Sau bữa cơm tối, ai cũng đi về nhà nấy, Lạc Anh không yên tâm mà muốn giữ lại Lạc Trần vì trời cũng đã tối muộn rồi và An Tĩnh ở nhà một mình con gái giữa đêm hôm khuya khoắt thì cũng nguy hiểm.
Nghe vậy Lạc Trần cũng do dự xem nên ở lại hay không. Sau khi xác nhận là An Tĩnh sẽ ở lại, cậu không nói hai lời liền đồng ý.
Lạc Anh cứ tưởng là Lạc Trần bị mình thuyết phục nhưng thật ra lý do chính thì hai đứa con trai của bà biết tỏng mà!
Ăn uống no nê, cả nhà liền ra phòng khách xem ti vi, An Tĩnh lỡ quen nề bên nhà mình, khi nào thấy chuẩn bị xem ti vì thì luôn vào bếp cắt một đĩa trái cây mang ra.
Cô đi vào phòng bếp, quen nằm lòng mọi thứ trong bếp, nhanh chóng cắt một đĩa trái cây đầy màu sắc tươi ngon bưng ra.
Khi thấy An Tĩnh khệ nệ bưng dĩa trái cây ra, Lạc Trần nhanh chóng tới gần giúp cô mang dĩa trái cây tới chỗ mọi người đang xem ti vi.
“Để tôi mang giúp cậu!”
“Cảm ơn cậu nha!”
Nhìn cháu trai nhà mình ga lăng lại nhìn hai thằng con ngồi im như phỗng, bà hận không thể rèn sắt thành thép được.
Nhìn đi nhìn đi, nhìn coi người ta ga lăng, lịch thiệp như thế, con gái ai mà chả thích chứ!
Nhìn tới nhìn lùi, chỉ cảm thấy hai đứa con đần thối của mình chỉ có được cái bản mặt đẹp ra thì chả được tích sự gì cả!
Sợ rằng đứa con dâu tốt như An Tĩnh bị heo nhà người ta gặm mất!
Hai cậu quý tử nhà họ Mục này không biết rằng bà mẹ già nhà mình đang sầu não mà bọn họ đang thầm phỉ nhổ Lạc Trần quá mưu mô xảo quyệt.
An Tĩnh không biết rằng nơi đây có xung đột ngầm với nhau, vẫn cứ nhàn nhã cùng Lạc Anh xem tạp kỹ.
Cả ba người đàn ông không xem tạp kỹ, hiện tại chỉ xem mỗi An Tĩnh thôi, nhìn đến điên đại không chớp mắt.
Vì biểu hiện của ba con người này quá lộ liễu khiến cho Lạc Anh vừa liếc qua đã biết tâm tư của đám nhóc âm hiểm này rồi.
Thật ra bà cũng không dám chắc lắm, dù sao tâm tư che giấu thượng thừa của đám nhóc khiến người mẹ thất bại như bà không thể nào chắc chắn được.
Bà từ từ mường tượng lại mọi chuyển, sắp xếp lại những thay đổi bất thường và hiện tại là ánh mắt muốn nuốt chửng An Tĩnh rồi!
Hai thằng nhóc này khiến cho bà không khỏi lộ lắng, thật muốn bổ đầu chúng ra đang nghĩ chuyện gì trong.
Im im như chúng mày thì An Tĩnh bị dụ đi mất đi rồi nhá!
Hừ! Tình trong như đã mặt ngoài còn e!
Bây giờ mỗi người ai nấy đều có tâm tư riêng của mình, An Tĩnh cũng không ngoại lệ. Từ đầu cho tới cuối thì cô luôn có cảm giác là bầu không khí ở đây lúc như gió nóng khô hạn từ trung nguyên Tây Xi-bia tràn về, lúc thì như đại áp thấp từ cực bắc tràn xuống!
An Tĩnh không khỏi căng cứng đã đầu, miệng ngoài thì hì hả cùng với Lạc Anh nhưng sâu bên trong đã dựng đứng lông tơ cảnh giác. Người cô phòng bị nhiều nhất là Mục Chấp, con người được cô liệt vào danh sách đối tượng nguy hiểm nhất.
Sau một hồi tra tấn tinh thần, cuối cùng An Tĩnh cũng có thể buông thả phiền muộn xuống mà đánh một giấc ngủ ngon lành.
…
Phòng ngủ của Lạc Anh.
