Ăn cơm tối xong, Trình Hàn Lang ở nhà vẫn đang làm việc, Thành Thành lại làm bài tập ở bên cạnh, chờ đến khi Trình Hàn Lang mệt mỏi giữa chừng mà ngẩng đầu lên, Thành Thành vẫn không nhúc nhích ngồi ở đó viết viết, ngay cả tư thế cũng không hề thay đổi.
"Uống ly sữa rồi làm tiếp." Trình Hàn Lang đặt ly sữa trước mặt Thành Thành.
"Anh, cảm ơn anh." Thành Thành ngẩng đầu, mắt cười thành hình trăng lưỡi liềm.
"Lần sau còn nói cảm ơn anh sẽ chặn cái miệng em lại, uống nhanh lên, một lát lại nguội đấy." Trình Hàn Lang đẩy ly sữa đến bên cạnh nó một cái.
Thành Thành dạ một tiếng, để sữa qua một bên, cúi đầu tiếp tục viết.
Trình Hàn Lang có chút nổi giận, lại đẩy sữa lại bên nó: "Em nhanh uống cho anh, còn chờ anh đút cho em hả?"
Mặt Thành Thành lại dài ra, còn có chút lo lắng mình thể hiện chưa đủ mà nói: "Hôm nay em đã ăn căng cả bụng rồi, lúc em về anh còn bắt em ăn một đống đồ bổ, bây giờ dạ dày em đầy nhóc rồi, nhét không nổi nữa đâu."
Trình Hàn Lang sửng sốt một chút, lập tức dở khóc dở cười, "Vậy sao em không nói hả? Trong nhà có thuốc tiêu hóa, em cũng không chịu uống một chút đi! Còn nữa, em ăn cơm xong cứ ngồi ở đây, có thể tiêu hóa sao? Mau đứng lên vận động một chút đi."
Thành Thành có chút không tình nguyện, Trình Hàn Lang kéo nó lên một cái, đặt tay lên bụng của nó nói: "Em xem xem, bụng lớn bao nhiêu rồi, em cứ ngồi mãi đi rồi sẽ sinh được mấy cuốn sách này ra luôn đó."
Thành Thành vừa nghe thế thì nhanh chóng vén áo lên nhìn bụng của mình một chút, rất bằng phẳng mà, thế nhưng lời nói của Trình Hàn Lang lại làm nó thấy thật sự có to lên một chút, Thành Thành vừa thấy như vậy thì vô cùng phiền muộn, dùng sức xoa xoa mấy cái, ánh mắt trông mong nhìn Trình Hàn Lang hỏi: "Thực sự rất lớn sao? Rất khó nhìn sao?"
Trình Hàn Lang đợi đến đây, đi đến vỗ nhẹ nhẹ lên mặt nó một chút rồi nói: "Không có, chỉ là cảnh cáo em một chút thôi, cứ ngồi như vậy là không tốt cho cơ thể."
"Anh, nếu như bụng em trở nên bự thiệt bự thì anh sẽ ghét bỏ em sao?"
"Chắc chắn rồi!" Trình Hàn Lang thuận nước đẩy thuyền, lừa Thành Thành một lần.
Thành Thành thở dài, đi đến cửa đổi giày, Trình Hàn Lang đi đến kéo nó lại, "Đã trễ thế nà còn đi đâu?"
"Em muốn xuống lầu chạy vài vòng."
"Hôm nay không cần vội, ngày mai rồi hẵng nói, em xem đã trễ lắm rồi, làm bài một hồi nữa rồi đi ngủ thôi."
"Không được đâu, trong lòng em bây giờ lo lắng lắm, không chạy hai vòng em sẽ không ngủ ngon." Thành Thành cúi đầu tháo dây giày ra, có vẻ muốn đeo vào.
Trình Hàn Lang có chút bất đắc dĩ, vẫn là kéo nó lại, chỉ vào trán của nó nói: "Đừng có muốn làm gì thì làm! Lớn như vậy rồi mà không hiểu chuyện gì hết, bây giờ đã mấy giờ rồi, đi ra ngoài lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao đây?"
Thành Thành bị quở trách một chút, đầu óc thanh tỉnh hơn một ít, nhưng lại bị nói đến cả người ỉu xìu, mặt ủ mày chau. Trình Hàn Lang cũng ý thức được giọng điệu của mình hơi quá rồi, hôn lên trán của nó một cái, dỗ dành: "Nghe lời, sau này mỗi buổi tối anh sẽ chạy bộ cùng em được không?"
