Thời gian thấm thoát ba tháng cũng đã đến ngày cuối cùng nhưng người nằm trên giường bệnh không có dấu hiệu tỉnh lại. Bác sĩ sau khi kiểm tra sơ bộ không khỏi lắc đầu thở dài.
“Tôi khuyên mọi người nên lo hậu sự cho bệnh nhân. Bây giờ não bộ của bệnh nhân đã có dấu hiệu chết dần, các cơ quan chức năng có dấu hiệu bắt đầu thoái hoá. Cứ để bệnh nhân ở đây tiếp tục chịu đựng nữa sao? Thời gian trong vòng ba tháng là thời gian để bệnh nhân tỉnh lại nhưng đến bây giờ nạn nhân còn không dấu hiệu tỉnh lại nữa.”
Trần Uyển run rẩy bần bật từng trận, cơ thể vô lực chuẩn bị ngã nhào xuống nền nhà lạnh lẽo thì đã được An Nhạc không kiềm chế được bản thân mà nước mắt bắt đầu chảy xuống. Cả hai người bọn họ không thể chịu nổi cảnh tượng kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh này. Và cả đây là đứa con, là nguồn tinh thần để hai kẻ già bọn họ cố gắng tiếp tục chắp vá cuộc sống qua ngày.
Nhìn thấy cảnh hai vợ chồng Trần Uyển không chịu đựng được mà nước mắt lưng tròng, vị bác sĩ phòng trực ngậm ngùi chút chua xót. Hành nghề gần hơn mười năm thì cảnh sinh tử nào mà ông chẳng gặp chứ nhưng mà thấy tình cảnh gia đình này khiến cho ông chút chạnh lòng. Vuốt vuốt ấn đường căn cứng, hô hấp dần bị đè ép đi khiến cho thanh quản của bác sĩ này có chút khó khăn mà nói ra.
“Mọi người có muốn rút ống thở ra không?”
Rầm.
Đáp lời của vị bác sĩ này là một tiếng mở cửa thô bạo khiến cho mọi người trong phòng bệnh chú ý đằng sau thì thấy Mục Chấp ăn mặc xộc xệch bước vào. Gương mặt nhợt nhạt khàn khàn thều thào lên.
“Tiếp tục cho tôi. Tôi không cho các người rút ống thở của cô ấy.”
“Nhưng bệnh nhân đã ba tháng không tỉnh lại rồi. Nếu chúng ta cứ cố gắng tiếp tục thì cũng chỉ vô ích mà thôi. Não bộ của nạn nhân đã gần như chết đi, các cơ quan chức năng cũng bắt đầu thái hoá. Giả sử nạn nhân có tỉnh lại thì cũng không thể nào sống quá thêm một năm khi mà não bộ đã chết, các cơ quan dần như bị hư hỏng.”
Mục Chấp nghe vậy, điên cuồng túm lấy áo của vị bác sĩ đang thao thao bất tuyệt đó. Ánh mắt tràn đầy tơ máu nổi lên sát khí, một bàn tay hữu lực đấm vào bức tường đằng sau khiến da thịt nứt ra mà máu đỏ cháy đến đáng sợ. Vị bác sĩ suýt rụng tim nhưng ngay sau đó lại có một tiếng rống giận khiến cho trái tim già cỗi của ông muốn nhảy ra ngoài.
“Ông im đi. Tôi nói ông tiếp tục là phải tiếp tục. Còn nếu không thì ngày mai ông nên cút khỏi cái bệnh viện này đi.”
Thấy sắc mặt của ông bác sĩ bị Mục Chấp doạ cho xanh mặt đi, An Nhạc đỡ vợ mình ngồi trên ghế liền tới tách hai người ra. Khi hai bàn tay hữu lực tiếp tục túm lấy cổ áo của bác sĩ, An Nhạc nhảy vào chen ngang đẩy Mục Chấp. Vị bác sĩ đằng sau lưng có chút tái mặt hẳn đi, âm thầm cảm ơn An Nhạc đã giải vây.
