Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)

Chương 131: Chương 131: Tu tiên. Đẩy ngã bệnh kiều (6)




Cả căn phòng tràn ngập âm thanh da thịt va chạm vào nhau vang dội cùng với tiếng nước nhóp nhép phát ra khi hắn cắm vào tiểu huyệt của Diệp Huyên. Cơ thể Tạ Dật Chi hiện lên màu mật ong sáng bóng,cả người đầy mồ hôi, phía dưới vùng bụng săn chắc là rừng rậm đen bị ái dịch làm ướt lầy lội không chịu nổi, một lần rồi một lần ma sát hạ thể Diệp Huyên, khiến toàn bộ nơi tư mật ấy đỏ bừng một mảnh, ngay cả hạt châu nhỏ cũng sưng đỏ. hắn cố gắng dùng toàn bộ sức lực đưa côn thịt vào hoa huyệt, hai cánh hoaa vốn dĩ phải gắt gao khép lại nhưng vì bị hắn làm trong thời gian dài nên không khép lại được, theo động tác luân phiên luật động của côn thịt, thỉnh thoảng lại lộ ra mị thịt đỏ tươi bên trong.

Diệp Huyên không biết mình bị Tạ Duật Chi xâm phạm bao nhiêu lần, từ lúc côn thịt của nam nhân không chút do dự kiên đĩnh vừa phá vỡ lá chắn mỏng manh đã vùi toàn bộ côn thịt vào bên trong nàng, tiến vào từ phía sau, nằm nghiêng hay là tư thế ôm ngồi... Nàng bị làm bằng nhiều loại tư thế, tùy ý gian dâm, thẳng đến khi không chỉ có miệng huyệt sưng đỏ, hai mắt sương mù, thậm chí bởi vì cao trào quá nhiều lần nên ngay cả thần trí đều lâm vào mơ hồ.

Nên cảm thấy may mắn là dù sao Diệp Huyêncũng là người tu đạo, cho dù bị đối đãi như vậy cũng còn chưa có ngất đi, nhưng lại hoàn toàn không có sức phản kháng, môi anh đào không tự chủ bật ra tiếng rên mềm mại: “ Ừ... Ân... thật thoải mái, đâm nơi đó... A, mau đâm nơi đó...” Quy đầu lập tức thay đổi phương hướng, ma sát vách tường mềm mại, quy đầu cứng rắn đụng vào chỗ thịt mềm lập tức khiến cơ thể nàng co quắp, khẽ cong cái miệng nhỏ nhắn, nước bọt không kịp nuốt mà chảy ra ngoài.

Biết chính mình không có khả năng thoát khỏi cảnh bị xâm phạm, Diệp Huyên ngược lại thả lỏng người, hoàn toàn đắm chìm vào trong trận hoan ái này. Gậy thịt của Tạ Duật Chi vừa lớn lại vừa cứng, chỉ cần để yên không động đậy cũng có thể làm cho cơ thể mẫn cảm của Diệp Huyên như chết đi sống lại. Động tác trừu cắm của hắn tuy rằng thô bạo nhưng cũng không làm tổn thương Diệp Huyên, thậm chí nàng còn cảm thấy hắn đang lấy lòng mình.

Nàng muốn mạnh một chút, nam nhân này sẽ tăng lực cắm lên, nàng muốn sâu một chút, côn thịt nóng bỏng sẽ đâm đến hoa tâm. Ngón tay thon dài của hắn không ngừng dao động trên người nàng, môi mỏng liếm từ hai má đến mắt cá chân, thậm chí ngậm ngón chân mượt mà của nàng hút chậc chậc không ngừng. Đối xử vừa dịu dàng vừa cường thế như vậy cho dù là người xuất gia tâm như chỉ thủy* cũng phải động lòng.

*tâm như chỉ thủy: hình dung tâm cảnh bình tĩnh, trong lòng không có tạp niệm.

Lại càng không cần phải nói người tu đạo luôn làm theo ý mình. Diệp Huyênlà người tùy tâm sở dục, thân thể đã bị dục vọng bắt làm tù binh, cần gì phải cố gắng tỉnh táo. Cánh tay ngọc trắng nõn ôm cổ Tạ Duật Chi, bộ ngực vươn cao mặc chonam nhân vùi mặt vào tùy ý liếm cắn. Ánh trăng soi rõ tóc đen theo động tác luật động của hai người không ngừng nhảy múa cùng dâm thủy văng tung tóe trong không khí, tựa như một bức tranh vừa dâm mỹ lại tuyệt đẹp, khiến người ta chìm đắm trong mê hoặc.

