Sau hai tuần rốt cuộc Trình Hàn Lang đã xuất viện, nhưng mà vẫn không thể xuống giường, chỉ khác ở chỗ là chuyển từ giường bệnh viện đến giường nhà mình mà thôi, vì vậy Trình Hàn Lang bị đả kích lớn.
Bản thân hắn có thể xuống đất đi lại đơn giản, nhưng nói cái gì Thành Thành cũng không cho phép, có đôi khi Trình Hàn Lang thừa dịp nó ra ngoài mua thức ăn mà vận động trên mặt đất một chút, Thành Thành trở về vừa phát hiện giày không nằm ở chỗ cũ, nó sẽ tự mình không vui. Nó cũng không oán giận Trình Hàn Lang điều gì, chỉ là tự bản thân nó không cười, cũng không nói suốt cả một ngày, Trình Hàn Lang hỏi cái gì nó chỉ trả lời cái đó, cả người như là một cái bong bóng lớn.
Nhưng Trình Hàn Lang lại ăn không vô cái bộ dạng này, hắn vừa nhìn thấy Thành Thành không có tinh thần thì tựa như bản thân thiếu đi một cái xương, từ khi nào hắn lại trở nên nhu nhược như thế, Trình Hàn Lang có chút bực mình.
"Không cho em làm cái biểu tình này nữa, nói, anh đã làm gì em?" Trình Hàn Lang rốt cục nhịn không được mà hỏi ra.
"Không có gì! Nhanh ăn cơm đi!" Thành Thành đưa cho Trình Hàn Lang một cái chén, bên trong có canh gà đã được để nguội vừa đủ.
"Không uống, em không nói anh sẽ không uống." Trình Hàn Lang hất hất tay.
Thành Thành bưng canh gà nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng bưng canh gà vào lại bếp. Trình Hàn Lang bực ghê nơi! Bây giờ thật sự không giống như ngày xưa nữa, hiện tại hắn mà có chút ý kiến thì đến cơm cũng không cho ăn nữa. Không ăn thì không ăn, Trình Hàn Lang tức giận dùng sức quay ngang người trên giường một cái, cũng không quan tâm vết thương có đau hay không, dù sao đi nữa cũng không có ai yêu thương.
Thành Thành về nhà bếp lại múc ra một chén mới, chén kia đã lạnh rồi, lúc trở lại, thấy Trình Hàn Lang đã nằm xuống rồi.
Trình Hàn Lang nghe tiếng Thành Thành đi vào phòng, nhắm mắt lại không phát ra âm thanh. Hắn cảm giác được tay Thành Thành đang sờ soạng qua, vừa vặn sờ vào vị trí ngực của hắn, Trình Hàn Lang căng thẳng trong lòng, đây rốt cuộc là làm gì? Khảo nghiệm sự chịu đựng của hắn mà! Chuẩn bị làm gì đây?
"Anh, bụng của anh cũng xẹp lép rồi, nếu anh không ăn sẽ đói bụng lắm đó, hồi nãy em tức giận là bởi vì anh một mình chạy lên trên sân thượng mà không nói với em."
Trình Hàn Lang nổi đóa, thì ra là sờ nhầm vị trí, đến dạ dày ở đâu cũng không biết. Hắn quay đầu, Thành Thành đang bưng chén canh kia nhìn hắn, Trình Hàn Lang không nói chuyện, tự nhận lấy canh, ừng ực uống mấy hớp, sau đó tiếp tục nằm. Thành Thành lầu bầu một câu, uống nhanh như vậy thì còn có thể nếm ra mùi vị gì nữa chứ?
Vào ngày sinh nhật Trình Hàn Lang khi đó, Thành Thành ngoại lệ cho hắn uống một chút rượu đỏ, hai người không mời một ai, tự tổ chức ở nhà mình. Thành Thành tự tay làm một cái bánh sinh nhật, tuy rằng đã từng làm một lần, hình dáng cái bánh làm ra lần này vẫn là có lỗi một chút với sự hao tâm tổn sức của Thành Thành, lúc Thành Thành ôm chiếc bánh sinh nhật te tua đến trước mặt Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang thực sự không nhịn được mà bật cười.
Thành Thành hừ một tiếng: "Em biết em làm không đẹp lắm, nhưng mà em chưa học qua bao giờ mà, bánh ga tô trong tiệm bán là người ta học qua hết rồi. Hơn nữa người ta nướng bánh không có thơm như em, bọn họ ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu rồi, của em không đẹp nhưng mà ăn ngon nha."