Lúc này Thành Thành mới nở nụ cười, Trình Hàn Lang nhéo mũi nó một cái, "Em thực sự là không khiến cho người khác bớt lo được mà, làm bài tập nhanh lên một chút đi, viết xong nhanh rồi đi ngủ."
Việc của Trình Hàn Lang đều đã làm xong, tắm một cái trước rồi ngồi tựa lưng trên giường nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Thành Thành ở bên cạnh viết không nổi nữa thì len lén nhìn hắn, lại thầm tán thưởng vài câu. Anh mình đúng là người đẹp trai nhất, không ai có thể so với anh ấy được. Nếu như mình lớn lên cao như anh ấy thì tốt rồi, ngày mai nhất định phải cố gắng vận động, thêm cao, không thêm thịt, như vậy anh ấy mới không ghét bỏ mình.
"Em không lo tập trung viết bài của em còn nhìn anh làm gì?" Trình Hàn Lang đang nhắm mắt mà nói.
Thành Thành kinh ngạc một chút, mở to hai mắt nói: "Làm sao anh biết em đang nhìn anh? Anh vẫn đang nhắm mắt mà."
Khóe miệng Trình Hàn Lang hơi nâng lên, rất thản nhiên nói: "Anh có thể cảm giác được."
"Hả?" Thành Thành đã đến gần, sờ sờ mí mắt của Trình Hàn Lang rồi nói: "Thực sự có thể cảm giác được sao?"
Trình Hàn Lang nắm tay nó kéo đến ngực trái của hắn, nhìn nó một cái rồi nói: "Ở đây cảm giác được, cảm giác được có em trong tim anh."
Thành Thành cảm nhận nhịp tim của hắn, bật cười hì hì, sau đó lại đột nhiên nhăn mày lại, "Vậy tại sao em lại không cảm giác được anh đang làm cái gì? Nhưng trong lòng em có anh mà, thực sự có anh đó, không lừa anh đâu!"
Trình Hàn Lang thấy bộ dáng gấp gáp của nó thì bị chọc người, hắn nói với Thành Thành: "Anh biết, em không cảm giác được kỳ thực là do em quá ngu ngốc."
Một lúc lâu Thành Thành mới phản ứng được, vung quả đấm nhỏ lên muốn đánh Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang nhanh chóng nắm lấy rồi nói: "Được rồi được rồi, đừng quậy nữa, tắm một cái rồi ngủ đi!"
"Không được, em còn chưa làm xong bài tập mà."
"Lần sau đừng lề mề như thế nữa, ngày hôm nay coi như bỏ qua, sau này anh sẽ quy định một mốc thời gian, em phải đi ngủ trước giờ đó."
"Nhưng mà em làm không được đâu!"
Trình Hàn Lang nhíu mày một cái, nói với nó: "Bài tập của bọn em rất nhiều sao?"
"Dạ!" Thành Thành dùng sức gật đầu một cái.
"Đem tới cho anh xem."
Thành Thành ngoan ngoãn đi lấy bài tập sang cho Trình Hàn Lang xem, Trình Hàn Lang nhìn nhìn rồi nói: "Cũng không nhiều lắm mà! Không khác lúc anh học cấp ba lắm, khi đó anh sẽ làm xong trước 11 giờ, em xem thử bây giờ đã là mấy giờ rồi? 12 giờ rồi đấy."
Thành Thành lại cầm sách tham khảo đến nói: "Anh xem một chút xem! Toàn là bài khó, không dễ làm, anh thông minh hơn em nhiều, em dốt như vậy tốn thêm chút thời gian là chuyện bình thường mà."
Trình Hàn Lang nhìn nó nói: "Đây không phải là lý do, em nhìn bài này xem, có phương pháp đơn giản hơn sao em không làm?"
"Tại vì em sợ làm bằng cách đơn giản sẽ dễ làm sai, em dùng cách phức tạp mới yên tâm được, hì hì..."
"Em đang nghĩ cái gì vậy chứ..."
Một vòng dạy bảo lại bắt đầu...
Buổi tối lúc đi ngủ, Thành Thành nhìn khuôn mặt của Trình Hàn Lang, cứ muốn nói lại thôi. Trình Hàn Lang cũng biết nó muốn nói ra suy nghĩ của nó, liền trực tiếp hỏi: "Nhìn anh như vậy làm gì?"
"Em muốn hỏi anh một chuyện."
