Không thấy anh càng tốt, dù sao cô cũng không hy vọng gặp lại anh.
Cho đến khi xuống máy bay, Điền Tâm Niệm vẫn không thấy Ân Diệc Phong, cô
cũng không có hỏi hai cô kia, thật hoài nghi anh không có lên máy bay.
Khoảnh khắc trở lại biệt thự, Điền Tâm Niệm mới thực sự ý thức được cô lại lần nữa bị Ân Diệc Phong giam cầm.
Hai ngày đầu cô cũng không có cảm thấy cái gì, trên mặt có vết thương, Ân
Diệc Phong chưa có trở về cô một mình vui vẻ nhàn rỗi, nhưng sau khi mặt của cô lành rồi cô muốn về thăm nhà mẹ một chút, nhưng vệ sĩ bên ngoài
lại không cho cô ra ngoài, khi đó Điền Tâm Niệm mới ý thức tới Ân Diệc
Phong lại làm điều này, anh lại nhốt cô lần nữa.
Cô đã khóc đã làm ầm lên, nhưng vẫn không thể ra ngoài cửa, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không thể gọi.
Cô muốn nói chuyện với Ân Diệc Phong cũng bị cự tuyệt, người phụ nữ đưa cô về nước lúc trước vẫn ở biệt thự trông coi cô, mặc dù thái độ đối với
cô rất cung kính, nhưng mà cũng giống như Ân Diệc Phong mặt không chút
thay đổi, không cho phép cô ra ngoài không cho phép cô liên lạc với bên
ngoài.
Điền Tâm Niệm không thể chịu được cuộc sống bị giam cầm
như thế này, cô trước đây rời khỏi Trung quốc chính là vì thoát khỏi
cuộc sống như thế, không ngờ đi một vòng trở về, cô vẫn phải đối mặt.
Về sau cô bắt đầu tuyệt thực kháng nghị, nhốt mình ở trong phòng ai cũng
không gặp, trong căn phòng mờ tối, cô ngồi trên chiếc giường mềm mại,
tay phải vỗ về bụng, nhẹ giọng nói, “Bảo bối, xin lỗi, mẹ biết con đói
bụng, nhưng con phải kiên trì, chỉ cần rời khỏi đây thì tốt rồi, chúng
ta không thể ở lại đây, mẹ sẽ đưa con rời khỏi.”
Điền Tâm Niệm
tuyệt thực vào buổi tối ngày thứ hai, người bên ngoài rốt cục không dám
không thông báo, thực ra đã có báo cho Ân Diệc Phong trước đó, Điền Tâm
Niệm muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng đều bị cự tuyệt, lần này, Cao
Tiệp nhắm mắt gọi cho Ân Diệc Phong lần nữa, “Xin lỗi, tổng tài, phu
nhân đã hai ngày không chịu ăn cơm, cũng không chịu ra khỏi phòng, chúng tôi vào không được phòng rất lo lắng cho cô ấy, phu nhân nói cô ấy chỉ
muốn nói chuyện với anh.”
Cao Tiệp đắn đo dùng từ, nói ngắn gọn,
thực ra Điền Tâm Niệm trước đó làm ầm dữ dội, cô ta không nhắc tới, chỉ
là nói cho Ân Diệc Phong, Điền Tâm Niệm muốn gặp anh mà thôi.
Giọng đàn ông trong ống nói có chút ồ ồ, tiếng thở rất gấp, giống như là uống rất nhiều rượu, cô ta theo Ân Diệc Phong ba năm, chưa từng thấy anh
trời còn chưa tối thì đã uống say.
Nghe bên đầu kia điện thoại giọng đàn ông trầm thấp khàn khàn say ngà ngà, “Đưa điện thoại cho cô ấy đi.”
Cao Tiệp sửng sốt, tiếp theo gõ cửa phòng ngủ, “Phu nhân, điện thoại của tổng tài.”
Điền Tâm Niệm mơ mơ màng màng nằm ở trên giường, tuyệt thực hai ngày, cả
ngày ngoại trừ ngủ với ngủ, ý thức của cô có chút không tỉnh táo, nhưng
vẫn hiểu Cao Tiệp nói, chợt vén chăn lên, còn chưa mang giày thì đã chạy tới mở cửa.
“Ân Diệc Phong, anh ở đâu, tôi muốn gặp anh!”
Thì nghe tiếng cười trầm thấp lạnh lùng của Ân Diệc Phong bên đầu kia điện
thoại, chợt lại có loại cảm giác rợn cả tóc gáy, anh đùa cợt hỏi, “Thế
nào, gấp như vậy muốn gặp tôi, đến nỗi tuyệt thực? Điền Tâm Niệm, cô lại thiếu đàn ông rồi sao?”
Lời nói tàn nhẫn không ngừng tràn ra từ
trong miệng anh, anh đang ở trong khách sạn, ngồi cạnh cửa sổ, mặt mọc
đầy râu lỏm chõm, trong mắt một mảnh xám xanh.
