An Tĩnh Trong Em

Chương 43: Chương 43




An Tĩnh tới phòng giáo vụ nhận học bạ của mình thì gặp chủ nhiệm 11A2, không ngờ lại Lưu Chung.

Khi có người bước chân vào, Lưu Chung vẫn không ngẩng đầu lên, giọng nghiêm túc.

“Em là học sinh muốn chuyển vào A2 sao? Em nhắm vào học lớp này có nổi không?”

An Tĩnh mặt đầy hắc tuyến, nhưng vẫn đặt cuốn học bạn của mình trước mặt Lưu Chung, giới thiệu.

“Báo cáo giáo viên, em là An Tĩnh, đã từng học A7. Nay làm đơn xin chuyển đến A2 tiếp tục học tập. “

Lưu Chung nghe được hai chữ “An Tĩnh “ liền vội buông công vụ xuống, vội vàng ngẩng đầu lên.

“Em hả An Tĩnh? Em ngồi đi!”

An Tĩnh vâng lời ngồi xuống đối diện, cười cười đùa giỡn.

“Em tưởng là thầy không hoan nghênh em tới lớp của thầy sao? Hay là em về A7 lại nha?”

Lưu Chung xoắn xuýt lên, không chú ý hình tượng mà giành lấy học bạ của An Tĩnh, không thì cô nhóc này lấy lại mất.

“ Em đã chuyển vào lớp của tôi thì cái này là của tôi! Em cũng là học sinh của tôi! Không được trốn tránh!”

An Tĩnh không khỏi bật cười, không ngờ Lưu Chung nổi tiếng là nghiêm khắc mà bây giờ lại chả khác gì lão ngoan đồng.

“ Được rồi, được rồi. Cái đó là của thầy! Vậy bây giờ em muốn tới lớp được chưa?”

Lưu Chung cầm một chồng bài tập dày cộm, đưa cái xách của mình cho An Tĩnh.

“Em cầm giúp thầy cái cặp thầy với. Thầy ôm đống bài tập này nữa.”

“Vâng.”



Hành lang ở các lớp chọn yên tĩnh đến lạ thường, yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng lật sách, tiếng sột soạt bút ma sát trên giấy hay là tiếng tẩy xóa.

Khi Lưu Chung bước chân vào bục giảng, đặt một đống đề xuống, sửa lại gọng kính.

“Các em chú ý! Hôm nay thầy muốn thông báo cho các em một chuyện.”

Học sinh ở dưới lớp đang làm đề, hơi mịt mờ nhìn lên thầy giáo viên chủ nhiệm của mình thông báo.

“Có chuyện gì vậy thầy?”

Lưu Chung hướng mặt ra cửa sổ, gọi ai đó bước vào.

“Em, vào đi!”

An Tĩnh bước vào trước sự ngỡ ngàng của mọi người, cô khẽ mỉm cười chào mọi người.

“Chào mọi người, mình là An Tĩnh. Hân hạnh gặp được mọi người. “

Cả lớp đều náo loạn lên, thậm chí không quan tâm đến Lưu Chung ở đó mà nhao nhao lên.

“Cậu là An Tĩnh A7 trước đó phải không?”

“ Cậu hỏi thừa quá! Chính chủ đó!”

“ Cậu ấy vào lớp mình là có thể thoát cảnh A1 chèn ép rồi!”

“ Đúng vậy. Nhất định sẽ như vậy!”

Lưu Chung nghiêm mặt, tay đập mạnh xuống bàn.

“Cái gì mà nhao nhao lên làm gì? Trật tự cho tôi!”

Một học sinh biết hôm nay Lưu Chung đang vui nên mập gan hỏi thầy giáo mình.

“Thưa thầy, vậy là An Tĩnh chính thức vào học lớp mình luôn hả thầy?”

Lưu Chung lấy sổ giáo viên ra, thêm tên An Tĩnh vào sổ của mình.

“Ừ.”

