“Đa Ý, vẫn chưa về hả?”
Bên ngoài phòng trà nước bỗng nhiên truyền đến tiếng người và tiếng bước chân, Thẩm Đa Ý vội vàng vùng ra, nhét quả lê đã gọt xong vào trong tay Thích Thời An, cậu mới nhận ra vừa nãy chính mình đã thất thần.
Tổ trưởng Tề xuất hiện ở cửa, hơi bất ngờ nói: “Thích tiên sinh cũng ở đây hả, hôm nay tôi xin nghỉ, muốn tới đây lấy chút tài liệu về để đuổi kịp tiến độ.”
Thích Thời An không phản ứng, rủ mắt nhìn chằm chằm quả lê đã được gọt một nửa trong tay.
Gò má Thẩm Đa Ý ửng đỏ, ánh mắt cũng không biết phải nhìn đi đâu, cậu nhanh chóng đi ra bên ngoài, nói với tổ trưởng Tề: “Tôi sẽ gửi cho anh nội dung đã được chỉnh lý của cuộc họp hôm nay, cả tài liệu nữa.”
“Thế thì tốt quá, nội dung có nhiều không?”
Phòng trà nước trống trơn, chỉ còn lại một mình Thích Thời An, anh dựa vào bàn hai ba miếng ăn hết quả lê, sau khi rửa sạch tay vẫn đứng tại chỗ cũ. Không nghe thấy cuộc nói chuyện ở bên ngoài, chắc Thẩm Đa Ý và tổ trưởng Tề đã vào phòng làm việc.
Anh bỗng nhiên trở thành một người dư thừa, điều kiện không cho phép Thẩm Đa Ý trả lời anh, anh đoán không ra kết quả, không biết nên tiếc nuối hay là vui mừng. Nhìn đồng hồ, anh liền quyết định vẫn là trở lại xem bàn giao dịch thôi, lúc tự mình rời đi cũng không chào một tiếng.
“Hôm nay họp nói nhiều vậy hả, tôi nhìn dung lượng của tập tài liệu này mà sợ luôn.” Tổ trưởng Tề một tay chống mép bàn, hơi khom lưng nhìn chằm chằm màn hình, “Đúng rồi, lúc nãy Thích tiên sinh đến chỗ này của chúng ta có chuyện gì sao?”
Thẩm Đa Ý vốn đang nghĩ đến vị kia, sau khi được nhắc tới liền không tự chủ mà liếc ra bên ngoài, trả lời: “Tăng ca nên đi loanh quanh, tiện thể nói vài câu thôi.”
Tổ trưởng Tề không muốn hỏi nhiều, bắt đầu than phiền: “Tôi nói với cậu rồi, kết hôn phải càng sớm càng tốt. Công việc này quá phí thể lực, lớn tuổi rồi là đối phó không nổi luôn, mệt chết tôi.”
Thẩm Đa Ý dần dần hồi tâm, vừa nén tập tin vừa hỏi: “Sao lại mệt như vậy, không phải đi chụp hình cưới rồi hả? Anh phải tự mình bố trí ánh sáng hay sao”
“Bố trí ánh sáng gì chứ, cậu đừng pha trò cho tôi vui.” Tổ trưởng Tề dịch ghế ngồi xuống, “Chạy trong công viên, công viên nhiều người lại đi tới Mân Côi Viên vùng ngoại thành, biển hoa, cầu dài, ven hồ, một lúc thì ôm, một lúc lại cõng, vợ tôi không nặng lắm, nhưng cái váy cưới tới mười mấy cân.”
Thẩm Đa Ý nhấn gửi đi: “Chị dâu mặc cái áo mười mấy cân còn chưa nói gì, anh im miệng đi.”
“Cô ấy nói chất vải chưa đủ mềm mại, nhãn hiệu áo cưới nào đó của nước ngoài sẽ không nặng, ngày cưới cô ấy muốn mặc cái đó.” Tổ trưởng Tề ngoài miệng than phiền, nhưng trên mặt lại tràn đầy hạnh phúc, “Tôi vừa nhìn, cái váy cưới đó giá mười vạn tệ, váy cưới không nặng, nhưng lòng tôi thì nặng trĩu.”