Nghe vậy, tâm tình Điền Tâm Niệm lập tức kích động, thân thể yếu ớt run lẩy bẩy, “Ân Diệc
Phong, tên khốn kiếp này! Anh thả tôi ra, anh có tư cách gì nhốt tôi hả! Anh chỉ biết một chiêu này thôi sao? Anh là thứ đàn ông đê tiện vô sỉ!
Tên biến thái! Tên khốn kiếp! Tôi thiếu đàn ông, tôi thiếu đàn ông đó,
nhưng chuyện này cùng anh một tí quan hệ cũng không có, không mượn anh
xen vào!”
Rống xong, thân thể Điền Tâm Niệm ỉu xìu nặng nề tựa
vào tường, kịch liệt thở hổn hển, trút hết tất cả uất ức những ngày nay, anh nói tàn nhẫn như vậy, tàn nhẫn đến tim của cô cảm giác đau đớn âm
ỷ, mỗi ngày đều đau, đau đến làm cho cô nói cũng bắt đầu không che đậy
miệng, cô đau thì cũng không muốn để anh tốt hơn.
Bên đầu kia
điện thoại, rầm một tiếng, Ân Diệc Phong quăng mạnh di động, thân máy di động màu đen đập vào tường bể ra nhiều mảnh.
Ly rượu trong tay
cũng bị quăng đi, tiếng ly vỡ nát kích thích màng nhĩ của anh, hai mắt
đỏ thắm nhìn chằm chằm một xấp hình trên mặt bàn.
Bàn tay vịn
tường, thân thể lắc lư đứng lên, hình trở nên méo mó trong lòng bàn tay, tay anh nắm chặt, muốn bóp nát nụ cười sáng lạn của hai người trong
hình.
Trong hình, Điền Tâm Niệm cười không chút tạp chất, đôi mắt chân mày đầy tò mò để xem sự mới lạ, mà trong hình là một người đàn ông khác, khoác vai của cô ôm eo nhỏ nhắn của cô, còn vành tai và tóc mai
chạm vào nhau.
Thậm chí trên từng tấm hình tất cả đều là hành động thân mật của hai người.
Mà để cho Ân Diệc Phong mất lý trí là đàn ông trong hình lần lượt xuất
hiện ở trong phòng của Điền Tâm Niệm, thậm chí có chút còn quần áo xốc
xếch.
Soạt một tiếng, trong tay tất cả hình bị ném ra ngoài, nhìn khuôn mặt tươi cười thuộc về cô và người đàn ông khác bay trên không
trung, phút giây này, Ân Diệc Phong thực sự muốn phá hủy cô!
Chỉ cần vừa nghĩ tới cô giống như cùng với anh trằn trọc phục vụ dưới thân ở đàn ông khác, anh liền phát điên muốn giết người!
*******************************************
Điền Tâm Niệm nằm ở trên giường, mắt sưng húp, lúc Ân Diệc Phong cúp điện
thoại, cô liền ngồi xổm xuống dưới đất khóc, hai người nói không chỉ có
đâm bị thương đối phương cũng đâm bị thương mình, trong gian phòng trống rỗng, chỉ còn lại có tiếng vọng lại tiếng khóc của mình, vốn trong căn
phòng này khắp nơi đều đã từng có tiếng cười của bọn họ, mỗi ngày buổi
tối cô với anh cùng nhau lên giường ngủ, sáng sớm thức dậy ở trong vòng
tay anh, vẫn còn nhớ anh nói ngọt ngào vào tai chưa tính là lời âu yếm
lời ngon tiếng ngọt, nhưng mà bây giờ, trong căn phòng mờ tối vắng lặng
chỉ còn lại có mình.
Điền Tâm Niệm khóc mệt lại mơ mơ màng màng
nằm xuống, trong mông lung dưới thân lạnh lẽo, tiếp theo thứ gì đè ở
trên người của cô làm cho cô không thở nổi.
Cô đột nhiên mở mắt,
mờ tối có thể thấy mắt ưng sắc bén của anh, giữa hơi thở tràn đầy mùi
rượu nồng nặc, anh căm tức nhìn cô, thở gấp ồ ồ vang lên bên tai, Điền
Tâm Niệm không rõ hoảng loạn, lúc này anh như một con báo đang săn mồi,
bất cứ lúc nào cũng có thể ăn cô.
Cô chưa kịp phản ứng, anh đã cúi đầu, môi ấn xuống cổ cô, thô lỗ làm đau.
Anh đó không phải là hôn càng giống như là cắn xé.
“Đau! Đừng! Ân Diệc Phong, anh tránh ra . . .” Điền Tâm Niệm ra sức giãy dụa, xung quanh tràn ngập hơi thở nguy hiểm, cô luôn cảm thấy nếu như cô
không trốn ra sau sẽ phát sinh chuyện đáng sợ hơn, chưa phát hiện tiếng
nói cũng có chút run.
