Hồ Bất Sầu co người lại, hai đầu gối kẹp lấy đầu khoanh mình như con gấu trúc.
Hắn muốn thu nhỏ thân mình, càng nhỏ càng tốt, hoặc giả thu mãi tới biến mất càng hay.
Nhưng lời nói của Vạn lão phu nhân vang bên tai, như một ma lực. Hắn không muốn nghe, nhưng chẳng biết làm sao chống không nổi ma lực đó, thành ra lại lắng tai nghe tiếp.
Nhưng cho dù hắn không lắng tai nghe, thì những lời nói đó của xoáy mãi bên tai, làm sao đẩy bật ra được.
Vạn lão phu nhân tiếp lời :
- Chỉ cần ngươi nói thôi, cứ nằm đó mà nói thì... hì hì... không phải chỉ một đùi gà này vào miệng ngươi, còn nửa con nữa, còn thịt nướng, cá tươi hấp, thịt lợn thịt gà thịt bò, thứ gì cũng có. Thật hấp dẫn, tất cả sẽ là của ngươi.
Bà ta lại cười nói không ngừng :
- Tội gì không nói? Tội gì nhịn? Ai cấm ngươi nói mà ngươi không dám nói để phải chịu hành hạ như thế? Người ta sống là phải ăn, có ai sống mà để nhịn không? Có cái ăn mà chịu nhịn thì thật ngốc quá.
Hồ Bất Sầu hận mình quá, hận vì mình cố chống chọi lại mà không nổi.
Hắn không có ai để trút sự uất ức, ngoài bà ra.
Do đó, Vạn lão phu nhân hứng tất cả.
Hắn gào lên :
- Câm! Câm ngay. Ngươi câm miệng lại cho ta.
Vạn lão phu nhân mỉm cười đắc ý :
- Ngươi xem đây, thịt nướng thật thơm, thơm quá. Ngươi ngửi thử xem. Ngon lắm Hồ Bất Sầu à. Tất cả những món ngon này đều đang chờ ngươi, ngươi cứ nói một tiếng là được ăn ngay, vừa nói vừa ăn cũng được mà, ta không cần ngươi nói hết ngay đâu...
Hồ Bất Sầu quằn quại một lúc nữa, lăn lộn một lúc nữa, rồi hắn hét lên :
- Nói!... Ta nói!
Vạn lão phu nhân mừng hết chỗ nói, song còn e dè :
- Ngươi thật bằng lòng nói ư?
Hồ Bất Sầu đấm ngực thình thịch, gật gật đầu như chày giã gạo, ra sức gào lên :
- Ta bằng lòng nói. Đúng thế đấy, ta không còn là con người nữa rồi!....
Bọn cướp biển mang Thủy Thiên Cơ tới tận lái thuyền, nơi đó có một khoảng rộng kín gió.
Chúng cùng cười vang ầm lên. Đứa nào đứa ấy hớn hở. Giọng cười thô kệch, giọng nói thô kệch, và đương nhiên là tục tằn.
Kẻ cướp có tên nào là thanh lịch?
Một hán tử bước ra, hắn có gương mặt rỗ chằng, vành tai trái có móc một chiếc kim hoàn lắc lư theo điệu bộ vung vít của hắn, bên hông lủng lẳng một lưỡi đao cong sáng chóe.
Hắn có dáng ngụy dị hơn tất cả bọn kia.
Giờ hắn bước ra, vừa cười vừa nói :
- Thật không ngờ lão bất tử chết bầm đó, già đến độ cúp mình như tôm, vẫn còn thói phong tình hoa nguyệt. Thấy trai là mê tít đến híp mắt. Lão chẳng thèm đợi đến xong bữa nữa, vội vội vàng vàng đuổi chúng ta ra ngay rồi đóng cửa lại mà hú hí...
Lại một gã khác tiếp lời. Gã này hình vóc to lớn, đầu lại bé nhỏ quá. Người gã lớn như vậy lại mặc một chiếc áo chẽn chẹt ngang cộc tớn, thật khôi hài. Đầu gã đội một chiếc khăn đỏ trông như tiểu ở chùa.
- Nhưng lão bất tử đó thật không có mắt. Mụ ta chọn chi một tên to đầu như thế. Đầu to mà thân lại nhỏ, làm gì mà thỏa mãn được mụ háu đói đấy chứ. Phải đầu nhỏ mình to thì mới có ích trong cái việc đó chứ.
Lại một gã thứ ba tiếp :
- Ngươi thật chẳng biết gì cả. Phàm là còn trẻ, sức lực mới sung, chứ già rồi còn bao nhiêu khí lực đâu. Mụ này cũng tinh khôn lắm, làm việc gì cũng tính toán cả. Thuyền nhỏ sao chịu nổi cơn giông lớn? Mụ cũng phải liệu sức mình mà chọn lựa chứ? Nếu là ngươi chắc ngươi dám cố ăn để cho bung cái bụng lắm.
Tên đầu nhỏ mình to vừa rồi xì một tiếng :
- Có ngươi không biết cái gì. Con người ta càng già càng dẻo càng dai. Đừng tưởng mụ ta gì rồi mà khinh.
Gã kia không chịu thôi :
- Đã thế sao ngươi không nhập cuộc?
Gã đầu nhỏ lại nói :
- Ai gọi đến ta mà ta nhập cuộc chứ.
Gã đảo mắt nhìn Thủy Thiên Cơ một cách trơ tráo, cười dâm đãng mà rằng :
- Huống chi ở đây có sẵn một tiểu mỹ nhân, ta nhập cuộc với tiên nữ không hay hơn là với mụ chồn già bẩn thỉu đó hay sao?
Gã lại nói tiếp :
- Nếu các anh em tốt với ta, xin hãy nhường nàng cho ta. Ta nhận lãnh xung phong, có gì nguy hiểm ta cam chịu.
Gã mặt rỗ bây giờ mới lên tiếng :
- Nguy hiểm gì chứ cái nguy hiểm đó có ai không thích gặp. Thôi đi, phiên đầu nhất định không dành cho ngươi rồi.
Một tên khác nói :
- Không phải hắn, cũng không phải ngươi. Trận đầu để cho ta đi.
Bọn chúng còn đang tranh cãi thì một giọng như lệnh vỡ vang lên :
- Tất cả các ngươi dẹp hết sang một bên cho ta.
Người này mang giày đen, vấn khăn đen, quần đen, ống quần lại quấn bằng bố đen, mặt mũi cũng đen như lọ ghẹ. Con mắt hữu của hắn có gắn một tròng đen thay cho con mắt đã hỏng.
Hắn là Độc Nhãn Long trong hàng hải tặc.
Tuy hắn có một con mắt, nhưng con mắt đó lại sáng dị thường.
Mắt hắn chiếu tới đâu, bọn hải tặc im bặt tới đó. Ánh mắt hắn là một thứ ánh sáng tàn bạo, thích nhìn màu máu.
