Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)

Chương 120: Chương 120: Phương Tây. Đẩy ngã thiếu tướng Đế quốc (17)




“Báo cáo Cra tướng quân, đây là những thông tin mà tôi đã điều tra được về sĩ quan Trung úy Diệp Huyên....”

trên màn hình, phần tình báo này được kí hiệu với cấp độ bảo mật là S, nội dung tình báo rất nhiều, bắt đầu từ khi Diệp Huyên mới sinh ra được đăng kí giấy khai sinh ở cục dân số, mãi cho đến khi cô thăng chức trở thành Trung úy, chuẩn bị được điều đến quân khu năm làm sĩ quan phụ tá của hạm trưởng thì kết thúc.

Diệp Huyên biết Crato đã từng điều tra lí lịch của mình, việc này cũng không phải là chuyện gì quá đáng lắm. Đối với quân nhân là một nghề nghiệp đặc thù mà nói, lí lịch đều được ghi rõ trong hồ sơ, đây là chuyện rất bình thường. Trong khi cô đang đọc các tư liệu liên quan đến việc nghiên cứu titanium trên hành tinh Dopulo, lại tình cờ tìm được phần tình báo này. Chắc chắn là nhân viên công tác đã sơ ý gắn nhầm vào đây. Diệp Huyên tò mò mở phần tình báo này ra, dù sao thì xem lại những gì mình đã trải qua cũng là một chuyện thú vị.

Đầu ngón chạm nhẹ trên màn hình, Diệp Huyên nhìn những hình ảnh của mình, từ lúc sinh ra, lớn lên trong xóm nghèo, tuổi thơ ấu nghèo khổ,... Đột nhiên, đầu ngón tay của cô dừng lại trên một hàng chữ.

“CE năm 612, từng có một cuộc thảm sát ở khu vực mà đối tượng sinh sống, phụ trách bình ổn cuộc thảm sát đó là hạm đội tàu Hi Hòa thuộc quân khu ba. Trong thời gian xảy ra việc này, đối tượng từng suýt bị chết dưới họng súng của quân phản loạn. Trải qua quá trình điều tra, đã xác định được người cứu đối tượng khỏi tay quân phản loạn lần đó là thiếu tá Crato lúc này đang là một binh sĩ trong hạm đội tàu Hi Hòa.”

Những nội dung phía sau Diệp Huyên nhìn dám nhìn nữa, trong đầu cô chỉ còn một ý nghĩ - Crato đã sớm biết hắn là người đã từng cứu mình.

Trước giờ Diệp Huyên cứ nghĩ Crato căn bản không biết chuyện này, lúc đó cô mới mười bốn tuổi, nằm gục giữa vũng máu, trên mặt bẩn đến nỗi chỉ nhìn thấy mỗi đôi mắt. Đối với cô mà nói Crato là người anh hùng cứu vớt cô khỏi thần chết. Mà trong mắt Crato thiếu tá đang vội vàng rời đi, thì cô bé mà hắn từng cứu, chỉ mà một gương mặt mơ hồ. Từ khi Crato tòng quân tính đến nay, số người mà hắn đã cứu đâu chỉ hơn một ngàn, mà một cô bé ngay cả mặt cũng không nhìn rõ, hắn không có khả năng có thể nhớ rõ cô, cũng không cần phải nhớ rõ.

Diệp Huyên cũng không định đem chuyện này nói cho Crato, cô cảm kích Crato, nhưng cũng không muốn bởi vì mình nhớ mãi không quên mà đi quấy rầy người khác.

Nhưng hiện tại, Crato đã sớm biết rõ chuyện này, trong lòng Diệp Huyên bỗng dưng sinh ra một cảm giác bất an. Trong suốt mấy tháng hai người ở chung, Crato chưa từng nhắc đến chuyện này dù chỉ một lần. Đó cũng không phải là chuyện cần kiêng dè gì, nếu hai người đã thân mật như thế, thì nói chút chuyện quá khứ cũng có vấn đề gì đâu.

Diệp Huyên nghĩ, có lẽ là Crato cũng không muốn mình nhớ lại đoạn quá khứ này. Hơn nữa... có lẽ hắn cho rằng chính mình cũng đã quên mất chuyện này.

cô hít một hơi thật sâu, tiếp tục đọc phần phía dưới.

