“Ngươi là cô gái nửa người nửa ma đó?”
Nghe thấy câu này, Margaret giật mình. Nhưng nàng không để ý đến người đàn ông vừa mới xuất hiệnnày, mà vội vã đi đến bên người Theodore. Thấy sắc mặt của Theodore trắng bạch không bình thường, hai đầu lông mày nhíu lại, dường như hắn đang rất đau đớn, hai tay cũng nắm chặt lại thành quyền, bày ra tư thế phòng bị rõ ràng.
“Jess, xảy ra chuyện gì?” Margaret lo lắng nhìn về phía tượng người luyện kim vẫn theo hầu bên người Theodore nãy giờ.
“Đại nhân đột nhiên hôn mê.” Jess cung kính trả lời, “Có lẽ là do lời nguyền.”
Margaret cũng đoán như vậy, nhưng nàng không định nói nhiều, nhìn nhóm người hầu nâng Theodore vào trong phòng ngủ, nàng cũng vội vàng đi theo, trong lòng hoàn toàn không có để tâm đến người đàn ông mặc trường bào màu đỏ kia. thật ra cũng không khó đoán, người này chắc hẳn là ân sư của Theodore đại giáo chủ Martin. Nhưng Margaret không hề có thiện cảm với ông ta, từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy ông ta, từ đáy lòng nàng liền cảm thấy không thích người này.
Ánh mắt giống như chim ưng dán chặt lên người nàng, lạnh như băng, như đang hờ hững đánh giá mộtmón hàng nào đó. Lúc Theodore vừa bắt Margaret về, coi nàng như một thứ công cụ, hắn cũng nhìn nàng với ánh mắt này, nhưng không có cảm giác rét lạnh thấu xương giống Martin. Tỏ ra lơ đãng quan sát nàng nhưng lúc ánh mắt hai người chạm nhau, nàng cảm thấy chân mình thậm chí còn run lẩy bẩy.
Người này thật đáng sợ. Margaret lăn lộn quanh năm nơi chốn phố phường, đã gặp qua đủ loại người. Nàng chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra người đó có ác ý với mình hay không, mà Martin giáo chủ rõràng là có ác ý với nàng.
Đợi nhóm người hầu lui xuống, Margaret ngồi canh chừng bên giường, nhìn Theodore đang mê man, mới hỏi Neisen: “Martin đại giáo chủ sao lại đến đây?”
Margaret đối với Quang Minh thần giáo không biết nhiều lắm nên cũng không biết nhiều về vị Martin đại giáo chủ này, nhưng trong giáo chúng, nhất là trong giới vương thất quý tộc của đại lục Wiesen, tiếng tăm của ông ta như sấm bên tai. Từ khi còn nhỏ đã bước chân vào Giáo Thánh, một đường thăng tiến, cho đến bây giờ đã ngồi lên vị trí đại giáo chủ. Ông ta giao du rộng rãi, lại là một Ma pháp sư cao siêu, bây giờ Giáo Hoàng đã già, chưa biết chừng ngày nào đó sẽ nằm xuống, mà Martin là người được nhiều người ủng hộ trở thành Giáo Hoàng kế nhiệm nhất.
Mà tất cả những gì ông ta có được bây giờ hơn phân nửa đều dựa vào Theodore.
“Danh xưng con của thần... thật sự cao quý đến như vậy sao?” Nghe Neisen nói xong, nàng nhịn khôngđược mà thì thầm.
Con của thần, từ lúc nàng bắt đầu thầm thích Theodore, thì nàng cũng biết rằng cái danh xưng này của hắn là được người ta nhắc đến nhiều nhất. không phải là tín đồ, Margaret chỉ cảm thấy cái danh xưng này thật cao quý nhưng không biết ý nghĩa thật sự của nó.
