An Tĩnh Trong Em

Chương 31: Chương 31




6 giờ kém, buổi sáng.

Cả hội trường, nhất là phần lều trại là nhộn nhịp nhất. Phần lều trại của lớp A7 nhờ bàn tay vàng An Tĩnh mà được hướng thẳng mặt tiền của lều trại trung tâm, tóm lại là mặt đối mặt với nhau.

Các lớp đều tranh thủ đi sớm để hoàn thành phần trại của mình và tranh giành thêm bàn ghế mang về trại mình, công dụng thì tùy vào mục đích.

Theo thông báo của đoàn trường, bản kế hoạch định ra 7 giờ sáng sẽ tiến hành khai mạc buổi lễ với các nghi thức cần thiết.

A7 nhờ đã hoàn thành được trại mình, nhanh chân lẹ tay vào bưng khoảng 10 bộ bàn ghế, với phương châm thà dư thừa còn hơn thiếu, giết lầm còn hơn bỏ xót!

Những đạo cụ, những thực phẩm dùng thiết yếu trong 3 ngày được phân loại cẩn thận, đem đi cất giữ gọn gàng. Công năng của những tấm phên tre nứa hôm qua cũng đến lúc sử dụng, đó là ngăn thành hai dãy phòng nam và nữ, tiện thể làm một phòng chứa đồ hoặc dùng vào linh tinh gì đó.

Chủ đề cổ điển và hiện đại hoàn toàn ăn nhập toàn thể kiến trúc của trại của A7, mô phỏng hẳn một căn nhà ở bình thường, chỉ thiếu điều ở đó vẫn được.

Đúng là phú nhị gia, nhà mặt phố bố làm to mà! Không chỉ một mình An Tĩnh hay lo việc vặt linh tinh mà đã làm thì làm cho chót luôn. Thế là ý kiến không đủ điện dùng dẫn đến hệ lụy hẳn mua một máy phát điện!

7 giờ sáng.

Đồng hồ đã chỉ điểm vào con số 7, tức là lễ khai mạc chuẩn bị bắt đầu. Tổng phụ trách đoàn trường cầm micro bước lên khán đài, nghiêm nghị.

“Yêu cầu các lớp tập trung về hội trường trại chính của trường, chỉ để lại một học sinh ở lại,tất cả học sinh nhanh chóng xếp hàng theo sự phân chia từ trước. Giám thị sẽ đi rà soát lớp nào còn trong trại nhiều hơn 1 người thì sẽ trừ điểm thi đưa.”

Nghe cụm từ” trừ điểm thi đua” khiến cho cả trường như vỡ tổ, lũ lượt hướng về hội trường. Ai nấy đều chen lấn lẫn nhau khiến cho cả trường nhốn nháo, ầm ĩ vô cùng.

An Tĩnh đi trong lũ người chen lấn ác liệt, cô sơ ý mà đã vấp vào đâu đó, mất thăng bằng chuẩn bị ngã nhào xuống.

Tưởng là sẽ dâng tặng một nụ hôn nồng nàn cho đất mẹ dưới những bàn chân lũ lượt chen lấn ấy, An Tĩnh tưởng mình tiêu đời rồi!

Nhưng không, đang chuẩn bị bị dẫm đạp thì có vòng tay lớn vững chắc, ôm giữ cô lại, lưng cô đập vào thân thể vững chắc và cùng với mùi hương quen thuộc sộc thẳng vào mũi.

Một giọng nói nam tính, khàn khàn mát lạnh như tản băng trên đỉnh đầu An Tĩnh.

“Thật là bất cẩn quá đi! Em không đi được thì ở trong đi. Định làm một màn dâng hiến nụ hôn cho mẹ thiên nhiên sao? Thay vì thế tặng cho anh không phải tốt hơn không?”

An Tĩnh đang có cảm giác cảm kích nhưng mà sau khi nghe mấy lời vô sỉ của Mục Chấp như tạt xuống một gáo nước làm cho cô tỉnh mộng. Con người vô sỉ này thì làm gì mà tốt tính như thế!

Kể từ ngày thổ lộ đó, hầu như con thú trong Mục Chấp như lộ rõ ra thú tính. Anh tận dụng mọi thời cơ để trêu chọc, làm phiền cô. Bạn đầu An Tĩnh phản ánh rất dữ dội nhưng lần nào cũng thua con cáo già này, lần nào cũng bị chiếm tiện nghi cả.

Thế là An Tĩnh đã rút ra một chân lý sống xương máu. Đó là không sợ kẻ vô lại mà sợ kẻ vô lại vừa có văn hóa vừa đẹp trai. Mặc dù biết sắc đẹp hại thân nhưng mà đôi lúc An Tĩnh cũng mê muội đắm chìm vào. Nếu mà biết bản thân của mình có bộ mặt đáng giá như thế thì Mục Chấp không ngại tận dụng triệt để.

Nghe lời trêu chọc của Mục Chấp, bây giờ An Tĩnh đã từ luyện được bảy mươi hai phép thần thông của Tôn hầu, biến bản thân trở nên sắt đá, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, dần dần miễn dịch lại những lời trêu chọc của đại ma vương.

Phải biết rằng cô càng phản bác thì đại ma đầu Mục Chấp sẽ càng trêu chọc hơn, biện pháp hữu dụng bất thành văn là im lặng không nói gì.

Sau khi ổn định vị trí các lớp, chương trình khai mạc buổi lễ hội trại chính thức bắt đầu. Sau một hồi thực hiện xong các nghi thức, trường cũng sắp thả đám học sinh về chuồng, à lộn về trại nhà!

