Thời gian dường như bị kéo dài vô tận, không khí trong phòng cũng đóng băng, giọt mồ hôi vương trên chiếc cằm nhọn của Thẩm Đa Ý cũng đong đưa sắp rơi xuống, tim cậu đập thình thịch ầm ĩ trong lòng ngực.
Thích Thời An đặt vào trong mắt, chút tâm tư và khát vọng của anh hoàn toàn không có dấu hiệu giảm bớt, ngược lại càng ngày càng mạnh mẽ. Mu bàn tay nóng lên, anh bị Thẩm Đa Ý bắt lấy, bàn tay che trên mắt đối phương đành phải dời đi.
Thẩm Đa Ý dắt anh đi: “Đi tắm một cái đi, lát nữa nhân viên phục vụ sẽ vào đó.”
Thích Thời An chẳng thấy lúng túng chút nào, ngược lại trong mắt còn lộ ra chút ánh sáng nhàn nhạt muốn giở trò lưu manh, anh đổi khách thành chủ trói cổ tay Thẩm Đa Ý lại: “Vậy em có muốn tắm giúp anh không?”
Bên trong mỗi phòng tắm đơn đều có buồng tắm có vòi sen và phòng thay đồ, anh kéo Thẩm Đa Ý vào một phòng, thô bạo cởi áo tắm đã bị mồ hôi và tinh dầu làm bẩn của mình ném xuống đất, đợi sau khi toàn thân trần trụi, anh lại đưa tay nắm lấy vạt áo của đối phương.
Thẩm Đa Ý nhìn chằm chằm lồng ngực ướt mồ hôi của Thích Thời An, căng thẳng đến mức túm chặt lấy dây áo tắm quanh eo.
Cậu úp úp mở mở nói: “Em, để tự em cởi.”
Thích Thời An thu tay về, không thèm chớp mắt mà nhìn chằm chằm đối phương “tự cởi”.
Dây lưng cột hơi lỏng bị mở ra, áo tắm lỏng lẻo trong nháy mắt trượt xuống, Thẩm Đa Ý vén vạt áo trước lên lộ ra vai và cổ. Thích Thời An không thể nào nhẫn nại được nữa, chưa tới một giây đã đưa tay chạm lên van nước, nước nóng lập tức đổ xuống, anh ghìm chặt eo Thẩm Đa Ý dán vào người mình, cúi đầu gặm lên xương quai xanh của đối phương.
“……….. Đừng!” Áo tắm trên người Thẩm Đa Ý bị vò đến lộn xộn, cùng lúc đó trên cổ lại nhận được nụ hôn vội vàng mãnh liệt của Thích Thời An.
Thích Thời An cuối cùng cũng dừng lại, chuyển mình dùng phía sau lưng chặn dòng nước nóng đang giội xuống, anh ôm Thẩm Đa Ý đang ho dữ dội vào ngực để vỗ lưng thuận khí. Thẩm Đa Ý ho đến mức mắt và mũi đều đỏ rực, sau khi ngừng lại liền ngẩng đầu quấn quanh cổ Thích Thời An.
Cậu ướt sũng bốc lên hơi nóng: “Có phải là anh muốn không?”
Giọng nói và vẻ mặt kia tràn đầy do dự và thấp thỏm, khiến Thích Thời An tỉnh táo lại ngay lập tức.
“Đa Ý,” Thích Thời An điều chỉnh hô hấp, thân thể cũng từ từ bình tĩnh lại, anh cúi đầu gẩy tóc trên trán Thẩm Đa Ý ra hai bên, “Anh muốn đến phát điên, nhưng hoàn cảnh và thời gian không thích hợp, anh càng không nỡ khiến em chịu giày vò ở cái chốn ăn chơi này, anh cũng biết em rất căng thẳng, vẫn chưa hề sẵn sàng.”
