An Tri Ngã Ý

Chương 12: Chương 12




Thẩm Đa Ý có hơi giống đội du kích, bắn một súng lại đổi một bên khác, làm việc gì cũng làm một cách thật tiêu sái. Làm bồi bàn ở quán bar là công việc mới gần đây của cậu, tổng cộng không được mấy lần, đợi quán bar tuyển đủ nhân viên cậu sẽ không làm nữa.

“Đa Ý, sao con vẫn chưa ngủ?”

“Dạ ngủ liền đây, con đang dọn cặp sách!” Đã hai giờ sáng, Thẩm Đa Ý vẫn còn bận rộn trước bàn học, trên bàn vở bài tập và sách vở được sắp xếp rất chỉnh tề, bài thi cũng được gấp gọn gàng đặt thành một chồng.

Hôm nay sau khi tan học cậu phải đến kèm một vài bạn nhỏ làm bài tập về nhà, cho nên kéo dài tới tận buổi tối. Trước mặt cậu bày ra một tờ giấy kẻ vạch, trên đó có một vài bảng biểu, cậu đang sắp xếp lịch trình cho mình.

Thứ hai và thứ ba đi phụ đạo bài tập tại nhà, thứ tư và thứ năm tới quán bar làm bồi bàn, thứ sáu tới cửa hàng tiện lợi làm thu ngân, chủ nhật tới nhà hàng làm cả ngày.

Lịch trình này đã trải qua sự tính toán chặt chẽ, trên cơ sở thời gian cho phép, để phân chia một cách hợp lý nhất rồi. Cậu sắp xếp bảng biểu xong, cảm thấy mí mắt đã muốn đánh nhau, liền nhanh thu dọn cặp sách trên bàn lên giường đi ngủ.

Mỗi ngày Thẩm Đa Ý đều trải qua rất mệt mỏi, cậu cũng biết chính mình rất mệt, nhưng cậu sẽ tự nói với mình đây không phải là mệt, mà là để nâng cao chất lượng cuộc sống. Sự tự lừa mình dối người này không những không khiến cậu sinh ra oán khí, mà thậm chí còn có thể khiến cho tâm tình cậu tốt hơn.

Vốn bởi vì sự kiện ở hộp đêm trước đó cậu vẫn rất khổ sở, nhưng về sau có một ngày cậu xem ti vi cùng ông Thẩm, nam chính trong phim truyền hình làm nghề tiêu thụ hàng hóa, vì để bán được nhiều sản phẩm mà ra ngoài phải vứt bỏ cả tôn nghiêm của mình, tiếp khách hàng uống rượu uống đến tối tăm mặt mũi, nhưng cuối cùng đơn hàng vẫn không ký được.

Lúc đó ông Thẩm nói: “Những bộ phim truyền hình này quá khoa trương.”Nói xong một lúc, ông cụ lại vô cùng kiềm chế mà thở dài: “Thật ra cuộc sống khoa trương hơn.”

Thẩm Đa Ý không lên tiếng, cậu biết ông nội đang nghĩ tới ba mẹ mình. Ba mẹ cậu đều là công nhân cục đường sắt, khi cậu còn bé ký túc xá của công nhân viên cục đường sắt xảy ra vụ nổ lò hơi lớn, ba mẹ cậu đã mất trong vụ tai nạn đó.

Chẳng ai có thể hạnh phúc mãi, cũng chẳng có ai vẫn mãi đau khổ, vào lúc đau khổ đánh úp hạnh phúc, phải kiên trì lên đừng để bị đánh ngã. Nhưng nếu hạnh phúc đến lúc đang đau khổ, thì phải cắt đứt quan hệ với đau khổ mà bước đi trên chặng đường mới.

Thẩm Đa Ý đã luyện được loại bản lĩnh này, mấy thứ như suy sụp và mất mát, đối với cậu mà nói đều rất yếu đuối. Về chuyện xảy ra ở hộp đêm, cậu hoàn toàn ném ra sau đầu, đổi công việc mới, tiếp tục vừa học vừa làm, cậu không rảnh để nghiên cứu chuyện tôn nghiêm bị chà đạp hoặc là nhân cách bị sỉ nhục.

