Căn hộ của Nhiễm Cấm.
“Đây là cơ hội cuối cùng của các người.”
Nhiễm Cấm khoác lên người chiếc áo choàng tắm mềm mại màu xám nhạt, ngồi xuống sô pha, đôi chân trắng nõn đặt lên tấm thảm mềm.
Vì tư thế nghiêng người khi nói chuyện điện thoại, cổ áo hơi buông lỏng, lộ ra xương quai xanh trắng như ngọc.
Khoá điện tử ôm lấy cổ chân tinh xảo đẹp đẽ, thỉnh thoảng nhấp nháy đỏ.
“Suy nghĩ kỹ đi.”
Nói xong, Nhiễm Cấm liền cúp điện thoại trước khi đối phương kịp trả lời.
Nàng đặt di động sang một bên, thái độ cứng rắn và ánh mắt lạnh lẽo khi nói chuyện điện thoại vừa rồi dần lắng đọng lại.
Phòng khách yên tĩnh như hồ sâu lặng sóng, nàng lại như một xác chết không hồn, cứng ngắc ngồi nơi đây, chậm rãi chìm xuống.
Mũ trùm đầu đã hấp thụ gần hết hơi nước, mái tóc gần khô của nàng có vài sợi vương trên vai, dính vào một bên mặt trắng như tuyết.
Cánh tay trái bị gãy vẫn còn đau nhức, nhưng nàng không còn tâm tư lẫn sức lực để chăm sóc cho bản thân.
Màn hình của máy tính bảng đang dừng lại ở giao diện của trang mạng xã hội nào đó, tầng tầng lớp lớp những ngôn từ khó nghe, tất cả đều nhắc đến tên nàng.
Khung cửa sổ bị che phủ bởi lớp màn mưa, từng vết nước lăn dài trên khung kính, tựa như những sợi xích sắt chằng chịt đang giam cầm nàng.
Ánh mắt Nhiễm Cấm ngưng trệ, nhìn xoáy vào bóng đêm đen kịt, vặn vẹo qua những hạt mưa, nàng không biết mình đã nhìn bao lâu hay nhìn thấy gì, chỉ biết khi sực tỉnh thì cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Mười giờ đêm, với Nhiễm Cấm thì vẫn còn sớm, một đêm gian nan chỉ vừa mới bắt đầu.
Nàng thu hồi ánh mắt, rất mệt, nhưng không muốn ngủ.
Trong mơ, luôn có những cảnh tượng nàng không thể kiểm soát, giọng nói và hơi ấm của người nàng yêu sâu đậm khiến nàng tham luyến, cũng làm nàng sợ hãi.
Nàng đi đến thư phòng định lấy một quyển sách, phân tán suy nghĩ.
Khi đến thư phòng, đột nhiên nhìn thấy chú gà bông to mà Trì Ngộ gắp được chiếm cứ gần như toàn bộ chiếc sô pha đơn, mang theo vẻ mặt ngốc nghếch mỉm cười với nàng.
Ánh mắt Nhiễm Cấm mềm đi, không nhịn được bước tới cầm nó lên, ôm trong cánh tay mình.
Những chuyện xảy ra trong công viên đêm đó tựa như ảo ảnh.
Nhưng những con thú bông và mũ mà Trì Ngộ tặng nàng trải rộng khắp phòng, như thể nhắc nhở nàng, đó không phải là ảo ảnh, quả thật nàng và Trì Ngộ đã có một kỉ niệm bất diệt, một đêm đủ để hoài niệm cả đời.
Chóp mũi hơi chua xót, nàng cố chịu đựng để cảm xúc không trào dâng.
Lách cách.
Âm thanh rất nhẹ khiến Nhiễm Cấm chợt hoàn hồn, nàng mở to mắt, nhìn về phía cuối hành lang.
Đây là nơi tiếng mở cửa vang lên.
Người được cấp quyền mở cửa, chỉ có ——
“Nhiễm Cấm.” Giọng Trì Ngộ truyền đến từ phòng khách, trong căn phòng nhỏ, giọng nói của cô đặc biệt âm vang, “Em đến rồi.”
Trong nháy mắt, suy nghĩ của Nhiễm Cấm trở nên hỗn loạn, nàng lập tức buông gà bông xuống.