Gò má Thẩm Đa Ý tựa vào vai Thích Thời An: “Em thật sự không muốn ở đây, nhưng em căng thẳng không phải vì sợ hãi và chống cự.”
Cậu ngẩng đầu hôn lên khóe miệng Thích Thời An: “Mà vì em rất thích anh.”
Dòng nước ấm chảy xuống đỉnh đầu, trôi nhẹ xuống theo từng sợi tóc, đám bọt trắng xoá dần tan ra bởi hai thân thể ôm chặt nhau cùng làn nước nóng gột rửa, những chiếc hôn siết chặt cũng theo đó mà dịu dàng.
Em rất thích anh.
Lúc rời khỏi Nhã Môn Đinh đêm đã khuya, trên điện thoại có ba bốn cuộc gọi nhỡ, Thích Thời An lái xe, Thẩm Đa Ý ngồi bên ghế phụ gọi điện lại. Chuông vừa đổ một tiếng đã có người nhận, từ bên trong lập tức truyền đến tiếng răn dạy và quở mắng của ông Thẩm.
Thẩm Đa Ý vội vàng giải thích: “Con ăn cơm với Mạnh Lương xong lại đi chơi cùng đồng nghiệp, quên mất nói với ông một tiếng.”
“Khuya như vậy rồi còn đi đâu chơi?” Ông Thẩm ngáp một cái, “Đồng nghiệp của con sao không lo về nhà đi chứ, con sắp về chưa?”
Thẩm Đa Ý trả lời: “Đang trên đường về nhà ạ, ông ngủ trước đi, con cam đoan lần sau không dám vậy nữa.” Cúp điện thoại, cậu hơi chán nản nói: “Vui chơi quên nhiệm vụ, chưa báo cho ông cụ một tiếng.”
Thích Thời An nghiêm túc nói: “Đồng nghiệp chưa chịu về nhà kia đừng nói là anh nha, anh phải dựng nên một hình tượng tích cực.”
Thẩm Đa Ý được đưa về nhà, gần rạng sáng, xe cộ qua lại giảm bớt, Thích Thời An đứng ở bên đường gọi taxi, đợi thật lâu mới ngồi lên được một chiếc.
Cuộc nói chuyện với Chương Dĩ Minh vào buổi tối bị buộc gián đoạn, hôm sau đi làm phải lập tức bù lại. Hai vị cộng sự cao cấp đã rất lâu rồi không họp riêng, ngồi trên sô-pha trong phòng làm việc uống hết hai tách trà mới bắt đầu.
Tỉ mỉ nghiên cứu về bản hợp đồng mới trước, lại tiếp tục trù tính giai đoạn tiếp theo cho kế hoạch “Nền tảng cao cấp”, cuối cùng còn tán gẫu thêm một lát, Chương Dĩ Minh nói: “Tối hôm qua cậu đột nhiên ra ngoài, anh cũng đi luôn, tới câu lạc bộ Tây Toa thì gặp Du Triết.”
Thích Thời An phản ứng rất nhanh: “Nói chuyện hả?”
“Ừ, cậu ấy chúc mừng hợp đồng lần này của chúng ta, tin tức thật là nhanh nhạy.” Chương Dĩ Minh nói, “Lúc đó quá muộn rồi nên không hỏi thăm, sáng nay anh có hỏi, bên phía ngoại tệ của bọn họ cũng vừa ký được một hợp đồng rất lớn, bất phân cao thấp với chúng ta.”
Thích Thời An gật đầu: “Cũng không dễ dàng gì, cho dù làm nhiều như vậy, để bắt đầu kế hoạch dẫn lưu vẫn luôn phải bận rộn, lần này lại tiến thêm được một bước, có phải nên khao nhân viên không?”
Chương Dĩ Minh rất thích náo nhiệt: “Tính tiền thưởng hết rồi mà, thôi thế này đi, tối nay tới Bách Duyệt liên hoan, lần này tới lượt anh mời.”
