Diệp Huyên vắt hết óc, trong khoảng khắc không biết làm thế nào cho phải. Bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nàng vội hỏi hệ thống: “Hệ thống, bây giờ ngươi còn có quyền hạn gì?”
“Hệ thống có thể chọn đọc tài liệu nhật ký của quản lý viên.”
Nhật ký của quản lý viên... Diệp Huyên tâm đầu nhất khiêu, vội cho hệ thống lấy văn kiện ra. Văn tự này chi chít dày đặc chừng hơn mười vạn chữ, Diệp Huyên đọc nhanh như gió, càng xem tâm càng sợ.
Viết đoạn nhật ký này hiển nhiên là lúc bản thân nàng còn chưa mất đi trí nhớ, lúc đó nàng vừa xuyên không, vừa thí nghiệm, mục đích thí nghiệm chính là thử điều chỉnh công năng “Cộng tình” mà nàng đang nghiên cứu.
Đúng vậy, công năng “Cộng tình” hại Diệp Huyên, khiến nàng mất đi trí nhớ, căn bản là một tay nàng chế tạo ra. Đợi chút, Diệp Huyên đột nhiên nghĩ đến, vài thập niên trước học viện xuyên không đã sử dụng “hệ thống cộng tình” để thi, vậy thì nàng đã sống bao lâu? Hơn nữa Cố Dần Thành ở trong thư nóiđến sự cố phát sinh khi thí nghiệm vào mười mấy năm trước, chẳng lẽ là đang lừa nàng?
Lúc nàng phỏng đoán như vậy, theo số lần xuyên không gia tăng, “Cộng tình” gây cho nàng ảnh hưởng càng lúc càng lớn, ý thức của chính nàng bắt đầu mơ hồ. Cố Dần Thành không cho phép nàng tiếp tục thí nghiệm, nhưng Diệp Huyên không đồng ý, hai người bạo phát tranh cãi kịch liệt, cuối cùng Cố Dần Thành thỏa hiệp, nhưng yêu cầu Diệp Huyên lúc xuyên không cần phải điều chỉnh giảm hệ số “Cộng tình“.
Mà sau một thế giới kia, đúng là thế giới võ hiệp đã từng trọng khải.
Phảng phất như số mệnh, Lục Cẩn phát hiện Diệp Huyên khác thường. Diệp Huyên làm quản lý viên cao nhất, không thể không trọng khải toàn bộ thế giới. Thế giới hư là thành lập trên trụ cột ý thức của nàng và Cố Dần Thành, vì để thế giới càng vững chắc, mỗi lần xuyên không, làm người cung cấp đại bộ phận năng lực Cố Dần Thành đều sẽ để ý thức hoàn toàn lâm vào ngủ say. Cho nên Diệp Huyên tuy rằng có được quyền hạn trọng khải, vẫn phải nhận phản phệ năng lượng, khiến ý thức nàng vốn yếu ớt lại càng lung lay sắp đổ.
Nhưng nàng vì thí nghiệm, đem chuyện này che giấu xuống.
Diệp Huyên không biết lúc đó bản thân có từng hối hận hay không, vì giấu diếm, cuối cùng gây thành đại họa. Nàng ở trong một thế giới cuối cùng, ý thức của chính mình hoàn toàn bị cắn nuốt, thay thế Hoài Yển chịu ám sát mà chết.
Tử vong ở thế giới hư, đối với Diệp Huyên và Cố Dần Thành mà nói cũng không có ảnh hưởng gì. Nhưng lúc này khi ý thức của chính Diệp Huyên đã bắt đầu tiêu thất, bởi vì túc thể tử vong, Cố Dần Thành còn lại khẩn cấp khởi động, đem ý thức của Diệp Huyên và hắn mạnh mẽ bắn ra, xuyên khônggián đoạn.
Đợi đến lúc Cố Dần Thành thanh tỉnh, để lại cho hắn là người yêu đã không thể mở mắt.
