Cố Dần Thành trở thành giảng viên được công tác trong học viện đúng vào năm Diệp Huyên thi đậu vào học viện này, trong thời gian 4 năm học ở học viện, thật ra số lần Diệp Huyên tiếp xúc với anh ta cũng không phải là quá nhiều. Đây cũng là chuyện bình thường, dù sao người ta cũng là giảng viên, tuy Diệp Huyên là nữ sinh duy nhất trong hệ, các giảng viên hoặc ít hoặc nhiều cũng có mấy phần chiếu cố cô, nhưng quan hệ giữa hai người chỉ có thể nói là khá quen thuộc, chứ không đến mức thân mật.
Khi bị lừa xuyên không vào hệ thống 18+ này, Diệp Huyên đã suy đi ngẫm lại rất lâu, muốn đoán ra ý đồ thật sự của Cố Dần Thành. Lúc đầu cô cảm thấy đâu là một trò đùa dai, nhưng khi xuyên không liên tục qua nhiều thế giới, khả năng này đã hoàn tòan bị loại trừ. Sau này lại tiếp tục loại trừ khả năng Cố Dần Thành coi cô là vật thí nghiệm hệ thống, nhưng thật ra Diệp Huyên vẫn luôn nghĩ là vậy cho đến khi xuyên qua thế giới tu tiên lần thứ hai, thế giới đó đã sinh ra những dao động bất thường. Đợi đến khi Diệp Huyên nhận được đoạn ghi hình của Crato, cô chắc chắn rằng mục đích của Cố Dần Thành tuyệt đối không đơn giản.
Cho đến nay, người kia vẫn luôn mang dáng vẻ ôn hòa, thân thiết là một giảng viên trẻ tuổi rất tận tâm, nhưng rốt cuộc anh ta muốn làm gì? Từ lúc Diệp Huyên còn học ở học viện, đã nghe không ít tin đồn về Cố Dần Thành.
“Giảng viên Cố của hệ xuyên không vô hạn, nghe nói là người có lai lịch không nhỏ đâu.”
“Cậu nói cái người đeo mắt kính, dáng người rất cao đó hả?”
“Lần trước tớ nhìn thấy rồi, thầy ấy đi cùng với viện trưởng với phó viện trưởng đi ăn cơm với nhau, mà hai thầy ấy trước mặt giảng viên Cố lại cư xử khúm na khúm núm.”
“nói láo.” “không có chuyện đó đâu.“... Sau đó nhóm sinh viên kia tiếp tục cười đùa bình thường, dù là người nói hay người nghe đều không quá quan tâm đến chuyện đó.
Những tin đồn như thế này Diệp Huyên nghe không ít lần, số lần Cố Dần Thành đến học viện cũng không nhiều, anh ta phụ trách giảng dạy khóa “Lý luận nguyên lý xuyên không vô hạn”, lịch học sắp xếp dày đặc, nhưng 10 buổi thì hết 9 buổi đều là trợ giảng lên lớp thay cho anh ta. Việc này hoàn toán trái với nội quy học viện, nhưng trong hệ lại không có ai đi truy vấn anh ta. Còn về phong cách ăn mặc của anh ta cũng rất cao cấp, đi lại cũng có xe xịn đưa đón, còn có sinh viên nhìn thấy anh ta ra vào Cục quản lý xuyên không rất nhiều lần, tất cả đều cho thấy tin đồn anh ta có lai lịch khôngnhỏ có khả năng lớn là sự thật.
#
“Aizzz....” Diệp Huyên thở dài một tiếng, tiếng động này lại làm kinh động người đang nằm trên giường, nàng vội vàng hỏi han, “Phu quân, người tỉnh sao?”
*Chuyển qua xưng nàng là do phần này là xuyên về cổ đại. Nếu mọi người thấy lộn xộn, rắc rối quá thì nói mk sửa lại nha!
“Nương tử, phiền nàng giúp ta đứng lên.” Diệp Huyên đỡ lấy cánh tay gầy yếu của người nam nhân, đỡ hắn ngồi tựa lên gối đầu, lại vội vàng bưng cái bát bạc trên bàn đến, đút cho hắn uống từng muỗng một.
“Thuốc thiếp đã để nguội.” Giọng nói của thiếu nữ dịu dàng như nước, “Phu quân có thấy đắng không?”
Diệp Huyên lấy khăn nhẹ nhàng lau đi vệt thuốc màu nâu dính bên khóe môi hắn, “không đắng.” hắn mỉm cười, tuy khuôn mặt tuấn mỹ trẻ tuổi tái nhợt vì bệnh tật, nhưng đôi mắt của hắn vẫn sáng kinh người, “Nương tử, nàng thật tốt.” hắn ôn nhu nói rồi muốn vươn tay vuốt ve khuôn mặt của thiếu nữ, nhưng bị nàng tránh đi.
“Thiếp.” Diệp Huyên vội vàng buông bát xuống, trên mặt có chút hồng, “Thiếp đi nhà bếp sắ thuốc cho người.”
