Khi tiếng chuông vang lên báo hiệu cho giờ học bắt đầu, sinh viên đang túm năm tụ bảy nhanh chóng bước vào chỗ ngồi bởi vì đây là tiết của Trần giáo sư mà! Ai mà dám không đi tới học chứ?
Tiếng chuông vừa dứt, Trần giáo sư nghiêm nghị bước vào lớp học. Tất cả sinh viên đứng dậy chào ông thì Trần giáo sư phất tay cho ngồi xuống.
Ông giở cặp ra lấy giáo án của mình ra, sinh viên ai cũng sợ món ăn khai vị mang tên là điểm danh. Nếu như giáo sư Trần này điểm danh theo quy luật còn đỡ nhưng mà ông ấy luôn thích khác người.
Lúc thì dựa vào thời tiết nắng mưa gió mây, lúc thì dựa vào sổ xố kiến thiết. Nói chung là đa dạng thể loại.
Đứng bên ngoài nhìn vào cảnh tượng điểm danh và những bộ mặt nhăn nhó khi bị dính tên hoặc là bỏ sót tên mình không khỏi thở phào nhẹ nhõm. An Tĩnh khẽ cười nhớ lại cảnh này như thầy Lưu Chung mỗi lần khi lên lớp.
Đột nhiên trong đầu An Tĩnh xuất hiện tên người này nhưng cô không hề nhớ người này là ai. Chỉ nhớ rằng cảnh tượng bây giờ rất giống với những ký ức vụn vặt xẹt ngang qua.
“An Tĩnh, em vào đi.”
Tiếng gọi của lão sư Trần đã cắt ngang dòng suy nghĩ lan man của An Tĩnh. Cô nhanh chóng bước vào lớp học.
Những sinh viên ở dưới rất tò mò về vị trợ giảng này. Đủ suy nghĩ đến vóc dáng giới tính tuổi tác được mọi người lôi ra bàn luận.
Khi mà An Tĩnh bước chân vào điều đầu tiên là mọi ánh nhìn đều hướng lên chỗ cô. Có một nam sinh viên không quan tâm đến sự tồn tại tại của giáo sư Trần, đột nhiên đứng dậy.
“Bạn học gì đó ơi, có phải bạn bước vào lộn lớp hay là mới chuyển tới đây không?”
Trần giáo sư bức tức lấy một viên phấn ném thẳng vào nam sinh viên vừa hỏi đó, không khỏi đanh giọng.
“Em kia, ai cho phép em lộn xộn thế hả? Còn nữa đây là trợ giảng của các em trong học kỳ này.”
Nghe vậy mọi người không khỏi chết điếng lập tức, không tin vào mắt mình liền hùa nhau muốn bị véo xem mình đã tỉnh ngủ hay chưa.
Móa nó đâu thật! Không phải là mơ rồi!
Chuyện quái quỷ gì xảy ra đây?
“Em nào còn tưởng mình chưa tỉnh ngủ, bước lên đây tôi véo cho tỉnh.”
Ai nào dám bước chân lên tử môn quan chứ liền im lặng, âm thầm đánh giá cô trợ giảng trẻ này.
Cùng lúc đó.
Mục Chấp vẫn còn say giấc thì đột nhiên có ai đó đang lay tỉnh cậu, không ngừng gọi cậu dậy.
“Dậy đi, Mục Chấp. Dậy đi, có chuyện lớn rồi đây!”
Mục Chấp bực bội mở mắt nhìn xác định đối phương là Chu Tần, anh không khách khí đạp một phát khiến cậu bạn ồn ào này của mình lộn nhào xuống giường.
Chu Tần phẫn nộ với cách thức “chào hỏi” của Mục Chấp, cậu góp hết gần mình mà hét lớn hết công suất vào tai của Mục Chấp.
“Mụ nội nhà cậu, Mục Chấp! Cậu mà không dậy thì An Tĩnh sẽ rời đi mất! Này dậy đi chứ, cái tên điên này.”
Mục Chấp đang nhắm mắt nghe được hai từ “An Tĩnh “ từ miệng của Chu Tần, anh ngồi phắt dậy cầm lấy tay của Chu Tần gặng hỏi.
“Cậu nói gì hả?”
Chu Tần bây giờ không quan tâm đến đối phương trước mặt mình là ai, liền lấy chiếc gối ôm bên cạnh mà đánh vào đầu Mục Chấp đang sững người ở đó.
“Tôi nói là An Tĩnh đang ở đây, ở trong cái tiết học mà cậu trốn để ngủ ở đây này. Tức chết tôi đi mà! Cậu biết không tôi phải chạy mấy dãy phòng của trường học để về đây báo cho cậu…ơ mà khoan cậu đi đâu vậy?”
Trong lúc Chu Tần bận lải nhải thì Mục Chấp nhanh chóng xuống giường và đi ra ngoài. Khi Chu Tần ý thức được rằng Mục Chấp sau khi dùng mình liền đá đi không thương tiếc, cậu bạn này không khỏi nóng máu.
Lần sau tôi giúp cậu, tên tôi viết ngược và thêm chữ cẩu đằng sau.
Mục Chấp chạy như bay tới phòng khoa mình học, khi tới nơi thì nghe một giọng nói mà cậu tâm niệm niệm bấy lâu nay. Đã ba năm rồi, cuối cùng cậu cũng có thể gặp lại cô ấy.
Trong lớp học lúc này.
Trần giáo sư hô cho cả lớp giữ trật tự, quay sang nghiêm nghị nhìn An Tĩnh.
“Em hãy giới thiệu mình cho mấy bạn sinh viên ở dưới đi. Đừng quên nói mình đã tốt nghiệp ở đâu và có thành tích gì. Nếu không tôi không ngại nói hộ ra giúp em đâu.”
An Tĩnh ngơ ngác nghe lời hăm dọa trắng trợn của Trần giáo sư, cô không khỏi phì cười. Hít một hơi thật sâu, miệng khẽ nhếch lên một nụ cười thân thiện.
“Chào mọi người, tôi là An Tĩnh. Năm này tôi 19 tuổi, vừa tốt nghiệp xong đại học Harvard và lấy bằng thạc sĩ chuyên ngành nghiên cứu sinh vật học hoặc là những ngành liên quan đến quan sát, xét nghiệm. Tôi sẽ đồng hành với mọi người với tư cách là trợ giảng hoặc là giảng viên của mọi trong học kỳ này. Mong mọi người giúp đỡ trong thời gian tới. Xin cảm ơn!”
Nghe xong lời giới thiệu của An Tĩnh, mọi người trong lớp học không khỏi chết sững lập tức. Thầm mắng trong lòng cô trợ giảng biến thái này.
Người ta mới 19 tuổi, cũng bằng tuổi với bọn họ mà người ta đã tốt nghiệp xong đại học Harvard danh tiếng, đã vậy còn lấy cả chứng chỉ thạc sĩ nữa chứ?
Có phải là con người phải không trời!!!
Mục Chấp ánh mắt có chút gợn sóng, bất giác đáy mắt ửng đỏ lên nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia.
Ba năm.
An Tĩnh, cuối cùng em đã trở lại rồi.