An Tĩnh và Mục Chấp đến một lúc thì mọi người cùng lục tục đi tới, cuối cùng cũng đã đủ các nhân vật. Lục Ngạn mặc dù không có vai diễn nhưng vẫn tới góp vui.
Lớp phó văn thể mỹ làm đạo diễn, kiêm luôn biên kịch đang chỉnh trang một số lặt vật nơi sân diễn. Những người có vai quần chúng hay không có suất diễn đều bắt tay nhau vào khâu chuẩn bị mọi thứ, từ hiện trường tới phục trang đều có bản kế hoạch định chi tiết.
Sau khi chỉ đạo mọi người xong xuôi, đạo diễn điều chỉnh vị trí đứng của các vai, Crapper bỏ rơi đưa ra trước và hô to.
“ 3 2 1 action!”
Trên nền nhạc cổ điển du dương, giọng người dẫn chuyện là Lương Vũ từ tốn đọc ra những từ ngữ đầu tiên, nhấn nhá lên xuống giọng rất điêu luyện.
“Ngày xưa có một ông vua và một bà hoàng hậu ngày nào cũng nói: “Ước gì mình có đứa con!” mà mãi vẫn không có. Một hôm hoàng hậu đang tắm thì có con ếch ở dưới nước nhảy lên nói:“
Vai quần chúng 1- Con ếch.
“Điều bà mong ước bấy lâu sẽ thành sự thực. Hết năm nay bà sẽ sinh con gái.”
Giọng từ tốn du dương, thoải mái theo dòng nhạc phương tây vẫn cứ tiếp diễn cho đến khi cảnh số 12 là cảnh vị phù thủy thứ 13 xuất hiện, phù phép lên công chúa nhỏ thì đột nhiên đèn tắt phụt đi khiến cho mọi người rất hoang mang.
“Đèn sao lại tắt vậy? Mọi người đứng yên tại chỗ, ai có điện thoại hay đèn pin thì bật lên đi.”
Ai nấy đều nhanh chóng mò mẫm lấy điện thoại thì chợt nhận ra bọn họ đã bỏ ở cặp mình mất rồi. Số đúng là xui xẻo luôn!
Mục Chấp và Lục Ngạn, hai người các cậu đều cuống cuồng lên khi đèn bị tắt đi, cố gắng mò xem điện thoại mình có không. Thật là trời trêu người,cả hai đồng thời không có,đều cũng như mọi người bỏ tạm điện thoại trong cặp An Tĩnh mất rồi.
Mục Chấp đột nhiên gọi tên An Tĩnh trong phòng đèn tối như mực này, cố gắng tìm kiếm cô trong màn đêm.
Đột nhiên trong màn đêm tối mạch lại lập lòe vài ánh sáng yếu ớt. Thì ra An Tĩnh đã lấy những viên đá phát sáng ở trên cái cặp tóc mình, cố gắng chắt chiu từng ánh sáng.
Ai nấy đều như gặp vị cứu tinh, ùn ùn kéo tới thì An Tĩnh đột nhiên ra lệnh.
“Tất cả mọi người đứng yên, Lục Ngạn và Mục Chấp có ở gần đây không? Hai cậu nhanh bước tới đây.”
“Được.”
Cả hai đều đồng thanh trả lời.
Ai nấy đều trợn mắt, lần đầu tiên có người ra lệnh đối với đại ma đầu Mục Chấp này. Nhưng điều càng khiến cho mọi người rớt hàm hơn là đại ma vương này lại rất ngoan ngoãn làm theo lệnh.
Lục Ngạn và Mục Chấp theo lời An Tĩnh, nương nhờ ánh sáng lập lòe trên tay của cô mà đi tới.
“Đi theo tôi.”
Ba người chậm chạp đi tới chỗ đựng đồ, nhanh chóng tìm được túi xách của An Tĩnh, liền lấy điện thoại ra chiếu sáng. Hai người đàn ông nhanh chóng phân phát hết cặp xách của mọi người.
Xong xuôi, bây giờ nếu mà đi về thì tiếc background mà họ dựng cả buổi chiều, nhưng bây giờ không có điện thì làm gì được chứ?
An Tĩnh nhìn đồng hồ thì thấy còn hơn 30 phút nữa là tới giờ hẹn với Lạc Trần. Cô đánh bạo hỏi ở đây có dụng cụ sửa điện không thì mọi người nhanh chóng đưa cho cô. Ai nấy đều suy nghĩ rằng cô sẽ nhờ ai đó để giúp nhưng mà họ đã lầm rồi!!!
An Tĩnh nhờ một người bế mình lên chỗ công tắc điện, tay thuần thục mở nắp an toàn và bắt đầu hí hoáy ở công tắc. Chưa được bao lâu thì điện lại có. An Tĩnh nhảy xuống, đưa tay lau mồ hôi.
“Vậy là xong rồi! Tiếp tục thôi!”
Mọi người đều đứng hình ngay tại chỗ, ngây ngốc nhìn cô gái nhỏ này lại rất đa tài đa nghệ, đến chuyện của cánh đàn ông mà cô cũng làm thuận tay như vậy thì đám đàn ông không khỏi hổ thẹn.
