“Mụ nội nhà cậu Mục Chấp, lần sau tôi giúp cậu tôi làm chó! An Tĩnh luôn trốn cậu là do bản tính chó má nhà cậu đó! Ui da, đau quá!”
Lục Ngạn và Lạc Trần nghe vậy không khỏi tỉnh hẳn, Lục Ngạn là người phản ứng gay gắt đầu tiên. Anh chạy tới lay mạnh Chu Tần, gặng hỏi.
“Tối nay cậu gặp An Tĩnh ở đâu hả? Nói mau cho tôi!”
Tuy Lạc Anh không nói nhưng ánh mắt của cậu đã bán đứng cậu, trong đáy mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn cho lắm. Chu Tần bị Lục Ngạn nắm chặt lấy khiến cho anh không khỏi đau đớn mà xô ngã Lục Ngạn ra. Chu Tần như ăn nhầm phải thuốc nổ mà phẫn nộ hét lớn vào mặt Lục Ngạn.
“Tôi đã gặp An Tĩnh ở bữa tiệc được chưa hả?Cái tên nhà cậu nổi điên làm gì vậy?”
“Sao cậu không gọi cho tôi?”
“ Mấy người được mời sao không lo tới đó hả? Hả? Đã chây ỳ lười không tới thì trách ai ở đây.”
Lạc Trần và Lục Ngạn không khỏi hối hận đứt ruột khi đã không đi tới đó để môt mình Mục Chấp đến đó tranh thủ tình cảm với An Tĩnh. Cả hai ý tưởng lớn gặp nhau đều chung lý tưởng rằng ngày mai phải mua chuộc Chu Tần nằm vùng cho mình mới được. Cả hai nhanh lên giường rồi tắt điện mà không biết rằng Mục Chấp chưa ngủ vẫn đang quan sát nhất cử nhất động của bọn họ.
Ha, không ngờ bọn họ vẫn còn thích An Tĩnh! Nhưng tiếc cho hai cậu là, cô ấy mãi mãi là của Mục Chấp tôi.
…
Sáng hôm sau.
An Tĩnh hôm qua có dùng chút rượu mà đầu óc có chút lâng lâng, nhìn sang đồng hồ xem giờ không khỏi hoàn hồn. Chết tiệt, sắp trễ giờ lên lớp mất rồi! Cô nhanh chóng phi xuống giường chạy ào vào phòng tắm mà chuẩn bị để đi làm. Thay quần áo xong cô chạy nhanh xuống lầu thì thấy ba mẹ mình đang ăn sáng, cô vội vàng cầm tạm vài miếng bánh mỳ kẹp gói vào giấy ăn bỏ vào túi xách mình. Sau đó co chân cuốn cẳng mà chạy đi, chỉ vọng lại tiếng của cô.
“Ba mẹ ăn sáng ngon lành, con đi làm đây.”
Cả hai người không khỏi ngán ngẫm nhìn cô con gái không nên nết của mình. Trần Uyển thở dài than vãng với chồng mình.
“Thật là, đã lớn rồi mà không khỏi khiến người khác lo lắng.”
An Nhạc bẻ một miếng mì bỏ vào miệng nhai, nghe vợ mình nói vậy liền uống một ngụm nước.
“Kệ nó đi em. Dù sao chúng ta không thể bảo vệ nó cả đời mà. Cho nó bay nhảy tự do một thời gian rồi về uốn nắn nó về kế nghiệp sau. Bây giờ mới đến thời kỳ phản loạn của con nó mà.”
An Tĩnh bước chân ra cửa không khỏi hắt xì liên tục, cô khẽ khịt mũi tưởng rằng mình bị cảm. Nào biết rằng hai vị nhà mình đang nói về mình chứ. Tuy rất vội nhưng An Tĩnh không dại gì phóng xe nhanh cả, cô là công dân ba tốt nha! Thà chậm một phút nhanh cả đời. An Tĩnh cảm giác rằng hôm nay thế nào cũng có chuyện xui xeo gì đó xảy ra. Nhìn xem đi trên đường hết mười cây đèn giao thông thì hết mười một cây đèn màu đỏ rồi, cô đành gục ngã chờ đợi mấy cây đèn này.
Không khác gì dự đoán, An TĨnh đã đi trễ. Sau khi đỗ xe xong cô vội vàng đi nhanh lên lớp mình dạy. Hôm nay cô trợ giảng ở lớp của Mục Chấp, giải đáp những vấn đề mà Trần giáo sư đã nêu ra trước đó. Do sinh viên ở này rất có thiện cảm với An Tĩnh nên không có thái độ gì với viêc cô đi trễ cả. Cô theo phép cũng xin lỗi mọi người rồi cũng bắt đầu tiết dạy.
…
Buổi học mệt mỏi cũng kết thúc, An Tĩnh mệt mỏi vươn mình đi ra được vài bước thì có cuộc gọi từ Trần giáo sư. Cô vội vàng đứng lại nghe máy của ông.
“Alo, giáo sư Trần thầy gọi em có chuyện gì không?”
“An Tĩnh à, sau tiết này em có rảnh không? Nếu có thầy muốn nhờ em tí chuyện.”
“Thầy đợi em chút, để em xem còn tiết không đã.”
An Tĩnh nhanh chóng lục lọi sổ ghi chép của mình nhìn xem lịch dạy của bản thân. Xem kỹ vài lượt, cô cũng thông báo cho Trần giáo sư.
“Không thầy ơi, sau tiết này em không tiết dạy”
“Vậy thì tốt quá! Chuyện là thầy muốn nhờ em đến dự thính của khoa máy tính một chuyến, do chiều này thầy có chuyện bận đột xuất.”
An Tĩnh nghe vậy không khỏi nhíu mày nhưng cũng nhanh chóng đồng ý với Trần giáo sư.
“Vâng, thưa thầy.”
“Khoảng 8 giờ sáng nhé. Em tới đó hội trường khoa máy tính đi, thầy đã nói trước cho bên đó rồi. Em chỉ cần ghi chép vài thứ cho có thôi.”
“Vâng.”
Trần giáo sư cúp máy, An TĨnh không khỏi thở dài một tiếng. Tưởng là trưa nay được rảnh ai ngờ phải đi dự thính rồi. Ôi cuộc sống này thật lắm bận rộn.
An Tĩnh bỏ điện thoại vào túi xách thì thấy mấy miếng bánh mỳ hồi sáng vẫn còn nguyên trong đó, lúc này cô mới ý thức được cơn đói bụng của mình. Nhanh chóng bước chân tới phòng nghỉ của giáo viên để ăn thôi.
Lúc này.
Bên hội trường khoa máy tính bận rộn chuẩn bị mọi thử để tổ chức buổi dự thính, ai nấy đều bận rộn. Có điều khoa máy tính thường làm mọi thứ rất nhanh vì chốn này dương thịnh âm suy mà. Mọi công tác hậu cần đều chuẩn bị ổn thoả sau hai tiếng, bây giờ chỉ còn chờ đến giờ khai mạc thôi.