Thích Thời An nhớ lại cảm giác nghẹt thở khi bị các quản lý cao cấp vây quanh vào lần trước, trọng điểm là ngồi cách rất xa Thẩm Đa Ý, liền tràn đầy tư lợi mà nói: “Đến lúc đó cứ ngồi tùy tiện đi, tránh mọi người lại câu nệ.”
Chương Dĩ Minh đáp: “Không thành vấn đề, anh tìm một người vừa mắt tới ngồi cùng.”
Sau khi nhận được thông báo liên hoan toàn bộ phận đều hân hoan vui mừng, tổ trưởng Tề sau khi kết thúc thời gian nghỉ kết hôn thì ngày đầu tiên đã đi làm, đang ở trong phòng làm việc của Thẩm Đa Ý đuổi theo tiến độ công việc.
“Sao anh không nghỉ thêm mấy ngày, cùng chị dâu trải qua tuần trăng mật ngọt ngào đã.” Thẩm Đa Ý nói.
“Đi du lịch lâu mệt lắm, phòng tân hôn vẫn chưa vào ở, cũng có chút lo lắng.”Tổ trưởng Tề trải bảng kế hoạch ra, “Tình yêu và bánh mì không thể đem ra so sánh, nhưng tình yêu không thể không có bánh mì.”
Thẩm Đa Ý cúi đầu xem tài liệu: “Sao anh mới kết hôn mà giống như đã hối hận rồi vậy.”
Tổ trưởng Tề cười hai tiếng, không trả lời, lúc làm xong liền trở về phòng làm việc. Thẩm Đa Ý tiếp tục làm việc, qua bảy tám phút mới phản ứng lại được, khi trước là cậu đi công tác đàm phán việc hợp tác, lúc đó tổ trưởng Tề không ở đó, có phải là cảm thấy tiếc không?
Nghĩ nhiều cũng vô dụng, cậu xoay xoay bút rồi cũng chẳng nghiên cứu tiếp chuyện đó nữa.
Buổi tối sau khi tan tầm, toàn bộ nhân viên Minh An đều đến khách sạn Bách Duyệt liên hoan, tư thế giống như là tổ chức cuộc họp thường niên vậy. Chương Dĩ Minh chi rất mạnh tay, bao toàn bộ phòng tiệc và đại sảnh, trước khi bắt đầu anh tuyên bố: “Không biết mọi người thích ăn gì, nên tôi bảo khách sạn chuẩn bị tiệc buffet, mọi người cứ ăn thoải mái, ngồi thoải mái, không cần phải để ý đến cấp trên cấp dưới gì cả, cũng đừng câu nệ. Bận rộn hơn hai tháng, trước tiên tôi và Thích tiên sinh ở đây muốn nói một tiếng ‘Cảm ơn’ với mỗi một vị nhân viên.”
Lời muốn nói đều bị Chương Dĩ Minh nói hết, Thích Thời An cũng bớt việc, anh dẫn đầu mà vỗ tay, bầu không khí cũng dần dần thoải mái hơn. Bữa tiệc liên hoan bắt đầu, trong phòng tiệc rất náo nhiệt, Thẩm Đa Ý bưng đĩa sứ lấy đồ ăn, còn chưa nghĩ ra nên lấy gì đã được gắp cho một cái chân cua.
“Anh nhớ tiệc chào mừng lần trước em thích ăn cái này.” Thích Thời An xuất hiện ở bên cạnh, “Em ăn cupcake không, anh đi lấy vài cái vừa mới nướng xong nhé.”
f7d5414056809440c0854349cbc49414
(Chân cua)
1393008751672
(Cupcake)
Thẩm Đa Ý rất bình tĩnh mà nhìn quanh bốn phía, cho dù hơi lộn xộn, nhưng dù sao cũng sẽ có người chú ý tới ông chủ, cậu trả lời vừa nhanh vừa cẩn thận: “Vậy em đi lấy đồ uống, ngồi góc bên kia nhé.”
