An Tĩnh Trong Em

Chương 61: Chương 61




Khi An Tĩnh thức dậy là chuyện của ngày hôm nay. Cô rũ rượi bước xuống lầu thì thấy mẹ mình mặt không được tốt lắm, lâng la tới gần.

“Mẹ, có chuyện gì sao?”

Trần Uyển không khỏi tức giận chuyện tối qua An Tĩnh uống say khướt mới về nhưng lại không nỡ lớn tiếng mắng cô.

“ Còn sao nữa, tối qua con lại uống say bất tỉnh nhân sự để cho Mục Chấp đưa về nhà. Con còn có tiết tháo không vậy?”

An Tĩnh day day hai huyệt, cô tưởng tối qua say nên xuất hiện ảo giác. Trong đầu đột nhiên vang vọng lên những câu nói của Mục Chấp tối qua không khỏi đần người ra.

An Tĩnh, cả đời này em chỉ có thể là của tôi. Nếu em chết trước tôi, tôi không thiết sống làm gì nữa, cùng em đi xuống trường thiên địa cửu. Còn nếu tôi chết trước thì em, em phải sống thủ tiết cả đời cho tôi! Nhớ lấy lời tôi!

Họ Mục nhà tôi sinh ra đã là kẻ điên, là kẻ chung tình. Nếu đã nhận định đối phương thì đến chết cả đời không quên. Nên tôi không dễ dàng buông bỏ em đâu. Mục Chấp tôi sống muốn bên cạnh em, chết nguyện cùng mộ với em.

Trần Uyển thấy con gái mình bỗng dưng đờ người ra khi nghe thấy Mục Chấp, bà không khỏi lắc đầu thở dài phiền muộn. Hầy dà con gái lớn như nước rót tràn ly!

Nhưng mà bà vẫn không còn thiện cảm đối với Mục Chấp kể từ việc ngày đó. Bà hi vọng An Tĩnh có lựa chọn sáng suốt không thì người mẹ như bà đây buộc phải ra tay thay.

An Tĩnh ngồi bần thần một lúc, Trần Uyển cầm túi xách mình đi ra ngoài và cũng không quên dặn dò con gái mình.

“Con ở nhà nha, mẹ có chuyện ra ngoài một chút.”

Bóng của Trần Uyển vừa khuất thì An Tĩnh nằm ườn người ra ghế dài, nhàm chán một tay lướt tin tức, tay còn lại thì với lấy đồ ăn vặt.

An Tĩnh mò mẫm một hồi lâu không trúng thế nhưng lại trúng tập tài liệu mà mẹ cô bỏ quên. Cô không khỏi tò mò mà lật ra xem.

Choang.

Tập tài liệu rơi xuống cùng chiếc cốc nước ly lăn xuống rơi vỡ vụn, An Tĩnh thẫn thờ như người vô hồn trượt dài xuống sàn nhà. Ý thức từ từ bị bóng tối nuốt chửng.

Cùng lúc đó, văn phòng của bộ trưởng ngoại giao.

Trần Uyển đề đơn lên xin chuyển công tác sang Mỹ, hôm nay lên hoàn tất mọi thủ tục để sang đó. Bộ trưởng cũng rất tiếc mà chuyển một người vừa có năng lực vừa có nhân phẩm như Trần Uyển đây sang nước ngoài.

Mọi thứ đã chuẩn bị hoàn tất, Trần Uyển theo bản năng mò mẫm tập tài liệu mình, bà định tới một nơi rồi về nhà.

Lòng đột nhiên thấy bất an, mở túi xách của mình ra thì thấy trống trơn, Trần Uyển không khỏi hốt hoảng.

Đâu rồi? Nó đâu rồi?

Bà đang cố gắng nhớ lại mình có để quên ở đâu không thì đột nhiên bà chạy nhanh.

Ở bàn phòng khách?! Chết tiệt, An Tĩnh đang ở đó!

Khi Trần Uyển trở về thì thấy An Tĩnh đã nằm bất tỉnh ra sàn nhà, tay vẫn còn nắm lấy tập tài liệu của bà.

