Thành Thiên Thủy ở chỗ giao giới giữa phạm vi thế lực đạo môn và ma môn, cũng là nơi phồn hoa khó có được. Từ hơn trăm năm trước, hai phương ma đạo còn chung sống hoà bình, tòa thành thị này dòng người như dệt, có thể nói là nơi màu mỡ phú quý nhất đẳng. Nhưng sau này ma môn vẫn luôn luôn suy thoái lại dần dần cường đại, đến giờ có thể có lực lượng ngang nhau cùng với đạo môn, mà mâu thuẫn giữa song phương cũng đến lúc hết sức căng thẳng.
Làm thành thị tuyến đầu, thành Thiên Thủy đứng mũi chịu sào chịu ảnh hưởng nhất.
Lúc này trong thành, dân chúng phổ thông sớm đã được các đệ tử của đại tông phái yêu cầu hoặc khép chặt cửa nhà, hoặc rời xa nơi này tránh họa. Trừ phái La Phù, đóng quân ở trong thành còn có phái Quy Chân, Nam Sở môn, Phi Long khán, một số tông phái trong đạo môn là đại tông nhất lưu, đúng lúc đều tụ tập ở đây.
Phái La Phù thân là môn phái đứng đầu trong đó, cùng với phái Quy Chân một đông một tây, chiếm cứ hai nơi có vị trí tốt nhất trong thành. Trước mắt tọa trấn chính là hai vị trưởng lão trong phái, nếu luận tu vi, thì Cố Dần Thành cao nhất, cho nên hắn được chúng đệ tử coi là đứng đầu, mỗi ngày vội đến chân không chạm đất.
Diệp Huyên cũng muốn hỗ trợ, vì thế liền giúp Cố Dần Thành làm chút chuyện không quá quan trọng. Nguyên bản vì chuyện của Quỳnh Hoa và Cố Dần Thành, đệ tử trong phái đều đã quên chuyện Diệp Huyên lúc trước, lúc này lại nhớ đến, đều nói Lâm Uyên sư huynh cùng với Quỳnh Hoa sư muội là cực kì xứng đôi, nhưng Lâm Uyên sư huynh đối với Quỳnh Hoa sư muội lại không có hành động gì khác, mà để một đệ tử ngoại môn vớ vẩn nào đó lại nắm ngọc bài động phủ của Lâm Uyên sư huynh.
Mọi người không khỏi nghị luận liên tiếp, Diệp Huyên dù không muốn ai chú ý, cũng không thể khôngnổi tiếng.
Đương nhiên, Quỳnh Hoa cũng chú ý tới nàng. Theo như cung cách của Quỳnh Hoa, đại khái là khinh thường tìm Diệp Huyên phiền toái, lại quản không được những người ủng hộ nàng muốn dùng lời lẽ châm chọc. Diệp Huyên xưa nay tác phong là theo mọi người đến nơi đến chốn, phàm là có đến, đều là khô khốc lưu loát bị cản trở mà về. Đồng môn trong lúc đó tất nhiên là không thể động thủ, mọi người thấy nàng như thế, cũng hiểu ra rằng chỉ sợ không dễ chọc nàng.
Bọn họ ở bên cạnh ngươi tới ta đi, Cố Dần Thành cũng tự biết, không khỏi cười nói: “Ta còn tưởng rằng muội sẽ không để ý bọn họ.” Lấy tính tình của con thỏ nhỏ, sao chịu chọc phiền toái này nọ?
Diệp Huyên bĩu môi: “Nếu vẫn là lúc trước, ta được nhiên mặc kệ bọn họ, nhưng hiện tại...” Nàng đãnghĩ rõ ràng cảm tình của bản thân mình đối với Cố Dần Thành, nam nhân của mình, đương nhiên phải bảo vệ tốt, cũng không cho phép có người cho rằng có thể nhân cơ hội thừa dịp làm gì, nghĩ đến đây, nàng liếc Cố Dần Thành một cái, “Người ta là một đại mỹ nhân, đối với huynh tình thâm ý trọng, huynh cũng không tỏ vẻ gì?”