Một tên vội cười vuốt, nói :
- Long lão ca đã muốn thì bọn tiểu đệ sẽ hai tay dâng lên cho lão ca.
Độc Nhãn Long lạnh lùng :
- Ta chỉ nói các ngươi dẹp qua một bên, ta không nói sẽ giành phần với các ngươi.
Gã kia mừng rỡ :
- Long lão ca thật sự không muốn ạ? Thế thì tiểu đệ....
Độc Nhãn Long quát :
- Đừng léo nhéo nữa. Vào trong mang thức ăn ra đây nhanh lên.
Thức ăn ngon đấy nhé.
Gã kia giật mình lí nhí :
- Nhưng... Nhưng... chúng ta đâu thể cho ả ăn?
Độc Nhãn Long trừng mắt :
- Ai nói với các ngươi không thể? Hay ngươi tự ý định đoạt?
Gã kia ấp úng :
- Chính... lão... lão...
Độc Nhãn Long giận sôi lên :
- Ngươi nghe mụ ấy, hay nghe ta?
Gã kia xanh mặt, chẳng dám nói thêm. Hắn liếc qua Thủy Thiên Cơ, vẻ tiếc rẻ hiện rõ trong mắt. Thế rồi gã cũng cố một câu chót :
- Nếu cho ả ăn, khi ả khôi phục lại khí lực thì e ả ăn sống chúng ta hết.
Độc Nhãn Long cười lạnh :
- Thật vậy à?
Gã kia lại nói :
- Ả hồi phục sức lực thì chúng ta không ai có thể động tới một sợi lông chân của ả.
Độc Nhãn Long lại cười :
- Chúng ta không động tới nàng. Chúng ta không động tới nàng thì nàng cũng sẽ không ăn sống chúng ta làm gì.
Bọn cướp giật mình.
Thủy Thiên Cơ đã lả người ra rồi.
Từ nãy tới giờ, nàng nằm nghe bọn chúng tuôn ra những lời thô tục, biết là bọn chúng sắp hại tới mình, nhưng cũng chẳng đủ sức làm gì nữa. Nay nàng nghe câu nói này thì cũng hết sức ngạc nhiên.
Nếu nàng mở mắt ra hẳn nàng sẽ thấy thần sắc bọn cướp còn kinh ngạc hơn gấp mười lần. Bọn chúng trong sự kinh ngạc cũng hiện rõ sự thất vọng. Gã đối thoại với Độc Nhãn Long vừa rồi hẳn là tên can đảm nhất trong bọn. Vẫn chưa chịu thôi :
- Nhưng... Long lão ca... Thịt đã dâng lên tới miệng, lẽ nào lại chỉ vờn mà không táp.
Độc Nhãn Long lạnh lùng :
- Ngươi muốn chạm tới nàng?
Gã kia cười vuốt :
- Lão ca nên thương xót tất cả anh em. Cả năm nay rồi có ai được lên bờ? Tay không được sờ vào con đàn bà nào, nhịn thèm nhịn khát.
Đã không có mồi thì thôi, nay có rồi sao lại chỉ nhìn mà không được...
Gã còn chưa nói xong đã im bặt. Bàn tay to như cái quạt của Độc Nhãn Long tát qua mặt gã cắt đứt luôn câu nói. Gã này không những ngã nhào mà còn lăn tròn ra xa mấy vòng.
Độc Nhãn Long quắc mắt nhìn bọn còn lại đang co rúm người, trầm giọng :
- Còn đứa nào muốn nói nữa không?
Kẻ cướp chỉ hùng hổ với nạn nhân mà thôi. Trước mặt thủ lĩnh thì chúng là những con cừu non.
Chúng sợ thủ lĩnh còn hơn sợ cha, nhắm mắt mà tuân phục. Phải cũng thế mà trái cũng thế, thủ lĩnh đã nói gì là phải làm ấy, cấm có được cãi. Cho nên, giờ nhìn mặt Độc Nhãn Long còn tên nào dám ho he gì nữa.
Độc Nhãn Long lại quát :
- Bây giờ tên nào đi lấy thức ăn?
Bọn cướp tranh nhau đi lấy, đi để lấy lòng, đi để tránh giáp mặt Độc Nhãn Long trong lúc đang giận dữ, tất cả tranh nhau mà đi, ầm ầm như ong vỡ tổ. Độc Nhãn Long cười ha hả :
- Các ngươi làm ra vẻ tuân phục ta, nhưng các ngươi hiện giờ hết sức bất bình. Các ngươi không phục, ta lại còn không hiểu sao? Các ngươi đang tự hỏi sao Long lão ca vốn chẳng thân thích bằng hữu của nàng, sao lại đứng ra giúp nàng, phải không?
Bọn cướp thấy thủ lĩnh đã dịu lại, nhưng vẫn không hết sợ,đồng loạt la lên :
- Không! Không phải như thế đâu lão ca. Làm gì bọn tiểu đệ dám nghĩ quấy cho lão ca.
Độc Nhãn Long lại đột nhiên thét lên :
- Ta hỏi phải hay không phải?
Bọn cướp thấy thế thì hoảng hồn, cúi đầu đáp mau :
- Phải, phải, Long lão ca nói rất phải.
Độc Nhãn Long cười lạnh lùng :
- Nếu các ngươi cho là phải, nếu các ngươi cho là ta gánh vác chuyện không liên quan tới mình, làm khổ anh em, thế là các ngươi lầm rồi.
Bọn cướp cúi đầu, không tên nào dám ngẩng đầu lên nhìn. Độc Nhãn Long nói tiếp :
- Nếu ta muốn tha cho nàng, thì cũng là vì anh em cả. Ta có cái đạo lý của ta.
Hắn hừ một tiếng, thay vì giải thích cái đạo lý của hắn cho tất cả thì hắn lại nói :
- Các ngươi nghĩ mụ già kia đáng để cho chúng ta hận chăng?
Lần này thì chúng đáp thành thật, tất cả đồng nói :
- Đáng hận.
Độc Nhãn Long tiếp :
- Nếu chúng ta cam tâm suốt đời khuất phục mụ già đó, phụng dưỡng mụ hơn mẹ, lại đưa mụ về đất liền an toàn, thử hỏi chúng ta có còn mặt mũi nào nhìn lại thủ lĩnh của chúng ta? Thủ lĩnh có không trách cứ, chúng ta có còn mặt mũi nào nhìn người đời? Cái tin bọn cướp biển ta khiếp nhược chịu quy phục một bà lão truyền rộng ra trên giang hồ thì làm sao chúng ta còn dám nhìn đồng đạo võ lâm nữa? Các ngươi còn muốn khiếp nhược phục vụ mụ già đó?
Câu nói của y đánh trúng tâm lý của bọn cướp, tất cả đều lộ vẻ căm hờn, nghiến răng ken két mắng lên :
- Lão bất tử chết bầm, mụ già đáng chết.