Thẩm Đa Ý nâng cằm vui vẻ: “Nên mua thì cũng phải mua nha, tiết kiệm chút tiền mua âu phục của anh thôi.”
“Mua rồi, mười vạn này vốn là giữ lại đợi sau khi cưới ổn định lại sẽ chơi cổ phiếu, nhưng dùng trước cũng được.” Tổ trưởng Tề bỗng nhiên ôm vai Thẩm Đa Ý, “Đa Ý, thương lượng với cậu một chuyện nhé.”
“Làm gì, giúp anh chia sẻ công việc hả, được.” Thẩm Đa Ý cảm thấy chuyện này không có gì, chỉ là chuyện tiện tay thôi.
Ai ngờ tổ trưởng Tề nói: “Không phải chuyện công việc, tôi muốn mời cậu làm phù rể.”
Thẩm Đa Ý lập tức lắc đầu: “Tôi đây không làm được đâu, không phải là không muốn giúp anh, chủ yếu là tôi không biết xã giao, sợ tiếp đãi khách không chu đáo, làm anh mất mặt.”
Tổ trưởng Tề nói: “Cậu đừng lo, không cần cậu phải tiếp đãi khách, trước không nói đến tình cảm riêng tư, hai ta là đồng nghiệp cùng cấp sao tôi có thể sai bảo cậu làm việc được. Là vì chị dâu cậu kiếm một đoàn phù dâu, nên phía bên tôi cũng phải tập hợp một đoàn phù rể, cậu đẹp trai như vậy, giúp tôi giữ chút thể diện đi mà.”
Những lời này rất chân thành, viên đạn bọc đường lại ngon, Thẩm Đa Ý kéo loạn con trỏ chuột vài lần, gật đầu nói: “Vậy được thôi, nhưng anh cũng đừng khách khí, có gì cần tôi làm, cứ nói cho tôi biết là được. Không thể đảm bảo hoàn thành thật tốt, nhưng tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức.”
Tổ trưởng Tề cảm động chết đi được, âm thầm quyết định sẽ giới thiệu phù dâu xinh đẹp nhất cho Thẩm Đa Ý.
Vốn ở lại tăng ca chính là để chia sẻ chút công việc giúp đồng nghiệp, giờ đối phương tự mình đến, Thẩm Đa Ý cũng không cần tăng ca nữa, cậu thu dọn xong đồ đạc cùng tổ trưởng Tề ra khỏi công ty, lúc lái xe chạy xa khỏi con phố trung tâm không nhịn được ngẩng đầu nhìn ánh đèn của tầng ba mươi.
Tầng ba mươi sáng sủa và yên tĩnh, Thích Thời An bình tĩnh làm việc, sau đó trực tiếp tới phòng giao dịch xem bàn giao dịch. Âm tuyến biểu thị hỗn loạn giá cổ phiếu trên sơ đồ, người xem cũng buồn bực mất tập trung, sắc mặt anh thật sự không dễ nhìn, khiến cho hai cấp dưới cũng không dám hé răng.
(Âm tuyến biểu thị hỗn loạn giá cổ phiếu trên sơ đồ thường được biểu thị bằng hình chữ nhật, với 2 cạnh trên và dưới là giá cổ phiếu khi đóng và mở phiên giao dịch. Nếu giá khi đóng giao dịch thấp hơn giá khi bắt đầu phiên giao dịch, chính là khi giá cổ phiếu có xu thế giảm xuống, đường biểu diễn giá cả hiện tại là âm tuyến)
Yên lặng nửa ngày, anh cuối cùng cũng lên tiếng: “Giao dịch xung quanh biểu đồ mười ngày thôi, cung không đủ cầu, đừng theo đuổi bán ra nhiều”
Hết bận về nhà, trong căn hộ vắng vẻ, không khác gì tầng ba mươi, hai ngày nay Thích Thời An về đến nhà trực tiếp bỏ luôn thói quen tắm rửa, mà trước tiên sẽ đi tới phòng ăn xem hoa cẩm tú cầu có bị héo không.