Sau khi Mục Tiêu đi làm về, Lạc Anh liền thúc giục ông đi tắm và nghỉ ngơi.
Mục Tiêu thấy vợ mình có điều gì đó bất thường nên mới nóng vội như vậy. Ông không suy nghĩ nhiều mà bước vào phòng tắm.
Sau khi đợi 10 phút lâu hơn thế kỷ này, Lạc Anh hỏi dò thái độ của chồng mình.
“Này lão Mục, anh thấy con bé An Tĩnh thế nào?”
Mục Tiêu nhíu mày, đang suy nghĩ xem những tình huống mà vợ mình nghĩ ra. Một người đàn ông dứt khoát, sát phạt trên trên thương trường nhưng không thể nào đoán ra lối đi không giống người của vợ mình.
“Ngoan ngoãn, hiền lành, trầm tĩnh và rất trưởng thành. Biết suy nghĩ trước sau và rất có năng lực nổi trội. Tóm lại không có chỗ chê!”
Lạc Anh lại tiếp tục hỏi, cũng chủ đề đó nhưng lại khía cạnh khác.
“Hai đứa con nhà mình, em thấy bọn nó đều thích con bé. Có điều con bé An Tĩnh không biết điều này thì phải?! Anh xem, chúng ta nên làm thế nào mới cho được bây giờ?”
Mục Tiêu không khỏi hừ lạnh, giọng đanh thép chì chiết con trai của ông.
“Hai đứa nó mà cũng xứng con bé ngoan ngoãn ấy sao? Nếu có xứng thì chỉ có Lạc Trần cháu của em còn coi thuận mắt.”
Thấy chồng chê bài con trai mình thậm tệ khiến cho gà mẹ Lạc Anh không khỏi xù lông.
“Ai mà làm cha mà chê bài con mình hết nước như anh thế? Dù sao chúng nó cũng là con trai anh đó.”
Mục Tiêu không muốn số đo với vợ mình, liền quay lại hỏi ngược Lạc Anh.
“Thế em có thấy chỗ nào của chúng nó có xứng với An Tĩnh không?”
Ô kê, điều này đúng không bàn cãi được gì!
Xin lỗi con trai! Mẹ không thể nào bào chữa cho bọn mày được! Cầu phúc cho tụi con!
….
Sau khi tiễn vong đi tiết của Lưu quản giáo, cả lớp A7 như bình sinh trở lại, đột nhiên loa trường vang lên thông báo.
“Yêu cầu mỗi lớp cử ra một học sinh tới bốc thăm chia đất để dựng lều trại. Giáo viên chủ nhiệm cố gắng nhắc nhở các em giờ ra chơi tới phòng đoàn để chia đất…”
Nghe xong thông báo, lớp trưởng không nói hai lời cử An Tĩnh đi bóc thăm.
An Tĩnh đang vùi trong sách vở, ngu ngơ không biết chuyện gì xảy ra liền bị đẩy đi lấy thăm phần trại của lớp.
Thật ra lớp trưởng tin vào bàn tay vàng của An Tĩnh có thể giành được nơi tốt. Hoặc là… quân bất yếm trá dùng chút Mỹ nhân kế dành được chỗ tốt cũng được.
An Tĩnh lúc này đây không biết âm mưu đen tối của lớp trưởng mình, liền lò mò đi tới phòng đoàn đang ồn ào náo nhiệt, đang chen lấn với nhau.
Sự xuất hiện của An Tĩnh khiến cho thời gian như ngưng đọng lại, sự nhốn nháo ban nãy đột nhiên bị mất đi nhường chỗ cho một chuỗi dài im lặng.
Thấy An Tĩnh bước tới, những nam sinh không hẹn nhau mà nhường một lối đi cho An Tĩnh đi vào trước.
Thấy mọi người nhường mình trước, An Tĩnh lịch sự nói lời cảm ơn rồi bước vào lấy thăm.
Sau khi biết được vị trí của phần lớp mình, An Tĩnh nhanh chóng đi về lớp, không quên mang tấm lược đồ vị trí của lớp.
Nhìn bóng đáng khuất dần của An Tĩnh khiến cho đám năm sinh đằng không khỏi cảm thán.
Người gì đâu mà đẹp đến thế! Dịu dàng, thanh thoát khiến cho bọn hơn muốn được trầm mê vào nó quá đi!