An Tĩnh Trong Em

Chương 121: Chương 121: Sát khí




An Tĩnh định lười biếng nằm ngủ cho đến khi đến giờ ra sân bay ai mà ngờ được rằng Mục Niệm đã xách hành lý đến trước cửa nhà mình từ sớm, hại cho cô phen hết hồn sợ hãi nhìn ngó mấy bà hàng xóm bên cạnh mình. Phải nói rằng độ truy sát hóng hớt của mấy bà này phải xứng ngang chó nghiệp vụ, đánh mùi rất nhanh nhạy mà. Đôi lúc An Tĩnh ở trong nhà chưa rõ thực hư thì mấy công an tóc dài đã biết rõ tường tận, nhanh chóng trở thành phát thanh viên toàn khu chung cư.

Đôi mắt tèm nhem không giấu giếm chút bực bội nào nhìn ông sếp nhà mình, An Tĩnh lấy một cái gối đó ôm trong người không ngừng phát tiết lây. Mục Niệm thì thản nhiên như ở nhà mà đi thẳng vào góc bếp của An Tĩnh làm gì đó, mặc cho cô đang quạu quọ bực bội. Do Mục Niệm thường xuyên đến ăn nhờ nhà này nên việc rành rỏi mọi thứ là điều bình thường, nếu không phải do lương mình được trả cao không thì còn lâu mới cho Mục Niệm đặt chân vào đó.

Đột nhiên bên trong vọng ra một tiếng nói trầm ổn của người đàn ông, An Tĩnh lúc này mới có chút thanh tỉnh khỏi cơn buồn ngủ da diết này.

“Trong nhà em không có thực phẩm dự trữ để nấu sao?”

“Sếp, ngài lại muốn thử nghiệm công trình nghiên cứu nữa à? kính nhờ ngài đừng có làm loạn nữa, tôi không rảnh để dọn tàn cuộc ngài bày bừa ra đâu.”

Nói đến đây, An Tĩnh cực kỳ bực bội mà đi vào trong phòng bếp. Do Mục Niệm đến khi cô còn đang say giấc trên giường nên chưa kịp chỉnh trang vệ sinh, ngáp một quãng lớn lẹp xẹp kéo lê dép đi vào. Cô vừa đi vừa gãi cái đống bùi nhùi trên đầu mình.

Đi đến tủ chén bát, An Tĩnh lấy tạm một chiếc đũa lưu lót búi lại mái tóc dài của mình. Mái tóc được búi gọn cao lên để lộ chiếc cổ trắng nõn tinh tế, một vài sợi tóc loà xoà trước mặt. An Tĩnh cố gắng vén lên nhưng nó vẫn bướng bỉnh rơi xuống, cô có chút nhíu mày mặc kệ nó luôn. Cô không nói hai lời liền đẩy thân thể cao lớn ông sếp mình một bên, nhanh tay mở tủ lạnh ra lấy một xoong nước hầm thịt và rau củ đã nấu từ tối qua.

Bàn tay mảnh khảnh vặn bếp ga một tiếng tạch, ngọn lửa xanh rờn không ngừng sáng lên. An Tĩnh đặt nồi nước hầm đó lên trên bếp gas, vói tay lên lấy một gói bột ngô cỡ vừa đặt bên cạnh đó. Ánh mắt không chút thiện cảm nhìn sang Mục Niệm đang không ngừng chăm chú nhìn mình, cô hằn học nói.

“ Phiền sếp lớn ngài canh cái nồi nước này hộ tôi, thấy nước trong nồi sôi mạnh lên thì ngài đổ hết cái gói bột ngô này vào. Ngài có khả năng làm được chứ?”

Mục Niệm nghe câu hỏi nghi vấn của An Tĩnh không khỏi tràn đầy hắc tuyến, nghiêm nghị gật đầu. Nhận được câu trả lời từ Mục Niệm, An Tĩnh dứt khoát đi vào phòng để vệ sinh cá nhân.

Khi An Tĩnh trở lại thì thấy Mục Niệm đang loay hoay lấy đổ bột vào nồi, mồ hôi trên trán không ngừng bịn rịn. Cô có chút đen mặt khi mà bột được đổ nửa trong nửa ngoài liền dứt khoát đi đến mà giành lấy bì bột ngô mà thẳng tay đổ vào nồi, không quên đưa một ánh mắt mỉa mai sếp lớn mình.

Sau một hồi chật vật cả buổi sáng thì cả hai người cũng giải quyết xong bữa sáng, nhìn xem đồng hồ thì thấy sắp đến giờ nên Mục Niệm nhấn gọi tắc xi đến dưới khu chung cư của An Tĩnh. Hai tay mạnh mẽ túm lấy cái va li của An Tĩnh mà cầm đi mặc cho cô không khỏi di nghị.

Cuối cùng thì cả hai cũng thành công đi đến sân bay, nhận ra thời gian không còn nhiều liền bước chân vào làm thủ tục. Chưa đầy nửa tiếng sau thì con chim sắt lớn đã cất cánh bay đi hướng về thành phố H.



2 tiếng sau.

Máy bay nhanh chóng hạ cành xuống sân bay thành phố H, An Tĩnh cùng Mục Niệm nhanh chóng xuống quầy làm thủ tục nhận hành lý của mình mà ra đại sảnh thì thấy một chiếc xe thương vụ đã chờ bọn họ ở bên ngoài. Nhanh chóng đem hành lý lên xe, An Tĩnh định ngồi trên ghế phụ của xe nhưng mà đã bị Mục Niệm lưu loát đẩy vào ngồi ghế sau, mặc cho cô thư ký nhỏ mình kháng nghị anh cũng theo ngồi vào ngay sau đó.

Bác tài xế thấy cả hai người đã ngồi vào bên trong thì nhanh chóng khởi động xe, tiếng động cơ ồn nhanh chóng phát ra. Đưa mắt nhìn vào kính chiếu hậu, bác tài xế đã đứng tuổi nên tóc đã dần trở nên sang màu muối tiêu cung kính nói.

“Thưa ngài, chúng ta đi đến khách sạn nào vậy?”

Mục Niệm đánh mắt ra hiệu cho An Tĩnh, dù sao cô cũng là người đặt khách sạn mà. Cô nhanh chóng mở điện thoại ra xem, trả lời cho bác tài xế.

“Phiền bác đánh xe đến khách sạn Hoàng Thiên.”

Chiếc xe chầm chậm lăn bánh tiến dần về đại sảnh khách sạn Hoàng Thiên, khi bọn họ vừa mở cửa xe ra thì nhân viên trong khách sạn lập tức bước ra giúp đỡ hai người đem hành lý vào. An Tĩnh nhanh chóng đến quầy tiếp tân để lấy chìa khoá phòng, đưa cho Mục Niệm căn phòng hạng nhất còn mình lấy tạm căn phòng bình dân. Dù gì mình cũng là thư ký của người ta mà, nên có phân ra chút cấp bậc cho phải phép chứ. Sau đó cả hai liền đi theo nhân viên khách sạn đi đến phòng của mình.

Chiều hôm đó.

An Tĩnh cùng với Mục Niệm đi đến một khu vực đất hoang dự toán công trình ở đó. Cả hai người lang thang trên quan sát đến một khu dân cư lân cận đó mà để bàn bạc phí bồi thường. Cả hai người đều không phòng bị đến đây mà không nhận biết một ánh mắt đầy sắc khí đang theo dõi mình từ khi nào không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.