“Làm chết nàng, làm chết nành... Làm nát dâm huyệt của nàng..” Nam nhân thở gấp hôn lên môi Diệp Huyên, lưỡi to ở trong cái miệng nhỏ của nàng giống như cuồng phong mưa rào điên cuồng khuấy đảo. “Phá hư nàng được không? “ hắn như là tàn ngược xoa nắn bộ ngực sữa sưng đỏ của nữ nhân mảnh mai, “Khiến nàng cả ngày không xuống giường được, chỉ có thể nằm yên để ta làm...”

Trong đôi mắt đen của Tạ Duật Chi phảng phất có ngọn lửa điên cuồng đang cháy, trên cổ còn lưu lại vết máu khô - - đều là Hóa Thần đạo quân, mặc dù tu vi của Diệp Huyên bị khống chế nhưng một ngụm cắn xé hung ác kia thiếu chút nữa cắn nát cổ họng hắn.

Lúc đó, Tạ Duật Chi cũng không có tức giận. hắn cường ngạnh tách hoa huyệt củaDiệp Huyên ra, sau đó cố gắng đưa côn thịt vào, động tác cắm rút dưới thân vừa sâu vừa mạnh, giọng nói lại dịu dàng cực điểm: “Nàng lại không ngoan, A Huyên... Muốn biết ta trừng phạt nàng như thế nào không?” Vừa dứt lời, hắn liền đâm thật mạnh vào hoa tâm, bỏ mặc nỗi đau vừa phá thân của nàng mà tiến thẳng vào tử cung. “Đúng, chính là giống như bây giờ...” Tạ Duật Chi hạ thấp giọng nỉ non, “Cắm vào dâm huyệt củanàng, chơi cái vú của nàng, làm chết nàng - nữ nhân dâm đãng.”

“Ngươi có bản lĩnh...” Diệp Huyêntrong tiếng thở dốc âm ngoan nói, “Sỉ nhục ta... Ta ngược lại muốn nhìn một chút, ân... A... Ngươi... Ngươi có năng lực đó không.” Khiêu khích như vậy khiến hai mắt Tạ Duật Chi đỏ lên. hắn cởi dây thừng trên cổ chân Diệp Huyên xuống, gấp khúc hai chân trắng nõn của nàng đặt lên bộ ngực. Tư thế như vậy khiến Diệp Huyên không thể không nâng cao mông thịt, tiểu huyệt đang phun ra nuốt vào côn thịt hoàn tòan bại lộ trước mắt Tạ Duật Chi. Bị nam nhân này đè ép, côn thịt tựa hồ như muốn từ phía dưới xông thẳng lên, xỏ xuyên ra ngoài.

Trước không đề cập tới tư thế này có bao nhiêu xấu hổ, loại tư thế này mỗi một lần cắm vào đều có thể đâm vào hoa tâm, bụng nhỏ của nàng cũng nhồi phồng lên theo động tác của hắn, nàng không nhịn nổi lập tức liền thét chói tai đạt tới cao trào. Tạ Duật Chi vẫn không buông tha nàng, côn thịt vào một lần so với một lần càng sâu hơn, một lần so với một lần càng mạnh hơn. Phần lớn mật dịch đều tràn ra ngoài theo cự vật, đợi cho tinh dịch của Tạ Duật Chi bắn vào trong cơ thể Diệp Huyên, hỗn hợp dâm thủy cùng bạch trọc chảy đầy hạ thân hai người.

Về phần các loại tư thế khác, Diệp Huyên hoặc là bị nam nhân giơ cao hai chân hoặc là bị bắt quỳ xuống nhếch lên mông nhỏ, hoặc là ôm vào trong ngực vừa đi vừa làm. Khoái cảm như nước tuôn ào ạt ập đến, mắt nàng không nhìn thấy, mặc dù có thể nghe, mặc dù miệng có thể nói, nhưng lại không thời gian đã trôi qua bao lâu, lại càng không biết tình hình bên ngoài như thế nào.