Bà không khỏi hoảng hồn, cầm điện thoại gọi cho chồng mình, bắt đầu nói năng lộn xộn.

“Anh…anh.. mau về nhà nhanh lên! Con bé An Tĩnh gặp chuyện rồi!”



Trong phòng cấp cứu.

An Tĩnh mê man sau khi được đưa vào bệnh viện vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, mặt mày tái nhợt không có chút máu thiếu điều là một cơn gió nhẹ thôi cũng đủ xô ngã cô rồi.

Trần Uyển ở cạnh bên giường nén nước mắt vào trong, tóc mai trước mặt lộn xộn lên. Tay bà vẫn nắm lấy tay An Tĩnh đang hôn mê, không khỏi đau xót.

Cánh cửa phòng bệnh mở ra, An Nhạc vừa phòng hội thảo bước ra liền chạy nhanh tới đây. Khi thấy vợ mình bần thần cùng với con gái sắc mặt tái nhợt trên giường bệnh, ông không khỏi đau lòng.

“Con nó sao rồi em?”

Trần Uyển khẽ lau đi nước mắt trên mặt,hít một hơi dài.

“Con bé vừa được cấp cứu, nếu em về chậm hơn tí nữa thì.. thì…”

Nói đến đây bà không khỏi nghẹn ngào, nước mắt thi nhau tuôn rơi lã chã xuống. Bất lực, mệt mỏi dựa lưng vào chồng mình, bà thều thào từng tiếng mệt nhọc.

“Con bé phát hiện chuyện bệnh tình của nó rồi. Không ngờ con nó lại không chịu nổi như vậy.”

An Nhạc khẽ vuốt vuốt lưng an ủi vợ mình, không khỏi thở dài.

“Chuyện này sớm muộn gì con bé cũng phải biết. Biết đâu chừng chuyện này cũng tốt. Em làm đơn xin chuyển công tác xong rồi sao?”

“Vâng, em đã xong. Bây giờ chỉ cần qua là nhậm chức bên đó. Còn anh có dự định sao?”

An Nhạc đẩy gọng kính trầm mặc một lúc, ngồi xuống bên cạnh vợ mình.

“Nếu con bé điều trị trong thời gian ngắn thì anh vẫn để trụ sở chính ở đây, thường xuyên bay đi bay về cũng được. Nếu không thì anh chuyển trụ sở sang đó.”



Khi An Tĩnh cảm nhận được những tia sáng đầu tiên thì mặt trời đang ngả dần về phía phương tây đỏ rực xa xa.

Cô cố gắng ngồi dậy, lặng lẽ nhìn cảnh hoàng hôn sắp tàn.

Trần Uyển trong tay cầm một hộp thức ăn mở cửa bước vào, phản ứng đầu tiên của bà là thấy An Tĩnh trầm mặc nhìn ra cửa sổ.

“Con dậy rồi sao? Mẹ có mua cháo cho con đây, lại ăn cho nóng!”

An Tĩnh mặt không quay lại nhìn mẹ mình, mắt nhắm nghiền lại.

“Mẹ, có phải mẹ đã biết con mắc bệnh từ trước phải không?”

Trần Uyển không trả lời khiến cho An Tĩnh nổi điên lên hất luôn bát cháo rớt choang xuống mặt đất, chồm lấy mẹ mình mà gào khóc.

“Sao mẹ không nói với con hả? Tại sao phải giấu con hả? Nếu con không thấy tập bệnh án đó thì mẹ định giấu con đến khi nào?”

Hai mẹ con An Tĩnh ôm chầm lấy nhau mà khóc như mưa, những giọt nước mắt tuôn rơi không ngớt ướt đẫm.

Cảnh tà dương ngoài cửa càng buồn hơn nhìn hai con người đang ôm lấy nhau khóc lấy khóc để không khỏi rít một hơi thở dài phiền muộn. Chuyện gì tới tự nhiên nó sẽ tới! Cưỡng cầu chỉ thêm mệt mỏi thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.