Độc Nhãn Long lại cười :
- Các ngươi ở đây chửi rủa có khiến mụ chết chăng? Các ngươi mắng ở đây, có ai dám mắng chửi trước mặt mụ không? Ngoài cách ở đây mà chửi rủa, các ngươi còn làm được những gì?
Tất cả nhìn nhau không nói. Một gã thở dài :
- Chúng ta đánh không lại mụ, cho dù có mắng cũng không lanh miệng bằng mụ. Thế thì phải làm sao?
Độc Nhãn Long nói :
- Chúng ta không đánh thắng mụ thì chúng ta nhờ người trợ giúp.
Bọn cướp biển đưa tay gãi đầu :
- Chúng ta có thể nhờ ai được đây? Tìm đâu?
Độc Nhãn Long nhìn Thủy Thiên Cơ dằn giọng :
- Chính là vị cô nương này.
Bọn cướp rập nhau kêu :
- Nàng? Chúng ta nhờ tới nàng ư?
Độc Nhãn Long cười lạnh :
- Các ngươi đúng là một lũ ngốc. Các ngươi cũng chưa tới mức mù mà, không thấy mụ quái vật sợ nàng như sợ cọp hay sao? Ta nghĩ lúc đó nếu không phải vị cô nương này đã mất hết khí lực thì chắc mụ ta đã quỳ ngay dưới chân nàng mà van xin tha mạng rồi.
Bọn cướp suy nghĩ một lúc rồi hân hoan reo lên :
- Phải rồi. Đúng rồi. Chính xác là thế. Cũng nhờ Long lão ca. Lão ca thật sáng suốt, không có Long lão ca thì bọn tiểu đệ làm sao biết được.
Độc Nhãn Long quát :
- Còn ở đó mà bốc thơm ta. Còn không mau mang thức ăn tới cho vị cô nương này.
Ăn. Thủy Thiên Cơ bắt đầu ăn. Từ những đồ ăn nhẹ trước. Như một cánh hoa khô héo ban ngày khi đêm xuống, dung nhan nàng tươi lại. Ánh mắt sáng linh hoạt. Dần dần, nàng lấy lại sức lực, nàng có thể tự ngồi lên được. Nàng đưa mắt nhìn bọn cướp, bọn chúng cũng đang chờ nàng hồi sinh. Nàng điềm nhiên cười, nói :
- Đa tạ các ngươi.
Nàng không dùng hai tiếng “các hạ” vì nàng nghĩ dùng hai tiếng đó là coi bọn cướp ngang hàng với mình, là tự tôn chúng lên, tự hạ mình xuống.
Nàng không muốn thấp hơn chúng.
Nàng tỏ ra bất cần. Chúng đang cần nàng. Chúng cần nàng thì chúng phải phục vụ nàng, lấy lòng nàng.
Nàng không cười bọn chúng còn không cảm thấy gì. Nàng cười lên, chúng ngỡ ngàng. Chưa bao giờ bọn chúng thấy một nụ cười quyến rũ như thế.
Thủy Thiên Cơ tuổi trẻ song thủ đoạn có thừa, làm gì không rõ cảm giác của bọn chúng trong lúc này. Nàng lại làm cho nụ cười thêm dịu, giọng nói thêm ngọt, như chim oanh chào buổi sáng mùa xuân :
- Ta đã chuẩn bị chết, ta bằng lòng nhận cái chết. Vậy mà các ngươi lại cứu ta. Các ngươi cứu ta thì đương nhiên ta phải sống. Ta cũng không thích sống lại cho lắm, nhưng dù sao các ngươi cũng đã có hảo ý với ta. Cái hảo ý đó ta làm sao để báo đáp cho các ngươi đây?
Bỗng nhiên nàng đứng lên, đi một vòng, dừng chân trước mỗi người, đưa tay ngọc vuốt nhẹ lên mặt chúng, dịu dàng âu yếm mơn man...
Bọn cướp biển hồn xiêu phách tán. Chúng biến thành những bức tượng gỗ.
Lúc đó có khi có dao rạch vào da thịt chúng tới tận xương chúng cũng không hay. Chúng đang chìm trong ánh mắt mỹ nhân mất rồi.
Chúng bị nàng hớp hồn phách, chẳng tên nào cử động hay nói được tiếng nào.
Trừ Độc Nhãn Long. Hắn còn giữ tinh thần phần nào.
Hắn ấp úng nói không thành tiếng :
- Cô nương... cô... tại hạ...
Đứng trước Thủy Thiên Cơ, hắn mất hết cái oai phong của kẻ từng tung hoành hồ hải. Nói hồ hải cho Độc Nhãn Long mới chính xác, vì hắn vốn là cướp biển, địa bàn chính là trên biển.
Khác với bọn giang hồ, tuy nói giang hồ nhưng hầu như hoạt động trên cạn, mấy khi qua hồ vượt sông.
Hắn từng ngang dọc hồ hải bao nhiêu năm, tới giờ trước mặt Thủy Thiên Cơ thì hắn chẳng khác con rồng cụp đuôi xếp vây chờ tiên nữ sai khiến vậy.
Thủy Thiên Cơ cười duyên, nói :
- Các ngươi cứu ta nhằm mục đích gì ta hiểu cả. Các ngươi cứ mặc ta hành động, ta bảo đảm sẽ khiến cho các ngươi được toại nguyện.
Độc Nhãn Long chớp mắt :
- Cái lão yêu bà đó...
Thủy Thiên Cơ lại nhẹ cười :
- Mụ ta đâu có cánh mà ngươi lo mụ ta có thể trốn thoát?
Nàng dịu dàng quá, nhẹ nhàng ôn nhu. Có gì ở nàng khiến cho người ta sợ đâu?
Độc Nhãn Long lấy can đảm hỏi :
- Nhưng... hiền dịu như cô nương... làm thế nào có thể hạ thủ giết người được. Thực ra cô nương... cô nương đã từng giết người chưa?
Thủy Thiên Cơ nói :
- Ta chưa từng giết một người.
Độc Nhãn Long nghe nói thở dài :
- Nếu vậy, ta chỉ e...
Thủy Thiên Cơ chặn lời y :
- Ta nói chưa từng giết một người, tức là giết một người một lần, chứ không phải là chưa từng giết người. Mỗi lần ta ra tay thường phải giết hàng mấy chục mấy trăm người. Tính ra số người mất mạng dưới tay ta cũng lên tới gần năm ngàn người rồi.
Độc Nhãn Long giương mắt nhìn nàng. Bọn cướp biển sau phút giây choáng váng cũng trong mắt nhìn nàng.
Thủy Thiên Cơ điềm nhiên vươn tay, duỗi chân. Nàng ngồi xuống.
Rồi nàng vặn lưng, ưỡn ngực, nằm xuống sàn.
