt Trì Ngộ nóng lên, nhưng cô vẫn cố giữ suy nghĩ mình thông suốt.
Ma xui quỷ khiến thế nào Trì Ngộ lại bật ra câu: “Hãy làm xét nghiệm ADN lần nữa, lần này là giữa tôi và Nại Nại.”
......
Rất nhanh đã có kết quả, có thể xem ngay trên điện thoại.
Trì Ngộ tìm một góc vắng không người để lắng đọng cảm xúc.
Nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, cô hơi hiểu ra tại sao cả chị gái lẫn Nhiễm Cấm đều giấu giếm mọi chuyện, không cho cô biết.
Nếu cô biết sự thật này thì rất khó để chấp nhận.
Nếu đổi lại là một người bình thường nào khác thì hẳn là sẽ thấy kỳ quái, sợ hãi, không thể tiếp thu.
Nhưng cô cần phải chấp nhận, và cô có thể làm được.
Cô không còn là đứa bé chạy theo phía sau gọi Nhiễm Cấm là “Chị Tiểu Nhiễm”, suốt ngày chỉ biết làm nũng hay bắt Nhiễm Cấm phải đón đưa.
Trì Ngộ nhìn đăm đăm về phía chân trời xanh thẳm hồi lâu, sau đó hạ tầm mắt, kiên định mở kết quả ra.
Kết quả so sánh ADN giữa cô và Nại Nại giống hệt của Chu Vũ.
Đôi mắt gần như không chớp.
Sau khi đọc kết quả, cô mở bản đồ tư duy trên điện thoại, thêm tên của mình vào, kéo một mũi tên liên kết với Nại Nại ——
“Từ nền tảng di truyền cho thấy, Nại Nại và mình là một. Nại Nại chính là bản sao của mình.”
Sau khi viết xong, Trì Ngộ lặng lẽ nhìn hàng chữ cô vừa viết.
Những con chữ này vô cùng quen thuộc, nhưng một khi đứng cạnh nhau, lại diễn đạt một nội dung khiến người ta vô cùng khó chịu.
Nại Nại......
Trì Ngộ nheo mắt trong ánh mặt trời, mọi thứ lặng yên.
Naomi?
Trì Ngộ dùng một tay bóp chặt điện thoại, tay kia luồn vào giữa mái tóc xoăn dày, biến chúng thành một mớ rối loạn.
Dường như đây là cách duy nhất để phát tiết cảm xúc xao động.
Khi liên kết tên Nại Nại với chính mình, cô mới nhận ra.
Tại sao trước nay không chú ý tới điểm này?
Trì Ngộ cười khổ, gần như bật ra thành tiếng.
Nếu như có ai đi ngang qua cô lúc này, thấy bộ dạng vừa khóc vừa cười của cô, hẳn sẽ cho cô là một kẻ điên.
“Nại Nại”, Nana.
Chính là nickname bằng tên tiếng Anh của Trì Ngộ, “Naomi“.
Đáp án vẫn luôn ở ngay trước mắt, thế mà đến tận bây giờ Trì Ngộ mới nhận ra.
- ---------------------------------------------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Xác suất làm mẹ của Nại Nại là 0% vì không có thông tin nhân bản liên quan để tham khảo, nên có lẽ cần chỉnh sửa.
Mong các cao nhân tư vấn giúp em chuyện này.
- ----------------------------------------------------------
Editor:
Công nghệ nhân bản đúng là đi ngược lại với luân lý, đạo đức cũng như chuẩn mực về sự nhân đạo của con người. Chẳng khác nào giết người để cướp nội tạng, khi xuống tay với con gà con heo, nhìn vào ánh mắt tuyệt vọng của chúng còn thấy xót xa chứ đừng nói là con người. Người nhân bản chẳng phải máy móc, cũng biết vui, biết buồn, biết khóc và biết đau chứ. Chương này đọc cứ xót xa mãi không thôi.
Hồi trước cũng có một tiểu thuyết viết về đề tài này tên là “Mãi đừng xa tôi” của Kazuo Ishiguro - một nhà văn Anh gốc Nhật. Lúc đó mình rất háo hức tìm đọc cuốn này, nhưng dù rất mê văn học Nhật Bản cũng không thể thấm nổi tác phẩm này sau khi chỉ mới đọc vài trang, có lẽ do cách viết của tác giả bị Tây hoá, không còn thuần phong vị Á Đông nữa, cảm nhận riêng của mình là vậy, mấy bạn nếu thích có thể tìm đọc thêm.
(Vì hôm nay có người PR truyện này giúp mình nên thấy vui vui trong dạ, bonus cho mấy bạn thêm hai chương, đọc cho phê. Với lại có một tin buồn cần thông báo luôn, hôm nay tác giả vừa up chương 93 được vài phút đã bị khoá mất tiêu rồi, hụt hẫng dễ sợ, không biết khi edit tới đó có tìm được raw trên mấy trang lậu không nữa, đúng xu cà na luôn.)