Cái gọi là “con của thần” là người mà ngàn vạn tín đồ coi đại diện của thần Quang Minh. Trong lịch sử của Quang Minh thần giáo, chỉ có ba người được tôn xưng như thế, mà ba người kia cũng đều là người làm thay đổi lịch sử, là những nhân vật vĩ đại đã gây dựng nên cơ nghiệp Giáo Thánh ngày nay. Theo truyền thuyết, một người sinh vào ngày nhật thực, một người khác ngay từ khi mới bi bô tập nói đã có khả năng liên kết với thần linh, còn người cuối cùng từ khi sinh ra đã khác biệt, có được một mái tóc vàng lấp lánh như ánh bình minh.
Nghĩ đến mái tóc của Theodore, trong lòng Margaret tự nhiên cảm thấy có dự cảm không tốt. Là “con của thần” mà cách cả ngàn năm mới xuất thế, truyền thuyết về Theodore nhiều không đếm xuể. hắnsống một cuộc sống mang đầy màu sắc thần kì, mà Martin là ân sư của hắn cũng thuận nước lên thuyền, trở thành người kế nhiệm Giáo Hoàng. Trong việc này danh xưng con của thần của Theodore cũng đóng một vai trò không hề nhỏ.
“Con của thần nhất định sẽ trở thành Giáo Hoàng.” Neisen nói một cách khẳng định, “Bởi vì đại nhân là thánh đồ do Thần lựa chọn.”
Cái tên khốn trong ngoài bất nhất đó? Margaret nhịn không được mà cười nhạo, nếu Thần thật sự lựa chọn Theodore, thì mắt Thần có lẽ là bị mù rồi. Nhưng dù có thế nào thì dân chúng vẫn tin vào điều này, Theodore mới 25 tuổi đã trở thành quan đại thần, cũng là nhờ cái danh xưng đó.
Margaret khôn hiểu những thứ quanh co vòng vèo ấy, nàng có chút lo lắng không yên, đợi đến khi Neisen rời đi, trong phòng chỉ còn nàng với Theodore, nhìn gương mặt non nớt của hắn, tự nhiên nàng lại cảm thấy an tâm đến lạ.
Cho dù là lúc mê man, Theodore cũng không thả lỏng. Cơ thể nho nhỏ cuộn tròn lại, đây là một loại tư thế theo bản năng khi người ta thiếu cảm giác an toàn. Cơ thể buộc chặt, đưa lưng về phía người đối diện. Đúng như Margaret đã đoán, mức tín nhiệm đối với con người, đã bị hắn ép tới mức thấp cực hạn. Người hầu đều là tượng người luyện kim, tuyệt đối sẽ không để lộ bí mật, ngoại trừ những bức tượng lạnh băng có tên ra, suốt nhiều ngày nay, Margaret không hề thấy bất cứ người lạ nào xuất hiện bên người Theodore.
Hình như hắn không có bạn bè, không, hắn thậm chí không có lấy một người tâm phúc để giúp việc. Chỉ có duy nhất một người biết được bí mật là Garo, thì cũng là một lão hồ ly bị hắn mua chuộc bằng tiền tài.
Đột nhiên Margaret rất muốn ôm Theodore một cái, dáng vẻ của hắn bây giờ rất vô hại - một con người cô độc, bên cạnh không có người có thể tín được. Nàng vươn tay, đem Theodore ôm vào lòng.
“Nếu ngươi không muốn ta ngộp thở mà chết” Đột nhiên có một giọng nam non nớt rầu rĩ vang lên, “Có thể đem bộ ngực của ngươi dịch ra một chút không?”
“Á, ngươi giả vờ ngủ à?”
Mái tóc dài che khuất cái lỗ tai hồng hồng của Theodore, “Khụ” hắn làm ra vẻ trấn định hắng giọng mộtcái, “Vừa mới tỉnh.” thật ra hắn đã tỉnh lại từ sớm, tuy nhắm mắt nhưng hắn vẫn cảm giá được cô nàng ngu xuẩn đó đang nhìn mình chăm chú. Cho nên hắn không mở mắt, mà chỉ lẳng lặng nằm trên giường, nghiêng về phía Margaret không nhìn thấy được, âm thầm thả lỏng thần kinh vẫn luôn căng thẳng nãy giờ.