Cậu cảm thấy như vậy quá nhàm chán, quá không ngầu.

Nhưng tính một đằng lại ra một nẻo, một mực khiến cậu phải nhớ tới.

Bởi vì Thích Thời An xuất hiện trong quán rượu.

Ông nội nói thật là đúng, cuộc sống quả thực quá khoa trương.

Thẩm Đa Ý vẫn mặc áo sơ mi và ghi-lê, nhưng cà-vạt đã đổi thành nơ. Bầu không khí của quán bar này rất tốt, âm nhạc luôn có tiết tấu chậm rãi, khách tới hầu như cũng đều là những khuôn mặt cũ, mỗi ngày đều giống như là bạn bè gặp gỡ nhau vậy.

Lúc cậu nhìn thấy Thích Thời An đúng lúc nói chuyện với bartender xong, kết quả liền quên hết sạch những lời giới thiệu về mấy loại rượu mới.

Thích Thời An xỏ tay vào túi quần đi từ cửa vào, sau khi ánh mắt do dự một chút liền rơi vào trên người Thẩm Đa Ý, anh ngồi xuống sô-pha, sau khi vào chỗ vẫn chấp nhất mà nhìn đối phương.

Thẩm Đa Ý cầm menu rượu đến gần, không được tự nhiên mà mở miệng: “Thật khéo, xem ra anh thật sự rất thích uống rượu.”

Thích Thời An liếc nhìn chiếc nơ nhỏ trên cổ đối phương, trực tiếp nói: “Không khéo, tôi hỏi quản lý của hộp đêm, anh ta nói cho tôi biết cậu tới đây làm.”

“Giám đốc giới thiệu tôi tới đây.” Thẩm Đa Ý giải thích, giải thích xong mới phản ứng lại việc đối phương thăm dò mình từ người khác, nhưng lại đoán không ra hàm ý của người ta, “Lúc trước cảm ơn anh, hôm nay tôi mời anh uống rượu được không?”

Nghĩ tới dáng vẻ Thẩm Đa Ý vì tiền mà uống đến mức đau dạ dày, Thích Thời An cảm thấy câu nói này có chút buồn cười, anh hỏi ngược lại: “Cậu một giờ bao nhiêu tiền?”

“….. Hai trăm.” Thẩm Đa Ý nói dối, cậu kiếm không được nhiều như vậy, nhưng mời khách quá ít thì không hợp lắm, “Bia bơ mới ra rất thơm, anh có muốn thử chút không?”

Thích Thời An không kén chọn, dù sao anh cũng có dụng ý khác. Chờ bia bơ hai trăm đồng mang lên bàn, anh cảm thấy ánh mắt của Thẩm Đa Ý đã trở nên tự tin hơn, dường như cuối cùng cũng đã huề nhau, cậu chẳng còn nợ anh ân huệ gì nữa.

Trên thực tế, Thẩm Đa Ý đúng là nghĩ như vậy, đêm đó đối phương giúp cậu, cậu liền cảm ơn lại, chứ chưa từng nghĩ tới việc muốn làm quen nhau, càng đừng nói đến chuyện phát triển tình bạn. Tuổi tác xấp xỉ nhau, nhưng người lái xe tới hộp đêm uống rượu, đối với cậu như cách một dãy ngân hà xa xôi vậy.

Bia bơ thật sự rất thơm, cơ bản nếm không ra vị đắng của bia, chỉ giữ lại mùi rượu thoang thoảng, Thích Thời An vùi trên ghế sô-pha chậm rãi uống, bên tai lắng nghe tiếng nhạc êm dịu, Thẩm Đa Ý đi tới đi lui trong tầm mắt của anh, cậu cầm menu rượu hoặc là bưng rượu, nụ cười lúc cạn lúc sâu, từ đầu đến cuối đôi mắt đều sáng ngời.

Lúc cúi đầu, chiếc cằm nhọn sẽ quệt qua nơ, lúc quệt phải có hơi ngứa sẽ thừa dịp khách không chú ý mà giơ tay gãi gãi, ghi-lê siết chặt lấy eo nhỏ, trong chiếc túi bên hông dắt một cây bút bi, lúc rảnh rỗi sẽ không nhịn được mà bấm nắp bút mấy lần. Thích Thời An đem hết mấy việc Thẩm Đa Ý lén lút làm thu hết vào trong tầm mắt, với từng hình ảnh ấy, bia bơ được uống cạn.