Nói tới việc giết người tới hàng ngàn, nàng vẫn không tỏ vẻ gì hối hận. Nàng nói chuyện giết người như người ta nói chuyện giết gà mổ heo vậy.
Giết người với nàng bình thường như người ta ăn cơm ngày hai bữa, như trò chơi giải sầu.
Bọn cướp biển hãi hùng.
Nàng đúng là một ác la sát. Chúng bắt đầu thấy sợ.
Nàng đã hứa giết yêu bà kia cho chúng, nhưng liệu thế có lợi hay có hại. Hay lại là đuổi cáo cửa trước rước beo cửa sau? Lấy ác đổi lấy cái ác độc hơn thì có gì hay đâu?
Gió ngàn khơi lồng lộng, thổi tung mái tóc đen mượt của nàng.
Tóc nàng dài và đen. Màu tóc tương phản với màu da trắng mịn hiện ra từ những chỗ y phục không che giấu. Thân thể nàng trong tư thế đó hơi lộ. Nhưng nàng dường như không quan tâm. Nàng cứ bình thản duỗi chân vươn tay thật thoải mái.
Trước mặt nàng có tới hơn chục tên đàn ông đang nhìn nàng, vừa thích thú vừa e sợ, nàng cũng không coi ra đâu. Nàng không e thẹn, còn muốn phơi lộ hơn nữa.
Nàng cần gì quan tâm chúng là nam nhân hay nữ nhân.
Nam nhân thì sao? Chúng khi nào dám chạm tới nàng?
Huống chi chúng đang cần nàng. Van xin nàng, làm nàng vui lòng còn không được, khi nào dám làm nàng giận. Nhưng thân thể nàng khêu gợi quá.
Bọn cướp nhìn nàng hau háu, có tên nuốt nước bọt ừng ực. Chúng không dám nhìn nữa, e nhìn nữa sinh thèm muốn.
Thèm quá mà không thể làm gì để thỏa mãn thì làm sao chịu nổi.
Nhưng không nhìn lại tiếc, tiếc thì phải nhìn, nhìn bây giờ nếu không sau này không còn có cơ hội ngắm nàng nữa.
Độc Nhãn Long cũng ngây người ra một lúc lâu. Rồi hắn thu hết can đảm phá vỡ sự im lặng. Hắn cũng chỉ nói vài câu đứt đoạn chứ cũng chẳng thành câu thành lời suôn sẻ cho lắm :
- Cô nương... cô... cô nương... chưa... đi...
Hắn nói đi tức là đi ra khoang trước, khoang có Vạn lão phu nhân đang ở trong đó. Là việc bọn hắn muốn nhờ vả nàng. Nhưng hắn không dám giục. Chỉ nói được có thế dò thái độ của Thủy Thiên Cơ.
Thủy Thiên Cơ nói :
- Đi bây giờ, lúc công lực ta chưa khôi phục hoàn toàn, vạn nhất có điều gì xảy ra thì sao?
Nàng đã nói hai chữ “vạn nhất”, tức là nàng muốn nói Vạn lão phu nhân vốn chẳng thể chống lại nàng nổi. Nhưng biết đâu trong lúc cùng đường, Vạn lão phu nhân liều mình thì không biết sự tình sẽ thế nào.
Con giun con dế bị xéo cũng còn ngo ngoe, huống chi con người.
Độc Nhãn Long cúi đầu kêu nhỏ :
- A!
Hắn không nói gì nữa, một lúc sau mới buông một câu :
- Vị đi cùng cô nương...
Thủy Thiên Cơ đáp :
- Hắn tên Hồ Bất Sầu. Hắn...
Nàng không nói tiếp, dừng lại hỏi ngược Độc Nhãn Long :
- Ngươi thấy hắn thế nào?
Nàng mỉm cười, nụ cười của nàng ngọt ngào đủ cho bọn cướp thấy mối liên hệ giữa nàng với Hồ Bất Sầu.
Một đứa trẻ lên ba cũng biết nhìn mặt mẹ mà đoán nhận giận dữ hài lòng, huống chi Độc Nhãn Long.
Hắn trả lời :
- Oai phong lắm. Có khí phách lắm. Chỉ vì... chỉ sợ... y quá... yếu..
Hắn định nói Hồ Bất Sầu quá ốm, tức là nhỏ con. Hình vóc nhỏ bé thường bị coi là không thích hợp cho việc đấm đá. Hắn muốn nói Hồ Bất Sầu vô dụng, song lại sợ Thủy Thiên Cơ nổi giận nên nói chệch sang từ yếu, để chỉ hoàn cảnh của Hồ Bất Sầu lúc này.
Thủy Thiên Cơ cười khan :
- Nếu không phải hắn đã nhịn đói bao nhiêu ngày, hắn thừa sức đánh bại cả ngàn tên cỡ ngươi.
Độc Nhãn Long nói nhanh :
- Phải, phải. Nhưng bây giờ thì y đang trong cơn nguy hiểm.
Thủy Thiên Cơ lại cười :
- Nguy hiểm? Nếu hắn gặp nguy hiểm ta làm gì còn an toàn nơi này? Cho dù hắn gặp nguy hiểm, ta cũng không bỏ chạy, ta sẽ cùng chết với hắn.
Độc Nhãn Long không chú ý tới những gì nàng nói, hắn thắc mắc :
- Nhưng mụ yêu bà đó...
Thủy Thiên Cơ xì một tiếng :
- Mụ dám làm gì hắn? Ngươi yên tâm đi. Hắn có tát vào mặt mụ năm tát bảy tát mụ cũng không dám động tới hắn.
Độc Nhãn Long trừng trừng nhìn nàng. Hắn hỏi :
- Tại sao lại như vậy?
Nàng điềm nhiên :
- Chỉ vì mụ ta cần hắn giúp mụ.
Độc Nhãn Long lại hỏi :
- Mụ yêu cầu hắn giúp việc gì?
Thủy Thiên Cơ cười đáp :
- Việc gì ngươi cũng không cần biết làm gì.
Độc Nhãn Long lại nói :
- Cô nương chắc vậy ư?
Thủy Thiên Cơ nhìn hắn :
- Ngươi không tin ta?
Độc Nhãn Long hấp tấp :
- Không phải. Nhưng cô nương ở đây, làm sao biết những việc xảy ra trong khoang trên?
Thủy Thiên Cơ nói :
- Ta cần gì có mặt tại đó, ta đoán cũng đủ biết những việc xảy ra trong đó. Hồ Bất Sầu hắn...
Bỗng có một tiếng rú vang lên...
Tiếng rú đau đớn đó là tiếng của Vạn lão phu nhân. Độc Nhãn Long giật mình :
- Lão yêu bà. Đã có chuyện gì xảy ra?
Thủy Thiên Cơ cũng hơi kinh hãi. Nàng nói :
- Ngươi dìu ta tới đó gấp!