Lại héo rồi.
Thích Thời An tủi thân chết mất, thật sự là không có gì vừa ý, anh cung cấp đủ nước đủ đất, sao vẫn cứ làm khó anh như thế. Xung quanh yên tĩnh, anh ngồi ngay ngắn trên ghế nhìn chằm chằm cây hoa cẩm tú cầu này, quyết tâm muốn đổi thành một chậu xương rồng.
Nhưng cuối cùng anh cũng không tàn nhẫn làm vậy, dù sao thì xương rồng rất xấu, không phù hợp với bàn tròn chạm trổ hoa văn này của anh.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên xuất hiện đặc biệt chói tai, Thích Thời An không phân cao thấp với một chậu cây nữa, không hề liếc mắt nhìn đã cầm điện thoại lên nghe: “Alo, tôi là Thích Thời An.”
“Em đây.” Thẩm Đa Ý dựa vào đầu giường, “Không phải anh ăn lê rồi sao, đừng ăn cua nữa nhé, hình như hai thứ này ăn cùng nhau sẽ đau bụng đó, không có chuyện gì khác nữa ……….”
Trước tiên không nói đến chuyện có thật là hai thứ này không thể cùng ăn hay không, ai hơn nửa đêm lại ăn cua chứ? Thích Thời An trực tiếp vạch trần: “Em muốn gọi điện cho anh thì cứ nói thẳng, đừng bịa lý do buồn cười như thế.”
Thẩm Đa Ý muốn tìm lại mặt mũi cho mình, nhưng lại không đủ sức mạnh: “Em không bịa, ông nội em nói như vậy ……..”
Cuộc gọi vào đêm khuya sẽ không kéo dài được bao lâu, Thích Thời An không nỡ lãng phí thời gian vào việc tranh cãi, anh đưa tay vuốt cánh hoa nhẵn nhụi và mềm mại, hỏi: “Vậy anh không ăn cua, em còn gì muốn dặn dò không?”
Thẩm Đa Ý nói: “Ở phòng trà nước anh nói cảm thấy cuộc gặp gỡ của chúng ta lúc đó rất lãng mạn, em muốn nói cho anh biết, thật ra giờ cũng có thể lãng mạn như vậy.”
Đầu ngón tay ẩm ướt, Thích Thời An bóp nát cánh hoa, anh đè nén mong đợi và nhịp tim, hỏi: “Làm sao để lãng mạn như vậy được?”
Thẩm Đa Ý giống như hứa hẹn yêu anh trọn đời trọn kiếp: “Sau này cùng nhau tăng ca nhé.”
“……..”
Điên mất rồi!
Thích Thời An tràn đầy rung động gắt gao ngăn chặn mạch máu tâm mạch, cầm điện thoại hít thở sâu mấy hơi mới miễn cưỡng khôi phục lưu thông máu, anh nhìn chằm chằm chất lỏng màu tím lam trên đầu ngón tay, muốn liếm một miếng coi như tự sát.
Trong điện thoại rất lâu không có động tĩnh gì, Thẩm Đa Ý cầm màn hình ra liếc nhìn, sau đó tiếp tục nói: “Không phải anh nói trước đây đều một mình tăng ca sao, nhìn tủi thân như vậy, sau này em sẽ cùng anh nhé.”
“Chuyện anh tủi thân còn nhiều lắm.” Thích Thời An căm phẫn nói, “Hoa trong nhà mỗi ngày đều tự chết, em có muốn chăm giúp anh không?”
Thẩm Đa Ý sửng sốt: “Anh đổi loại khác không phải là được rồi sao.”
“Lần sau lại đến phiên anh đi xã giao, em có muốn đi thay anh không?”
“Thì anh cứ nói anh không thoải mái, bảo Chương tiên sinh đi cho.”
“Vậy anh chuẩn bị cả nửa ngày mới dám ôm một cái, lại bị cắt ngang, có phải em nên đền bù cho anh không?”