Gặp mặt cũng gặp rồi, chào hỏi cũng chào hỏi rồi thì cũng để cho cô về chỗ chứ, không lẽ đứng vậy trời.

An Tĩnh thầm buồn bực, nhưng vẫn cố gắng cười thân thiện chuyên nghiệp.

Lưu Chung ngẩng đầu lên nhìn về phía lớp mình, rồi nhìn An Tĩnh.

“An Tĩnh em ngồi tạm vào chỗ nào đó trước đi! Thứ 2 thầy sẽ xếp chỗ cho em!”

Nghe lời của Lưu Chung vừa dứt, cả lớp ai nấy đều nhao nhao. Ai cũng biết được kỳ tích mà An Tĩnh đã mang đến cho A7, việc khiến Tô Nguyệt và Lục Ngạn lọt vào danh sách 30 học sinh đứng đầu trường. Đã vậy còn vị thứ An toàn nữa chứ!

Phải biết rằng cả lớp A2 này cũng chỉ lọt vào danh sách hai người thôi, nhưng do may mắn nên mới trụ được mấy vị trí cuối cùng.

“An Tĩnh, cậu ngồi chỗ này đi!”

“Không được, An Tĩnh cậu ngồi với mình đi.”

“ Cậu đã học tốt rồi thì nhường cậu ấy cho bọn tôi chứ.”

An Tĩnh không biết nên làm sao nữa, nếu như ngồi với người này thì mất lòng người kia, còn ngồi với người kia thì mất lòng với người nọ. Thật mệt não quá đi!

Lưu Chung ngồi xem sổ ghi chép không khỏi nhức đầu với cái bọn lao nhao ở dưới. Bực bội quát lên.

“Ầm ỹ cái gì vậy? Coi tôi ở đây như nhà hoang chết chủ sao?An Tĩnh, em về ngồi chỗ với lớp trưởng đi.”

Nghe vậy, An Tĩnh không khỏi mù mịt. Ai là lớp trưởng của lớp này nhỉ?

Nhìn An Tĩnh ngơ ngác đứng trên bảng đến rồi nhìn về phía họ, họ vỡ lẽ ra là bạn học này không biết lớp trưởng lớp này là ai.

Lớp trưởng A2 là Lưu Thương đứng dậy, chỉnh chỉnh gọng kính của mình.

“ Lớp trưởng A2 là tôi. “

An Tĩnh hơi xấu hổ, gật đầu bước chân nhanh chóng đi đến chỗ Lưu Thương.

Cậu bạn lớp trưởng Lưu Thương này khá là Lương Vũ, lúc nào cũng giữ bộ mặt than đen dọa người, đứng dậy.

“ Cậu muốn ngồi trong hay là ngoài?”

An Tĩnh bị cận thị nhẹ nên quyết định ngồi ở bên ngoài để dễ quan sát, dù sao chỗ này cũng thuộc dãy xa bảng đen mà.

“Cậu có thể ngồi phía trong được không?”

Nhận được đáp án của An Tĩnh, Lưu Thương gật đầu, nhanh chóng thu dọn đồ mình để An Tĩnh ngồi.

Thấy mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi, Lưu Chung yêu cầu lớp trưởng lên phát đề làm bài tập ra cho mọi.

“ Lớp trưởng, em phát bài tập này cho mọi người! Các em làm đề này trong khi tiết thầy và hai tiết sau giáo viên có việc bận nên tiết tư thầy sẽ thu lại chấm tại chỗ.”

Mọi người đang định vui mừng vì hai tiết học sau được nghỉ nhưng khi nghe vế sau thì không khỏi ỉu xìu.

Trời ạ! Đã vậy còn bị chấm điểm công khai trước bạn học mới chuyển tới! Điểm mà thấp thì có nước đội quần đi về mất.

An Tĩnh nhanh chóng nhận lấy hai tập đề, nhẹ nhàng lấy một tập cho mình, tập còn lại đặt vào chỗ Lưu Thương gọn gàng.