Nhìn bóng lưng nàng rời đi, nam nhân ngồi trên giường ngẩn người nhìn bàn tay trống rỗng của mình, có lẽ... Có lẽ nương tử là đang thẹn thùng - hắnchỉ có thể cười khổ an ủi mình như vậy.
Giả vờ đi sắc thuốc chạy ra khỏi phòng Diệp Huyên đành phải đi vòng vòng khôn có mục đích trong đình viện.
Người nam nhân trên giường là phu quân của nàng trong thế giới này, tên là Lục Tranh. Nửa năm trước nàng được gả vào Lăng Vân trang được mệnh danh là “Đệ nhất sơn trang” trở thành thê tử của Thiếu trang chủ, nhưng nàng chỉ là con gái trong một gia đình người đọc sách bình thường. Gia thế hai bên chênh lệch nhiều như thế là do thân thể của Lục Tranh. hắn bị bệnh triền miên nằm trên giường đã hơn chục năm, từ khi sinh ra tới giờ đã vô cùng ốm yếu, chỉ có thể dựa vào đủ loại dược liệu trân quý để duy trì sự sống. Chống đỡ hai mươi lăm năm, cuối cùng nửa năm trước Cốc chủ Dược Vương cốc đã kết luận - Lục Tranh chỉ sợ sống không quá 26 tuổi.
“Aizzz...” Diệp Huyên nhịn không được mà thở dài thêm lần nữa, lần này là vì vận mệnh bi thảm của nguyên chủ. Trượng phu nhiều nhất chỉ có thể sống thêm một năm nữa, nguyên chủ gả cho Lục Tranh chẳng qua là vì người nhà hắn không muốn hắn qua đời mà không được hoàn mỹ. Mà cả nhà nguyên chủ vốn chịu ơn cứu mạng của Lăng Vân trang, vì báo đáp ân tình này, nguyên chủ bị cha mẹ mình gả vào đây. Mà một khi Lục Tranh qua đời, người thê tử này của hắn chỉ có thể làm bạn với thanh đăng cổ Phật đến hết đời.
Việc này thật ra cũng không trách Lục Tranh được. Lúc trước hắn đã phản đối rất kịch liệt, không muốn liên lụy một cô nương vô tội. Nhưng khôngchịu nổi Trang chủ phu nhân một mực ép buộc, thậm chí bà còn trói Lục Tranh nhét vào động phòng. Đến khi Diệp Huyên xuyên không đến, hai vợ chồng bi thảm này đã chung sống với nhau được nửa năm.
Diệp Huyên không muốn quá mức thân thiết với Lục Tranh, ngoại trừ nguyên nhân do nguyên chủ có tính cách e lệ, phần lớn là vì nàng không biết phải đối mặt với Lục Tranh như thế nào. Lại nghĩ đến người kia, cảm giác áy náy vì bị ảnh hưởng bởi chức năng “Cộng hưởng” lại dâng lên mãnh liệt, khiến Diệp Huyên cảm thấy vô cùng khó chịu. Nàng vịn vào hòn sơn giả muốn ngồi xuống nghỉ một lát thì đột nhiên có một cánh tay xuất hiện nắm lấy cằm nàng.
“Tẩu tử, sao tẩu lại ngồi đây?” Giọng nói của nam nhân trầm thấp, nặng nề, hơi thở nóng rực phất qua sau gáy, sự ám muội nguy hiểm ẩn giấu sau từng từ, khiến thiếu nữ run lên.
“Cửu, cửu đệ....” Diệp Huyên run rẩy muốn đẩy người nam nhân phía sau ra nhưng ngay lập tức bị hắn siết chặt hơn.
“Tẩu tử muốn đi đâu?” Có thứ gì đó ẩm ướt, nóng rực lướt qua da nàng, Diệp Huyên biết đó là đầu lưỡi của hắn, bàn tay đang nắm lấy cằm nằm dần siết chặt, “không phải ta đã nói với tẩu rồi sao? Phải ngoan một chút... Tẩu tử mà không nghe lời, cửu đệ sẽ tức giận a.”
“Đừng, đừng như vậy....” Đầu lưỡi chậm rãi trượt xuống, ngón tay thon dài kéo mở vạt áo, áo lót mỏng tanh, rất nhanh, bộ ngực trắng nõn đã lộ ra ngoài, nam nhân dùng tay úp lên nửa bầu ngực cao vút, đầu lưỡi cũng nhanh chóng đánh úp lên đầu vú mà hắn đang nhéo trong tay.