Cô phản kháng làm cho Ân Diệc Phong càng
tức giận hơn, động tác càng thêm thô lỗ, cô đá lên chân anh anh lấy đầu
gối không chút thương tiếc chặn lại, nghe tiếng kêu đau của cô, trong
mắt của anh ánh lên màu máu.
Môi mỏng cắn xé cổ của cô, giống như là muốn ăn sống cô, lời nói tàn nhẫn hơi thở lạnh như băng, “Cô không
phải là thiếu đàn ông sao? Tôi tới giúp cô! Cô muốn làm gì, làm mấy lần, tôi đều có thể thỏa mãn cô gấp bội! Thế nào, lại dùng chiêu lạt mềm
buộc chặt nữa? A ~~ đều là vợ chồng, cô cần gì ở trước mặt tôi giả bộ
ngây thơ ~~ có thể ngủ với thằng khác, ngủ cùng chồng mình lại giả bộ
trong trắng…”
Bốp ——
Điền Tâm Niệm khóc đau đến sốc hông,
một cái tát vào mặt không chút do dự vào mặt anh, run giọng lên án, “Ân
Diệc Phong, tên khốn kiếp!”
Một tát này phá tan lửa giận đang áp chế của anh, môi nhếch lên, cả người tản ra hơi thở thô bạo, “Điền Tâm Niệm, cô muốn chết!”
Bàn tay nắm áo ngủ của cô, không thương tiếc xé nát, lồng ngực cánh tay đầu gối cố ý đè ép thân thể của cô, thân thể nhỏ bé và yếu ớt chống đỡ cái
đè cố ý của anh, đau làm cô không ngừng kêu to, quanh người anh tràn
ngập hơi thở hủy diệt, Ân Diệc Phong như vậy giống như là Tu La hủy diệt từ địa ngục đi ra, Điền Tâm Niệm không khỏi sợ hãi ..
Thân thể phút chốc bị lấp kín, cô chưa chuẩn bị, thét lên kêu đau.
Đi đôi với tiếng kêu đau của cô còn có thân thể người đàn ông không ngừng nhấp nhô, mỗi lần đều cố ý vào sâu hơn.
Đau!
Ngoại trừ đau, Điền Tâm Niệm cảm thấy không có bất kỳ cảm giác gì, khủng
hoảng nhanh chóng chiếm lĩnh tất cả ý thức của cô, bụng đau đớn không
kiểm soát được.
Điền Tâm Niệm lập tức hoảng loạn vô cùng, hai tay chống bờ vai của anh rúc về phía trước, đầu lắc mạnh, “Ân Diệc Phong,
không muốn…”
Nhưng giọt nước mắt trong suốt rơi trong căn phòng mờ tối, ai cũng nhìn không thấy.
“A ~~ đàn bà đều là động vật khẩu thị tâm phi, không muốn chính là muốn!” Anh càng muốn cô hơn.
Bụng vô cùng đau đớn, mặt của cô nhanh chóng trắng bệch, anh muốn mãnh liệt, cô ngay cả một câu đầy đủ cũng nói không được, thân thể nặng nề ngã ở
trên giường, cô hơi thở mong manh líu ríu, “Không muốn . . . Con…”
Ân Diệc Phong cặp mắt đã đỏ lên từ lâu, bên tai chỉ có mình ồ ồ thở dốc
không nghe được âm thanh nào khác, nhìn cô không khóc không la đầu quay
sang một bên, anh càng thêm tức giận, cho rằng cô nhìn cũng không muốn
nhìn anh.
Lập tức trong cơn giận dữ, rút ra thân thể của anh,
xách chân của cô lật người cô, trong lòng bàn tay ẩm ướt dính dịch thể
ấm áp, anh theo bản năng giơ tay cao, một nồng mùi máu tanh phả vào mặt, tim run lên, anh chợt bật đèn ngủ, trên giường lớn bỗng chốc sáng sủa,
anh thấy đầy tay mình máu tươi, máu tươi này đến từ giữa hai chân của
cô…
“Niệm Niệm …” Giọng Ân Diệc Phong chưa bao giờ run đến thế,
anh không dám tin nhìn tay của mình nhìn lại người phụ nữ đã không còn
chút phản ứng ngã xuống giường, một sự sợ hãi xông lên đầu, lập tức tay
chân hốt hoảng lật người cô, mặt của cô ở dưới ánh đèn sáng ngời có vẻ
càng thêm trắng bệch.
“Niệm Niệm, xin lỗi, em tỉnh, tỉnh lại đi…”
Ân Diệc Phong run giọng lắc lắc cô, nhưng Điền Tâm Niệm không có một tia
phản ứng, anh xuống giường hốt hoảng mặc quần áo vào cho cô, sửa sang
qua loa lại mình rồi bế cô ra ngoài.
Trong bệnh viện, nhìn cô
được đẩy vào trong phòng phẫu thuật, Ân Diệc Phong một đấm mạnh vào
tường, ở trong lòng hung hăng chửi mình khốn kiếp!
Niệm Niệm, em nghìn vạn lần đừng có chuyện gì…