Ánh mắt lưu chuyển trong thư phòng, cuối cùng dừng lại trên chai rượu vang đỏ.
Đó là thứ cảm xúc đê mê, là vũ khí cho những đêm mất ngủ.
“Nhiễm Cấm?” Trì Ngộ đứng ở huyền quan, không lập tức bước vào.
Nhiễm Cấm ở nhà, với khoá điện tử chị ấy không có cách nào rời khỏi đây.
Nhìn khung cảnh này, có lẽ Nhiễm Cấm vừa mới ở phòng khách.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến từ thư phòng, Nhiễm Cấm xuất hiện trước mặt cô, trên tay cầm theo một ly rượu vang.
Ly rượu hơi lắc lư trong tay Nhiễm Cấm, nàng dừng lại khi cách Trì Ngộ khoảng mười bước chân.
Sắc mặt hơi mệt mỏi, đôi mắt hoa đào ửng đỏ cùng mái tóc ướt át càng khiến nàng thêm chân thật và gợi cảm.
Chiếc áo ngủ rộng được thắt chặt bằng dây lưng, vạt áo cũng được kéo cẩn thận để che đậy da thịt đến mức tối đa.
Những dấu vết nhân tạo này lại làm Trì Ngộ nghĩ đến đêm Nhiễm Cấm bị cô chuốc say, trong lúc vô tình làm bung cúc áo để lộ ra xuân sắc.
Nhiễm Cấm đứng dưới những mảnh vụn hoá thạch lạnh lẽo, dựa lưng vào vách tường màu trắng, dùng giọng điệu lạnh lùng xa lạ nói với Trì Ngộ: “Tôi quên thay đổi quyền hạn, em đột nhiên xông vào không báo trước như vậy, tôi có thể gọi cảnh sát.”
Trì Ngộ lặng lẽ nhìn nàng, tựa như đang thưởng thức màn trình diễn của nàng.
“Chị chặn cả số điện thoại lẫn WeChat của em, em không liên lạc với chị được.” Trì Ngộ cởi giày cao gót, mang theo hơi thở của cơn mưa đêm mùa hạ đến gần Nhiễm Cấm.
Nhìn khoảng cách với Trì Ngộ ngày càng gần, ngón tay cầm ly rượu của Nhiễm Cấm dần cứng lại.
Nàng nhìn thấy sự quyến luyến và những cảm xúc hỗn loạn bị kiềm nén hiện rõ trong ánh mắt Trì Ngộ.
Lúc này, Trì Ngộ vừa uỷ khuất, lại vừa nguy hiểm.
“Em có việc gì sao?” Giọng Nhiễm Cấm căng thẳng, “Tôi đã giao lại cho em thứ mà em muốn, bây giờ em đã là Chủ tịch của Tập đoàn Trì thị. Trước khi đi tôi cũng đã sắp xếp lại mọi thứ giúp em, giữa hai chúng ta xem như đã thanh toán xong. Tôi cũng có những việc muốn làm, chúng ta không còn gì để nói nữa.”
Trì Ngộ không phản bác, ánh mắt dừng lại trên màn hình máy tính bảng đang được đặt trên bàn trà.
“Thì ra là em đã đọc thấy tin tức, muốn tìm tôi tính sổ.” Nhiễm Cấm chủ động đề cập đến sự kiện đang sục sôi trên mạng.
Nhiễm Cấm phát hiện vết nước dính trên tóc Trì Ngộ, một phần vai cũng bị mưa làm ướt.
Chắc lúc ra cửa lại không mang ô, em lúc nào cũng vậy, không bao giờ để ý đến những việc nhỏ này, thà rằng chịu mắc mưa cũng không muốn thêm phiền phức.
Nhận ra chi tiết này khiến Nhiễm Cấm hơi thất thần.
Trì Ngộ chuyển ánh mắt trở lại, dừng trên gương mặt Nhiễm Cấm.
Nhiễm Cấm trước mắt làm cô nhớ tới lầu hai Câu lạc bộ Hoa Mộc Lan, cũng là Nhiễm Cấm cầm ly rượu đỏ, lời lẽ tuỳ tiện, cố tình khiến người ta chán ghét.