Cố Dần Thành nghe nàng nói chua loét, bên môi tươi cười càng ôn nhu: “Ta đương nhiên có tỏ vẻ, đến lúc hết nhiệm kỳ, ta về lại thế giới chủ, nhất định đem nàng ta mang về ngồi tù.”
“Phốc.” Diệp Huyên chịu không được cười đến ngã ra, thầm nghĩ cũng không phải thế sao, Quỳnh Hoa đối với Cố Dần Thành có ý tứ, lại không biết người này căn bản là tử địch của mình, cười xong lại hừ lạnh, “Nam nhân các huynh quả nhiên đều là đồ bạc tình quả nghĩa, lúc thích tất nhiên là ngàn tốt vạn tốt, lúc không thích liền bắt người ta coi như là bùn đất không đáng giá.”
Nàng nói lời này cũng là phát ra từ cảm xúc, nghĩ đến Cố Dần Thành hiện thời đang thích mình, nếu như không có phần tình ý này, sợ không phải chính mình cũng bị bắt đi ngồi tù rồi? Đều nói lúc luyến ái, nữ nhân thích lo được lo mất, nàng có ý niệm này, nguyên do cũng là như thế.
Nếu gặp phải một nam nhân bình thường, sợ là đã bị Diệp Huyên truy vấn, nói không được, đáp khôngđúng, chọc Diệp Huyên tức giận, Cố Dần Thành lại chậm rãi kéo tay nhỏ của Diệp Huyên: “Ta đối với muội, sao lại có lúc không thích. Huống hồ người ở vị trí đó là nàng ta, bên phía ta sẽ làm ra chuyện như thế, nhưng nếu là muội”, dừng một chút, trong đôi mắt đen ý cười nhu nhiên, “Ta tất nhiên là không quản trách nhiệm quản lý viên thời không đồ bỏ này, mang theo muội đến chân trời góc biển, cũng sẽ không thể để ai bắt muội đi.”
một phen lời ngon tiếng ngọt nói ra Diệp Huyên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, thầm nghĩ hỗn đản cũng có lúc dịu dàng, trong lòng càng ngọt ngào, trắng mắt liếc Cố Dần Thành một cái: “Huynh nóichuyện, tóm lại ta nói không lại huynh.”
Vì việc này, lúc Diệp Huyên lại gặp Quỳnh Hoa, mặc dù nàng ta đối với Diệp Huyên sắc thái vẫn thờ ơ như trước, trong thần thái lạnh lùng lộ ra ẩn ẩn đối địch, Diệp Huyên cũng không tức giận, mà ở trong lòng yên lặng đồng tình nàng ta. Nghĩ Quỳnh Hoa hỗn độn ở chỗ này xuôi gió xuôi nước, đâu thể dự đoán được, không lâu nữa phải trở về ngồi nhà tù ít nhất năm năm...
nói đến Quỳnh Hoa làm việc nổi bật như thế, chỉ sợ giới xuyên không này những người tới được đây đều biết đến thân phận của nàng ta, Diệp Huyên liền thấy kỳ quái, nàng ta minh mục trương đảm như thế, Cố Dần Thành ngay ở bên cạnh, sao lại luôn luôn không bắt nàng ta?
Diệp Huyên đương nhiên muốn hỏi Cố Dần Thành: “Chẳng lẽ các huynh chỉ bắt hồn xuyên, không bắt thân xuyên?” Nàng đương nhiên biết là không phải như thế, bất quá là lấy chuyện này để ghen tuông thôi.
Cố Dần Thành cố tình thích nhìn bộ dáng nàng ghen tị đáng yêu, cười nói: “Vị chua ở đâu đây, thật gay mũi” thấy thiếu nữ trợn tròn ánh mắt, làm ra biểu cảm xin khoan dung, thấy chuyển biến tốt thì thu, “Tạm thời không bắt nàng ta, bất quá là đem nàng ta dựng thành một cái bia ngắm.”