Độc Nhãn Long cúi mình xuống nâng nàng lên. Hắn giật mình lần nữa. Hắn bất động. Thủy Thiên Cơ giục :
- Dìu ta tới đó chứ?
Độc Nhãn Long ấp úng :
- Nhưng... cô nương... cô...
Thủy Thiên Cơ gắt :
- Nhưng làm sao? Ngươi thật làm mất thời gian quá. Nhanh lên.
Độc Nhãn Long vẫn bất động :
- Lực khí không còn một chút nào, như thế cô nương làm sao...
Thủy Thiên Cơ nạt lớn :
- Ngươi thì biết cái gì. Ai nói ta không còn một điểm lực khí? Ta chỉ dồn tụ lực khí một nơi để chống lại yêu bà. Ngươi đừng làm mất thời gian nữa.
Độc Nhãn Long thở ra :
- Được rồi.
Đoạn hắn đưa tay đỡ Thủy Thiên Cơ.
Thủy Thiên Cơ cho dù có luyện võ, song nàng vẫn là nữ nhân.
Thân hình mảnh mai, lại trong lúc suy nhược nào có nặng gì.
Độc Nhãn Long sức trai tráng, cho dù có là mười nàng hắn cũng nâng được.
Nhưng không hiểu sao hắn làm việc đó rất lóng ngóng, dìu nàng đi mà không khác gì nâng thái sơn trên vai trong con đường hẹp vậy.
Hắn gắng sức thấy rõ, một lúc lâu mới tới được khoang trên.
Bây giờ, trong khoang không một tiếng động. Cửa khoang vẫn đóng kín.
Thủy Thiên Cơ nói :
- Phá cửa đi.
Độc Nhãn Long đang dìu Thủy Thiên Cơ đi, bọn cướp còn lại hăm hở kéo nhau đạp đổ cánh cửa.
Cướp phá là nghề của bọn chúng, nghe Thủy Thiên Cơ nói, bọn chúng xuất thủ liền, bọn chúng phá cửa chẳng khó khăn. Cánh cửa bung ra liền.
Vạn lão phu nhân đang dùng tay tả đỡ lấy má. Bên mặt tả của bà ta bê bết máu.
Hồ Bất Sầu tựa mình vào ghế, miệng hắn cũng vấy máu. Máu lan ra môi và mép, thật ghê sợ.
Bàn tay hữu của Vạn lão phu nhân đang chụp nơi cổ Hồ Bất Sầu, chính bàn tay của bà đang ép hắn xuống chiếc ghế. Cánh cửa bung ra, bà giật mình buông tay lùi lại mấy bước.
Bà nhìn bọn cướp quát :
- Các ngươi...
Chưa kịp nói hết câu, bà chợt thấy Thủy Thiên Cơ đang đứng đó.
Cổ họng như nghẹn lại, bà đứng chôn chân tại chỗ.
Thủy Thiên Cơ lúc đó không còn tựa vào tay của Độc Nhãn Long nữa. Nàng đứng thẳng người, uy nghiêm. Môi nàng nở nụ dười duyên dáng, quyến rũ như lúc nào.
Chẳng có chút gì tỏ ra là nàng đang ốm yếu hết.
Nhìn nụ cười đó, không ai tưởng được trước đó chưa đầy nửa canh giờ, nàng thở không ra hơi, như người đã chết.
Nàng nhẹ giọng hỏi :
- Bà mạnh giỏi chứ, Vạn lão phu nhân?
Vạn lão phu nhân chưa hết sững sờ, người cứng đờ ra. Từng thớ thịt trên gương mặt giật giật liên hồi. Miệng há rộng ra mà chẳng nói được tiếng nào. Một lúc lâu sau mới phát ra được vài tiếng :
- Ngươi.. làm sao ngươi...
Thủy Thiên Cơ cười ngọt ngào :
- Bà thấy đây là một chuyện rất kỳ quái phải không? Chính ta cũng thấy kỳ quái, huống chi bà? Song thật ra chẳng có gì là kỳ quái.
Bởi đó là sự khó chịu nhất, khó chịu hơn một chứng bệnh hiểm nghèo, nhưng cũng lại chóng qua. Nhanh lắm bà ơi, nếu bà muốn biết ta nói thực hay không, cứ thử nhịn đói vài hôm xem sao.
Nhịn đói. Thì Vạn lão phu nhân cũng đã trải qua cơn đói.
Bà đã từng nhìn Công Tôn Hồng và Mai Khiêm ăn mà rỏ giãi. Bà cũng là người từng chịu đói, sau đó ăn mấy miếng, bà lại sức ngay.
Thủy Thiên Cơ vừa nói vừa tiến tới. Nàng bước từ từ, như một con hổ đã biết chắc con mồi phải vào miệng nó, nó không vội vã. Nàng bước tới một bước, Vạn lão phu nhân lùi một bước.
Nàng cứ bước, Vạn lão phu nhân cứ lùi, song nàng cũng không bước tới cùng, nàng hướng sang Hồ Bất Sầu.
Vạn lão phu nhân lúc này cũng đã lùi sát vách thuyền, không còn chỗ mà lùi nữa. Bà đứng lại, người dán vào vách như con thạch sùng, có điều là bám bằng lưng, không phải bằng bụng.
Thủy Thiên Cơ nhìn Vạn lão phu nhân cười :
- Vạn lão phu nhân, bà sợ cái gì. Bất quá ta chỉ lấy mạng bà mà thôi, có thể làm gì hơn? Cùng lắm ta chặt bà ra trăm mảnh, ngàn đoạn, ta có thể làm gì hơn? Ta chỉ có thể quẳng đoạn xương mảnh thịt bà xuống cho cá ăn, có thể làm gì hơn?
Vạn lão phu nhân run giọng nói :
- Thủy cô nương, già biết già đã đắc tội với cô. Không phải, già đắc tội với cả hai người. Cô nương xem, già cũng đã bị trừng phạt rồi đây...
Bà ta buông tay ra, bàn tay không còn che khuất nửa mặt nữa, mọi người đều thấy rõ là tai bên tả của bà đã không còn vành tai nữa.
Thủy Thiên Cơ bật cười khanh khách :
- Oa, sao lại có việc hay như vậy nhỉ? Ta biết rồi, có phải Hồ Bất Sầu nói nhỏ quá, bà nghe không rõ nên kề sát tai vào miệng hắn, ngờ đâu hắn ta đang lúc đói, ngửi thấy mùi thịt thì bất kể thịt sống thịt chín thịt người thịt lợn gì cũng cắn nhai ngấu nghiến. Tai người cũng dòn lắm, hắn quả thật cũng là người sành ăn, chọn lấy miếng ngon mà cắn!