Thẩm Đa Ý cuối cùng cũng hiểu, chuyện tủi thân của Thích Thời An có thể viết thành tác phẩm ‘Tân nghìn lẻ một đêm’, nhưng tủi thân nhất chính là câu ban nãy. Cậu cúi đầu gảy hoa văn trang trí trên vỏ chăn, im lặng không trả lời.
Thích Thời An giống như chó săn nhịn lâu cần vui chơi, sau khi buông một câu thông báo xong thì cũng im lặng, lúc đó Thẩm Đa Ý đứng yên không nhúc nhích, cho nên anh cho rằng đối phương không chống cự, nhưng sự im lặng vào thời điểm này lại khiến trong lòng anh không rõ lắm.
“Sao không lên tiếng?”
“Ngủ rồi hả?”
“Em không để ý đến anh, anh đi ăn cua đó.”
Thẩm Đa Ý đột nhiên hỏi: “Đám cưới của tổ trưởng Tề, anh tới không?”
“Anh ta sắp kết hôn hả?” Thích Thời An bận chết đi được, làm sao có thời gian quan tâm đến nhân viên, huống chi hôm nay anh rất ghét tổ trưởng Tề, “Anh là ông chủ, anh ta chắc chắn sẽ mời anh theo hình thức, nhưng mỗi nhân viên kết hôn anh đều tới, anh cũng quá rảnh rỗi rồi.”
Thẩm Đa Ý nói: “Anh ấy mời em làm phù rể, em rất là căng thẳng.”
Thích Thời An không kẽ hở mà chuyển đề tài: “Đám cưới là ngày nào vậy, để anh nhớ thử xem.”
Năm nay mưa rất nhiều, thỉnh thoảng liền rơi xuống một cơn mưa, để an toàn, đám cưới quyết định tổ chức ở trong nhà. Tổ trưởng Tề thỉnh thoảng xin nghỉ làm nửa ngày, vừa phải chuẩn bị cho đám cưới, vừa phải bận bịu làm việc.
Bộ phận tư vấn nghênh đón một quý bận rộn nhất, đám cưới này có thể điều chỉnh thần kinh căng thẳng của mọi người, với lại gần quan được ban bổng lộc, bọn họ sẽ sớm được ăn bánh kẹo cưới và bánh bà xã.
Giờ cơm trưa đồng nghiệp trong ô vuông làm việc đã đi hết, Thẩm Đa Ý dùng chút thời gian nghỉ ngơi này xác nhận quy trình đám cưới với tổ trưởng Tề, cậu không tham dự nhiều lễ cưới, càng chưa từng làm phù rể, vì vậy mỗi một bước đều phải xác định thật tốt mới yên tâm.“Đa Ý, cậu không cần phải căng thẳng như vậy, hiểu đại khái là được rồi.” Tổ trưởng Tề nhai kẹo sữa viên, lại đưa cho Thẩm Đa Ý một viên, “Quy trình này sở dĩ không tỉ mỉ là vì có nhiều việc vặt vãnh lắm, đến lúc đó tùy cơ ứng biến là được.”
Thẩm Đa Ý tiếp nhận: “Tôi chính là lo khả năng tùy cơ ứng biến của mình kém đó, ngày quan trọng như thế, xảy ra sai sót thì biết làm sao bây giờ?”
Tổ trưởng Tề vừa cảm kích vừa bất đắc dĩ: “Tôi nói chứ cậu đừng căng thẳng, dân thường kết hôn ồn ào náo nhiệt một chút là được. Chúng ta đi ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói.”
Hai người chỉ tới chậm một lát mà thôi, nhà ăn đã không còn chỗ ngồi nữa, gần đây hội nghị tới tấp, mọi người đều rất ít ra ngoài ăn cơm. Nhìn về phía trước, bên cạnh hai cộng sự cao cấp vẫn còn chỗ ngồi.
Chương Dĩ Minh đang uống canh, ngoắc ngoắc tay nói: “Hai người lại đây đi.”
Thích Thời An đang chuyên tâm ăn cơm bỗng quay đầu liếc mắt nhìn, thấy Thẩm Đa Ý và tổ trưởng Tề mỗi người cầm một phần văn kiện đi tới. Sau khi Thẩm Đa Ý tới gần liền ngồi xuống bên cạnh anh, trước tiên chào hỏi anh và Chương Dĩ Minh.