Hai người phân công hợp tác, một lát sau liền ở trong góc bắt đầu bữa tối, đồng thời biến tiệc liên hoan của công ty thành buổi hẹn hò bí mật. Thích Thời An mở một bao đường trắng rắc lên trên bánh ngọt, sau khi làm xong thì đặt vào đĩa Thẩm Đa Ý, quan tâm nói: “Tối qua em về có bị mắng không?”
Thẩm Đa Ý lập tức cắn hết một nửa: “Không, tối qua về tới nhà ông nội đã ngủ rồi, nên hoãn lại đến sáng nay, em còn chưa tỉnh ngủ đã bị ông lôi dậy rồi.”
Bọn họ tạo ra một mặt kết giới xung quanh bàn, tiếng cười nói bên ngoài hoàn toàn không có cách gì thu hút bọn họ, ly chén trên bàn rất đẹp, bánh ngọt bị cắn một nửa cũng rất đẹp, giới hạn trong góc nhỏ này, chỉ còn lại bọn họ thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt nhau, từng câu từng chữ mà trò chuyện.
Thẩm Đa Ý phát hiện trên bàn vẫn còn một túi đường trắng, liền xé ra rắc hết lên trên nửa cái bánh ngọt còn lại, sau đó đưa lên nói: “Nửa cái này anh giải quyết nhé?”
Thích Thời An lập tức từ chối: “Anh không thích ăn ngọt, em còn rắc nhiều đường như vậy nữa.”
Thẩm Đa Ý dụ dỗ nói: “Ăn đi mà, ăn xong mức độ ngọt ngào của anh sẽ tăng lên đó.”
“Vì sao mức độ ngọt ngào của anh phải tăng lên?” Thích Thời An nhăn mày, “Anh đi theo hướng sexy.”
Trước sảnh phòng tiệc liên tiếp phát ra tiếng rít gào, có vẻ như Chương Dĩ Minh đang tổ chức trò chơi gì đó, có cả rút thưởng, tất cả mọi người đều tập trung ở phía trước vui đùa ầm ĩ, ở giữa và phía sau đều vắng vẻ.
Thẩm Đa Ý nhân cơ hội hơi rời khỏi chỗ ngồi, sau đó đút nửa cái bánh ngọt vào miệng Thích Thời An. Thích Thời An lẩm bẩm hai ngụm nuốt xuống, mất hứng nói: “Em đây là đang cưỡng ép anh đấy à?”
Thẩm Đa Ý vui vẻ nói: “Như vậy hôn anh sẽ rất ngọt.”
Đối phương rõ ràng rất sững sờ, cậu cuối cùng cũng nhận ra mình không bình thường, chẳng còn chút dáng vẻ thành thục và ổn trọng nào nữa, giống như sau khi vừa yêu đương liền trở thành ngớ ngẩn toàn diện như bánh xíu páo cháy vậy. Thẩm Đa Ý hơi xấu hổ, cúi đầu tách chân cua ra gặm, cả buổi chẳng thèm lên tiếng nữa.
1446270512519
(Bánh xíu páo)
Thích Thời An cố ý đá đá đối phương ở dưới bàn: “Không nhân lúc anh đang ngọt mà hôn một cái hả?”
“Cọt kẹt” một tiếng, chân cua bị nứt ra, Thẩm Đa Ý cúi đầu khều thịt, liếc mắt lên mới nhìn thấy đối phương, cậu nghĩ thầm, dù sao cũng là bánh xíu páo cháy rồi, có cháy thêm chút nữa cũng vậy, thế là không thèm mặt mũi mà trả lời: “Hôn ở trong lòng rồi, rất là ngọt.”
Sáu mâm thức ăn, có đồ mặn có đồ chay của Trung Quốc và Phương Tây kết hợp với nhau, Thích Thời An múc một thìa đậu phụ bỏ vào trong miệng, chép miệng hai lần liền nuốt vào trong bụng, anh nhìn thấy Thẩm Đa Ý lại muốn tách chân cua ra gặm, bèn giơ tay đoạt lấy, nói: “Ăn những cái khác trước đi đã, anh lấy thịt cua cho em.”
