Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)

Chương 173: Chương 173: Đẩy ngã quan đại thần 7 (tt)




“Ta muốn một căn phòng ngủ, phòng phải lớn như thế này.”

“Có thể.”

“Chuẩn bị cho ta một bộ quần áo, cái loại mà tiểu thư quý tộc hay mặc ak, không quý thì ta khôngmặc.”

“Có thể.”

“Còn có ta đói bụng, chuẩn bị bữa tối nhanh chút.”

“Có thể.”

“Cái vẻ mặt hiện tại của ngươi ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm tình của bổn tiểu thư, mau cười mộtcái cho ta.”

“Cút ngay!”

Cuối cùng, Theodore không chỉ có nhục nước mất chủ quyền, còn bị bắt phải đưa tên người hầu Nathan cho nữ nhân lòng tham không đáy kia.

“Nathan và Jess, không phải là con người bình thường đúng không?” Theodore không thể không thừa nhận, thoạt nhìn thì ngu ngu ngốc ngốc, nhưng thực chất nữ nhân này lại rất tinh tế tỉ mỉ, “Lúc đó ta đãcảm thấy không đúng,” thiếu nữ dùng tay vuốt cằm, “Khi ta nhào lên bóp cổ ngươi, hai người bọn họ không hề phản ứng, phải đợi ngươi ra lệnh thì họ mới tiến lên bắt lấy ta.”

“Bọn họ là con rối luyện kim.” Theodore nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.

Cái gọi là con rối luyện kim chính là dùng ma pháp hệ Luyện Kim để chế tạo ra con rối, thoạt nhìn khôngkhác gì người bình thường, nhưng nhất cử nhất động đều cần phải có mệnh lệnh của chủ nhân. Margaret cảm thấy kỳ quái, tuy nói có thể là do muốn bảo vệ bí mật, nhưng nếu dùng con rối luyện kim thay vì dùng thuộc hạ tâm phúc thì có phải hơi bất tiện hay không? Nếu lúc đó Theodore thật sự khôngthể thoát được, rất có thể hắn sẽ bị bóp chết. Lại liên tưởng đến chuyện từ khi mình bị bắt đến nơi này, ngoại trừ cái kẻ gọi là Garro ma pháp sư, một cái người sống nàng cũng chưa từng thấy. Điều này cho thấy Theodore không có chút lòng tin nào đối với con người.

“Tóc ngươi,” nàng nhịn không được hỏi, “Vì sao lại biến thành màu đen?”

Có lẽ là cảm thấy Margaret sớm hay muộn gì cũng sẽ bị mình giết, mặc kệ nàng hỏi vấn đề gì, Theodore tuy không kiên nhẫn nhưng vẫn trả lời, vậy mà lúc này hắn lại giữ im lặng.

“Chuyện này không liên quan đến ngươi.” Margaret mẫn cảm nhận thấy hơi thở trên người nam hài trở nên lạnh lẽo, tuy rằng hắn chỉ là cười cười, và không có biểu hiện gì cho thấy mình đang tức giận. Nhưng có một loại người chính là như vậy, càng là không muốn người khác đụng vào nghịch lân, thì sẽcàng vân đạm phong khinh.

Margaret ở phố phường lăn lê bò lết mười mấy năm, hiểu nhất là nhìn mặt đoán ý, nàng vội vàng kết thúc câu chuyện. Nghĩ đến Theodore có nhẫn nại khác thường đối với nàng, liền mở miệng hỏi thêm một câu, “Nguyền rủa trên người ngươi là ai hạ?”

không nghĩ tới Theodore lại trả lời nàng: “Là người trong Giáo Hội, cụ thể là ai còn đang tra, nhưng mà,” hắn lộ ra một tia cười lạnh, “Cũng chỉ có mấy kẻ đó thôi.”

“Ha?” Thoạt nhìn Quang Minh Thần Điện hài hòa đoàn kết như vậy, không ngờ sau lưng lại rắc rối phức tạp, đấu đá tranh giành quyền lực cũng không ít đâu.

“Cũng đúng,” thiếu nữ cười như không cười mà hừ một tiếng, “Đến ngay cả con trai của thần Viders đại nhân cũng là kẻ đê tiện vô sỉ hỗn đản, những người khác không cần nghĩ cũng biết là loại người gì.”

“Đừng nhắc tới cái danh hiệu đó trước mặt ta.” Theodore chán ghét nhíu mày, tựa hồ rất ghét bốn chữ “Con trai của thần”.

“Ngươi không sợ thần Quang Minh sẽ giáng thần phạt?” Margaret tò mò hỏi.

“Chẳng lẽ,” nam hài chê cười mà nhìn nàng, tựa hồ cảm thấy nàng rất buồn cười, “Thân là ác ma, ngươi cũng tin vào cái loại thần hư vô này?”

“Ta đương nhiên không tin.” Nhưng Margaret không nghĩ tới, Theodore thân là quan đại thần của thần điện thế nhưng cũng không tin thần minh tồn tại.

“Nếu thật sự có cái loại thần này,” nam hài chỉ chỉ bầu trời, trên gương mặt nhỏ đáng yêu kia là vẻ bễ nghễ không hợp tuổi, “Vậy điều đầu tiên hắn làm là sẽ đánh chết ta.”

“Ngươi nói như vậy, ta thật sự mong chờ có Thần Minh tồn tại đấy.” Margaret cười tủm tỉm mà trả lời lại một cách mỉa mai.

Trong phòng mùi thuốc súng mười phần. Nàng lại cùng Margaret châm chọc nhau vài câu, Theodore mới chạy đi liên lạc với Garro. Chờ đến lúc hắn trở về, liền phát hiện phòng ngủ của mình đã bị chiếm đoạt.

“Vẫn là căn phòng này ở thoải mái nhất.” Margaret khiêu khích nhướng mày, “Viders đại nhân, đêm nay liền mời ngươi đến phòng khách ngủ đi.”

không ngừng nhắc nhở chính mình phải nhẫn nại, nhưng Theodore phải công nhận, hiện tại hắn muốn nhịn cũng nhịn không nổi nữa rồi.

“Nathan,” Lời nói cơ hồ là từ trong kẻ răng bay ra, “Ném nàng ta ra ngoài cho ta!”

Nathan vẫn không nhúc nhích.

“Quyền khống chế Nathan không phải ngươi đã cho ta rồi sao?” Margaret còn ở đó thêm dầu vào lửa, “Ai nha, chẳng lẽ Viders đại nhân vĩ đại đã quên?”

Đáng giận! Nữ nhân này tuy rằng không có chút ưu điểm nào, nhưng nàng thật sự… thật sự thực có bản lĩnh chọc trúng điểm giới hạn của hắn. Phẫn nộ đến mức phát điên khiến thần quan đại nhân đưa ra quyết định làm hắn ngày sau hối hận vô cùng.

“Được! Ngươi không đi phải không? Vậy ngươi cũng mơ ta sẽ đi, đêm nay ta sẽ ở nơi này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.