Bọn cướp biển nghe nói thấy hơi tức cười song cũng lấy làm kinh dị. Bọn chúng đều nghĩ :
- “Một nam nhân sắp chết đói mà cũng lừa cắn được một bên tai lão yêu bà, kể ra cũng là kẻ thủ đoạn cao.” Vạn lão phu nhân quả là đã lầm mưu Hồ Bất Sầu. Lúc đó hắn giả bộ đói không chịu nổi nữa, bằng lòng nói để được ăn. Hắn thì thầm nhỏ tiếng lừa cho Vạn lão phu nhân tới gần.
Vạn lão phu nhân cười khổ :
- Thủy cô nương thật thông minh quá. Chẳng khác nào tận mắt trông thấy.
Thủy Thiên Cơ cười :
- Bà quá khen. Lời khen dối, nhưng cũng làm ta ngượng muốn chết. Không hiểu Hồ Bất Sầu nói những gì mà bà thích nghe tới nỗi như thế? Bà muốn nghe những gì từ hắn vậy?
Vạn lão phu nhân ấp úng :
- Hắn... Hồ đại hiệp...
Thủy Thiên Cơ chặn lời :
- Để ta đoán xem nhé. Có phải hắn nói về bí quyết luyện công của Tử Y Hầu không? Có đúng thế không?
Vạn lão phu nhân cúi mặt thở dài :
- Thật là khổ. Không gì có thể giấu nổi cô nương.
Thủy Thiên Cơ lại cười :
- Bà đã nghe được bí quyết võ công của Tử Y Hầu rồi, chắc là võ công của bà phải tiến bộ nhiều lắm, chỉ e, ta cũng không còn là đối thủ của bà nữa.
Vạn lão phu nhân lắc đầu lia lịa :
- Sau có thể nhanh như thế cô nương!
Thủy Thiên Cơ gật gù :
- Cũng may ta nhanh tay, nếu không ta đã mất mạng dưới tay bà rồi.
Vạn lão phu nhân chối bay :
- Không có chuyện đó đâu, cô nương. Không phải vậy đâu.
Thủy Thiên Cơ điềm nhiên :
- Ta còn yêu đời lắm. Bà chắc cũng vậy chứ? Nhưng trong chúng ta chỉ có một người được sống trên đời mà thôi.
Vạn lão phu nhân run lên, bà nói :
- Thủy cô nương, tội nghiệp cho già mà, cô nương...
Thủy Thiên Cơ dịu giọng :
- Có phải bà muốn ta phải ra tay hay không? Tự xử bà còn có thể chết nhẹ nhàng theo ý mình, chứ nếu ta đã ra tay...
Vạn lão phu nhân sụp người xuống lạy sống Thủy Thiên Cơ, ôm chân nàng cầu khẩn :
- Thủy cô nương. Hãy thương cái thân già của già một chút. Không vì già thì cũng nể mặt con của già, tha cho già một lần đi.
Thủy Thiên Cơ lạnh nhạt :
- Con của bà là ai? Con của bà thì có liên quan gì tới ta?
Vạn lão phu nhân kêu lên :
- Cô nương tha cho cái mạng già của già thì già sẽ nói cho cô biết một bí mật. Một điều tối mật, cô nương ạ.
Thủy Thiên Cơ chớp mắt nhìn Vạn lão phu nhân, mỉm cười nói :
- Bà muốn nói thì ta bỏ chút thời gian nghe cũng không sao. Nhưng trước hết hãy điểm vào các huyệt Kiên Tĩnh, Khí Huyệt, và mấy huyệt hai bên xương gối bà đã, rồi muốn nói gì thì nói.
Vạn lão phu nhân đồng ý tức thì :
- Được, được.
Bà nhanh tay làm theo lời của Thủy Thiên Cơ. Bà ta làm mạnh tay thực sự. Thủy Thiên Cơ đứng ngay đó, bà sao dám làm dối. Thủy Thiên Cơ chờ bà xong mới cười lớn nói :
- Thật kỳ lạ. Sao bà nhát chết quá vậy, không dám động thủ với ta? Thật ra công lực của ta chưa khôi phục hoàn toàn, nếu bà động thủ thì ta tuyệt đối không thể chống đỡ.
Vạn lão phu nhân tưởng như sét đánh ngang tai. Mặt bà ta thoắt đỏ, rồi lại chuyển qua màu trắng. Bà uất quá, thốt không ra tiếng, âm thanh như tiếng khỉ khẹt :
- Ngươi...
Bà ta không còn gọi Thủy Thiên Cơ hai tiếng cô nương nữa, chứng tỏ bà ta tức giận tới cực điểm. Thủy Thiên Cơ bật cười :
- Người trên giang hồ nói rằng Vạn lão phu nhân thà quỳ gối xin tha mạng cũng không chịu giao đấu mà chẳng nắm chắc phần thắng trong tay. Quả thật cũng đúng. Nếu không nhờ thế bà đã không sống tới ngày hôm nay. Nhưng tiếc là đó chỉ là chuyện ngày xưa mà thôi.
Lần này bà đừng hy vọng gì nữa cho mất công. Bà chuẩn bị dọn mình làm chuyến viễn du đi là vừa.
Vạn lão phu nhân biến sắc mặt thành xám tro. Bà ta lẩm nhẩm :
- Chịu. Ta chịu bại rồi.
Bà cao giọng một chút :
- Thủy cô nương. Cô nương quả thật lợi hại. Ta chịu thua rồi. Tâm phục khẩu phục. Cô có động thủ ta cũng không có gì không phục.
Thủy Thiên Cơ điềm nhiên :
- Vậy thì tốt. Bây giờ bà có thể kể điều bí mật cho ta nghe được rồi.
Nàng chưa giao chiến, nhưng chẳng khác nào nàng vừa trải qua một trận ác chiến. Nàng thấy mệt mỏi hơn cả khi giao chiến thực sự.
Nàng mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng bình thản, song mồ hôi nàng đã ướt cả tóc mai.
Nàng đã lấy lại phần nào khí lực, song chút khí lực đó đủ cho nàng đứng vững, bước vài bước, chứ nào đủ cho nàng xuất chiêu tranh thắng bại với Vạn lão phu nhân. Nàng cũng hiểu, vừa rồi, nàng chỉ hơi run chân lảo đảo người một chút thì tất Vạn lão phu nhân đã phát hiện ra ngay, thế nào bà cũng quyết một trận.
Nàng đã đứng trên lằn ranh sinh tử. Dáng vẻ ung dung của nàng chính là lợi thế, hoặc nàng bại, hoặc Vạn lão phu nhân bại.
Kết cục, nàng đã thắng.
Vạn lão phu nhân nhìn nàng một lúc lâu. Rồi bà thở dài thốt :
- Được, già nói. Già sẽ nói. Điều bí mật đó liên quan tới Thủy cô nương và Phương Bửu Ngọc.
Nước.
Là nước hồ nên trong và lạnh.
Trong, vì quanh năm suốt tháng lắng đọng, nước hồ là tịnh thủy, tịnh nên lạnh hơn nước chảy thành dòng.