Chương Dĩ Minh khoe khoang: “Nhìn tổ trưởng bộ phận tư vấn của tụi anh đi, giờ cơm trưa còn cầm tài liệu, bộ phận đầu tư của các cậu thì sao hả?”
Thích Thời An không thèm để ý, tổ trưởng Tề nhanh chóng giải thích: “Thật ra chúng tôi đang cầm bản quy trình lễ cưới, định nhân lúc ăn cơm nghiên cứu một chút. Thích tiên sinh, ngày cưới có không ít đồng nghiệp đều tới, đến lúc đó ngài cũng tới tham gia náo nhiệt nhé.”
Thích Thời An còn ra vẻ ta đây, nhàn nhạt nói: “Có thời gian rảnh tôi sẽ tới chung tiền mừng cho anh.”
Bộ phận tư vấn thuộc sự quản lý của Chương Dĩ Minh, đám cưới của nhân viên sẽ mời anh trước, anh không có việc gì đều sẽ tới. Tổ trưởng Tề mời hai ông chủ xong, liền bắt đầu ăn cơm, Thẩm Đa Ý rốt cục cũng ăn xong kẹo sữa viên ngọt ngấy kia, cũng định lấp đầy bụng trước.
Ăn được một nửa, Thẩm Đa Ý hỏi: “Lúc đón chị dâu đoàn phù dâu sẽ ngăn cản như thế nào? Tổ chức trò chơi hả?”
Tổ trưởng Tề suy nghĩ một chút: “Tôi cũng không biết, các cô ấy giữ bí mật.”
“Vậy lúc chị dâu nói ra mấy câu đố, tôi nhất định sẽ dùng thời gian ngắn nhất giúp anh qua ải.” Thẩm Đa Ý trong lòng đã có dự tính, “Để tôi thu tiền mừng cũng được, đảm bảo không phạm sai lầm.”
Thích Thời An ở bên cạnh dự thính, nhìn chằm chằm chén cơm cúi đầu cười.
“Aiz, suýt chút nữa quên mất chuyện quan trọng.” Tổ trưởng Tề mở bản ghi chép ra, “Đa Ý, cậu về nhà tự lấy số đo nhé, tôi phải chuẩn bị lễ phục cho cậu, cậu thích kiểu đuôi yến hay là kiểu vest cơ bản?”
TB2BvsDxUhnpuFjSZFEXXX0PFXa_2943499940
(Lễ phục đuôi yến)
1000
(Kiểu vest cơ bản)
Thẩm Đa Ý không biết nhiều lắm: “Anh quyết định đi, đừng giống như kiểu đi bán bảo hiểm là được. Đúng rồi, tôi muốn gắn nơ, chứ cà-vạt phiền phức lắm.”
Thích Thời An lên tiếng: “Kiểu vest cơ bản đi.”
Tổ trưởng Tề sững sờ, anh hình như không ngờ Thích Thời An sẽ cho ý kiến, lập tức đáp ứng: “Vậy thì vest cơ bản nhé, lễ phục đuôi yến hơi khoa trương, giống như chỉ huy dàn nhạc vậy.”
Hai người suy nghĩ về tất cả mọi thứ họ có thể nghĩ đến, sau cùng xác nhận không có sai sót gì mới thôi. Cơm của Thẩm Đa Ý đã nguội, cuối cùng cũng yên tâm bắt đầu ăn. Tổ trưởng Tề đúng là nhanh nhẹn, hai ba miếng ăn xong chùi miệng, sau đó lấy điện thoại ra.
Anh sắp xếp trong chốc lát, hướng màn hình đưa đến trước mặt Thẩm Đa Ý: “Đa Ý, cậu xem này.”
Trên màn hình là một cô gái mặc lễ phục màu trắng, Thẩm Đa Ý nói: “Thật là đẹp, đây là chị dâu hả?”
“Không phải, đây là bạn thân của vợ tôi.” Tổ trưởng Tề đáp, “Đẹp không?”