Đoạn sau lại tiếp tục đề cập đến thời thiếu nữ của Diệp Huyên, đến lúc xem lại cô mới nhận ra rằng cuộc sống lúc đó của cô thật đúng là quá nhàm chán. Liều mạng muốn trở thành kẻ mạnh, liều mạng muốn thoát khỏi xóm nghèo, từ lúc cô quyết định tìm vị anh hùng đã cứu mình, thì cô cũng từ bỏ tất cả những sở thích dư thừa, một lòng cố gắng vì mục tiêu trong lòng.

một cô nhi không cha không mẹ, làm thế nào có thể tìm được một quâ nhân mà đến ngay cả tên của người đó cô cũng không biết, Diệp Huyên chỉ có thể đi tòng quân. Khi đó cơ thể cô rất gầy yếu, vừa mới nói nguyện vọng của mình là đi tòng quân ra khỏi miệng, những người xung quanh liền cười nhạo cô. Mà đợi đến khi Diệp Huyên hiểu được ý nghĩa của tàu Hi Hòa thì cô càng cảm thấy tuyệt vọng hơn nữa. Bản thân cô đến ngay cả tư cách để trở thành một binh sĩ bình thường cũng không đủ, mà nghĩ đến chuyện bước chân lên được chiếc tàu kia, thì phải tìm mọi cách trở thành quân nhân cao cấp.

bây giờ nhớ lại, Diệp Huyên cũng không nhớ rõ mình lấy đâu ra sức mạnh, ý chí để chống đỡ đến tận lúc được bổ nhiệm đến dưới trướng của Crato. Là vì không muốn sống nghèo hèn cả đời, hay là vì người thầm mếm trong lòng? cô không ngủ không nghỉ, chỉ biết cố gắng nỗ lực, cuối cùng đến năm cô mười sáu tuổi đã thi đậu vào trường quân đội tốt nhất đế quốc. Mà đó cũng không phải là đích cuối, đó mới chỉ là bắt đầu.

Đợi đến khi tìm được hắn, sẽ không cần mệt mỏi như vậy nữa. cô đã từng tự nhủ trong lòng như vậy vô số lần, nhưng sau khi tìm được hắn rồi thì sẽ như thế nào, cô muốn làm gì tiếp đây? Diệp Huyên lúc đó thật ra cũng không hề có tính toán gì cả chẳng qua là muốn tìm cho mình một cái mục tiêu mà thôi.

Cho nên khi cô nhìn thấy Crato, mới kinh ngạc, phẫn uất đến như vậy. Người khiến cô có nghị lực chống đỡ suốt nhiều năm như vậy thì ra là một điều chỉnh giả, thì sao mà cô không thất vọng cho được. Cũng may hiện tại cô đã không còn nghĩ như vậy, Diệp Huyên cảm thấy có chút may mắn. Suốt bảy năm trong quá khứ, cô yêu Crato mà cũng không thật sự là Crato, phần tình yêu đó vô cùng tha thiết mà cũng vô cùng mù mịt. Nhưng đến bây giờ, người cô yêu là người đàn ông đó bằng xương bằng thịt.

Nhưng do dự, khúc mắc trong lòng cô bấy lâu cuối cùng cũng tháo gỡ được, cô không phải là người quả quyết, không muốn thổ lộ với Crato vào lúc bản thân vẫn chưa chắc chắn tình cảm của mình. cô quay đầu, nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài khung cửa sổ. Khóe môi Diệp Huyên khẽ nhếch lên, chính là hôm nay, nếu hôm nay Crato quay về biệt thự, cô sẽ nói ra những lời chôn sâu trong tận đáy lòng.

Tình báo vẫn còn một đoạn chưa hết xong, Diệp Huyên đang chuẩn bị tắt đi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn quyết định xem hết....

“Tướng quân, còn mấy cô gái vẫn đang chờ ở bên ngoài biệt thự.” Lý Tư vội vàng đuổi kịp bước chân của Crato, giọng nói có mấy phần bất mãn.

“Tùy mấy người đó đi.” Crato hơi mỉm cười, “Bên ngoài là nơi công cộng, dân chúng có quyền tự quyết định mình đứng ở đâu.” hắn không dư sức mà quan tâm mấy người fan não tàn này, vì cuộc đàm phán giữa quân đội với Viện hòa bình về sự kiện tàu Hi Hòa mà hai bên dây dưa không dứt, khiến hắn phải nán lại ở Rorein những năm ngày. thật vất vả mới kết thúc hội nghị, hắn không chút do dự, ngựa không dừng vó quay về biệt thự.

