Diệp Huyên cố hết sức từ trên giường ngồi dậy, cảm giác bản thân đau đầu vô cùng. Nội dung thư còn lung tung trong óc, nàng không khỏi thầm mắng một câu, nói cũng không nói rõ ràng, cứ để người ta đoán linh tinh. Mặc kệ thế nào, trước mắt chính là nhiệm vụ cuối cùng, nàng cảm giác mình đã ẩn ẩnchạm được vào chân tướng, trí nhớ mơ hồ không ngừng thoáng hiện, nhưng mà không bắt được điểm quan trọng nhất kia.
Nên tin tưởng lời Cố Dần Thành nói sao, bất luận có thể tìm về trí nhớ hay không, sau nhiệm vụ này, nàng có thể thức tỉnh. Nhưng Diệp Huyên đã biết hắn, khẳng định là đã biết, nếu không thể biết được chân tướng, dù Diệp Huyên thuận lợi tỉnh lại, cũng sẽ không thể cứ như vậy buông chuyện này.
Họ Cố, chờ bổn cô nương trở về đánh ngươi!
âm thầm nắm chặt tay, Diệp Huyên đánh giá chung quanh. Đây là một gian phòng ở tráng lệ, trêngiường lớn rộng chừng mấy trượng rủ xuống đấu trướng Long Văn màu vàng sáng, bên giường lò sưởi nhỏ ẩn ẩn đốt huân hương, Diệp Huyên đã từng ở thế giới kia ngửi thấy, là hương long não. Nàng cúi đầu, lúc này mới phát hiện mình mặc quần áo màu đỏ thắm Long Văn bào khách ti cầu kim, trên đầu trâm bát bảo ly long hàm châu tinh xảo đẹp đẽ quý giá, chuỗi ngọc thật dài theo nàng động tác phát ra tiếng hoàn bội vang nhẹ nhàng.
Xem ra túc thể hẳn phải là đại nhân vật, trăm phần trăm là người trong hoàng thất. Đợi chút... Diệp Huyên lúc này mới ý thức được, nàng thế nhưng chưa tiếp thu tin tức về túc thể!?
Thân phận túc thể cũng được, trí nhớ cũng được, cảm tình trải qua cũng được, thông qua công năng hệ thống “Cộng tình” cung cấp cho nàng hình nhau đều không có. Sao lại thế này? Diệp Huyên vội vàng kêu gọi hệ thống ở trong đầu, tựa như thường ngày, không có đáp lại.
Đây... đây tuyệt đối là bug, không thể cộng tình, nàng còn khai triển nhiệm vụ như thế nào? Hồi tưởng lại thế giới trước khi cộng tình, cái loại cảm giác kỳ quái này, Diệp Huyên trong lòng càng lo sợ bất an. Từ sau khi hệ thống trọng khải thế giới ảo, chỗ không thích hợp càng ngày càng nhiều, đến bây giờ ngay cả cộng tình cũng không có.
Nàng đang ngồi ở trên giường suy tư bản thân nên tiếp tục nhiệm vụ như thế nào, tiếng bước chân rất nhỏ, thấp đến không thể nghe thấy truyền đến, một nam nhân mặc phục sức nội hoạn màu xanh cúi đầu, cung kính cụng đầu ở trước mặt nàng: “Quan gia, buổi trưa, người xem có cần bày thiện chưa?”
Quan gia?!
Nếu không phải Diệp Huyên trải qua phong phú, sớm luyện thành công phu mặt không đổi sắc, nàng chỉ sợ đã cả kinh từ trên giường nhảy lên. Trong thiên hạ này, có thể được xưng là quan gia chỉ có mộtngười. Cho nên túc thể... là nữ hoàng đế?!
“Truyền đi.” Diệp Huyên nhàn nhạt nói, kiệt lực hồi tưởng cử chỉ lúc trước của Tiêu Diệp.