Phát hiện mình mất tích, sư huynh nhất định sẽ tới tìm, mà có lẽ đây cũng là âm mưu của Tạ Duật Chi. Diệp Huyên nũng nịu rên rỉ, thần trí gần như biến mất chỉ còn một chút tỉnh táo. Nàng không phản kháng Tạ Duật Chi, bởi vì trước mắt phản kháng không có tác dụng gì. Nếu đã muốn nàng hưởng thụ khoái cảm, vì sao không thuận theo tự nhiên? Nhưng điều này tuyệt không có nghĩa, nàng sẽ đánh mất lý trí, khuất phục Tạ Duật Chi.

Đây là mục đích của Tạ Duật Chi, đầu tiên là dụ dỗ Diệp Huyên, muốn Diệp Huyên cầu hắn, hiện tại lại muốn để Diệp Huyên chìm đắm trong khoái cảm tình dục, cả thân thể và tâm linh đều phải phục tùng. Nếu người tu đạo bị lạc mất tâm trí, cả đời này cũng không tính là bị hủy. Nhưng nếu chuyện đạo môn có vài vị Hóa Thần đạo quân thần phục dước trướng Đãng thiên Ma tôn bị truyền ra ngoài, đây chính là một đả kích nghiêm trọng. Chưởng môn của Thiên Diễn giáo, quả nhiên vừa vô sỉ vừa âm độc.

Eo nhỏ bị bàn tay lớn gắt gao nắm chặt, trên người nam nhân phát ra một tiếng kêu rên xen lẫn tình dục. Diệp Huyên cảm giác được hoa huyệt nóng lên, sau đó lại là một cỗ trọc dịch bắn vào tử cung nàng. không biết đây là lần thứ mấy, huyệt nhỏ càng ngày càng nóng, bị côn thịt chèn lại, bụng nhỏ chứa đầy tinh dịch của nam nhân nam nhân căng lên như bà bầu mang thai 3 tháng.

Diệp Huyên đột nhiên nghĩ tới một khả năng làm người ta hoảng sợ - - có khi nào nàng sẽ mang thai đứa nhỏ của Tạ Duật Chi không?

Tạ Duật Chi giống như nhìn thấu ý tưởng của nàng: “Ăn hết, ngoan ngoãn đem tinh dịch của ta ăn hết...” Nam nhân cắn vành tai mềm mại của nàng, mông hẹp cử động kéo dài khoái cảm bắn tinh. hắn dịu dàng vuốt ve bụng Diệp Huyên, tựa hồ đã thấy nơi đó đang nuôi dưỡng một sinh mạng nhỏ, “Sinh cho ta một đứa trẻ đi, A Huyên,“ hắn nhẹ nhàng hôn lên ánh mắt kinh ngạc của Diệp Huyên, lưu luyến triền miên, thật giống như hắn và Diệp Huyên là vợ chồng mới cưới chứ không phải là quan hệ giữa người xâm phạm và người bị xâm phạm.

“Nàng thích con trai hay con gái?” Vừa bắn tinh xong, côn thịt nhanh chóng cứng lại, cứng rắn nhét vào hoa huyệt, theo Tạ Duật Chi bắt đầu co rút, mang tới khoái cảm tột đỉnh, “Chúng ta sinh con gái trước, được không?” hắn liếm hôn một đường xuống dưới, ngậm đóa hồng mai trên ngực nàng nhẹ nhàng gảy, “... Ta thích con gái, đáng yêu giống như nàng.” Tạ Duật Chi đâm vừa sâu vừa mạnh, lời nói dịu dàng cũng chưa từng ngừng lại, “Chờ nàng sinh hạ đứa bé, ta lại tiếp tục làm nàng, làm nàng nhiều thêm vài lần... Nàng lại có thể mang thai, lúc này không có mang thai cũng không sao,“ nữ nhân dưới người nữ căn bản cũng không có đáp lại hắn, hắn trái lại tự ôn nhu nói, “Ta vẫn liên tục không ngừng làm nàng, đến khi nàng có tiểu bảo bảo mới thôi... không,“ hắn bỗng nhiên dừng lại, thanh âm trầm thấp giống như nói mê, “Ta phải vĩnh viễn làm nàng, lúc nàng mang thai cũng làm, khi nàng sinh bảo bảo cũng làm nàng...”

Diệp Huyên rốt cuộc từ trong kinh hãi tỉnh lại - - kỳ thật lúc trước nàng đã cảm thấy không thích hợp, vật to lớn đánh sâu vào làm cho nàng ngây dại, nàng kinh ngạc nhìn, gần như cho là mình là đang nằm mơ: “Tạ Duật Chi, ngươi có phải hay không...” Nàng do dự mà nói, “Ngươi có phải điên rồi hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.