Trình Hàn Lang vẫn là cười không ngừng, Thành Thành nặng nề để bánh ga tô lên trên tủ bếp, cắn môi không nói lời nào.
"Nhóc Thành Thành, tức giận rồi?" Trình Hàn Lang sờ sờ mặt của nó, trêu chọc mà nói.
"Em mới không tức giận chút chuyện nhỏ này đâu, em biết là không đẹp rồi, anh thích cười chứ gì, anh không ăn một mình em ăn hết." Thành Thành ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm cái bánh ga tô bày ra một bộ dáng tủi thân.
"Được rồi, không nói nữa, em xem cái bộ dáng ngốc nghếch của em đi kìa! Anh không có chê bánh ga tô của em khó coi, cái lần trước làm cũng khó coi không phải anh cũng ăn hết rồi sao?" Trình Hàn Lang kéo tay của Thành Thành qua, vỗ về mu bàn tay của nó.
Thành Thành trợn to hai mắt, "Cái gì? Cái lần trước anh ăn rồi? Không phải anh.... Em nghĩ anh đã... ném đi rồi." Tâm tình của Thành Thành thoáng cái đã trở nên tốt hơn nhiều.
"Đúng đúng đúng, anh biết rồi, ở trong mắt em, anh không có tốt đẹp gì hết." Trình Hàn Lang sờ soạng eo của Thành Thành một cái, Thành Thành mẫn cảm mà tránh qua một bên.
Trình Hàn Lang cười xấu xa vài tiếng rồi bảo với Thành Thành, "Nhanh ăn đi! Cái lần trước ăn ngon lắm, nếm thử cái này xem sao."
Thành Thành gật đầu, vừa định dùng muỗng nhỏ múc một khối, kết quả Trình Hàn Lang đã múc ra một khối, đưa đến bên miệng nó, Thành Thành ngẩn người, trong lòng ngọt ngào đến tan chảy. Nó há cái miệng nhỏ nhắn ra, Trình Hàn Lang cười đưa bánh vào trong miệng nó, hỏi nó: "Ăn ngon không?" Thành Thành gật đầu, kỳ thực ngay cả mùi vị nó cũng quên mất rồi.
Tối đến, Thành Thành bưng nước tới, phải lau người giúp Trình Hàn Lang, mỗi lần đến giờ này, là thời gian thống khổ nhất của Trình Hàn Lang, Thành Thành không chỉ lau đến là tỉ mỉ, mà hơn nữa còn phải nói là lau đến là chậm, đường đường góc góc đều phải lau đến khi nó hài lòng mới thôi. Có đôi khi Trình Hàn Lang giãy giụa, yêu cầu để mình tự lau, thế nhưng Thành Thành cứ nhất quyết không chịu, lúc này khônng tránh khỏi va chạm vào một số khu vực mẫn cảm, mà trước mặt lại có một đứa nhỏ đáng yêu như thế, có thể không chịu dằn vặt sao?
Thành Thành cầm khăn mặt, dùng nước ấm thấm ướt, sau đó nhẹ nhàng lau. Đầu tiên là lau mặt sạch sẽ khô ráo cho Trình Hàn Lang, sau đó là phía sau lỗ tai, cái cổ, đến lúc này, Trình Hàn Lang đã cảm thấy khó thở. Bản thân Thành Thành cũng cố gắng hết sức thay đổi đường nhìn của mình, tự nhìn chằm chằm vào tay mình.
Ngày hôm nay cũng không biết là làm sao, có thể là do buổi tối có uống chút rượu đỏ, hơi thở của Trình Hàn Lang thoáng cái đã dồn dập, Thành Thành ở bên cạnh, cảm thấy phản ứng của hắn một cách rõ ràng.
"Thành Thành, chúng ta đã lâu không..." Trình Hàn Lang lại sờ soạng mông của Thành Thành ở bên cạnh một chút, mà mặt Thành Thành cũng đỏ đến tận mang tai.
"Anh, anh đang có vết thương, mấy ngày nữa đi!" Thành Thành tay cầm khăn lông đứng giữa không gian trống trong phòng, không dám tới gần tùy tiện đụng chạm vào hắn nữa.
Trình Hàn Lang buồn bực trong lòng không thôi, ngẩng đầu nhìn Thành Thành một chút rồi nói: "Đã không sao lâu rồi, chỉ cũng cắt rồi mà, em chạy đến trước mặt anh cả ngày, còn bảo anh nhịn thế nào được?"