Nên may mắn lúc hệ thống xảy ra bug, cố tình đúng lúc túc thể là đại nhân vật không ai hơn nổi. Làm chủ nhân quốc gia này, dù Diệp Huyên dưới tình huống mất đi cộng tình, biểu lộ ra cái gì khác thường, chỉ sợ người dưới cũng không dám dễ dàng hoài nghi.
Cho nên hiện tại nàng chỉ có thể sờ soạng từng bước một, đầu tiên phải làm rõ ràng chỗ ăn ngọ thiện đến cùng ở nơi nào. Cũng may nàng bước ra cửa rồi, lập tức có mấy tiểu hoàng môn dẫn ở phía trước, người mặc y phục nội hoạn màu xanh nhắm mắt theo đuôi sau lưng nàng, tùy thời chỉ sau hai bước, tinh chuẩn như dùng thước đo.
Người này chỉ sợ chính là người thứ nhất đắc dụng bên hoàng đế, tính là quen thuộc với túc thể, hắn dù không xếp thứ nhất cũng có thể xếp trước thứ tam. Diệp Huyên cân nhắc có phải nên tìm cái cớ đuổi hắn đi, lại sợ bị người nhìn ra chỗ không ổn. Cứ như vậy thực không biết vị ăn xong một bữa cơm, nàng buông đũa: “Đem danh sách cung nhân trong cung tìm ra cho trẫm.”
Trong mắt nội hoạn tràn qua một tia không hiểu, nhưng vẫn kính cẩn lên tiếng trả lời: “Vâng.”
Chờ khi danh sách cung nhân thật dày đưa đến trước mặt Diệp Huyên, nàng kém chút nữa không phun ra một ngụm trà. Đây cũng... quá nhiều đi.
Lật xem danh sách cung nhân, là phương pháp hiểu biết tình huống bất động thanh sắc tốt nhất Diệp Huyên có thể nghĩ đến. Các nội hoạn các cung nữ chung quanh tên họ là gì, trong cung có chủ vị nào, đều có thể thông qua danh sách cung nhân nhìn ra.
Nàng đành phải khêu đèn thức đêm, đến lúc gà gáy, mới hộc ra một ngụm trọc khí thật dài.
“Cao Cung Minh, “ Diệp Huyên cao giọng, cửa phòng phát ra một tiếng vang nhỏ, Cao Cung Minh mặc phục sức nội hoạn màu tùng lục lập tức đi đến, “Thân mình trẫm không khoẻ, hôm nay sẽ không đi triều hội.” nói xong lại phờ phạc ỉu xìu thêm một câu, “Ngươi đi Hàn Lâm Viện, lấy các ghi chép sinh hoạt đến cho trẫm, việc khác gọi xá nhân ở bên ngoài giúp.”
Cao Cung Minh cung thanh lĩnh mệnh, dù trong lòng hắn có bao nhiêu nghi hoặc, cũng sẽ không hỏi nhiều một câu.
Diệp Huyên vừa lòng gật gật đầu, đây là ưu việt của hoàng đế, đương nhiên chỗ mất cũng rất nhiều, chẳng hạn như một đống tấu chương trên bàn kia, đến lật xem nàng cũng không có dũng khí đâu.
Ghi chép sinh hoạt đương nhiên so với danh sách cung nhân còn dày hơn nhiều, tiểu hoàng môn nâng đến hơn mười thùng tràn đầy, tất cả đều sinh hoạt mọi người tùy thị xung quanh hoàng đế, từ Thái Tổ bắt đầu, luôn luôn ghi lại ngôn hành đến thời đại đế vương của túc thể này. Kỳ thực Diệp Huyên muốn xem chỉ là về túc thể, không muốn bị thấy, mới cho người đem toàn bộ ghi chép chuyển đến.