Thẩm Đa Ý bận rộn quên mất sự tồn tại của Thích Thời An, đợi lúc nhớ lại đi qua xem thử thì người đã đi rồi, trên bàn chỉ còn lại ly rượu không. Cậu dọn xong tiếp tục làm việc, cho rằng cuộc gặp gỡ lần thứ hai đã kết thúc.

Mãi đến khi thay quần áo tan ca, cậu lại nhìn thấy Thích Thời An dựa vào cửa xe hút thuốc ở trước cửa quán bar.

Vẫn là gói Gấu Trúc Đỏ đó, thật ra Thích Thời An không châm lửa, chỉ là đứng đợi nhàm chán quá nên lấy một điếu ra nghịch. Anh giương mắt nhìn về phía cửa, thấy Thẩm Đa Ý thẳng tắp đứng ở đó.

Cậu đeo cặp sách, mặc đồng phục học sinh, giày đá bóng sạch sẽ, cổ áo trắng tinh như mới, dây đeo thẻ từ trong túi lộ ra rũ xuống, nhẹ nhàng bay theo gió đêm.

Tóc cũng khẽ run rẩy trong gió, tản mát cảm giác của một cậu thiếu niên.

Có lẽ còn đáng yêu hơn gấp trăm lần so với lúc cậu tết nơ hay mặc ghi-lê, bởi vì Thích Thời An có thể cảm nhận được từ tốc độ tim đập của mình.

Thẩm Đa Ý bọc một thân áo liền quần hoàn toàn là diện mạo của học sinh, kể cả khóe mắt đuôi mày đều lây nhiễm một chút hoạt bát vui tươi, cậu cầm quai đeo cặp sách, có lẽ là hơi lạnh, nói: “Anh vẫn chưa đi à?”

Thích Thời An bước nhanh qua, đứng cách hai bậc thềm nhìn đối phương, nói: “Hai trăm bia bơ có cốc lớn như vậy ư, tôi uống nhiều quá rồi, có qua có lại mới toại lòng nhau, không phải cậu nên đưa tôi về nhà à?”

Cái này rõ ràng là đang gây khó dễ, lùi về phía sau là cửa quán bar đã đóng, bước xuống bậc thềm là Thích Thời An trong tầm mắt, Thẩm Đa Ý tiến thoái lưỡng nan, từ chối nói: “Khó lắm, tôi vẫn chưa làm bài tập, xin lỗi!”

Thích Thời An nhịn cười, không biết đang giả bộ ngầu cái gì: “Cậu học cấp ba hả?”

“Tôi học lớp mười một, giáo viên của chúng tôi nghiêm lắm.” Thẩm Đa Ý đang mặc đồng phục học sinh, nhìn cũng ngây thơ hơn nhiều, “Hai chúng ta tuổi xấp xỉ nhau nhỉ, anh không cần đi học sao?”

“Một thời gian nữa tôi mới phải đi học.” Thích Thời An nói: “Tôi lớn hơn cậu một chút.”

Chỉ vài câu nói nhưng lại trở nên thân thiết hơn, loại thân thiết này không phải là chân chính hiểu rõ về mặt ý nghĩa, mà chỉ là khiến bầu không khí trở nên thoải mái hơn thôi. Cuối cùng Thẩm Đa Ý từ trên bậc thềm đi xuống, nhìn đồng hồ không thấm nước trên cổ tay nói: “Tôi phải nhanh về nhà, nếu không người trong nhà sẽ lo lắng.”

Cậu nói xong liền đi, sợ trả lời thêm chút nữa lại muộn. Thích Thời An không quên ý định ban đầu lúc đến chào hỏi, anh đột nhiên đưa tay ngăn cản đối phương, như dùng cầm nã thủ giữ vai Thẩm Đa Ý lại.