Đúng vậy, người yêu... ở đây trong nhật ký, tuy rằng đại bộ phận đều chỉ ghi lại quá trình thí nghiệm, nhưng đôi câu vài lời giữa những hàng chữ, đều biểu hiện ra Diệp Huyên khi còn chưa mất đi trí nhớ, tràn đầy tình ý với Cố Dần Thành.
Kết quả Cố Dần Thành đây là có tâm tình thế nào khi nhìn người yêu ngủ say mười mấy năm, lại lấy một thân phận người xa lạ làm bạn ở bên nàng? Diệp Huyên nghĩ, nếu lúc đó bản thân mình biết sau này có kết cục như vậy, nhất định sẽ cảm thấy hối hận.
Đáng tiếc, nói cái gì cũng đã muộn.
Mặc dù nàng hoàn hoàn chỉnh chỉnh xem nhật ký một lần, như trước vẫn không nhớ nổi từng chút từng chút vãng tích này. Nàng suy sụp ngồi dưới đất, Hoài Yển trên giường như trước hai mắt nhắm nghiền.
Cho nên, cứ như vậy sao... Hoài Yển đã chết, Cố Dần Thành còn đang ngủ say, mà chính nàng đại khái cả đời cả kiếp sẽ bị nhốt ở trong thế giới này.
Loại nhân gì có kết quả gì, lúc trước nàng lỗ mãng, đại khái là nguyên do tạo nên hết thảy bây giờ đây.
“Hệ thống, “ Diệp Huyên nhẹ giọng nói, “trò chuyện cùng ta đi”, nàng cũng không trông cậy vào hệ thống có thể trả lời mình, nàng chỉ là muốn thổ lộ thôi, “Ta thật sự rất mệt a...” Rất muốn liều lĩnh cứ như vậy buông bỏ, dù sao chuyện này nàng đã quên, nghĩ không ra thì có quan hệ gì. Hoài Yển đã chết, rời khỏi người này, nàng cũng sẽ không thể bị cộng tình ảnh hưởng, ở lại chỗ này làm hoàng đế cũng thật không tệ, không phải sao?
Kiệt lực để bản thân nghĩ không phải chịu trách nhiệm, chung quy nàng lại không có cách nào làm như thế.
“Đến cùng vì sao, lúc trước ta nhất định phải khai phá công năng cộng tình?”
“Khai phá công năng này, là vì để cục quản lý xuyên không có thể quản lý thế giới phụ thật tốt.”
Diệp Huyên không nghĩ tới hệ thống thế nhưng lại trả lời mình, đồng thời lắp bắp kinh hãi, lại đem lời mới vừa rồi hệ thống nói ra tinh tế cân nhắc một lần. Cục quản lý xuyên không? Trước khi mất đi trí nhớ nàng là quản lý viên thời không, chẳng lẽ là thượng cấp hạ mệnh lệnh?
Nàng thử thăm dò hỏi vấn đề này ra miệng, hệ thống không chút ngập ngừng trả lời: “Ngài là người sáng lập cục quản lý xuyên không, cũng không có thượng cấp.”
Cái gì?! Diệp Huyên ngây dại, nàng vốn tưởng rằng mình chỉ là một quản lý viên thời không phổ thông... Nàng trong đầu ẩn ẩn hiện hiện có cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, nghĩ đến mìnhở học viện đãtừng nghe người ta nhắc tới đại nhân vật thần bí sau lưng cục quản lý xuyên không, trên phố đồn đãi, người đó được gọi là --
“Cố tiên sinh.”
Ba chữ này rơi ra, cánh cổng trí nhớ ầm ầm mở rộng, trước mắt Diệp Huyên lóe ra bạch quang chói mắt khiến nàng căn bản không mở mắt được. Nàng cảm giác thân thể của mình bị một cỗ lực lượng cường đại hấp thụ, không, không phải thân thể của nàng, mà là ý thức của nàng.
Dự cảm sắp phát sinh cái gì, nàng kiệt lực quay lại nhìn lên giường. Mặc dù chỉ có ngắn ngủn một chớp mắt, nàng thấy được, Hoài Yển mở hai mắt.