Thẩm Đa Ý trả lễ: “Vậy em bóc vỏ tôm cho anh.”
Từng người đều chuẩn bị đồ ăn cho đối phương, tất cả đều dính đầy tay, tâm tư Thích Thời An bay rất xa, bèn không nhịn được nói: “Về sau mỗi ngày có thể đều như thế này không nhỉ, tan tầm cùng nhau về nhà, cùng nhau nấu cơm nữa, ăn cơm, anh lấy thịt cua cho em, em bóc vỏ tôm cho anh.”
Thẩm Đa Ý cười: “Hẹn hò còn chưa được mười ngày, mà anh đã nghĩ xa như vậy rồi.”
Thích Thời An nói: “Bởi vì anh cũng rất thích em.”
Thịt chân cua hấp và tôm he rang đều tươi ngon thanh đạm, nhưng bầu không khí ở bàn này lại vương vấn đến say lòng người. Bọn họ vừa mang theo chút dè dặt để tìm kiếm và thăm dò có chừng có mực, vừa mang theo sự nuông chiều quang minh chính đại mà tấn công oanh tạc đối phương.
Tiếng la hét và cười đùa vẫn chưa dừng lại, nhưng Thẩm Đa Ý và Thích Thời An đã ăn xong bữa tối, bọn họ đứng dậy muốn đi dạo loanh quanh, nhân tiện tới phòng giải trí một lúc.
Trong phòng giải trí có ca sĩ đang biểu diễn, bầu không khí rất giống quán bar Tokyo. Hai người họ đứng ở cửa một lúc, nghe đủ rồi liền đi vòng trở về. Chương Dĩ Minh ngà ngà say, bưng rượu vang đỏ đi khắp phòng, không biết là ông chủ hay là tiếp viên đang đi tiếp khách.
“Đa Ý, bộ phận chúng ta cùng nhau uống một chén đi.”
Thẩm Đa Ý nghe thấy tổ trưởng Tề gọi cậu, liền bước nhanh qua nhập hội với mọi người, Thích Thời An chẳng có việc gì làm nên lấy di động ra, xem tin tức báo cáo cuối ngày của thị trường chứng khoán. Bỗng phía sau có người đâm vào anh, tiếp đó ôm lấy một cái chân dài của anh.
“Chú! Là chú thật nha!”
Giọng trẻ con lanh lảnh vang lên trong phòng tiệc, xung quanh trong nháy mắt trở nên yên lặng như tờ, mọi người chẳng ai bảo ai mà cùng nhìn về phía cửa, chỉ thấy Thích Thời An bị một bé trai ôm lấy.
Thích Thời An cúi đầu nhìn: “Thự Điều? Sao con lại ở đây?”
“Cậu mời con ăn cơm.” Thự Điều vừa nói vừa nhìn ra bên ngoài, kêu, “Cậu! Cô nhỏ!”
Rượu trong chén nhẹ nhàng lay động, Chương Dĩ Minh bước nhanh tới, cùng lúc đó, Du Tư kéo Du Triết xuất hiện ở cửa, thu hút ánh mắt của mọi người.
Thích Thời An lên tiếng chào hỏi: “Chuyến du lịch kết thúc rồi hả?”
“Ừ, đây là trạm cuối cùng.” Du Tư chìa tay kéo Thự Điều ra, dạy dỗ: “Con còn chạy lung tung nữa cô sẽ đuổi con về Sydney, sau này không được phép một mình rời khỏi người lớn, nhớ chưa?”
Thự Điều gật đầu: “Vì con nhìn thấy chú mà.”
Chương Dĩ Minh tách câu lấy chữ: “Nghĩa là em không về Sydney nữa hả?”