Cùng xúc cảm mềm mại, mang theo vị dâu tây trên đôi môi nàng.
“Chị đang nói chuyện vũ khí giết người có ADN của chị sao?” Trì Ngộ đứng trên hành lang, đối diện với nàng.
Nhất thời, Nhiễm Cấm không thể từ biểu tình và giọng nói của Trì Ngộ để phán đoán, những lời này của cô là đang chất vấn hay chứa đựng cảm xúc khác.
Nhiễm Cấm cúi đầu, nhìn xuống mắt cá chân của mình, dẫn dắt Trì Ngộ nhìn đến nơi này: “Cho nên, hôm nay em tới là muốn moi được chuyện gì từ miệng tôi? Trì Ngộ, em là người thông minh, có những việc không cần tôi nói ra thì em đã nghĩ tới. Em luôn điều tra chuyện giữa tôi và chị em, bây giờ không cần nữa, tất cả mọi người trên mạng đều biết.”
Trì Ngộ đứng ở nơi ngược sáng, sắc mặt chìm trong bóng tối.
“Hôm nay có người tìm em, nói với em rất nhiều.”
“Vậy à?” Nhiễm Cấm không nhìn Trì Ngộ, chỉ nhìn vào ly rượu trên tay mình, “Ai?“.
“Bản sao của chị.”
Động tác lắc rượu của Nhiễm Cấm hơi khựng lại, đôi mắt nàng khẽ lay động, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.
Trì Ngộ chờ nàng phản bác, lại nghe nàng nói: “Cô ta dám đến tìm em đúng là lá gan không nhỏ, nhưng cái thứ hàng dự phòng này lại nhảy đến trước mặt người khác thì quả là chán sống rồi.”
“Nói như vậy, chị thừa nhận cô ta là bản sao của chị?” Trì Ngộ hỏi.
Khoé môi Nhiễm Cấm hơi cong lên, không trả lời.
“Cô ấy muốn được em bảo vệ, muốn gặp mặt em.” Trì Ngộ chậm rãi đến gần Nhiễm Cấm, “Nói chị lợi dụng cô ấy để thoát khỏi Nhiễm gia, nói tất cả những việc chị làm đều là để em nhận ra chị thích em, để em toàn tâm toàn ý với chị, dùng em để trả thù chị hai.”
Cơ thể Trì Ngộ nghiêng về phía trước, một tay chống bên vai Nhiễm Cấm, khoá nàng lại giữa mình và bức tường.
Biểu cảm của Nhiễm Cấm thay đổi vì sự tiếp cận của Trì Ngộ.
Nàng nâng ly rượu lên, chắn trước mặt Trì Ngộ, mí mắt run lên không thể kiểm soát, cố gắng kéo dòng suy nghĩ của mình trở lại bình thường, mùi nước hoa phảng phất và ánh mắt nóng bỏng của Trì Ngộ đang không ngừng nhảy nhót trong tim nàng.
“Vậy rốt cuộc em đến đây để làm gì, muốn tôi chính miệng nhận tội? Hay là muốn xả giận?”
Không có cưng chiều, cũng không có sự tuỳ tiện khiến người chán ghét, lần đầu tiên Nhiễm Cấm dùng thái độ phiền chán không kiên nhẫn cùng sự lạnh lùng để đối phó Trì Ngộ.
“Tuy tôi đeo khoá điện tử không có cách nào rời khỏi căn nhà này, nhưng không phải em muốn làm gì cũng được. Trì Ngộ, đúng là tôi muốn làm em một lòng một dạ với tôi, quả thật tôi cũng........ thích em.”
Nhiễm Cấm nói tới đây thì dừng một chút, giọng nói đã hơi mềm nhanh chóng trở nên cứng rắn, châm chọc nói: “Tiếc là chị em cảm thấy tôi không xứng.”
“Vì lý do này, chị đã giết chị ấy?”
“Cũng không phải hoàn toàn.” Nhiễm Cấm đưa ly rượu lên môi, khinh miệt nói, “Ân oán giữa tôi và nhà họ Trì của em, không phải một hai câu là có thể nói hết, nhưng đúng là tôi rất căm thù chị em vì chuyện này......”