Vẫy lui tả hữu, nàng lại một lần nữa chui vào trong giấy tờ chi chít chữ nghĩa. Vừa thấy, mới biết hiệnthời vẫn là Đại Dận triều, cách thời điểm Tiêu Diệp làm hoàng đế đã hơn hai trăm năm.
Mà nàng sở dĩ có thể trở thành một nữ hoàng đế đầu tiên từ Đại Dận triều lập quốc tới nay, cũng hẳn là duy nhất, vì khi tiên đế còn trên đời, bốn vị huynh trưởng của nàng vì không ngừng tranh đấu vị trí Thái tử, cuối cùng gây thành đại họa, làm cho bốn vị hoàng tử trong một ngày đều lâm nạn. Trong các chi tôn thất gần gũi lại không có nam tử nào có thể kế vị, tiên đế không muốn đế vị rơi vào huyết mạch của chi thứ, vì thế đem đích nữ duy nhất, cũng chính là nguyên thân lập làm Hoàng Thái nữ, cũng vào lúc trước khi lâm chung truyền ngôi cho nàng.
Nguyên thân tuy làm hoàng đế, nhưng trong triều có ba tể tướng chủ chính, tiên đế lại tự chọn hai vị thân vương đức cao vọng trọng trong tôn thất phụ tá cho nữ nhi. Căn cứ nguyên tắc thánh thiên tử không làm mà trị, nguyên thân kỳ thực không vì triều chính mà tốn tâm tư. trên bàn một đống tấu chương kia, Diệp Huyên mở ra vừa thấy, ngoài vấn an, toàn bộ đều là chính sự đã qua tay, nàng chỉ cần xem một lần hiểu.
Cái này tốt, Diệp Huyên không khỏi nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng nàng từng làm thái hậu, nhưng lúc xuyên không đến Diệp Huyên đã không để ý triều chính nhiều năm, thật sự không biết nên thống trị một quốc gia thế nào.
Nguyên thân sống thực nhẹ nhàng, mỗi ngày đi lên triều lộ mặt, trở về là có thể ngâm thơ vẽ tranh, đánh đàn thổi sáo, duy nhất khiến Diệp Huyên đau đầu là mọi người ôm kỳ vọng đối với nguyên thân chính là là mau chóng sinh ra một nam thừa kế tiếp theo.
Chỉ cần sinh ra nam thừa kế, lập làm Thái tử, đợi đến Thái tử mười lăm tuổi, nguyên thân này có danh vọng nữ hoàng đế có thể thuận lý thành chương thoái vị, để Đại dận triều một lần nữa trở lại quỹ đạo bình thường.
Lúc trước hoàng đế tuổi còn nhỏ, các đại thần tuy rằng lo lắng, cũng không thể thúc giục. Năm trước sau thiên thu chương, hoàng đế đã trưởng thành làm lễ cập kê, có thể nghĩ đến nạp phi.
Cho nên phi tử của nữ hoàng đế... hẳn gọi là nam phi sao? Diệp Huyên không khỏi bị chuyện này làm cho tức cười. Trong hậu cung hiện thời đã có bốn người gọi là nam phi, bất quá trong cung đương nhiên không thể xưng hô với bọn họ như vậy, mà là lấy mỗ mỗ công tử để thay thế. Hiển nhiên, Diệp Huyên không thể lập hậu, bất quá các đại thần cũng không thèm để ý chuyện này, chỉ cần nàng có thể sinh ra con trai a, hơn nữa thuận thuận lợi sống sót, mặc kệ đích hay thứ, thì hẳn là hoàng đế của Đại dận triều.
Biết rõ ràng đại khái tình huống rồi, Diệp Huyên cũng có thể ngủ ngon. Về phần không có cộng tình, nàng nên như xác định đối tượng công lược thế nào, đây là chuyện bây giờ nàng lười lo lắng đến.