Thẩm Đa Ý ánh mắt phức tạp nhìn đối phương: “Sao anh còn lưu ảnh của bạn thân chị dâu vậy?”
Tổ trưởng Tề lập tức nói: “Nghĩ đi đâu vậy, ngày cưới hai người các cậu một nhóm, tôi cho cậu xem trước.”
“Ha ha, có chuyện như vậy nữa hả.” Thẩm Đa Ý cảm thấy hơi có lỗi, “Dọa tôi một trận, được, tôi nhớ rồi.”
Chương Dĩ Minh vẫn luôn không lên tiếng, rốt cục cũng không nhịn nổi: “Cậu nhớ cái gì? Cậu ta muốn giới thiệu đối tượng cho cậu đó.” Tổ trưởng Tề thuận tiện gật đầu, thuyết phục: “Đa Ý, cô bé này xinh đẹp nhất đoàn phù dâu, mặc dù bề ngoài không phải là quan trọng nhất, nhưng diện mạo của cậu rất được, tôi liền giới thiệu cho cậu người đẹp nhất.”
“Ầm” một tiếng, đáy chén đập vào trên mặt bàn, Thích Thời An chùi miệng: “No rồi.”
Chắc tám phần là no, còn hai phần là tức giận, Thẩm Đa Ý cố gắng giữ mắt nhìn thẳng, khéo léo từ chối: “Tổ trưởng Tề, tôi cảm thấy không hợp lắm.”
“Các cậu vẫn chưa gặp mặt mà, sao lại biết không hợp? Cô bé này tính cách rất tốt, hơn nữa vừa dịu dàng ít nói vừa thanh thuần, hai người chắc chắn sẽ hợp.”
Thẩm Đa Ý kìm nén nói ra một câu: “Thật ra tôi thích loại hình sexy.”
Chương Dĩ Minh lập tức tham dự vào: “Nhìn không ra nha tổ trưởng Thẩm, có phẩm vị đó, tôi cũng thích loại hình sexy.”
“Vậy cậu xem người này xem.” Tổ trưởng Tề lại kiếm ra một tấm khác, “Đây là đồng nghiệp của chị dâu cậu, từng đi du học, rất nhiệt tình lại khéo ăn khéo nói, bề ngoài khá là sexy.”
Thẩm Đa Ý xem cũng không được, không xem cũng không xong, bực bội chết mất. Cũng may Chương Dĩ Minh là cây củ cải lớn hoa tâm, cắt lời nói: “Tiểu Tề, ngày cưới của cậu có phải là nhân tiện tổ chức xem mắt cho các đồng nghiệp nam còn độc thân không? Nếu như tôi có thể thoát kiếp FA, sẽ tặng cậu thêm một phong bì màu đỏ khác nữa.”
Thích Thời An mắng: “Anh thoát kiếp FA? Anh cũng sắp có cả liên đội nam nữ để tăng cường rồi.”
“Gần đây bận rộn như vậy, liên đội đều tự mình giải tán cả rồi, giờ anh là tướng không có binh.” Chương Dĩ Minh đang ở trước mặt cấp dưới cũng không chịu biểu hiện cho đứng đắn, lập tức vỗ vỗ vai tổ trưởng Tề, “Sao cậu lại quên mất Thích tiên sinh thế, một tinh anh độc thân chất lượng tốt như thế, đừng để cho các chị em của vợ cậu vuột mất nha.”
Tổ trưởng Tề khách khí hỏi: “Thích tiên sinh, ngài thích loại hình gì?”
Thích Thời An bỗng nhiên quay mặt qua: “Tổ trưởng Thẩm, cậu nghĩ tôi thích loại hình gì?”
Thẩm Đa Ý xiết chặt đũa, bất ngờ nhấc đầu lên khỏi cái bát. Trước tiên không nói đến hai người đang ngồi trước mặt họ, mà xung quanh đều là đồng nghiệp, cho nên cậu tuyệt đối không ngờ Thích Thời An sẽ quay mặt sang hỏi cậu.