Phương Bửu Ngọc dùng phép Thiên cân trụy trầm mình xuống đáy hồ.
Chàng cảm thấy đáy hồ đó không giống bất kỳ đáy hồ nào trên thế gian. Chàng tin chắc như thế, nhưng cũng vì thế mà muốn tìm xuống đáy xem thử.
Có cuộc thám hiểm nào dễ dàng. Mỗi cuộc thám hiểm là đem sinh mạng thử thách với số mệnh, xem nó ngắn dài thế nào.
Chàng xuống tới đáy rồi vận nhãn lực nhìn quanh, hiểu là mình không đoán sai.
Vùng hồ rộng lớn thật, nhưng nước hồ không sâu lắm. Chàng không tưởng được là nước hồ lại quá cạn như thế, cạn gần như không thành hồ, là vũng thì đúng hơn.
Chàng mới dùng phép Thiên cân trụy không bao lâu, thân mình vừa ướt nước đã thấy chân chạm đáy hồ rồi.
Nước rất trong, chàng nín thở đi tới, mắt nhìn rõ ràng những gì xung quanh, những gì xa xa...
Những thứ chàng trông thấy làm chàng sững sờ.
Đó là người.
Một con người, hơn nữa, người đó lại là nữ nhân.
Phải rồi, đây là Bạch Thủy cung, trong Bạch Thủy cung làm gì có nam nhân.
Nữ nhân đó đi lại trong nước nhẹ nhàng lả lướt, như một mỹ nhân ngư vậy.
Cá lội tung tăng lửng lơ, còn nàng thì chân vẫn chạm đáy hồ. Tóc nàng lòa xòa dập dờn theo làn nước, xanh mướt như rong biển. Mắt nàng đen lay láy như hai hạt huyền châu.
Nàng cười, vừa cười vừa lướt tới nhập vào lòng Phương Bửu Ngọc.
Ngực nàng áp sát ngực chàng, đôi chân thon quấn quanh chân chàng chặt cứng. Trong tư thế đó, dĩ nhiên nàng đeo trọn thân mình vào thân thể Phương Bửu Ngọc.
Nhưng mặc nàng muốn làm gì thì làm, Phương Bửu Ngọc đứng yên không phản kháng.
Không hiểu chàng có thích như thế không.
Nàng nắm tay Phương Bửu Ngọc giật giật. Như thế là nàng bảo chàng đi theo nàng.
Phương Bửu Ngọc không do dự, chàng bước theo liền.
Trước mắt chàng mờ mờ hiện ra khu cung điện, như cung điện của Long Vương vậy.
Chàng đang hướng tới gần nó.
Càng tới gần, chàng càng nhận thấy những tòa cung điện đó vĩ đại tráng lệ tới không tưởng.
Là thủy cung, tất nhiên ngoài ngọc châu còn có san hô cẩn khảm khắp nơi. Trân châu, mã não, san hô, ngọc trai... khảm chạm theo những hình thù kỳ quái, toàn những loài thú trong tưởng tượng.
Cái đẹp kiến trúc, sánh sao nổi cái đẹp sống động của mỹ nhân.
Cung điện đẹp thì có người đẹp, chính là những thiếu nữ gần như khỏa thân này. Các nàng là những vật trang trí động, lượn lờ trong nước trong một vũ điệu huyền diệu.
Cung của nữ vương dĩ nhiên phải có nhiều người.
Phương Bửu Ngọc thấy rất nhiều thiếu nữ lượn qua lại, song cũng chẳng hiểu các nàng bận rộn như thế để làm gì, để chọc ghẹo chàng chăng?
Có điều, cảnh tượng nơi đây không có một điểm nào giống trần gian nữa. Một thế giới biệt lập với thế tục, dù vẫn có bóng người hiện hữu.
Nơi đây chỗ nào cũng có nước, nước trong động này trong hơn bên ngoài, cũng lạnh hơn bên ngoài. Nơi đây là lối xuất nhập Bạch Thủy cung.
Bên ngoài Bạch Thủy cung đã đẹp như vậy, bên trong Bạch Thủy cung hẳn còn tráng lệ hơn nữa.
Cuối động, Phương Bửu Ngọc thấy bốn chữ kết bằng trân châu :
“Thủy Cung Đại Môn”.
Thay vì đi tới, thiếu nữ nắm tay chàng vọt lên cao.
Đầu chàng đã nhô lên khỏi mặt nước. Ánh sáng bên trên chiếu vào mắt chàng.
Mắt hoa lên, chàng chưa kịp nhận định đó là thứ ánh sáng gì, châu ngọc hay dương quang thì một giọng nói êm nhẹ đã vang lên, vọng tới tai chàng :
- A! Phương thiếu hiệp đã tới đó phải không? Nương nương chờ thiếu hiệp đã lâu lắm rồi.
Nơi chàng nhô đầu lên là một cái ao, chu vi tương đối nhỏ hơn mặt hồ bên ngoài.
Đây là khu chính của Bạch Thủy cung, mặt hồ là bức bình phong, muốn vào Bạch Thủy cung chỉ có thể qua thủy đạo dưới đáy hồ rồi lên đây.
Nhà cửa hẳn phải quanh ao, chứ khi nào nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Nhưng cho tới ao này rồi, Phương Bửu Ngọc vẫn chưa thấy nhà mà chỉ nghe tiếng người.
Theo hướng âm thanh phát ra, chàng nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt vời đang đứng nơi bậc thềm xây bằng đá cạnh ao.
Chung quanh khung cảnh rực rỡ sắc màu của các vật trân quý.
Trong ánh sáng ấy, nàng thiếu nữ hiển hiện trước mắt, lộng lẫy vô cùng. Chiếc áo nàng mặc mỏng manh như sương, đủ bảy màu sắc. Màu áo rạng ngời, nhan sắc nàng cũng ngời sáng.
Phương Bửu Ngọc cứ ngây ra, cũng không biết là cảnh với người phần nào đẹp hơn nữa. Có lẽ cả hai đều đẹp, bổ sung khuyết điểm cho nhau, khiến tất cả cùng rạng ngời hơn.
Là nói thế, nhưng nào chàng có thấy khuyết điểm nào?
Nhìn cảnh thì được, nhìn áo cũng được, nhưng Phương Bửu Ngọc không dám nhìn người.
Mà đã không nhìn người sao thấy được áo, bởi nhìn áo là thấy người, áo mỏng hơn khói chiều.
Mọi đường cong, mọi nét lượn tròn, tới cả những sợi lông mỏng mảnh nơi kín đáo nhất trên thân thể nàng chàng đều có thể thấy rõ ràng...
Làm sao chàng dám nhìn, nếu không muốn thần hồn bay tận đỉnh Vu Sơn vờn mây tìm bóng hình thần nữ. Chàng cúi gằm mặt xuống.