“Ông ta đi chưa?” Theodore hỏi một câu không đầu không đuôi.
Nàng sửng sốt mất mấy giây mới kịp phản ứng lại, hắn chắc hẳn là đang nói đến Martin: “Có lẽ đi rồi... Tôi không để ý đến ông ta lắm.” Nghe thấy ngữ khí của Theodore khi nói đến Martin, nàng cảm thấy những suy đoán của mình là sự thật.
“Ngươi thật đúng là...” Theodore nhịn không được mà bật cười, trong giọng nói tràn ngập sự mỉa mai lẫn khinh bỉ, “Bị người như ngươi xem nhẹ, đối với ông ta mà nói chắc đây là lần đầu tiên.”
“Tôi không thích ông ta.” Margaret nói thẳng.
Theodore ngây người: “Vì sao?” Nhưng nhìn vẻ mặt vô tội của nàng, hắn đột nhiên bật cười. “Là trực giác của loài vật đúng không? Cảm thấy sợ hãi với những thứ có cảm giác nguy hiểm.”
“Này” Margaret bất mãn chọc chọc lên mặt hắn, “Tôi là người mà.... Mặc dù có một nửa huyết thống ác ma.” nói tới đây nàng vội hỏi, “Ân sư của ngài... Biết sự tồn tại của tôi à?”
Ánh mắt của Theodore tối lại ngay lập tức, “Ừm.” hắn qua loa trả lời. “Có biết.”
#
“Theo, xảy ra chuyện lớn như vậy, vì sao không nói cho ta biết.” Martin ngồi đối diện hắn, vừa uống trà, vừa ôn hòa nói. thật đúng là hiếm thấy, đại giáo chủ Martin trước mặt mọi người luôn nghiêm nghị mà lại có lúc ôn hòa như thế này, mọi người đều nói, ngài ấy chỉ có thái độ ôn hòa với một mình Theodore là người đệ tử được sủng ái nhất.
Theodore không nói gì, hắn không hỏi vì sao bí mật này dù hắn đã cố giữ kín nhưng Martin vẫn biết được. Vì hắn biết có hỏi cũng vô ích. Tất cả mọi thứ mà hắn sở hữu, từ đầu đến cuối, vẫn bị người ngồi trước mặt này nắm trong lòng bàn tay.
“Ta đã sắp xếp cho con một Ma pháp sư xuất sắc khác am hiểu về nguyền lời.” Martin tiếp tục nói, “Garo là một lão hồ ly, chỉ nhận tiền không nhận người, ta đã sớm nói với con, không nên quá thân cận với hắn.” Thấy Theodore vẫn chưa trả lời, ông ta hỏi lại một lần nữa “Hiểu chưa?”
“Hiểu rồi.” Theodore hờ hững đáp lại.
Martin vừa lòng vuốt cằm, “Mẹ con rất nhớ con.” Có lẽ là thấy thái độ Theodore khá tốt, ông ta đột nhiên nói vậy.
trên khuôn mặt Theodore cuối cùng cũng có chút biến hóa, “thật sao?” hắn cười một cách khinh bỉ, “Phiền ngài chuyển lời đến cho bà ta, tôi cũng rất nhớ bà.”
“Ta sẽ.” Martin mỉm cười, “Theo, con đúng là một đứa trẻ ngoan.” Ông ta vẫn như mọi khi, giống như một người cha hiền từ dặn dò hắn, “Giáo Hoàng không lâu nữa sẽ xuống đài, chuyện con bị nguyền rủa tuyệt đối không thể bị người khác phát hiện vào lúc này, nghe nói con đã tìm được một đứa nửa người nửa ma?” Ông ta tùy ý nói, “Giết đi, ác ma tuy rằng hi hữu, nhưng ta đã tìm được vài đứa, mấy ngày nữa có thể đưa lại đây.”