“Cổng trường sẽ đóng trong vòng 30 phút nữa, yêu cầu các lớp nhanh chóng đem những vật dụng cần thiết cho buổi lễ trại. Trường sẽ tiến hành đóng cửa liên tiếp 3 ngày sẽ không mở nên các lớp nên chuẩn bị mọi thứ thật đầy đủ.”

Cái cái gì?! Cái quần què gì vại trời! Chơi vậy ai chơi lại!

Thế là trong vòng 30 phút cả trường như trở nên hỗn loạn nghiêm trọng, lũ lượt chạy nhanh để mua đồ cần thiết. Ai nấy đều như vắt chân lên cổ để chạy, chỉ riêng lớp A7 nhàn nhã đi về lớp mình.

Mặc dù nhà trường hố chết học sinh nhưng mà không hề hấn đến A7 này! Trường chơi vậy thật là kỳ quá đi!

Trưa đến.

Các lớp chạy muốn sấp mặt, thục mạng đi mua thực phẩm thì nhà trường thông báo sẽ mở sạp hàng đồ thiết yếu khiến cho học sinh không khỏi oán hận.

Chậc chậc, không biết ý tưởng “toẹt vời” này là do ai nghĩ ra nữa!

An Tĩnh cùng với một số bạn nữ làm bánh tối qua đảm nhận việc nấu nướng cho lớp. Không biết ý tưởng điên khùng này đâu ra, đó là bốc thăm chọn vào đội. Tức là 37 học sinh sẽ chia vào bốn nhóm, trong đó có 4 người phụ trách nấu ăn cho nhóm mình đảm nhận.

Sau khi phân chia thì thật may mắn là tổ đội huynh đệ của Mục Chấp và Tô Nguyệt vào tổ đội của An Tĩnh. Vậy là họ thoát được kiếp thưởng thức những đặc sản quái dị.

3 người bàn bạc sôi nổi, liệt kê tất Tần tật các món ăn mà mình làm tiện thể hỏi sáng An Tĩnh thì cô chỉ mỉm cười.

“Tôi làm cơm chiên thôi, mọi người nấu trước đi!”

Ba người kia thầm nhạo báng cô, học bá cho cùng vẫn chỉ thế!

Ba nữ sinh kia bắt tay vào nấu bữa ăn gần nữa tiếng đồng hồ thì An Tĩnh mới bắt đầu đứng dậy tiến vào nấu nướng.

Tay nhanh thoăn thoắt cầm cây dao sắc bén, điêu luyện thái rau củ, chả và xúc xích từng khối đa giác đều với nhau. Nhanh tay bỏ chúng cẩn thận vào đĩa, cô bóc một củ hành, tay mau lẹ đã cho ra những sợi hành được thái mỏng tanh.

An Tĩnh chuẩn bị mọi thứ cần thiết xong, tay cầm một chảo lớn đặt lên bếp, đổ dầu phí hành và đổ cơm vào trộn đều. Những động tác kế tiếp làm món ăn cũng thuần thục nốt.

Mùi hương của chảo cơm chiên lan tỏa khiến cho bụng của mọi người đánh trống kháng nghị, đều mong nó nhanh chín để lấp cái dạ dày đang đánh trống này.

Sau một hồi nấu nướng, cuối cùng thành phẩm của 4 nhóm hoàn thành rực rỡ và đã cho ra lò những món ăn kỳ dị.

Nhìn tới nhìn lùi chỉ có món cơm chiên trứng của An Tĩnh là ăn được. Món này thì quá cháy, món thì chưa chín. Món nhìn có thể ăn thì lại mặn chát.

Thấy thành phẩm của bản thân, ba nữ sinh không khỏi đen mặt, mất hết thể điện nhìn nhau. Họ ai nấy đều tự tin rằng mình sẽ làm được nhưng mà sự tự tin này lại chỉ trên lý thuyết chứ thực nghiệm thì chưa hề. Chọc chọc vào những món ăn kinh dị mà mình làm ra, lại nhìn vẻ ai oán của mọi người khiến cho 3 cô nàng này không còn nhuệ khí phô bày lộ liễu thanh thế mình.

Nhìn bên nhóm An Tĩnh ăn ngáu nghiến ngon lành khiến cho mọi người không khỏi thèm chảy nước miếng. Có người không quan tâm mặt mũi mà lăn lê bò lết sang ăn chực.

An Tĩnh mặt đầy hắc tuyến bất lực, đứng dậy tiến vào phòng bếp. Thấy cô cầm cái chảo lên cả lớp ai nấy đều ôm nhau vui mừng, nhất là 3 nhóm còn lại. Phải biết rằng họ đã đói meo lắm rồi!

Khi mẻ cơm chiên đầu tiên được hoàn thành như một phép thần kỳ nào đó mà An Tĩnh mới quay lại lấy cái vá xúc cơm thì chảo cơm đã sạch bong. Ba chấm to đùng đang biểu lộ sự bất lực của cô hiện giờ. Hầy… lại vào làm mẻ khác thôi!

Tô Nguyệt thấy ba nữ sinh hồi nãy hiến nghệ của bản thân, đồng thời cô cũng nghe ba nữ sinh này gièm pha An bảo bối của cô, không khỏi nổi hứng châm chọc bâng quơ.

“Hầy dà ta nói, cố quá làm chi không biết. Bây giờ quá cố thấy chưa?”

Ba nữ sinh kia thẹn quá hóa giận nhưng vẫn không hé răng nữa lời, chỉ đành ghi hận trong lòng. Nếu biết trước mất mặt như thế, có chết bọn họ cũng không làm. Nhục quá trời ơi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.