Khi nàng đang định uống cho xong ly rượu thì tay đã bị Trì Ngộ giữ chặt.
Mu bàn tay của Nhiễm Cấm cảm nhận được hơi nóng từ lòng bàn tay Trì Ngộ, giống như một quả cầu lửa, nhanh chóng đâm thẳng vào tim nàng.
Cơ thể Nhiễm Cấm đột nhiên căng cứng: “Tiểu Ngộ?”
Trì Ngộ nắm chặt nàng, trong mắt toả ra ánh sáng trong suốt: “Chị đối xử tốt với em cũng là việc nằm trong kế hoạch? Chỉ là vì muốn làm em yêu chị, trả thù chị hai?”
Nhiễm Cấm đang định mở miệng, Trì Ngộ đã nói tiếp: “Hay là để em nói cho xong giúp chị? Những lời nói dối này của chị giống hệt như em nghĩ.” Trong mắt Trì Ngộ ngập tràn nước mắt khổ sở, là ngọn lửa thiêu đốt bất cứ ai đến gần, suýt chút nữa cô đã ôm chầm lấy Nhiễm Cấm, “Chị vẫn phải dựa vào rượu mới có thể đối mặt với em.”
Bàn tay đang chống lên tường của Trì Ngộ trượt xuống, đặt lên eo Nhiễm Cấm, siết chặt vòng eo mỏng manh của nàng vào lòng mình, hai cơ thể mềm mại thân cận, hơi ấm hoà quyện vào nhau.
Tay còn lại len vào khe hở giữa những ngón tay Nhiễm Cấm, cầm lấy ly rượu đang run run dù cho nàng đã cực lực khắc chế.
Trì Ngộ ngửa đầu uống cạn, không chừa lại cho Nhiễm Cấm một giọt.
Nhiễm Cấm bị Trì Ngộ ôm siết, hai mắt nhìn thẳng.
Mọi thứ đột ngột thay đổi theo chiều hướng nàng khó lòng kiểm soát.
Trì Ngộ đặt ly rượu lên chiếc bàn thấp bên cạnh, bàn tay này cũng được giải thoát, có thể vòng tay ôm trọn Nhiễm Cấm vào lòng.
“Em nhớ chị.”
Đầu ngón tay Trì Ngộ luồn vào tóc Nhiễm Cấm, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, trút hết tất cả nhớ nhung.
Giọng nói run rẩy và tiếng nức nở kìm nén vang bên tai Nhiễm Cấm, thanh âm của cô không ngừng lưu động bên tai nàng, giằng xé trái tim nàng, lặp đi lặp lại không tha.
“Chị có biết em nhớ chị đến mức nào không........ Em yêu chị.”
Nhiễm Cấm bị Trì Ngộ ôm chặt, cả người được bao bọc trong vòng tay Trì Ngộ, nàng muốn đẩy ra, nhưng từng lời nói cùng mỗi hơi thở của Trì Ngộ lại giảm bớt sức lực của nàng từng chút một.
Không được, không được......
Nhiễm Cấm nhíu chặt lông mày, nhắm mắt, tập trung hết sức để chống cự.
Nhưng vẫn không thể nhịn được, nàng co mình trong lồng ngực Trì Ngộ, trán áp vào xương quai xanh của cô, liên tục hắt xì hai cái vô cùng áp chế.
Trì Ngộ ôm nàng càng chặt hơn.
“Quả thật không phải vì mùi nước hoa của em.”
Vành tai Nhiễm Cấm nóng lên, có lẽ là cố ý, Trì Ngộ thì thầm bên tai đã đỏ như máu của nàng: “Khi chị xúc động đều hắt xì đúng không? Khi không bị che lấp bởi cồn hay cảm xúc kích động nào khác thì khát vọng chân thật sẽ lộ ra. So với chị, nó thành thật hơn nhiều.”
Nhiễm Cấm không dám nói gì, sợ một mở miệng sẽ khiến Trì Ngộ nhận ra, giọng nói của nàng đã biến đổi.
Nàng nhắm chặt mắt, từ phần eo trở xuống đã hoàn toàn mềm nhũn.