"Hỏi đi!" Trình Hàn Lang sờ sờ mặt của nó.
"Nếu như em làm chuyện xấu gì ở trường anh cũng có thể cảm giác được sao?"
Biểu tình của Trình Hàn Lang lập tức trở nên nghiêm túc, hắn chất vấn: "Có phải em đã làm sai chuyện gì đúng không?"
Thành Thành nhanh chóng lắc đầu, cầm tay hắn nói: "Không có làm, không có làm, em không có làm gì hết, em chỉ tùy tiện hỏi một câu thôi."
"Anh cho em biết, chỉ cần em làm chuyện sai trái, anh sẽ lập tức cảm giác được, cho nên sau này em phải ngoan ngoãn một chút, nếu như để anh biết em làm sai chuyện gì còn gạt anh thì anh sẽ không khách khí đâu đấy."
"Biết rồi mà..." Thành Thành lầm bầm nói, có chút sợ hãi vẻ mặt này của Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang nhìn khuôn mặt nhỏ của nó đầy sự dè dặt, cũng không đành lòng, ôm lấy nó, "Chỉ cần em nghe lời là được rồi, anh nói những điều này đều là vì tốt cho em, anh ở công ty ngoại trừ công việc, những thứ khác đều lười nói dù chỉ một câu, những lời ấy đều dành để nói với em, em còn nhỏ, không có ai để ý là không được nên anh phải có trách nhiệm với em, biết chưa?"
Thành Thành dán vào trong lòng Trình Hàn Lang nói: "Là vì anh là anh của em nên mới thương em để ý em sao?"
"..."
Hỏi xong một lúc lâu cũng không thấy Trình Hàn Lang trả lời, Thành Thành có chút nóng nảy, lại hỏi một lần nữa, "Có phải không? Anh nói đi, anh."
Trình Hàn Lang nghẹn lời trong miệng nói không ra, mấy lời như vậy luôn khiến hắn đau đầu, bắt hắn nói ra khỏi miệng giống như là đòi mạng hắn vậy.
"Em biết rồi." Thành Thành ôm lấy hắn thật chặt nói: "Nhưng mà không có gì đâu, là anh của em thì em cũng vui vẻ lắm."
Trình Hàn Lang nhíu mày một cái nói: "Được rồi, không chỉ là anh của em được chưa? Còn không phải có người xui xẻo đi yêu em sao?"
Thành Thành lập tức tươi cười rạng rỡ, nghe được một câu yêu em của Trình Hàn Lang thực sự khó lắm đó, tuy rằng nó không giống như con gái cả ngày muốn nghe người khác nói mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt. thế nhưng đôi khi trong lòng nó bất an thì rất muốn nghe một câu dỗ dành.
Ngày hôm sau Thành Thành tới trường rồi vẫn nghĩ đến chuyện chạy bộ buổi tối, thật là tốt, có thể chạy bộ cùng Trình Hàn Lang, chỉ cần cùng người mình yêu làm việc gì, đều khiến mình đặc biệt chờ mong điều đó, cả một ngày Thành Thành đều thật vui vẻ.
"Mình có thể hỏi cậu một vấn đề không? Thành Thành." Bùi Thiên Vũ ngồi cùng bàn với Thành Thành thò đầu qua, bày ra gương mặt tròn trịa trước mặt Thành Thành, Thành Thành hơi nghiêng đầu, bị dọa hết hồn.
Bùi Thiên Vũ là nhân vật nổi danh trong lớp này, lớn lên rất béo, khí lực cũng rất lớn, nghe nói cô bạn này đã từng quăng một bạn nam ra khỏi phòng học, thế nhưng con người cô bé rất hiền lành, là một người có tâm hồn đẹp. Lúc đầu không có người nào bằng lòng ngồi cùng bàn với cô bé, bởi vì cô bé chiếm diện tích quá lớn, mùa hè rất nóng. Chỉ có Thành Thành thoạt nhìn tính tình tốt nhất, hơn nữa người cũng khá gầy, giáo viên mới để Bùi Thiên Vũ và Thành Thành ngồi chung một bàn.
"Cậu hỏi đi!" Thành Thành thoải mái cười.
Bùi Thiên Vũ vừa nghe vậy thì cười khanh khách. Gương mặt tròn trịa túm lại thành một nắm. Thành Thành ở bên cạnh nhìn thấy mà buồn cười, nhưng mà lại nhịn xuống, không thể làm gì khác hơn là cắn môi nhìn cô bé.