Thiếu nữ cười :
- Phương thiếu hiệp, có phải chàng thấy thiếp xấu xí khó coi lắm phải không?
Phương Bửu Ngọc vẫn không dám ngẩng đầu lên :
- Tại hạ nào có ý nghĩ đó.
Thiếu nữ lại cười :
- Vậy tại sao chàng lại không muốn nhìn thiếp?
Nàng đẹp, với vẻ đẹp đó, không ai biết thật sự nàng đang ở lứa tuổi nào. Hẳn ai cũng cho rằng nàng mới chỉ ngoài hai mươi tuổi. Nàng cười, nụ cười không ngây thơ. Một nụ cười của người từng trải, sắc sảo.
Phương Bửu Ngọc lại càng lúng túng hơn :
- Việc đó, việc đó...
Chàng làm thế nào diễn tả cho được ý của chàng. Thiếu nữ vẫn cười :
- Chàng cho là thiếp ăn mặc quá hở hang khiếm nhã chăng?
Nàng không đợi cho Phương Bửu Ngọc nói lời nào, vẫn nụ cười rạng rỡ, nàng tiếp :
- Chàng có biết tại sao con người phải mặc y phục chăng?
Phương Bửu Ngọc như lạc vào chốn mơ, chẳng còn chút tâm tư ở trần thế. Chàng trả lời hàm hồ :
- Người ta mặc y phục, là vì... là vì phải mặc y phục...
Thiếu nữ chặn lời :
- Nhưng nguyên nhân là vì sao? Việc gì cũng có nguyên nhân của nó chứ?
Phương Bửu Ngọc bâng quơ :
- Thì..mặc y phục để chống lạnh...
Thiếu nữ cười giòn :
- Nhưng ở đây không phải quá lạnh.
Quả vậy, vừa rồi trầm mình dưới nước chàng còn thấy lạnh, chứ lên bờ rồi chàng thấy ấm áp vô cùng. Chàng ấp úng :
- Mặc y phục để khỏi thẹn thùng...
Thiếu nữ lại nói :
- Tại sao lại phải thẹn, thân xác con người không phải ai cũng do cha mẹ sinh ra. Một sản phẩm qua nhiều gian khổ, sinh ra còn phải nuôi dưỡng tới hoàn thiện hoàn mỹ. Sản phẩm đó phơi bày trước mắt thế gian là sự hãnh diện của cha mẹ. Tại sao phải che giấu công trình kì diệu đó, tại sao không cho cha mẹ quyền được tự hào về sản phẩm họ bỏ bao công sức để hoàn thành? Càng đẹp càng nên phô bày. Không, chẳng có gì khiến chúng ta phải thẹn thùng cả, chỉ những kẻ lòng đầy ác niệm mới cho đó là điều đáng thẹn thùng nhơ bẩn. Đã là người trong võ lâm sao tư tưởng lại hẹp hòi làm vậy?
Phương Bửu Ngọc dặng hắng mấy tiếng liền, song không thốt nên lời. Thiếu nữ nói tiếp :
- Những kẻ không dám phô trương chân thật là những kẻ có ác niệm trong lòng, y phục là phương tiện giúp cho chúng che giấu những xấu xa của chúng mà thôi.
Phương Bửu Ngọc thấy mình đã mất quá nhiều thời gian cho những chuyện không đâu này, chàng gạt ngang :
- Cảm phiền cô nương đưa tại hạ vào gặp Cung chủ. Càng mau càng tốt.
Thiếu nữ lại cười :
- Điều đó không có gì khó khăn. Nhưng trước khi đưa chàng đi, thiếp muốn chàng trả lời một câu hỏi. Những điều thiếp nói vừa rồi có đúng hay không?
Phương Bửu Ngọc nóng lòng nói :
- Chừng như là không sai đâu, cô nương.
Nàng gật đầu :
- Nếu không sai xin chàng hãy cởi bỏ y phục ra. Chàng cởi bỏ y phục xong rồi thiếp sẽ đưa chàng đi gặp Cung chủ.
Phương Bửu Ngọc bình sinh không sợ trời không sợ đất. Song nghe nàng nói mà chàng suýt nhảy dựng lên, mặt mày tái xám, chân bước lui một bước.
Chàng đang đứng trên thềm ao. Bước tới thì không sao, chứ bước lui thì tất rơi xuống ao liền.
Một tiếng ùm vang lên, nước bắn tung toé.
Quần áo chàng chưa kịp khô đã lại ướt trở lại, thân mình chới với dưới ao. Chàng ngoi đầu lên, thấy hai thiếu nữ vẫn còn đó, chẳng biết từ đâu đã lại xuất hiện thêm hơn mười nàng nữa, cũng áo mỏng bày trọn thân hình như thế. Những tấm thân nóng bỏng quyến rũ. Tất cả đứng trên bậc thềm, lả lơi nhìn xuống.
Thiếu nữ khi nãy cười khanh khách :
- Trên mình Phương thiếu hiệp hẳn có tật thẹo gì xấu xí lắm nên mới sợ phải để thân trần e người ta thấy phải không?
Những nàng kia cũng cười theo, tiếng cười của các nàng trong trẻo êm tai vô cùng.
Trước khi tới Bạch Thủy cung, Phương Bửu Ngọc đã suy nghĩ đắn đo sự lợi hại kỹ lắm rồi. Chàng đã tiện thể nghĩ rất nhiều phương cách để ứng phó với muôn ngàn nghịch cảnh bất ngờ, nhưng chàng không bao giờ có thể ngờ được mình lại rơi vào hoàn cảnh oái oăm như thế này.
Chẳng có gì là nguy hiểm, nhưng mà thật quá oái oăm. Con người trút xiêm y không thẹn thùng thì còn là con người nữa chăng, nhất là khi bây giờ, chàng phơi mình trước hằng mươi thiếu nữ cũng gần như trần trụi.
Phải làm sao đây?
Có cách nào để đối phó không?
Dĩ nhiên, nếu chàng là dâm tặc thì không nói làm gì. Một tên dâm tặc hẳn cho đây là ưu đãi trời cho, sẽ chẳng ngại ngùng cởi bỏ xiêm áo mà đùa giỡn với tiên nữ.
Một loạt những tiếng ùm ùm vang lên, những thiếu nữ đó đã nhảy xuống ao cả. Các nàng vỗ nước nhồi sóng lao tới Phương Bửu Ngọc.
Những tấm thân trắng nhễ nhại theo làn sóng bì bạch lướt tới.
Phương Bửu Ngọc hét to :
- Nếu các cô nương tới gần hơn, tại hạ sẽ quay trở lui ngay.
Chàng biết là câu nói đó chẳng thể làm gì thay đổi tình hình được.
Song lúc đó quá bối rối, chàng hét bừa. Chứ chàng nghĩ, khi nào các cô này chịu buông tha cho chàng đi? Cho dù có, chàng có thể đi được chăng?