Đừng, đừng như vậy... không được như vậy! Trong lòng nàng đang gào thét như thế, nhưng Diệp Huyên chỉ biết đứng đờ người ra để mặc nam nhân ôm nàng, cả người run rẩy giống như một con thỏ nhỏ bị kinh sợ. Chỗ này là hoa viên, luôn có người qua lại, ở trong này.... Ở trong này làm cái việc này, sẽ bị người khác nhìn thấy. Nàng muốn đẩy người nam nhân giống như ác ma này xa ra, nhưng lại sợ hãi đến nỗi cả người mềm nhũn.
không được, không thể như vậy, không thể cứ tiếp tục như vậy.... một giọng nói khác cứ lặp đi lặp lại trong đầu nàng, tính tình của nguyên chủ vốn dĩ quá mức dịu dàng, mà thậm chí có thể nói là yếu đuối, bởi vì bị cộng hưởng nên Diệp Huyên bây giờ muốn phản kháng người nam nhân phía sau cũng không được. Nhưng nàng âm thầm hạ quyết định, vì bản thân mình, không thể tiếp tục để hệ thống chi phối. Nàng cố gắng kiên cường, muốn ý thức của mình trở nên mạnh mẽ, đúng lúc ấy, bàn tay của người nam nhân đã nắm trọn hai vú nàng, rồi ép chúng lại tùy ý mà thưởng thức.
“Cái vú của tẩu càng ngày càng lớn” Nam nhân thấp giọng cười, không hề chê giấu thái độ miệt thị của mình, “Lục Tranh có chơi chỗ này của ngươi không hử?” hắn đột nhiên véo mạnh một cái lên đầu vú, độc ác kéo ra, “Hay là ngươi quá lẳng lơ, nhân lúc không có ai tự mình chơi hả?”
“Tránh” Diệp Huyên cắn chặt răng, cố gắng không để tiếng thét chói tai bật ra, “Tránh ra....” Nàng cuối cùng cũng đoạt lại chủ quyền ý thức, đẩy mạnh người nam nhân sau lưng, “Ngươi tránh xa ta ra!”
Nam nhân bất ngờ sững sờ, thừa dịp hắn còn chưa kịp hoàn hồn, Diệp Huyên vội vàng khép lại vạt áo nhanh chóng chạy đi, “Đứng lại!” Cổ tay bị nắm lại, nàng bất lực quay đầu, Lục Cẩn hơi híp đôi mắt đào hoa xinh đẹp, vẻ mặt cười như không cười, “Sao thế, hôm nay tiểu tao huyệt không bị thao, tẩu tử tức giận?”
“Cửu đệ, ngươi... Thỉnh tự trọng!” Diệp Huyên đỏ mặt xấu hổ, muốn mở miệng mắng hắn, nhưng lại vì tác dụng của cộng hưởng mà nói không nên lời. Nàng không dám nhìn Lục Cẩn, vội vàng muốn rút cổ tay mình ra khỏi tay hắn. Cũng may lúc này Lục Cẩn cũng không có ý định tiếp tục ngăn cản nàng, đợi đến lúc nàng bước nặng bước nhẹ quay trở về phòng mình, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Ý thức của nguyên chủ quá mạnh mẽ, khiến nàng bây giờ vô cùng suy yếu, lại thêm nguyên chủ cũng yêu Lục Cẩn, nên căn bản không hề có ý nghĩ phản kháng Lục Cẩn. Làm trái với ý chí của nguyên chủ nói đúng ra là làm trái với hệ thống. Điều này khiến chức năng cộng hưởng của hệ thống càng thêm dung nhập vào đầu Diệp Huyên, mỗi một sinh viên trong hệ xuyên không trước khi thi, đều được giảng viên dặn dò cẩn thận, lúc chức năng cộng hưởng phát huy tác dụng, nhất định phải tận lực tiếp nhận, để ý thức của mình cùng hòa thành một thể với nguyên chủ. Cho nên hành động phản kháng của Diệp Huyên lúc nãy không cần nghĩ cũng biết là điều vô cùng khó khăn.
Nàng thở hổn hển ngồi bệt dưới đất, mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại.
Lần này đối tượng cần công lược chính là Lục Cẩn, thật ra nếu thuận theo ý chí của nguyên chủ sẽ dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng quan hệ giữa hai người lại là tẩu tử với chú em chồng, Lục Cẩn là đệ đệ của Lục Tranh, sau một lần Lục Cẩn mượn rượu cưỡng ép nguyên chủ, nguyên chủ đành nhẫn nhục thuận theo hắn. một mặt nàng cảm thấy áy náy với phu quân, một mặt lại chìm đắm trong sự dụ dỗ của chú em chồng, thậm chí còn yêuhắn. Nhưng Lục Cẩn căn bản là muốn tra tấn nàng, từ đó muốn nhục nhã Lục Tranh, sao có thể biết thương tiếc nàng.
Vừa muốn hoàn thành nhiệm vụ, vừa muốn có quyền tự chủ, lại còn phải tiếp tục xuyên qua thế giới khác để điều tra sự thật cuối cùng. Chỉ nghĩ thôi cũng thấy nhức đầu, Diệp Huyên hận không thể vứt bỏ mọi chuyện, không muốn quan tâm nữa. Nhưng nàng cũng biết đó là những suy nghĩ viển vong, lại ngẩn ngơ thêm một lúc, nàng nghe thấy tiếng gọi của thị nữ: “Thiếu phu nhân, phu nhân đã trở lại, vừa cho người đến gọi ngài sang.”