(Cầm nã thủ – 擒拿手 Cầm Nã (擒拿) trong đó, “cầm” là bắt giữ, “nã” là bấm, bấu, véo)

“Anh làm gì vậy?”

“Một giờ của cậu không phải hai trăm đồng, đúng không?”

“……… Vậy thì sao?”

“Đau lòng vì cậu phải tốn kém thôi.”

“Không có gì, nhận lương sẽ mời anh, chỉ có thể uống nước ngọt thôi.”

“Thật ra thì tôi muốn uống nước ngọt.”

“Anh không nói sớm …….”

“Một ngày cho cậu hai ngàn, mỗi ngày uống nước ngọt với tôi, cậu làm không?”

“……….”

Lại là hai ngàn!

Còn cùng uống nước ngọt!

Hai chàng trai ngồi uống nước ngọt với nhau hả?!

Người này thích con trai ….

Sóng gió cuộn lên toàn bộ đầu óc Thẩm Đa Ý, bỗng nhiên xuất hiện một lời mời quá đáng khiến cậu trở tay không kịp, bia bơ coi như cảm ơn cũng trở nên hơi buồn cười.

Xem đồ trước tiên phải xem giá, khi đối diện với người có tiền sẽ khó kiềm chế mà thất thần, bôn ba giữa trời nắng nực, bận rộn khi bão bùng bủa vây. Hiện thực quá mức chịu đựng nhưng cũng chỉ đành chấp nhận từng chút, cứ vậy chịu đựng bao chua cay và bất lực của cuộc đời dồn xuống, nhưng vẫn chẳng hề cảm thấy mình thấp kém gì.

Gò má Thẩm Đa Ý đau đớn, bị câu nói tàn nhẫn của Thích Thời An tát một cái vào mặt.

Chợt nhớ tới hôm đó ở cửa hộp đêm, đối phương hỏi cậu: “Cậu thật sự không phải thiếu gia ư?”

Mắt cậu nhìn thẳng phía trước, quai đeo cặp sách bị ngón tay siết chặt: “Thiếu gia ở hộp đêm cũng không thu phí đắt như vậy, một ngày lấy của anh hai ngàn, tôi sợ Cục vật giá điều tra tôi.”

Thích Thời An chậm rãi buông lỏng tay ra, vân đạm phong kinh nói: “Tức giận hả?”

Thẩm Đa Ý che giấu phòng bị, muốn mở miệng tổn thương người nhưng lại không có năng khiếu đó, qua một lúc mới miệng cọp gan thỏ nói: “Anh đừng đùa nữa, nếu không đợi tới lúc anh bắt đầu đi học, tôi tìm hiệu trưởng của các anh tố cáo anh đó.”

Cùng với dáng vẻ yếu đuối hôm đó khác một trời một vực, Thẩm Đa Ý vào lúc này còn để lộ hai cái răng nanh nho nhỏ, không có áo giáp bảo vệ chính mình, cũng không có sự che chở của bạn bè người thân, cậu dựa vào vẻ mặt dọa người mà kiên cường chống đỡ.

Mà ở trong mắt Thích Thời An, phần mạnh mẽ này chẳng qua là nhăn mày và trợn mắt mà thôi. Anh biết rằng hổ thuộc lớp mèo, nhưng mèo không thể giả bộ thành hổ được.

Nhưng cái này cũng chẳng ảnh hưởng đến tâm địa mềm mại của anh, chẳng khiến anh cảm thấy áy náy.

“Đa Ý, Đa Ý!”

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, không có tiếng ồn của máy xay sữa đậu nành giống như ngày trước, Thẩm Đa Ý lười biếng trở mình, cố gắng mở đôi mắt mệt mỏi trong tiếng kêu. Ông Thẩm đứng ở cửa, hơi cúi người, trên eo còn buộc một cái tạp dề hoa, thúc giục: “Hôm nay con có phải đi làm không?”

“Phải đi chứ…..” Thẩm Đa Ý hé hai mắt, trong ngực ôm một cái chăn mỏng, “Ông nấu gì ngon hả, còn đeo tạp dề buồn nôn như vậy.”