Du Triết nói: “Con bé cuối cùng cũng về công ty hỗ trợ, nếu không thì mệt chết tôi.”
Thích Thời An chúc mừng, trong lòng cũng đoán được khách hàng lớn của Triết Tư chắc là do Du Tư dẫn tới. Dưới ánh mắt của mọi người, tất cả cộng sự của hai công ty đều đang ở đây, một đám nhân viên cũng bắt đầu câu nệ.
Chỗ ngồi của Thẩm Đa Ý đối diện với cửa, cậu nhìn Thự Điều, cảm thấy đứa bé rất đáng yêu.
“Aiz, hình như hai boss của Triết Tư là bạn tốt của Thích tiên sinh và Chương tiên sinh.” Tổ trưởng Tề nhỏ giọng nói thầm, “Hay là bạn học cũ ấy nhỉ, tôi cũng không nhớ rõ.”
Quản lý Tần nói: “Du tiên sinh và Chương tiên sinh lớn hơn vài tuổi, Thích tiên sinh và Du tiểu thư là bạn học, nhưng bọn họ đều lớn lên cùng nhau.”
Tổ trưởng Tề hối hận vỗ trán: “Tôi ngốc quá đi!”
Thẩm Đa Ý bên cạnh bị dọa giật mình: “Sao mà khoa trương vậy …..”
“Xong rồi xong rồi, cái lần ăn cơm ở nhà ăn trước lễ kết hôn của tôi đó, tôi còn hỏi Thích tiên sinh thích loại hình gì, còn muốn làm mối cho người ta nữa chứ.” Tổ trưởng Tề tỏ vẻ biết vậy chẳng thèm làm, “Chẳng trách Thích tiên sinh không nói gì cả, tôi thấy chắc là có quan hệ với Du tiểu thư đó, trai tài gái sắc lại còn thanh mai trúc mã, quan trọng là hai cao thủ kết hợp lại với nhau chính là không gì sánh được.”
Thẩm Đa Ý tỉnh bơ bắn ánh mắt sắc như dao qua: “Đừng tung tin đồn nhảm, họ là bạn tốt không được hả?”
Tổ trưởng Tề nói: “Bạn tốt thì có nghĩa gì, Thích tiên sinh và Du tiểu thư hợp lại chính là thần điêu hiệp lữ trong giới tài chính đó, trời ơi thật là đáng sợ.”
Thẩm Đa Ý nghe đồng nghiệp bát quái vừa muốn cười vừa muốn phàn nàn vài câu, cậu dứt khoát mở điện thoại ra nghiên cứu thực đơn hạ huyết áp tuần sau cho ông cụ. Tiếng nói chuyện của mấy đại nhân vật kia ở cửa không thể nghe rõ, nhưng tiếng của trẻ con rất lớn, nghe được rất rõ ràng, cậu thỉnh thoảng sẽ theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn một chút.
“Cậu, con có thể ăn bánh ngọt không?”
Du Triết không biết chăm trẻ con lắm, do dự nói: “Ban nãy không phải ăn no rồi hả, sao lại muốn ăn nữa?”
“Trẻ con nhìn thấy đồ ăn đương nhiên là muốn ăn rồi.” Chương Dĩ Minh chỉ chỉ xe đồ ngọt, còn không quên tự thêm cảnh cho mình, “Muốn ăn cái gì thì tự đi lấy nhé, chú là chú Dĩ Minh.”
Thích Thời An biết Chương Dĩ Minh muốn biểu diễn tiết mục “Lâu rồi không gặp, vẫn yêu em như ngày nào”, mắt không thấy tâm không phiền, anh đưa tay ra hướng về phía Thự Điều: “Đi, chú lấy bánh ngọt ngon cho con, nhưng chỉ có thể ăn một cái thôi.”
