Ân Thiếu, Đừng Quá Vô Sỉ

Chương 42: Chương 42: Hình Như Có Gian Tình




Phòng bệnh kế bên

Vẻ vô lại trên mặt của Lăng Hữu biến mất, hai chân tréo nguẩy, “Ân Diệc Kỳ người này gần đây liên tục âm thầm thu mua cổ phiếu rải rác của Ân thị, cũng có lui tới một vài cổ đông nhỏ, lúc này ông nội anh trở về, chỉ sợ anh ta cũng sẽ nghĩ hết biện pháp lừa gạt lấy hết cổ phần từ trong tay ông anh, đến lúc đó anh ta sẽ là cổ đông lớn nhất của Ân thị.”

“Dựa vào anh ta sao?” Ân Diệc Phong khinh thường hừ lạnh, không chút nào để anh ta vào trong mắt.

“Mặc dù anh ta không có khả năng bao lớn, chỉ có điều người này âm hiểm, hơn nữa rất được ông anh hài lòng, anh cũng đừng lơ là.” Lăng Hữu không ưa nhất có người so với anh còn vô lại hơn, một bộ dạng vô lại, ghê tởm!

Ân Diệc Phong gật đầu, mặc dù anh không đem Ân Diệc Kỳ để vào mắt, nhưng mà cũng khó tránh khỏi ông cụ sẽ hồ đồ, anh cũng không phải thực sự quan tâm Ân thị, chỉ là anh tốn nhiều tâm tư như vậy, Ân thị là anh từ thung lũng từ từ kéo lên, anh tốn nhiều tâm huyết như vậy không có lý do gì để cho người khác ngồi mát ăn bát vàng.

“Đúng rồi, lần này ông cụ trở về là khảo sát cháu dâu sao?” Lăng Hữu buồn cười hỏi, như là đang chờ xem kịch vui.

Ân Diệc Phong mắt lạnh nhìn anh, chờ anh nói tiếp.

“Anh nói anh có phải là cố ý hay không, chơi đùa chị dâu như vậy người khác vừa nhìn liền thấy hình dạng buông thả dục vọng quá độ, ông cụ khẳng định cảm thấy vợ chồng anh tình thâm, chậc chậc, chị dâu phải trả giá cũng quá lớn đi.”

“Cút!” Ân Diệc Phong nắm lên cái gạt tàn thuốc trên bàn ném ra ngoài, Lăng Hữu vững vàng tiếp được, còn làm ra vẻ sợ sệt vỗ vỗ ngực, “Anh muốn giết em bịt đầu mối à, em nói không đúng sao?”

“Anh không có ý định để cô ấy đi, bộ dạng như quỷ của cô dọa đến ông cụ làm hư chuyện của anh, anh đi đây, em cũng nhanh cút khỏi đây đi, bệnh viện cần sự yên tĩnh.” Ân Diệc Phong đứng dậy đi ra ngoài chợt nghe Lăng Hữu ở phía sau hô, “Anh, anh không phải là đang đau lòng thay chị dâu đó chứ?”

Tiếng Lăng Hữu rất lớn, hai người bên kia cũng nghe được anh hô cái gì.

Một ánh mắt lạnh lùng như đao bắn xuyên qua, Lăng Hữu ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Ân Diệc Phong đi, Lăng Hữu gọt táo ngồi ở trên ghế sa lon cười khúc khích, Cố Tập nhìn anh đi vào một phút cũng không muốn ở lại đây, “Tâm Niệm, ở đây không khí không được tốt, ngày mai em lại đến thăm chị, em về đây.”

Động tác Lăng Hữu dừng lại, nụ cười trên mặt không thay đổi tiếp tục gọt táo.

Điền Tâm Niệm nhìn hai người cảm thấy giữa bọn họ khẳng định có là có chuyện gì đó, nhưng cô chưa thân thiết với bọn họ lắm, cho nên cô không có can đảm để hỏi, chia tay với Cố Tập, cô hỏi, “Cậu cười cái gì?” Như là thằng đần.

“Em cười anh hai, vịt chết còn cứng mỏ, rõ ràng yêu thương chị dâu, lại không chịu thừa nhận.”

Phốc ——

Điền Tâm Niệm bị sặc nước, rõ ràng không tin nói, “Anh ta yêu thương tôi? Cậu nói giỡn sao, anh ta ước gì tôi khỏe lên để có thể hành hạ tiếp thôi.”

Lăng Hữu đưa trái táo mới gọt xong phân nữa cho cô, “Tối nay ông cụ Ân gia trở về, cả gia đình nhất định phải có mặt, chị không tới đối với anh hai rất bất lợi, chị gặp qua Ân Diệc Kỳ kia chưa, anh ta muốn cướp Ân thị từ tay của anh hai, ông cụ Ân về là khảo sát cháu dâu, nhưng anh hai lại không dẫn chị đến, còn chưa phải là đau lòng vì chị bị bệnh sao?”

**************************************************************

Lúc Ân Diệc Phong đến Lão Trạch thì tất cả mọi người đã đến hết, thấy Ân Diệc Phong một mình đi vào, sắc mặt Ân Quyết liền khó coi tới cực điểm.

“Ông nội, chào mừng ông trở về.”

Cánh tay Ân Diệc Kỳ chống sau đầu cười lớn hỏi, “Diệc Phong, em dâu đi đâu rồi, ông nội đã trở về, cô cháu dâu này lại vắng mặt hình như rất không hiểu chuyện nha, không phải là các em mới cưới cãi nhau rùm beng, em dâu về nhà mẹ đẻ rồi chứ? Kỳ thực chuyện hôn lễ cũng đâu thể trách em dâu hoàn toàn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.