Mục Chấp thất thần rời khỏi bệnh viện, lòng mang những ưu tư nặng nhọc trong lòng với chút nghi vấn không tài hiểu nỗi.
Anh không biết lý do vì sao Tô Nguyệt lại có những hành động quá khích như vậy. Phải biết rằng trước đây cô ấy là người ủng hộ và tạo nhiều cơ hội cho anh gặp An Tĩnh.
Không chỉ thế, anh nhìn vào mắt của dì Uyển hiện lên vẻ chán ghét rõ ràng, không muốn có bất cứ dính líu huống gì cho anh vào thăm An Tĩnh chứ.
Suy nghĩ bâng quơ thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, trên điện thoại hiển thị tên Chu Tần. Mục Chấp bực bội định tắt đi nhưng bất giác lại nhấn nghe.
“Có chuyện gì vậy? Nhanh lên tôi bận lắm.”
Chu Tần bên đầu dây bực tức, đã chạy đi tìm hiểu mọi chuyện như chó thế mà tên nào đó không biết ơn.
“Tiên sư nhà cậu, Mục Chấp! Tôi muốn hỏi cậu, cậu phản bội An Tĩnh phải không?”
Mục Chấp ngồi tạm vào một chiếc ghế đá bên đường, lạnh lùng trả lời.
“ Nói tiếng người hộ cái. Tôi không rảnh quản mấy việc tào lao đâu.”
Chu Tần bên đầu dây không biết làm cái gì mà nghe tiếng đổ vỡ, thoang thoáng tiếng chửi tục.
“Con mẹ nó nhà cậu, Mục Chấp! Cậu không biết được cậu bây giờ đã nổi tiếng đâu. Lên diễn đàn xem mối tình đầy cảm động của cậu và Bạch Nhược đi.”
Mục Chấp đờ người ra, cũng là liên quan đến Bạch Nhược?
Ủa sao lại có chữ “cũng” ở đây?
Mục Chấp nhanh chóng lên diễn đàn bằng tài khoản lấp cả tấn bụi từ lâu, thoăn thoắt nhập lại mật khẩu. Đợi 5 giây tải dữ liệu mà anh cảm giác như 5 năm.
Mẹ kiếp, sao lâu vậy!
Tinh Tinh Tinh.
Tài khoản đã được đăng nhập, không cần tìm kiếm Mục Chấp cũng đã thấy tin giật gân vừa đăng 30 phút trước kèm theo chia sẻ bài viết tối hôm qua. Không chỉ thế bài viết này được chia sẻ trên 10 ngàn lượt, gần triệu lượt bình luận rất thu hút mọi người không kém gì bài tus hôm qua.
Hé lộ chân dung bạn gái thần bí của Mục Chấp.
Bức ảnh đầu tiên là ảnh chụp cảnh mập mờ ngày hôm qua, dù vô ý hay là cố tình đi nữa bức ảnh vẫn thấy được nhân vật chính là Mục Chấp và Bạch Nhược.
Bức ảnh thứ hai là bức thư tình của Mục Chấp gửi cho một người nào đó. Nhưng dám khẳng định là được động tay động chân vào tên người gửi.
Đã vậy còn viết một câu status hùng hồn với nội dung dưới đây.
Mục Chấp, cậu hãy dũng cảm lên! Mọi người chúc hai người hạnh phúc! Là đàn ông nên mạnh mẽ đối mặt với tình cảm của mình! Đừng có ngại ngùng nữa! Chúng tôi mãi mãi ủng hộ cậu.
Mẹ kiếp, ai đã đăng cái này?
Đọc xong bài viết này, anh không khỏi phẫn nộ liền soạn một dòng trạng thái khiến cho mọi người không khỏi xôn xao.
Mục Chấp: Nếu đã làm thì làm cho thật xíu. Tôi đây không ngại công an giám định chữ viết đâu. Còn nữa nói tôi thích Bạch Nhược? Tôi đâu có mù đâu! Với lại người tôi thích họ An, không phải họ Bạch! Cảm ơn.
Đăng xong, Mục Chấp liền quay về trường chuẩn bị giải quyết chuyện này.
Do bài viết này của Mục Chấp mà khiến cho diễn đàn tạm thời tê liệt đã vậy lại bảo trì hệ thống nên Bạch Nhược không thể nào truy cập nên ả vẫn còn nhởn nhơ đắc ý.
Đột nhiên đại nhân vật chính là Mục Chấp đến, làm cho mấy hoa si bên cạnh Bạch Nhược không ngừng tâng bốc.
“Kìa kìa, người trong lòng cậu tới rồi kìa.”
“ Ngưỡng mộ cậu quá Bạch Nhược!”
“Nào có đâu. Mọi người nói quá.”
Bạch Nhược bên ngoài thì điềm nhiên không có gì nhưng bên trong lại vô cùng đắc ý. Không ngờ một vài bức ảnh mà khiến cho Mục Chấp tìm đến mình.
Mục Chấp mặt mày lạnh như tiền bước đến, giọng vang vọng lên tiếng châm chọc.
“Không ngờ Bạch tiểu thư Bạch gia lại thèm khát đàn ông đến như vậy? Không tiếc mọi thủ đoạn bẩn thỉu để tranh thủ nhỉ? Chậc nếu thiếu thốn vậy có cần tôi gọi tới Dạ Sắc chuẩn bị cho tiểu thư? Hửm?”
Bạch Nhược vẻ mặt lúc nãy tự đọc bao nhiêu thì bây giờ lại hoảng sợ và xấu hổ bấy nhiêu. Mấy cô bạn não tàn của ả không ngại tranh đấu để lấy lại mặt mày cho Bạch Nhược.
“ Mục Chấp, không ngờ cậu lại hèn hạ đến như vậy! Cậu thích Bạch Nhược xong lại phủi bỏ trách nhiệm như vậy chứ? Cậu có là đàn ông không vậy?”
Mục Chấp lạnh lùng nhìn cái người đàn bà chanh chua đang oang oang giọng kia, không khỏi cười lạnh.
“Tôi có phải là đàn ông hay không thì vợ tôi biết! Không phiền các người quan tâm đến. Tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng, Bạch Nhược. Thứ ruồi nhặng vo ve thì chỉ mãi là ruồi nhặng, nếu cô còn làm ra chuyện gì khác nữa thì…”
Mục Chấp lạnh buốt ghé sát vào tai Bạch Nhược.
“Tôi không ngại cho Bạch gia các cô không có chỗ nương thân.”
Nghe đến đây, Bạch Nhược chân không đứng vững mà ngã khuỵu ra đất, ánh mắt hoảng loạn nhìn Mục Chấp đi xa.
Mục Chấp lấy điện thoại ra bấm một số điện thoại quen thuộc, ra lệnh nhanh gọn.
“Điều tra cho tôi về chuyện An Tĩnh mấy ngày trước. Cài người vào Bạch thị đi.”
Bạch Nhược a là Bạch Nhược! Tôi hi vọng cô không có liên quan đến. Nếu không thì cô phải hối hận khi mà đã sinh ra đời này.