Thẩm Đa Ý nhìn Thích Thời An dẫn đứa bé đi ăn đồ ăn, chính là loại cupcake mà lúc nãy bọn họ vừa ăn. Thích Thời An gập đôi chân dài ngồi xổm bên cạnh Thự Điều, vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng, lúc Thự Điều muốn ăn thêm một cái nữa anh lại trở nên nghiêm túc mà dọa dẫm người ta.
“Vậy con đưa cho cô nhỏ một cái.” Trên tay Thự Điều dính đầy đường trắng, “Cô nhỏ, cô ăn không?”
Bữa tối Du Tư chỉ uống canh chay, đã kiên trì ba năm rồi, nhưng lúc này Chương Dĩ Minh lại biểu diễn tiết mục thâm tình với cô, nên cô giống như nắm lấy nhánh cỏ cứu mạng mà trả lời: “Ăn!”
large_2addb907f6bc65e7
(Canh chay)
Giày cao gót “cộc cộc cộc” vài tiếng, hầu kết Chương Dĩ Minh chuyển động, ra vẻ tim đã bị giẫm nát.
“Cái này là cho cô ăn hả?” Du Tư không kiềm chế được mà vặn lông mày, “Sao còn rắc cả đường trắng nữa? Thự Điều, con đây là đang mưu sát cô nhỏ đó.”
Thích Thời An mệt tâm đứng lên: “Cũng chưa đến nỗi ăn hai miếng đã mập, dọa trẻ con làm gì.”
Du Tư nhẹ cắn một miếng nhỏ, đây đã là cực hạn của cô rồi, còn lại hơn nửa cái hơi khó giải quyết, cô vẫn giống như thật lâu về trước, trực tiếp đưa tới trước mặt Thích Thời An: “Anh ăn hết miếng này đi.”
Ánh mắt xung quanh trong nháy mắt bắt đầu trở nên hơi ám muội, dường như đều đợi Thích Thời An há mồm.
Thẩm Đa Ý cảm thấy cảnh này rất quen thuộc, bèn nhớ lại vừa nãy lúc ăn cơm bọn họ cũng như vậy.
“Thật phiền phức.” Thích Thời An lùi về sau nửa bước nhận lấy bánh ngọt, sau đó nhét vào trong miệng nhai nhai nuốt xuống. Chương Dĩ Minh lại tận dụng triệt để thời gian bước tới nói: “Anh nhớ lại khi đó chúng ta cùng nhau gây dựng sự nghiệp, bận rộn đến mức không phân biệt được ngày đêm, cơm cũng không để ý mà ăn, em ăn một miếng rồi anh ăn phần còn lại, anh ăn một miếng rồi em ăn phần còn lại, tuy hai mà một.”
Du Triết nhìn thời gian: “Vậy lúc nào đó tới nhà tôi đánh bài nhé, rồi cùng nhau tâm sự nữa. Hôm nay muộn rồi, Thự Điều không thể ngủ quá muộn.”
Bữa liên hoan vẫn tiếp tục, một số người đã bắt đầu bàn bạc sau khi kết thúc đi đâu để giải trí tiếp, mà ban nãy trải qua cảnh đó, lại có thêm mấy đồng nghiệp đồng ý với quan điểm của tổ trưởng Tề. Thẩm Đa Ý nghe đến mức đau tai, đầy vẻ cạn lời mà nhìn một đồng nghiệp trong bọn họ nói: “Trọng điểm của mấy người hoàn toàn không đúng, cùng ăn một cái bánh ngọt thì có gì chứ, mấy người quá nhạy cảm rồi đó.”
Thẩm Đa Ý lập tức gật đầu: “Tôi cũng thấy vậy! Thật là thích đồn nhảm!”
Ai ngờ đồng nghiệp kia lại nói tiếp: “Trọng điểm rõ ràng là ‘Khi đó cùng nhau gây dựng sự nghiệp’! Trước đây vất vả là cùng nhau gánh vác, cùng nhau chia sẻ, hơn nữa cùng một chuyên ngành và phương hướng phát triển cũng giống nhau. Tìm một người để nói chuyện yêu đương thì rất đơn giản, nhưng tìm được một người để cùng nhau xây dựng giấc mơ, quá khó luôn.”