Lý Tư là người luôn đi theo bên cạnh hắn mấy ngày nay nên cũng thông cảm nói: “Những chuyện khẩn cấp đã xử lí ổn thỏa, có lẽ ngài nên đi thả lỏng một chút.”

“Quay về biệt thự cũng không khác là mấy.” hắn không chút để ý trả lời qua loa, thả lỏng? đi chỗ nào thả lỏng? Giờ phút này, tất cả mọi thứ đều không quan trọng bằng việc được nhìn thấy người kia.

Crato ôm tâm trạng hưng phấn bước vào cửa lớn, những người đi theo đều bị hắn đuổi đi, từ tiếng đế giày gõ trên mặt sàn, cũng đủ để nhận thấy hắn đang rất vội vàng. hắn dừng lại trước một cánh cửa, đây là văn phòng của sĩ quan phụ tá.

hắn biết, Diệp Huyên đang ở ngay sau cánh cửa này. Có lẽ là đang xử lý quân vụ, có lẽ là đang đọc tình báo. Lúc thì nhíu mày suy tư, lúc thì nhìn chăm chú, những biểu cảm trên khuôn mặt của cô, cứ như những tấm phim nhựa, lướt nhanh trong đầu Crato.

hắn rời khỏi cô đã năm ngày.

Từ ngày rời khỏi hành tinh Dopulo, Crato đã suy nghĩ, hắn phải đảm bảo mọi thứ thật hoàn hảo để không ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hắn với Diệp Huyên. không phải là hắn vẫn chưa hiểu rõ ràng tỉnh cảm của mình, mà nguyên tắc làm việc của Cra tướng quân là: trước khi quyết định, phải đảm bảo đã chuẩn bị mọi thư thật hoàn hảo. một quý tộc thuần huyết muốn kết hôn với một người bình thường, đây không phải là một chuyện đơn giản. Nhưng may mắn là trên thế giới này có rất ít việc mà Crato không làm được.

Đến ngày hôm nay, tất cả những sắp xếp của hắn, đều đã chu toàn mọi mặt. hắn hít sâu một hơi, động tác có chút khẩn trương, đẩy ra cánh cửa trước mặt.

Trong phòng không bật đèn, Diệp Huyên ngồi trước bàn làm việc, toàn bộ thông tin đều hiển thị trên màn hình, ánh sáng mờ mờ từ màn hình chiếu lên mặt cô, trong trẻo nhưng lạnh lùng, cô độc. Ngay lập tức Crato liền cảm thấy có chỗ không thích hợp, hắn còn chưa kịp mở miệng thì Diệp Huyên đã đứng lên.

“anh đã sớm biết.” Người phụ nữ lạnh lùng nhìn hắn, giống như hắn là một kẻ xa lạ.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Crato bước đến, muốn nắm lấy tay Diệp Huyên, nhưng lại bị cô không chút do dự hất ra. Phanh một tiếng, màn hình hiển thị bị ném tới trước mặt Crato, trên màn hình trong suốt, những dòng chữ màu đen càng thêm rõ ràng.

“Trải qua quá trình điều tra hơn nửa năm, tôi cho rằng đối tượng hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của tướng quân, hơn nữa cô ta là một người trọng tình cảm. Đây không phải là tôi suy đoán lung tung, từ những hành động của đối tượng cho thấy, cô ta vẫn luôn tìm kiếm người đã cứu cô ta từ trong tay phản quân, cũng chính là ngài. Tôi có đủ lý do để khẳng định, đối tượng có tình cảm đặc biệt đối với ngài, sùng kính, tôn thờ ngài. Trong một văn kiện tình báo của chính phủ, thảo luận những điều này có lẽ là không nghiêm cẩm nhưng chuyện này là rấ quan trọng.

Bởi vì ngài không chỉ đang tìm một sĩ quan phụ tá đủ tư cách mà còn cần một người biết giữ bí mật, tôi cho rằng, lợi dụng phần tình cảm này, là rất cần thiết. nói cho cùng thì, giữa một người trung thực ái mộ ngài và một người sĩ quan đủ tiêu chuẩn, thì tôi cho rằng người trước sẽ phù hợp làm cấp dưới của ngài hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.