Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)

Chương 148: Chương 148: [Khoa học viễn tưởng] Đẩy ngã thủ lĩnh phản quân 2




Hạ Hoài Cẩn bị giam trong một phòng kín nhỏ, trong phòng được trang bị đầy đủ đồ dùng, thậm chí còn có một con robot phục vụ sinh hoạt. Nằm trên chiếc giường mềm mại, anh lại suy nghĩ miên man, chiếc giường này có lẽ là chiếc giường thoải mái nhất mà mình từng được nằm.

Cha mẹ anh đều là thành viên tham gia phong trào giải phóng nam giới từ khi nó mới bùng phát, lúc Hạ Hoài Cẩn vừa sinh ra liền bắt đầu cuộc sống lang bạt không có điểm dừng. Là tổ chức phản động mà chính phủ muốn tiêu diệt nhất, bọn họ bị đuổi giết, bị ám sát, có khi được yên ổn được vài ngày, thì cũng phải luôn đề phòng, cảnh giác để không bị người khác bán đứng, nhưng khi anh kế thừa quyết tâm của cha mẹ gia nhập Mặt trận giải phóng nam giới, Hạ Hoài Cẩn chưa bao giờ cảm thấy hối hận.

”Tự do.” anh vẫn còn nhớ rõ câu nói cuối cùng mẹ anh nói với anh trước khi bà qua đời, “Là điều quý giá nhất trên đời này.” Vì tự do, mẹ anh vứt bỏ gia đình, bạn bè, lựa chọn đứng về phía chính nghĩa, vì quyền lợi chính đáng của nam giới mà đi khắp nơi biểu tình kêu gọi. Cuối cùng lại chết dưới họng súng của quân chính phủ.

Nhưng Hạ Hoài Cẩn cảm thấy, nguyên nhân đầu tiên thúc đẩy mẹ anh làm như vậy, không phải là vì tự do mà là vì tình yêu. Lúc đó, mẹ anh yêu một người đàn ông là tài nguyên phân phối cấp 2 chính là cha anh, nhưng chính phủ lại phân phối cha anh cho một người phụ nữ khác. Vì muốn được ở bên người mình yêu, họ không tiếc phản kháng chính phủ, tham gia Mặt trận giải phóng nam giới. Nhưng sau này, mẹ anh vì sự nghiệp giải phóng nam giới bỏ ra không ít công sức, cuối cùng lý tưởng này trở thành ngọn lửa cháy rực trong cuộc sống của bà, cũng biến thành sự khao khát tự do cho nam giới toàn thế giới.

Đến hôm nay, nam giới bị coi như hàng hóa có thể tùy tiện phân phối, người bị hại nhiều nhất cũng chính là nam giới. Hạ Hoài Cẩn không giống như những người phản động khác, họ căm hận phụ nữ mà đương nhiên cũng không giống một bộ phận đàn ông khác vừa nhìn thấy phụ nữ liền giống như chó nhìn thấy chủ, vẫy đuôi mừng tíu tít. Anh nghĩ rằng thứ quý giá hơn cả tự do chính là sự tôn nghiêm của đàn ông.

Nhưng bây giờ, anh lại trở thành... tài nguyên cung cấp gen cấp 3, tôn nghiêm đối với anh mà nói đã là một thứ xa xỉ. Nghe thấy tiếng mở cửa, anh liền biết điều gì nên tới cuối cùng cũng tới. Ba ngày qua anh được chăm sóc tỉ mỉ, nhưng loại chăm sóc này không khác gì nuôi heo. Sở nghiên cứu tốn một khoản tiền không nhỏ để nuôi dưỡng đàn ông để làm gì? Mọi người dân trong đế quốc Nebula đều biết, là để lấy mẫu tinh trùng dùng để gây giống cho xã hội.

”Hạ Hoài Cẩn.”

Anh nghe thấy giọng nói lạnh lẽo quen thuộc, Hạ Hoài Cẩn sửng sốt, vốn nghĩ rằng người đến mẫu tinh trùng của mình chỉ là một nhân viên nghiên cứu bình thường, không tới người đến lại là cô gái dẫn hắn vào nhà giam. Tuy chỉ liếc nhìn qua thẻ ID cá nhân của cô nhưng Hạ Hoài Cẩn cũng không phải là đồ ngốc, cô gái này là tổ trưởng tổ thực nghiệm của sở nghiên cứu SCI, trong tay nắm không ít quyền lực. Loại việc lấy mẫu tinh trùng này mà còn cần cô đích thân làm ư?