Ông Thẩm không muốn tán dóc với cậu, quay người đi về nhà bếp, vừa đi vừa trách: “Biết nó buồn nôn con còn mua, mau dậy ăn màn thầu chiên, lát nữa hết giòn bây giờ.”

Người lớn tuổi đi đứng đều chậm, hơn nữa ông Thẩm đã phải chống gậy từ rất sớm, Thẩm Đa Ý đứng dậy khỏi giường đi tới cửa phòng ngủ, nhìn bóng lưng ông Thẩm từng chút tới gần phòng bếp. Cậu không muốn hai ba bước đuổi kịp tới, chỉ muốn cứ vậy nhìn ông Thẩm đi tới nơi trước.

“Ông nội, tạp dề ba mươi đồng một túi, con đâu biết cụ thể trong đó như thế nào.” Chờ ông Thẩm đi tới bếp, Thẩm Đa Ý mới từ từ đuổi theo tới. Cậu bưng bánh màn thầu đã chiên vàng óng và dưa chuột lên bàn, hai ông cháu bắt đầu thưởng thức bữa sáng, chuyện ở công ty không có gì thú vị, Thẩm Đa Ý hiếm khi nhắc tới với ông cụ, nhưng ông cụ rất thích nói về một vài chuyện lặt vặt trong cuộc sống hằng ngày.

Ăn sắp xong, ông Thẩm nói: “Sao nhìn con uể oải vậy, pha chén trà uống nhé.”

Thẩm Đa Ý giải thích: “Con ngủ không ngon, cứ nằm mơ mãi.”

Mơ thấy Thích Thời An ngăn cậu lại ở ngoài quán bar, còn muốn mỗi ngày dùng hai ngàn đồng tới “bao” cậu, khi đó ở trong mắt cậu, cái giá này là một số tiền rất lớn. Thẩm Đa Ý nhịn không được vui vẻ, vui vẻ xong thì cảm giác như tinh thần cũng tốt lên không ít.

Cậu ra ngoài hãy còn sớm, hoàn hảo tránh được giờ cao điểm, Volkswagen màu đen chạy băng băng trên đường cái, mặt dây chuyền treo trên kính chiếu hậu nhẹ nhàng đong đưa, đong đưa suốt cả chặng đường đến bãi đậu xe cao ốc Minh An.

Phố trung tâm mỗi ngày bốn năm giờ đều có xe phun nước đi qua, mặt đất ẩm ướt không chút bụi bặm, dường như không khí xung quanh cũng mát mẻ hẳn lên. Thẩm Đa Ý đã ăn sáng ở nhà, cậu chỉ định mua cà phê nâng cao tinh thần, còn chưa vào cửa liền cách cửa sổ thủy tinh nhìn thấy Thích Thời An đang ăn.

Miếng bánh trứng cuối cùng dừng lại bên miệng, Thích Thời An bị bắt gặp rất xấu hổ, thậm chí suýt chút nữa bị nghẹn luôn.

“Thích tiên sinh, chào nha.” Thẩm Đa Ý đẩy cửa bước vào, kèm theo lời chào này. Thích Thời An chùi miệng đứng dậy, nói: “Chào, anh còn muốn mua cà phê mang đi nữa, nhân tiện mời em ăn sáng nha.”

“Em chuẩn bị tiền lẻ rồi, cũng chỉ mua cà phê thôi.” Thẩm Đa Ý cùng đối phương đi tới trước bàn chọn món ăn, cậu đưa tay ra hiệu cho Thích Thời An chọn trước.

Thích Thời An nói, “Một ly cà phê, thêm nhiều sữa.”

Thẩm Đa Ý hơi run, lập tức bổ sung: “Tôi muốn một ly cà phê đen.”

Sau khi nói ra hết tất cả.

Giờ không phải đã bắt đầu lại từ đầu rồi ư?

Hai người họ đi ra từ quán cà phê, mặt đất đã được mặt trời phơi khô hơn một nửa. Con phố trung tâm phồn hoa, ngày ngày gặp nhau ở bên ngoài cao ốc Minh An, buổi sáng thời tiết rất tốt.

Thích Thời An và Thẩm Đa Ý trao đổi cà phê cho nhau.

Sự khởi đầu này, hình như rất đẹp rất đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.