Thích Thời An thúc giục một câu: “Mấy người đều thích loại hình sexy, cậu đoán xem tôi sẽ thích loại nào.”
Thẩm Đa Ý nhìn chằm chằm vào đôi mắt của đối phương, từ trong đôi mắt kia nhìn thấu sự giảo hoạt không thèm che giấu, cậu quyết tâm, dùng đũa chọc mấy hạt cơm cuối cùng: “Thích tiên sinh, không phải anh thích loại hình gì, là có thể tìm được loại hình đó.”
“Anh vầng trán cao, hai hàng lông mày thẳng đứng, chứng minh cung Quan Lộc và cung Huynh Đệ đều rất vượng, sẽ kiếm tiền cùng với anh em rất hòa thuận, nhưng anh phải dán mắt vào bàn giao dịch quá vất vả, vành mắt hơi có màu xanh nhạt, ảnh hưởng tới cung Nam Nữ của anh, cho nên ……..”
Chương Dĩ Minh và tổ trưởng Tề lắng nghe đến mức sửng sốt, tất cả đều nhìn Thẩm Đa Ý.
Thích Thời An biết Thẩm Đa Ý đang nói bậy, nhưng vẫn nói tiếp: “Cho nên cái gì, đừng thừa nước đục thả câu.”
Sạch sẽ trong mắt Thẩm Đa Ý bắn ra bốn phía, tặng lại một phần giảo hoạt: “Cho nên xác suất tìm được bạn gái là rất thấp.”
“Trời ơi.” Chương Dĩ Minh lo lắng nhìn về phía Thích Thời An, “Mặc dù khó tìm, nhưng mà thỏ không ăn cỏ gần hang, cậu cũng đừng đánh chủ ý lên Du Tư đó nha.”
Thẩm Đa Ý bỗng rủ mắt xuống, sau đó tự mình thu dọn khay thức ăn: “Tôi nhớ lại buổi chiều có hẹn gặp mặt với khách hàng, phải về chuẩn bị một chút, tôi đi trước đây.”
Chỗ ngồi bên cạnh trống không, Thích Thời An nói với hai người kia: “Tổ trưởng Tề, ngày cưới để Chương tiên sinh đại diện công ty tặng lời chúc mừng nhé, hai người bàn bạc với nhau viết một bài đi.”
Anh nói xong đứng dậy rời đi, sau khi ra khỏi phòng ăn hai ba bước đuổi kịp Thẩm Đa Ý. Thẩm Đa Ý nói linh tinh xong liền bỏ chạy, giờ bị chặn đường cũng không chột dạ, sau khi bước vào thang máy còn cười chẳng thèm kiêng nể gì.
Thích Thời An nhìn vẻ mặt của đối phương từ trong cánh cửa, nói: “Tổ trưởng Thẩm, trên mí mắt là cung Điền Trạch, con ngươi của em hình như hơi đen, gia nghiệp sẽ hưng thịnh.”
Thẩm Đa Ý lập tức trợn mắt: “Nhà em chỉ có em và ông nội, mấy năm gần đây cuộc sống mới tốt đẹp một chút.”
“Đó là vì chưa tới lúc, em vẫn còn độc thân mà.” Ánh mắt Thích Thời An dao động, “Trên trán em có một nốt ruồi nhỏ, trong phạm vi cung mệnh, chứng minh năm hai tám tuổi cuộc sống sẽ có sự thay đổi lớn.”
Thẩm Đa Ý hỏi: “Lớn thế nào?”
Thang máy đến tầng trệt của bộ phận tư vấn, cửa từ từ mở ra, Thẩm Đa Ý một bước bước ra, quay người nhìn Thích Thời An: “Em cũng sắp hai tám tuổi rồi, có thể sớm tiết lộ một chút được không?”
Thích Thời An hai mắt sáng rực: “Chân mệnh thiên tử của em đã tới rồi, em phải thích người ta càng nhanh càng tốt.”
Cửa thang máy sắp đóng lại, Thẩm Đa Ý vừa nghiêm túc vừa tinh nghịch mỉm cười hét lên: “Vậy người ấy có sexy không!”