Nếu mà đám người này biết rằng khi 5 tuổi cô đã chơi đồ linh kiện này, 10 tuổi lắp mạng điện dân phòng chơi chơi thì không biết sẽ như thế nào nữa!
An Tĩnh dở khóc dở cười nhìn mọi người, nhưng cười chưa được bao lâu thì đã đến giờ hẹn. An Tĩnh vội vàng lấy cặp xách đi trước, không quên nói.
“Mọi người cứ tiếp tục diễn đi, tôi có chuyện bận nên đi trước đây.”
Dứt lời, bóng của cô cũng khuất dần sau cửa.
Thấy An Tĩnh đã đi rồi, Mục Chấp cũng đi luôn. Và tiếp nối là Lục Ngạn, khiến cho mọi người không khỏi cạn lời.
…
7 giờ tối, trước cổng trường.
Lạc Trần hết nhìn đồng hồ lại nhìn phía đường đi, ngóng xem An Tĩnh sao giờ này chưa tới. Thì sau lưng cậu nghe tiếng bước chân chạy kèm theo đó là tiếng thở hổn hển của An Tĩnh.
Nhìn đồng hồ sắp chỉ điểm giờ hẹn, An Tĩnh đã vận dụng hết công sức của cặp chân ngắn mình, hết tốc lực tới chỗ hẹn. Thấy Lạc Trần đã đứng đó hết nhìn đồng hồ lại nhìn xung quanh, cô đoán chắc rằng cậu bạn Lạc Trần này đã đợi rất lâu.
Thấy An Tĩnh hổn hển, Lạc Trần không khỏi lo lắng.
“Cậu có sao không? Đâu có đâu mà cậu chạy vội thế?”
An Tĩnh vội xem đồng hồ ở điện thoại thấy lệch qua phút thứ 5, không khỏi hoảng hốt.
“Cậu đến đây lâu chưa? Sao cậu không gọi cho tôi?”
Lạc Trần cười cười, hiếm khi mà cậu muốn trêu chọc một người con gái.
“Cậu đã cho tôi phương thức liên lạc đâu!”
An Tĩnh cả đời minh mẫn nhưng đôi lúc rất não cá vàng.
“Ấy chết, tôi vẫn chưa cho cậu số điện thoại sao? Thật sự xin lỗi nha!”
Lạc Trần thấy điện thoại mình rung lên, liền thúc giục An Tĩnh tới chỗ học.
“Đi thôi, tới đó rồi cậu cho tôi cũng được!”
…
Buổi đầu tiên mà đi trễ dễ mất thiện cảm với giáo viên, may mắn làm sao là bọn họ vào lớp trước giáo viên. Cả hai đều chọn vị trí gần bảng nhất để dễ dàng quan sát bài học.
Mới ngồi vào vị trí thì giáo viên phụ trách cũng đã tới, một người đàn ông đã đứng tuổi, trang phục tươm tất bước vào phòng học.
Đứng trên bục giảng, giáo viên phụ trách lớp đặc huấn này giới thiệu bản thân.
“Chào hai em, tôi tên là Trần Khiêm, tôi sẽ đảm nhiệm lớp đặc huấn này cho đến khi kết thúc. Hôm nay tôi hẹn hai em trước bởi vì thành tích các em được công nhận rất cao. Đây là kiểm tra đánh giá của tôi dành cho các em, thời lượng là 2 tiếng.”
Lạc Trần và An Tĩnh nhanh chóng nhận đề và Trần Khiêm ngày lập tức bấm giờ làm bài.
…
Nhà An Tĩnh.
Trần Uyển ngồi nhấm nháp ly trà, vừa xem tin tức thì đột nhiên một tin nhắn từ An Tĩnh gửi tới với nội dung là nói con về hơi trễ, ba mẹ đừng chờ cửa con. Bà đoán chắc là con nhóc này lại làm bài đánh giá chứ gì.
An Nhạc trong thư phòng bước ra thấy vợ mình đọc tin nhắn, ông liền hỏi.
“Em đang nhắn tin với ai vậy?”
Trần Uyển ngồi tựa lưng vào ghế, không nhanh không chậm trả lời chồng mình
“Con nhóc nhà mình chứ ai vào đây nữa. Con nó nói là về trễ, không cần chờ cửa con.”
An Nhạc không khỏi lo lắng, dù sao An Tĩnh cũng là con gái, đi đêm đi hôm giữa đường lỡ có chuyện gì xảy ra sao.
“Con nói mấy giờ về?”
“Tầm 10 giờ ấy.”
“Được rồi, em vào ngủ trước đi. Anh thức để tí nữa đi đón nó về.”
Trần Uyển luôn bị chồng mình nói mình yêu chiều con bé quá mức này nọ. Nhưng xem cái ngữ nói lên câu ấy còn phát cuồng con gái hơn cả bà nữa.
Phải biết rằng trong nhà hai cha con luôn thường xuyên đấu khẩu với nhau, nhưng đôi lúc bà thấy hai cha con lại thân thiết với nhau hơn cả bà nữa. Hầy…