Thẩm Đa Ý trong lòng trống rỗng, hoàn toàn không còn lời nào để có thể tranh luận.
Cậu ấn tắt điện thoại, hơi ngây ngô mà uống cạn nước lọc ở trong ly, khả năng suy xét của cậu đều bị câu nói kia của đối phương chặn lại, mãi cho đến khi liên hoan kết thúc cũng không thể nào khôi phục.
Xe cộ nối đuôi nhau trước cửa Bách Duyệt, các đồng nghiệp từng người về nhà hoặc là cùng đi tới chỗ khác chơi, cậu rớt lại phía sau nhìn bóng lưng thẳng tắp của Thích Thời An và Chương Dĩ Minh sóng vai nhau cùng đi, cuối cùng giống như không nhịn được, cúi đầu soạn tin nhắn: “Năm đó anh đã cùng xây dựng giấc mơ với người khác, là do em đến muộn.”
Điện thoại ở trong túi rung lên, Thích Thời An nhìn tin nhắn kia tiêu hóa trong chốc lát, đợi tất cả các đồng nghiệp đều lục tục rời đi, anh vẫn cứ đứng ở ngoài cửa xoay. Thẩm Đa Ý bị rớt lại phía sau cuối cùng cũng đi ra, hai người họ im lặng đi tới bãi đỗ xe.
Bãi đỗ xe hơi tối, nhưng giọng nói của Thích Thời An vô cùng rõ ràng, anh nắm lấy tay Thẩm Đa Ý nói: “Anh không biết là người ta đã nói gì, hay là em tự mình nghĩ gì, nhưng anh chỉ giải thích một lần.”
Thẩm Đa Ý giải thích trước: “Em không muốn xích mích, chỉ cảm thấy rất tiếc thôi. Em có thể cùng anh chia nhau ăn một miếng bánh ngọt, cũng có thể cùng anh gánh vác tất cả khổ cực, chuyên ngành và phương hướng phát triển của chúng ta đều giống nhau, chỉ là bỏ lỡ thời điểm.”
Thích Thời An quay người về phía cậu: “Không có gì mà tiếc nuối cả, lúc em phân tích số liệu làm ngược lại với anh cũng được, lúc xuất hiện bất đồng em tranh luận với anh cũng được, lúc em đàm phán hợp tác cho chuyên ngành của mình không được thì anh sẽ nhúng tay, hoặc là cùng anh tăng ca giống như bệnh thần kinh.”
Anh hơi dừng lại: “Anh không cùng người khác xây dựng giấc mơ trong thời gian mà em bỏ lỡ, mà là anh vào lúc em chưa xuất hiện vừa đợi em, vừa cố gắng.”
“Đa Ý, em sẽ không chỉ làm một tổ trưởng, anh cũng sẽ không thỏa mãn với cấp bậc này, cho dù sự nghiệp hay là cuộc sống, em và anh từng người phải lặn lội qua muôn núi ngàn sông mới được gặp lại nhau sau khi chia ly, không cần phải nghiên cứu xem có muộn hay không, chỉ cần kiên định nghĩ về tương lai của chúng ta sẽ đi về đâu thôi.”
Thẩm Đa Ý hoảng hốt, cậu bị lần giải thích duy nhất này của đối phương làm cảm động đến mức không thể cảm động hơn, đành phải dùng sức nắm lại tay đối phương.
Nghĩ về tương lai sẽ đi về đâu sao?
Cậu khẽ cam kết: “Không có kết thúc, em muốn cùng anh tiếp tục bước tiếp.”
Đáy mắt Thích Thời An chứa ý cười nhìn cậu: “Có câu nói này của em, dù có bất cứ kết thúc nào, anh cũng đều sẽ giải quyết nó.