”Thất thần gì thế?” Diệp Huyên làm bộ như không biết Hạ Hoài Cẩn đang nghĩ gì, cô bình thản ra lệnh cho Hạ Hoài Cẩn: “Cởi quần ra.” Thấy anh đứng yên tại chỗ, cô nhíu mày, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, “Nếu anh không muốn tôi nói ra những lời khó nghe, tôi nghĩ động tác của anh nên nhanh lên một chút.”

Cô đang uy hiếp anh, Hạ Hoài Cẩn hiểu ý của cô. Khóe mắt liếc nhìn máy móc trên tay cô, tuy rằng thân kinh bách chiến nhưng anh bây giờ giống như một con cừu non bị trói chặt để cô tùy ý chém giết, nếu là trước khi anh có thể một đao giết chết cô gái đang đứng trước mặt mình một cách dễ dàng.

Một lát sau, anh đưa tay lên cởi lưng quần. Ngón tay thon dài hữu lực, Diệp Huyên nhìn thấy mấy vết chai mỏng trên đầu ngón tay của anh. Ngón trỏ cùng ngón cái đặt trên cúc quần một giây, ngay sau đó anh cởi nó ra, kéo xuống khóa kéo, chậm rãi cởi quần dài xuống, lộ ra quần lót màu đen ôm sát bờ mông.

”Cô có thể...” Hạ Hoài Cẩn mở miệng nói, cũng không biết là vì xấu hổ hay là khẩn trương, giọng anh có chút khàn khàn, “Đừng nhìn chằm chằm vào tôi như vậy.”

Diệp Huyên không hề có ý định dời mắt, “Là người đánh giá tư chất của anh, tôi có trách nhiệm phải quan sát mọi hành động của anh.”

”Lúc ở phòng giam, cô đã đánh giá qua rồi.” Hạ Hoài Cẩn nén giận nói.

”Đó chẳng qua chỉ là đánh giá sơ bộ ban đầu.” Diệp Huyên đẩy gọng kính trên sóng mũi lên một chút, ngữ khí vẫn cứng nhắc như cũ, “Nguyên tắc của khoa học là chính xác và kĩ lưỡng, tôi nghĩ anh biết rõ điều đó.”

Hạ Hoài Cẩn nghi ngờ nhìn cô, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Huyên. Chẳng lẽ mình nghĩ nhiều rồi? Bị cô gái này nhìn chằm chằm, Hạ Hoài Cẩn cảm thấy ánh mắt của cô quá mức nóng bỏng... cho nên anh mới cảm thấy có một chút ngượng nghịu. Bàn tay vẫn đặt trên thắt lưng, không khí trong phòng lúc này vô cùng xấu hổ.

Diệp Huyên vẫn bình thản ung dung, “Hạ Hoài Cẩn?” Cô cao giọng thúc giục lần nữa.

Hạ Hoài Cẩn cúi đầu, ra lệnh cho mình không được để ý đến ánh mắt của cô gái này nữa. Quần dài tuột xuống, lộ hai đôi chân dài rắn chắc, vạt áo phủ xuống trước bụng anh, nhưng cô vẫn nhìn thấy rõ đường nhân ngư quyến rũ của anh, đường cong kéo dài xuống dưới, biến mất trong chiếc quần lót căng chặt, dưới một chút nữa là vật hình trụ dài hơi gồ lên. Diệp Huyên còn nhìn thấy một nhúm lông đen lộ ra bên mép quần lót, ở trong tình cảnh này lại càng thêm khiêu khích người nhìn.

Trước khi cương, 18.5 cm. Cô đột nhiên nhớ tới số liệu trong bảng báo cáo đánh giá lúc đầu của Hạ Hoài Cẩn, thứ đó dài như vậy, sao có thể nhét hết vào trong chiếc quần lót nhỏ như thế?

Trong lòng cô hớn ha hớn hở, nhưng trên mặt vẫn bày ra vẻ tôi đang làm việc nghiêm túc, “Được rồi” cô ra hiệu để Hạ Hoài Cẩn dừng lại động tác cởi quần lót của mình, “Cơ quan sinh dục của anh rất quý giá, động tác không chuyên nghiệp có thể làm nó bị thương.” Vừa dứt lời, cô bước nhanh lên trước, dưới ánh mắt kinh ngạc của Hạ Hoài Cẩn, nắm lấy mép quần, dứt khoát lột xuống quần lót của anh.