Bàn tay đang giấu trong ống tay áo của Theodore nắm lại thành quyền, hắn vừa chuẩn bị mở miệng nóithì Martin đột nhiên đứng lên: “Lời nguyền trên người con đúng là phiền toái, nó không chỉ khiến con biến thành trẻ con...” Vị đại giáo chủ mặc trường bào màu đỏ bước đến gần Theodore, ngữ khí vẫn ôn hòa như trước nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, âm trầm giống hệt như trong trí nhớ của Theodore, “Nếu không nhanh chóng phá giải, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
“Vậy thì sao.” Theodore cười nhạt.
Martin kinh ngạc nhướng mày, hình như ông ta không đoán được rằng đệ tử của mình sẽ trả lời như vậy. “Con....” Ông ta hạ thấp giọng, “Nếu con xảy ra chuyện gì, mẹ của con, còn cả ta đều sẽ rất thương tâm.”
“thật sao?” Khóe miệng Theodore nhếch cao, nếu có Margaret ở đây, nàng chắc chắn có thể phát hiệnra đây là nụ cười mà hắn luôn bày ra trước mặt người khác, nụ cười ôn nhu, từ bi của một quan đại thần.
“......Theo, Theo!”
Nàng lớn tiếng gọi mấy lần, mới đem Theodore kéo về thực tại, “Ai cho phép ngươi gọi ta là Theo?” hắnhừ mạnh một cái.
“Ngài vẫn chưa trả lời tôi.” nàng quyết đoán không thèm để ý đến ngữ khí kiêu ngạo của hắn, “Ân sư của ngài, ông muốn xử lý tôi nh thế nào vậy? Tôi cảm thấy ánh mắt ông ta nhìn tôi rất lạ.”
Tất nhiên là ông ta muốn giết ngươi. hắn nhìn Margaret một cách mỉa mai, châm chọc cho đến khi nàng bị chọc xù lông mới chậm rì rì nói: “Margaret tiểu thư, trí tưởng tượng của ngươi thật đúng là phong phú, không phải ai cũng có hứng thú với cô.”
Đúng là độc mồm độc miệng, Margaret oán hận trừng mắt, liếc hắn một cái, con ngươi chuyển loạn, bỗng nhiên cười tủm tỉm nói: “Nhưng mà có một thân sĩ nào đó có hứng thú “tầm thường” với tôi, sáng hôm nay a... mới còn dùng gậy....”
thật đúng là không có cách nào với cái người da mặt dày như thế này, tuy bị bịt kín miệng, nhưng trong đôi mắt của nàng ý cười dương dương tự đắc rất rõ ràng: “Im miệng!” Theodore thẹn quá hóa giận gầm nhẹ - nàng cười càng thêm sáng lạn.
Theodore cảm thấy mình cần đi phải khám não, rồi để cái lão đáng ghét đó giết quách nàng đi mới đúng, sao có thể có suy nghĩ muốn bảo vệ nàng được. “Khoan, khoan... ngươi làm cái gì thế?” hắn vội vàng buông tay ra, thì ra Margaret vươn đầu lưỡi ra liếm lên lòng bàn tay hắn. Cảm giác nhồn nhột, ướt át chợt lóe lên lại thấy vẻ mặt chưa thỏa mãn của nàng, mặt Theodore vốn đã nóng bừng lên, bây giờ toàn thân hắn đều cảm thấy nóng.
“Do ngài câu dẫn tôi mà!” Vẻ mặt của dâm ma tiểu thư rất ngang nhiên.
“Ngươi... trong đầu ngươi chứa những cái thứ gì thế hả? Dừng tay, a...” Đây là “trăn trối” cuối cùng của Theodore trước khi hắn bị ma trảo của Margaret bao phủ, “... Dừng tay!”