Ba ngày tới nay nàng lần đầu tiên ngủ ngon, đáng tiếc lúc còn đang mơ mơ màng màng, thanh âm của Cao Cung Minh vang lên: “Quan gia, hôm nay là ngày trụ trì của Vân Môn Tông triều kiến, ngài vẫn nên lên triều lộ mặt đi.”
Đại Dận triều luôn luôn còn có truyền thống sùng phật, đến thời Đại tông, Thiền tông càng được triều đình nâng đỡ như mặt trời ban trưa. Trong đó chấp trưởng Thiền tông, người đứng đầu Vân Môn Tông được Đại tông ân chuẩn, trụ trì nhận cà sa tử y, qua các đời trụ trì kế nhiệm khi vào triều yết kiến, vừa được hoàng đế phong cho lại vừa là tự chủ.
Đây là chuyện Diệp Huyên thế nào cũng phải lộ diện, cho nên Diệp Huyên xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ, được đám cung nữ hầu hạ ăn mặc sẵn sàng, lúc đến Đại chính cung còn đang ngáp một chút.
Đại thần trên triều nàng cũng biết tên, nhưng không quen mặt, chỉ có thể mượn quần áo, vị trí đứng của bọn họ để xác định thân phận. Liếc mắt đảo qua một cái, tất cả đều một bó râu to, nếp nhăn đầy mặt, dáng vẻ đại thúc đại gia. Diệp Huyên nhịn không được hưng trí giảm bớt, cũng đúng, có thể làm đến quan trong triều, ít nhất cũng phải hơn bốn mươi.
Từ thủ tướng Trần An bắt đầu, nhóm triều thần lần lượt dâng tấu. Có thể nói trên triều, kỳ thực đều là chuyện không đến nơi đến chốn, Diệp Huyên nghe không chút để ý, thường thường ừ ừ a a vài tiếng, bởi vì không có ai nhìn ra khối này thân thể đã sớm đổi thành người khác, trong lòng nàng càng khoan khoái.
Nhịn không được lại nâng tay áo ngáp một cái, lúc này nghe lễ bộ thượng thư tấu nói: “Bệ hạ, trụ trì tiền nhiệm của Vân Môn Tông là Văn Hải tháng trước đã viên tịch, người kế nhiệm Hoài Yển vào triều triều kiến, đang ở ngoài điện chờ nghe tuyên.”
“Vậy tuyên đi.” Diệp Huyên nói không chút để ý, ngáp một cái lại một cái, buồn ngủ mông lung, tầm mắt cũng mê mang lên. Nàng cố nén xúc động muốn dụi mắt, tiếp theo nghe thấy ngoài cửa điện truyền đến tiếng đinh đang.
Đó là kim hoàn trên thiền trượng trong lúc đi lại va chạm vào nhau phát ra thanh âm, nàng nâng mi mắt lên, áo cà sa màu tím phiêu nhiên đi tới. Nam tử mặt mày trong sáng, yên lặng ngẩng đầu, màu tím kia vốn cực quý trọng mặc ở trên người hắn lại phảng phất như trong mây hiện ra một vòng trăng sáng. Lúc này ngoài điện ánh nắng đang tươi sáng, thái dương chính mão chiếu xuống vạn trượng vàng rực, ở trên thân người kia phủ đầy lưu quang dật thải, lại như nước tràn xuống, chỉ còn lại tố y huyền lý, cùng mặt mày hắn bình yên vô bi vô hỉ.
Bang bang, bang bang...
Trái tim dồn dập bắt đầu nhảy lên, Diệp Huyên cảm giác được ý thức ngủ đông ở nàng trong thân thể túc thể đã thức tỉnh, dung hợp cùng ý thức của nàng, khiến tim nàng cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Chính là người này, nàng không chớp mắt nhìn nam nhân tên là Hoài Yển đứng dưới thềm son, đối tượng nàng nhất kiến chung tình.
PS: Còn lâu lâu nữa mới hoàn truyện nhé các nàng (khoảng 100k word nữa)