Vì động tác lột quần lót của cô mà vật đó hơi rung lên, nó vẫn chưa cương lên, vật hình trụ màu đỏ sậm mềm nhũn nằm sấp giữa háng của Hạ Hoài Cẩn. Đúng là 18.5 cm, dựa theo kinh nghiệm quan sát nhiều năm của Diệp Huyên, chỉ cẩn liếc mắt nhìn qua một cái liền biết rõ. Ở trong tầm mắt của cô, gậy thịt bắt đầu chậm rãi trướng lớn, nét mặt giả vờ bình tĩnh của Hạ Hoài Cẩn cuối cùng cũng rạn nứt - anh ta vậy mà cương lên chỉ vì bị một cô gái xa lạ nhìn chằm chằm!

”Tốc độ cương nhanh như vậy, chắc năng lực của anh cũng không tệ.” Miệng thì nói những lời sắc tình, nhưng mặt Diệp Huyên vẫn rất đàng hoàng, cô vươn tay, cầm lấy vật to lớn đang cứng dần lên, đầu ngón tay lướt qua phần gốc, thậm chí còn nâng hai túi tinh hoàn lên ước chừng, “Ngồi lên trên giường đi.” Cô ngước mắt, “Tôi muốn lấy mẫu tinh trùng của anh.”

Hình như có điều gì đó sai sai. Trước khi bị quân chính phủ bắt được, Hạ Hoài Cẩn chưa từng chịu sự quản thúc dành cho một phần tử khủng bố, cũng chưa từng trải qua những biện pháp đánh giá, nghiên cứu mà một người đàn ông bình thường phải trải qua, nhưng anh cũng biết trình tự lấy mẫu tinh trùng không phải là như thế này.

Người đàn ông sẽ bị cố định trên bàn thí nghiệm, nhân viên nghiên cứu đeo khẩu trang mặt không chút thay đổi điều khiến cánh tay robot. Dưới tình huống như vậy, rất ít đàn ông có thể tự cương, cho nên nhân viên nghiên cứu thường sử dụng biện pháp kích điện, liên tục kích thích cho đến khi những người đàn ông này bắn ra tinh trùng, cánh tay robot sẽ thu gom những tài nguyên vô cùng trân quý này, đóng gói rồi vận chuyển đến trung tâm gây giống. Trong quá trình này, nhân viên phụ trách lấy mẫu tinh dịch tuyệt đối không có bất kì tiếp xúc nào với người cung cấp, càng tuyệt đối không có chuyện giống như Hạ Hoài Cẩn vậy, dương vật bị cô gái trước mặt này nắm trong lòng bàn tay.

”Cô đang...” Anh ta nói chưa dứt câu đã bị Diệp Huyên đẩy ngã xuống giường. Khoái cảm kì lạ ập đến, anh cảm thấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại của cô đang ma sát trên gậy thịt của mình, từ quy đầu đến túi tinh hoàn, nhẹ nhàng vuốt ve chỗ kẽ hở mẫn cảm giữa hai túi tinh hoàn, đầu ngón tay của cô đè lên mã mắt, gảy gảy “A!...” Hạ Hoài Cẩn cố gắng nhẫn nhịn, nhưng vẫn không nhịn được mà bật ra tiếng hừ nhẹ từ trong cổ họng, gậy thịt của anh đã hoàn toàn cứng lên, cây gậy thô to được hai tay của Diệp Huyên nâng lên, gân xanh trên gậy thịt giật giật, mùi vị nam tính tràn ngập tính xâm lược bao phủ cả người Diệp Huyên.

”Cảm giác như thế nào?” So với Hạ Hoài Cẩn đang vô cùng chật vật, ánh mắt cô vẫn rất bình tĩnh, ngay cả hô hấp cũng đều đều không có một tia rối loạn, giọng điệu nghiêm túc hỏi anh một câu: “Tôi đang làm một đề án nghiên cứu, chứng minh rằng tinh dịch phóng ra khi làm tình so với tinh dịch phóng ra do dòng điện kích thích, có chất lượng cao hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.