Trình Hàn Lang nói rồi kéo Thành Thành qua, động tác kia lưu loát đến nỗi không giống như đang có thương tích trong người chút nào, cúi người một cái liền dùng miệng phủ lên miệng Thành Thành, nhẹ nhàng mà mút một chút, Thành Thành run run vài cái, đại khái là bởi vì cảm giác quá tuyệt vời, không nỡ cứ dừng lại như vậy, đành ngồi bên cạnh mặc cho Trình Hàn Lang sắp đặt.
Trong lòng Trình Hàn Lang đã sớm hả hê vô cùng, kiêng khem thời gian dài như vậy, kỳ thực em cũng đã muốn lâu rồi chứ gì?
Vừa hôn xong, ánh mắt Thành Thành đã mơ màng, biểu tình khiến cho người ta muốn phạm tội. Trình Hàn Lang cảm thấy mình đã sắp không kềm chế được nữa rồi, hắn di chuyển từ miệng của Thành Thành đến bên lỗ tai. Thành Thành "Ưm" một tiếng muốn tránh, Trình Hàn Lang cố định nó lại, ghé vào lỗ tai nó nói: "Đừng tránh, em dám tránh thử xem."
Một đêm xuân sắc bắt đầu, mặc dù chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, nhưng cũng đủ để Trình Hàn Lang giải quyết vấn đề đói khát mấy ngày gần đây.
Ngô Chấn và Ngô Ngọc xuống sân bay Tokyo, ngồi xe qua khắp phố lớn ngõ nhỏ của Tokyo, xe chạy trên quảng trường bằng phẳng tràn đầy ánh nắng. Ngô Chấn nắm tay Ngô Ngọc, không chú ý đến biển người xao động và những kiến trúc khác lạ thú vị ở bên ngoài. Nơi này là đoạn đường phồn hoa nhất ở Tokyo, nhiều loại cửa hàng trang sức đồ dùng, nhà hàng kiểu Âu, quán cà phê Starbuck hay quán bar gì đó, cái gì cần có thì đều có, tràn đầy hơi thở đô thị và mùi vị sa đọa của đồng tiền.
Đi tới một khu dân cư bậc nhất, Ngô Chấn ôm những người quen đến đây đón tiếp. Có tổng cộng ba người đến, họ là người một nhà, là bạn bè thân thiết nhiều năm của ba Ngô Chấn. Họ vốn cũng là người Bắc Kinh, sau này lại định cư ở Tokyo, ở đây cũng đã lâu.
"Đã lớn như vậy rồi sao?" Người phụ nữ trung niên toàn thân được chăm chút thanh nhã, cười dịu dàng với Ngô Chấn và Ngô Ngọc, thoạt nhìn rất hòa ái dễ gần.
Ngô Chấn lễ phép trả lời, gọi một tiếng "Dì Hạ", Ngô Ngọc vẫn mang vẻ mặt chết lặng với mọi người, tuy rằng cũng đã trang điểm, nhưng cả khuôn mặt lại có vẻ ảm đạm u tối. Nhà họ Hạ đã biết được tình trạng cơ bản của Ngô Ngọc từ chỗ ba Ngô Chấn, kỳ thực lần này để cho cô ở đây thêm vài ngày cũng là muốn để cho cô đổi gió, giúp cô quên đi một số chuyện cũ không vui.
Đứng bên cạnh mẹ Hạ là con trai của bà, Hạ Chích. Năm nay đã 27 tuổi, mặc dù cả người không toát lên khí khái bức người, nhưng dáng vẻ cũng mạnh mẽ. Cậu ta chỉ gặp qua Ngô Ngọc vài lần, lần cuối cùng nhìn thấy cô là chuyện của bốn năm trước, khi đó Ngô Ngọc còn học cấp hai, cảm thấy cô như một nụ hoa chớm nở, tươi mát trong sáng, ngây thơ rực rỡ, không ngờ ngày hôm nay lại trở nên tiều tụy kinh khủng như vậy.
Ngô Chấn cùng ở đây ba ngày, sau đó nói lời tạm biệt với nhà họ Hạ, cậu cũng lo lắng tồn tại của bản thân khiến Ngô Ngọc hoặc ít hoặc nhiều sẽ nhớ đến những điều không vui trước đây. Trước khi đi, Ngô Chấn nhìn Ngô Ngọc một lần cuối cùng, cô đứng bên cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, không biết đang nhìn cái gì, cả người có vẻ vô cùng yếu ớt.