Mục Chấp định mở miệng nói gì thì một bạt tay đầy lực giáng xuống vang thâm thuý lên. Bốp. Cả hai mắt của Mục Chấp dường như trợn tròn hẳn lên. Đây là lần thứ hai mà An Nhạc đã đánh vào mặt mình. Đôi mắt của Mục Chấp lúc này cực kỳ điên cuồng, tận sâu sâu thẳm tràn đầy lệ khí.
“Bác sao bác có thể đồng ý cho lão ta rút ống thở chứ? Nếu bác không muốn tiếp tục chăm sóc cho cô ấy, cháu sẽ lo lắng cho cô ấy. Cháu không cần ai lo lắng cả.”
Nghe đến đây, An Nhạc gân xanh nổi lên từng đoàn lại. Trong ông bây giờ cơn giận dữ bị áp chế đã vỡ ra tan nát khiến trong lòng ông lúc này cuồn cuộn một cơn sóng giận dữ. Lúc này ông nghiến răng nghiến túm lấy cổ áo của Mục Chấp mà hét rống lên.
“Anh câm mồm cho tôi.An Tĩnh là con gái tôi, anh chả là cái thá gì hết cả. Việc của gia đình tôi không nhờ anh chỏ mõm vào.”
Đồng tử lúc này của Mục Chấp căng cứng triệt để, hô hấp ngưng trọng đến thở cũng khó khăn. Bàn tay máu vẫn ròng ròng chảy xuống, có chút nhói đau nhưng mà không bằng tâm chết lặng của Mục Chấp lúc này. Anh bất lực buông thõng hai tay đi. Mặc sức cho An Nhạc giằng co mình, những lời nặng nhẹ tiếp tục tuôn ra nhưng mà Mục Chấp đã chết tâm không nghe rõ gì đằng sau nữa. Đột nhiên, An Nhạc không còn kiềm chế nữa mà buông ra lời thô bạo này.
“Tôi không muốn tiếp tục để cho con bé chịu đừng cảnh này nữa. Bác sĩ phiền ông chuẩn bị rút ống thở của con bé đi.”
Mục Chấp nghe vậy chết sững đi nhưng anh chưa kịp phản ứng thì Trần Uyển đột nhiên lao tới mà xô ngã An Nhạc đi. Bà ấy lúc này rất hoảng loạn mà gào khóc tê tâm phế liệt mà hét rống lên, hai tay loạn xạ không ngừng đáng vào người của bà ấy.
“Ông cút đi, tất cả các người đều cút đi hết cho tôi. Tôi không cho phép các người mang con gái tôi đi. Tất cả các người đều mau cút hết cho tôi.”
An Nhạc đau lòng cho vợ mình liền chạy tời ôm chặt bà trong lòng mình, mặc cho Trần Uyển vung tay loạn xạ cào cấu lấy người ông. Cả phòng bệnh hiện giờ đã trở nên hoảng loạn đến đáng sợ. Cái vị bác sĩ kia nhìn thấy ánh mắt sát thần của Mục Chấp đang hướng về phía mình, ông ta sợ hãi mà vội vàng rời đi.
Cả căn phòng ầm ỹ lúc này chỉ còn vang the thé tiếng khóc nức nở của hai vợ chồng nhà An Nhạc. Tiếng khóc réo rắt như dao cắt vụn từng mảnh thịt đầu tim vậy. Mục Chấp im lặng không nói gì, nước mắt nóng bỏng đã rơi lúc nào không biết nữa, chỉ biết rằng tâm của anh lúc này rất đau đớn thôi. Nếu thực sự An Tĩnh mãi mãi không tỉnh dậy được thì anh không ngại đi cùng với cô đâu. Không thể để cho cô cô độc đi qua đường hoàng tuyền lạnh lẽo đó.