Quay đầu tránh đôi môi Trì Ngộ, Trì Ngộ nâng mặt nàng, không cho nàng cơ hội chạy thoát.
Trì Ngộ kìm nén đã lâu lắm, cuối cùng hoàn toàn khống chế được nàng.
“Không phải chị muốn dạy em cách hôn sao?” Trì Ngộ hé môi, “Dạy em đi, ngay bây giờ.”
Mấy ngày nay bị đối xử lạnh nhạt, bị ngăn cách bên ngoài thế giới của Nhiễm Cấm, Trì Ngộ đã bị kiềm hãm quá lâu trong khổ sở, không muốn lại tiếp tục khắc chế, khao khát của cô hoàn toàn bùng nổ vào khoảnh khắc ôm lấy Nhiễm Cấm.
Từ khi nghe được chi tiết về tổn thương chị gái đã gây ra cho Nhiễm Cấm, nói cái gì không được, cái gì không xứng, Trì Ngộ chợt nổi lên ham muốn trả thù, muốn trao tất cả bản thân mình cho Nhiễm Cấm.
Cả thế giới đang lạnh lùng buộc tội, tàn nhẫn tổn thương nàng, còn Trì Ngộ thì chỉ muốn đốt cháy đôi môi nàng.
“Không được......”
Nhiễm Cấm cố gắng kháng cự, nhưng vẫn không cách nào thốt ra một câu hoàn chỉnh, sau đó lại hắt xì hai cái rất nhỏ, cả người run rẩy.
Trì Ngộ dùng ánh mắt mê say nhìn nàng: “Em nghe được lời nói thật của chị rồi.”
Nhiễm Cấm chưa từng thấy Trì Ngộ như vậy, đôi mắt luôn tươi cười vào lúc này lại đầy ắp dục vọng của người trưởng thành.
Thậm chí nàng còn phát hiện, Trì Ngộ đang mở thắt lưng của nàng.
Nhiễm Cấm níu lấy tia lý trí cuối cùng, đẩy cánh tay đang giam giữ eo nàng ra.
Nhưng không thành công.
Ngược lại, bị Trì Ngộ dễ dàng công chiếm đôi môi.
Nhiễm Cấm bị cô áp vào tường hôn, áo choàng tắm bị nới lỏng.
Cứ tiếp tục như vậy, mọi sự nguỵ trang của nàng đều uổng phí.
Eo và môi đều bị Trì Ngộ khống chế, Nhiễm Cấm đè vai Trì Ngộ, gian nan nói: “Em tỉnh lại đi, Trì Ngộ! Là tôi giết chị của em! Không phải em vẫn luôn hoài nghi sao?! Bây giờ mọi chứng cứ đều ở trước mắt, sao em lại không tin nữa!”
“Những gì người đó nói chỉ nhằm lung lạc em, em sẽ không tin, em chỉ tin vào phán đoán của mình.”
Trì Ngộ ngước đôi mắt mê say lên, thấy đầu tóc và áo choàng tắm của Nhiễm Cấm đều bị mình làm rối loạn, môi cũng trở nên đỏ tươi.
“Tiểu Tông.” Trì Ngộ vuốt ve gương mặt nàng, chậm rãi nói, “Rốt cuộc, chị cũng không lừa em được nữa.”
Nhiễm Cấm nghe thấy cái này tên, tim như ngừng đập, mọi sự phản kháng hoàn toàn biến mất.
Cùng lúc đó, thắt lưng được nới lỏng hoàn toàn.
Ngón tay thon dài từ từ trượt dọc theo vạt áo.
“Người giết chị hai không phải là chị.” Đầu ngón tay Trì Ngộ chạm vào khiến Nhiễm Cấm không cách nào khắc chế cảm giác run rẩy lạ lẫm, “Em nói rồi, em tin tưởng chị, mãi mãi tin chị.”
- ---------------------------------------
Ngọt chết cả tổ kiến luôn rồi, tuy tác giả để tag là “Cẩu huyết cẩu huyết cẩu huyết”, kiểu việc quan trọng nhấn mạnh x3 lần, nhưng mà không phải kiểu cẩu huyết để nhân vật nghi ngờ, hiểu lầm lung tung, ta nói đọc nó sướng:P