An Tĩnh không vội làm như mọi người, không biết thần hồn đi đâu mà miên man nhìn ra cửa sổ.

Lưu Thương về chỗ ngồi thì An Tĩnh mới dứt mộng tưởng và bắt đầu cầm bút lên làm bài.

Lưu Thương cũng cầm bài mình lên làm.

Chiếc kim giờ đang chậm chạp nhích từng bước tiến về vạch đích, kim phút và kim giây tinh nghịch đua nhau chạy thục mạng.

Cả lớp như chìm vào yên tĩnh, chỉ có tiếng sột soạt của giấy bút, tiếng đồng hồ đang chạy, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng than thở.

An Tĩnh như thường lệ làm đề với vận tốc bàn thờ, chưa đầy một tiếng đã làm xong tập đề dày cộm.

Ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh thấy mọi người vẫn chăm chú làm bài, An Tĩnh không khỏi nhàm chán mà đem bài tập của Trần Khiêm đã giao mấy bữa trước cô chưa làm. Những con số, những kí hiệu khiến cho mọi người muốn thôi miên vào giấc ngủ.

An Tĩnh không biết hành động tùy hứng của mình lại khiến lớp trưởng không khỏi nhìn một ánh mắt phức tạp.

Lưu Thương lúc nãy ngẩng đầu để tìm cục tẩy thì thấy An Tĩnh làm bài trực tiếp khoanh vào đáp án mà không làm nháp gì nhiều. Điều đáng sợ là hình như càng về sau tốc độ làm bảng của An Tĩnh càng nhanh hơn khiến cho Lưu Thương bên cạnh không khỏi cảm thán.

Năng lực kinh khủng thế này thì làm sao không soạn ngôi đầu bảng được chứ?

Lưu Chung đột nhiên xuất hiện bước chân vào lớp nhưng do mọi người vẫn tập trung làm bài tập cao độ nên không chú ý đến động tĩnh nhỏ.

Nhìn tập đề trên bàn của An Tĩnh ngay ngắn một bên, Lưu Chung không khỏi mừng thầm.

Nhặt được bảo bối rồi!

Lưu Chung nhẹ nhưng tiến từ sau lưng An Tĩnh tới, cô phản xạ có điều kiện lấy sấp bài tập mình đưa cho Lưu Chung, con mắt vẫn còn dính sát trên sấp đề kì dị.

“Thưa thầy, em đã làm xong rồi!”

Vừa dứt lời, cả lớp đột nhiên bị căng cứng lại như bị đóng băng, không khỏi đọa tim khi nghe An Tĩnh nói.

Cái cái gì? Chúng tôi nghe không có rõ?

Cậu nói gì thế? Ủa alo bắt tần số lại dùm đi!”

Lưu Chung xem kỹ hết bài của An Tĩnh vừa làm xong, không khỏi trách móc.

“ Bạn học nhỏ, em nỡ lòng nào làm đúng hết sấp đề thầy làm ngày làm đêm một tuần không ngủ nghĩ vậy? Tính hại thầy ra đề thêm nữa sao?”

Đột nhiên có một học sinh gần đó nghe xong không khỏi mông chạm đất, kinh hoàng nhìn nhân sinh.

Tôi là ai? Tôi đang ở đâu?

An Tĩnh theo bản năng mà trả lời thẳng tuồn tuột như khi ở A7.

“Đề thầy toàn bẫy học sinh là chính. Dẹp cái ma trận thầy bày ra thì đáp án ngay trước mặt rồi còn đâu.”

Trả lời xong An Tĩnh cảm giác có gì đó không đúng vội vàng nhìn lên thì thấy ánh mắt của mọi người nhìn cô một cách quái dị.

Mọi người không nói không rằng, không hẹn mà gặp,đồng loạt chắp tay trước ngực.

“Cao nhân, xin nhận tại hạ một lạy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.