"Sao hôm nay cậu cứ sờ bụng vậy? Không phải là mang thai chứ?"
Lời này vừa nói ra, mặt của Thành Thành lập tức đỏ lên. Mình biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Thành Thành thầm nghĩ trong lòng, nó ngượng ngùng cười cười nói với Bùi Thiên Vũ: "Mình chỉ cảm thấy bụng mình có chút khó chịu thôi."
"Ra vậy." Bùi Thiên Vũ lục lọi trong cặp, lấy ra một cái túi nhỏ đưa đến trước mặt Thành Thành, "Cho cậu nè, trong này có thuốc trị đau bụng đó, còn không phải là tại lần trước mình đau bụng Trúc Tử mua cho mình sao! Bạn ấy cũng ngốc, mua một lần mua cả đống như vậy, cậu uống một chút đi."
Thành Thành nhanh chóng xua tay nói: "Không sao đâu, ổn ngay thôi mà, cảm ơn cậu." Nói rồi, Thành Thành nhanh chóng cúi đầu làm bài tập, Bùi Thiên Vũ nhìn bộ dáng nó quả thật không giống như có việc gì cũng thôi không hỏi lại nữa.
Về đến nhà, ăn cơm tối xong, Thành Thành làm xong bài tập, lại không chờ được muốn chạy đi thay quần áo, đổi giày. Nó cứ liên tục lắc lư trước mặt Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang vốn còn muốn xử lý một vài thứ, thấy nó như vậy cũng chỉ đành nhanh chóng thay quần áo theo nó ra khỏi cửa.
Buổi tối thực sự là rất yên tĩnh mà! Khu vực quanh nhà không có gần đường lớn, cho nên cũng không có bao nhiêu xe cộ qua lại. Trình Hàn Lang dẫn Thành Thành đến sân tập thể dục gần khu nhà, trước đây Thành Thành thường xuyên đến đây chạy bộ, nhưng khi đó là bởi vì tâm tình không tốt, thật không ngờ bây giờ có thể cùng Trình Hàn Lang đến đây chạy bộ, càng không nghĩ tới ngày hôm nay mình sẽ hạnh phúc như thế,
Trình Hàn Lang cố gắng hết sức để chú ý đến nhịp chạy của Thành Thành, thế nhưng Thành Thành vẫn là lẽo đẽo đằng sau, ở phía sau thở hồng hộc, "Anh, sao bây giờ anh đi làm cũng không vận động mà còn khỏe hơn em nhiều vậy, mỗi ngày em đều tập thể dục ở trường mà sao còn không theo kịp anh chứ!"
"Chỉ bằng mấy cái bài tập thể dục của các em mà cũng gọi là vận động sao, tố chất cơ thể của anh đều là luyện được trong thời gian học cấp ba đó, cho nên bây giờ em phải vận động nhiều lên biết không?" Trình Hàn Lang vừa chạy vừa nói.
"Dạ... em nhất định... cố gắng rèn luyện... mệt chết... rồi, anh, em chạy hết nổi rồi."
"Cố gắng thêm một vòng nữa, con trai phải bền bỉ biết không?"
"Biết rồi... mà..."
Lại cố sức mà bám theo một vòng, Thành Thành vừa chạy xong thì đứng tại chỗ thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi, Trình Hàn Lang thì như là người bình thường không có vấn đề gì. Trình Hàn Lang lấy tay vuốt xuôi theo ngực nó nói: "Sau này phải kiên trì lên, về nhà thôi, ra nhiều mồ hôi như vậy rồi, đừng để bị lạnh."
Về đến nhà, Thành Thành trực tiếp nằm bẹp lên sô pha, vừa mới chạy 8 vòng, mỗi vòng cùng chừng 400 mét đó! Thành Thành nghỉ ngơi một lúc, Trình Hàn Lang đem cho nó một ly nước.
"Tắm đi thôi, ra nhiều mồ hôi như vậy, vừa lúc anh cũng muốn tắm.:
"Anh muốn tắm cùng em?" Mặt của Thành Thành hơi ửng đỏ.
"Nói thừa, chúng ta bây giờ không phải là nên muốn cùng tắm với nhau sao? Em còn không vui hả!" Trình Hàn Lang nói xong, trở về phòng lấy quần áo để thay, Thành Thành ở phía sau bĩu môi đi theo, mặt đen thui như vậy làm gì chứ? Em có không vui đâu...