An Tĩnh Trong Em

Chương 113: Chương 113: Hoá hung thành cát




Trần Uyển sau khi sắp xếp được chút thời gian thì bà lại lên chùa cầu an cho An Tĩnh con gái bà qua cơn dữ này. Có thể qua ba tháng này thì bà ấy đã đi gần hết những ngôi chùa các thành phố xung quanh thành phố này. Hôm nay bà cùng với trợ lý mình đi lên chùa Tịch Hoa, một ngôi chùa cực kỳ nổi tiếng của nước này.

Sáng sớm.

Trần Uyển thu xếp ít đồ đạc để đi đến chùa, do bị kẹt xe giữa đường nên bà ấy đã đi đến trễ hơn dự kiến. Khi chiếc xe lăn bánh đến một ngôi đền cách chùa Tịch Hoa không xa, Trần Uyển cầm đồ lên muốn đi bộ lên bậc thềm cao kia mặc dù bên kia có thang máy dành cho khách bên kia. Khi cô trợ lý thắc mắc hỏi sao không đi thang máy bên cạnh thì chỉ nhận lời đáp nhẹ nhàng của Trần Uyển.

“Đi cầu an cho con cái thì cần phải dẫn cái tâm ra trước không thể dùng những thứ phù du kia làm nhuốm bẩn sự thanh tịnh của chốn thiền sư. Dù sao bậc thềm đó không cao cho lắm, chỉ tốn chút sức thôi.”

Thấy Trần Uyển kiên trì đi lên nên cô trợ lý không thể ngăn cản làm gì chỉ biết thở dài đi theo thôi. Hồi sáng An Nhạc ngỏ lời muốn đưa Trần Uyển bà đi thì bà ấy lập tức từ chối ngay. Có vẻ chuyện ngày hôm đó cả hai người chưa thể hoà thuận lại được với nhau. Do cùng chăm sóc con gái nên bất đắc dĩ những lần đụng chạm không đáng có.

Do chùa Tịch Hoa được xây trên một ngọn núi cao tên là Tịch Hoa nên ngôi chùa cũng lấy tên đó đặt tên cho mình. Cảnh vật trên đây mới vừa ráo sương nên trở nên tươi mát đến lạ thường. Hàng cây liễu được tắm mình trong sương sớm, những hạt long lanh vẫn còn đọng trên đó khi bắt gặp những tia sáng đầu tiên lại long lanh phát sáng như những viên pha lê. Bên cạnh đó là một hồ sen đất đang bung nở những búp non đầu tiên nên khiến cho không khí ở đây trong lành, nếu ngậm một chút cảm nhận cẩn thận thì sẽ thấy có mùi vị ngọt thanh nhàn nhạt của sen ở trong đó.

Khi Trần Uyển bà đi đến bậc thang cuối cùng, mồ hồi nhễ nhại ướt đẫm cả người. Trước mặt mình là cổng vào chùa, chỉ cần đi vào vài bước là có thể vào nhưng Trần Uyển bà không vội vào đó. Bà nói trợ lý mình muốn đi tẩy rửa trước khi chốn phật đường này. Nói chung là muốn tôn trọng thành tâm tĩn ngưỡng.

Sau một lúc, Trần Uyển tẩy rửa bản thân chăm chút liền cùng với trợ lý mình đi vào. Bà tuy rất vội muốn gặp Tịch Uyên đại sư xin quẻ nhưng mà như vậy quá nóng vội không thành tâm ở chốn phật đường nên Trần Uyển bà đã đi thắp nhang phúng điếu hết cả chùa này.

Khi bà nhờ một sư thầy dẫn cho mình gặp Tịch Uyên đại sư thì một câu nói của sư thầy khiến cho bà ngạc nhiên kinh người.

“Thí chủ đã cúng hương xong rồi sao? Vậy mời thiếu chủ đi theo bần tăng, Tịch Hoa đại sư đã chờ ngài phía trong đó.”

Trần Uyển gật đầu cảm ơn rồi đi theo. Cả hai người nhanh chóng đến một đại sảnh lớn, sư thầy thấy việc mình đã rời đi trước. Trần Uyển bà dặn dò cô trợ lý mình đợi mình bên ngoai rồi mới tiến vào.

Vén chiếc rèm cửa được xâu chuỗi từ các hạt bồ đề lên, bà bước đi vào. Do động tác này kiến cho những chuỗi bồ đề này va chạm không ngừng, vang lên lạo xạo lách cách phá vỡ không gian yên tĩnh của cả căn phòng. Mùi nhang khói bay mù mịt nhưng không nồng nặc mùi khóc chịu, bên trong nhàn mùi quế cùng với hương trầm. Trần Uyển nhanh chóng bước thì Tịch Uyên đại sư đang đứng đối diện đưa lưng về phía bà liền xoay người lại.

Thấy vậy Trần Uyển liền hành lễ chào đại sư, sau đó được mời ngồi xuống chiếc đệm được xếp ngay ngắn trước chiếc bàn tre của Tịch Uyên đại sư.

“Thí chủ tới tìm bần tăng có chuyện gì?”

Trần Uyển biết rằng chốn phật đường không cần chưng bày, vẽ hoa nên bà chỉ có thể dùng ngôn ngữ cực kỳ tế nhị, phù hợp với ở đây và bà nhanh chóng nói đến chuyện chính của mình.

“Thưa đại sư, phiền người có thể xem mệnh cách của con gái của tôi được không?”

Tịch Uyên đại sư nghe vậy liền lấy ra một mảnh giấy vàng tô, tay phải thanh tao gạt gạt bớt mực vừa được chấm. Giọng nói thanh thoát lạnh nhạt như dòng nước suối trong trẻo vừa chảy từ trong mạch khe ra ngoài.

“Mời thì chủ cho bần tăng xem bát tự của con gái thí chủ.”

“Vâng.”

Tich Uyên tiếp nhận được bát tự của An Tĩnh, đại sư có chút trầm ngâm nhìn vào đó. Bàn tay nhanh chóng viết xoèn xoẹt vài nét lên giấy vàng tô, đại sư chờ cho mực cho chút ráo rồi mới đưa cho Trần Uyển. Khi bà chỉ thấy bên trong có duy nhất một chữ Tĩnh khiến cho bà cực kỳ ngạc nhiên thì nghe giọng của Tịch Uyên đại sư vang lên.

“Tiểu nữ mệnh hoả lại bị sao Thất Sát chiếu vào nên duyên cách lận đận trăm đường thậm chí bỏ mệnh không quá 25 tuổi. Nếu như trước đó thì như vậy nhưng không biết từ 3 năm trước tiểu nữ đã gặp duyên ngộ gì mà liền hoá giải kiếp nạn sắp xảy đến năm 25 tuổi. Nhưng do kiếp sát quá nặng nên sự kiện gần đây sẽ phải đền bù vào đó.”

Trần Uyển nghe vậy không khỏi sắc mặt trắng dã, bà đợi Tịch Uyên đại sư nói xong liền sốt sắng hỏi.

“Vậy có cách nào hoá giải cho con bé không?”

Tich Uyên nhìn Trần Uyển với một đôi mắt hiền lành, đại sư trầm ổn vang lên.

“Không cần đâu, thật ra tiểu nữ cũng đã hoàn toàn bình an rồi. Bởi vì đã có người trợ mệnh nghịch cách cho cô ấy kể từ ba năm trước, bây giờ mới có tác dụng lớn đến tiểu nữ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.