"Tiểu Ngọc, anh hai đi nhé, một mình em phải ngoan ngoãn ở lại đây đấy, rảnh rỗi thì để anh Hạ dắt em ra ngoài mua sắm, cũng đã lâu rồi em không tới đây, có rất nhiều chỗ em chưa từng đi đó. Được rồi, anh có thời gian sẽ quay lại thăm em..."
Ngô Chấn trầm mặc nhìn Ngô Ngọc một lúc, thế nhưng Ngô Ngọc cũng không có xoay đầu lại, thậm chí ngay cả một biểu cảm cũng không có. Ngô Chấn đau xót trong lòng, nghiêng đầu qua chỗ khác đi ra phía ngoài.
"Anh hai..." Ngô Ngọc quay đầu lại, gọi Ngô Chấn, tiếng nói nhẹ như một sợi tơ.
Ngô Chấn vẫn nghe được, cậu quay đầu lại, nhìn Ngô Ngọc vẫn giữ tư thế như lúc nãy, cả đầu cũng không xoay qua đây. Cậu đứng lại mấy giây, chờ Ngô Ngọc nói, nhưng mà Ngô Ngọc không nói gì, lẳng lặng đứng ở nơi đó như trước. Dường như tất cả những điều vừa rồi căn bản không hề xảy ra, hết thảy đều chỉ là ảo mộng của Ngô Chấn, hoặc chính là một mình Ngô Ngọc nói mớ.
Ngô Chấn thở dài, vẫn là nhanh chóng bước đi ra phía ngoài. Qua hồi lâu, khi Ngô Ngọc thấy bóng dáng của Ngô Chấn dần biến mất trong dòng người ở phía xa, cô rốt cục cũng cất tiếng nói với bóng dáng kia: "Anh hai, vì sao lại tốt với em như vậy..."
Ngô Chấn ngồi trên xe quay đầu lại, vẫn có thể thấy gương mặt trắng bệch không chút máu đứng bên cửa sổ như cũ, cậu đã nhìn gương mặt đó từ khi non nớt đến khi trưởng thành. Từ nhỏ, luôn oán luôn hận, người này xuất hiện đã phát nát giấc mộng làm con một của chính cậu. Cái gì cũng phải làm cho cô, cái gì cũng phải tha thứ, không biết đã khẩn cầu bao nhiêu lần để có một ngày đứa nhỏ vướng tay vướng chân kia sẽ biến mất khỏi tầm nhìn của cậu, sống qua một đời người mới thực sự hiểu được, mới biết được qua mỗi lần cãi nhau đều là một phần hồi ức lưu luyến nhất.
Hơn mười năm, khoảng thời gian này đã cho Ngô Chấn biết được mỗi một giọt ký ức đều lưu lại một dấu vết, chiếm cứ một góc lớn trong tim mình. Người này thời thời khắc khắc tồn tại bên cạnh mình, mình đã xem cô như một phần trong cuộc sống, cho dù là cô tùy hứng cũng được, bướng bỉnh cũng được, cũng không thể cắt đứt một phần tình cảm kiên định này. Dù cho người đứng trước mặt mình là một tên tội phạm tội ác tày trời, nhưng vẫn là em gái của mình, cái tiếng em gái này chính là một trong những người quan trọng nhất của mình.
Ngô Ngọc, em có biết không, trên thế giới này, có rất nhiều loại tình cảm đều có thể lấp đầy vào trong tim em. Em bị mất đi một phần tình yêu, thế nhưng em vĩnh viễn đều có một phần tình thân máu mủ sâu đậm thuộc về chính em. Em còn đòi hận Thành Thành cái gì chứ? Thằng bé chẳng qua là một người lặng yên bảo vệ một phần tình cảm của mình, mặc kệ tình cảm này là tình yêu hay tình thân, cuối cùng thằng bé cũng chỉ có một phần như vậy mà thôi.
Thời gian thực sự có thể khiến cho tất cả phai nhạt hết sao? Ngô Ngọc, khi em đã ở nơi này một năm, hai năm, hay thậm chí rất nhiều năm về sau, đến lúc em trở về Bắc Kinh, em có thể nhìn một người một vật nào đó mà không hề xúc động không? Ít nhất anh không làm được, mặc dù anh chỉ là anh trai của em, chỉ là một kẻ bao che, thế nhưng mỗi ngày linh hồn tội lỗi của anh đều sống trong sự trừng phạt. Anh hy vọng một ngày không lâu sắp tới, em có thể nói một câu xin lỗi với đứa nhỏ em đã từng thương tổn sâu sắc, em có thể cho đi sự bù đắp lớn nhất vì sai lầm em đã từng phạm phải.