Ân Tứ

Chương 127: Chương 127




Hai người ở ngoài phòng thấy mẹ Trình khóc chạy ra, Thành Thành và Củng Chí nhanh chóng chạy lại. Củng Chí ôm mẹ Trình, thân thiết hỏi: "Rốt cuộc là làm sao vậy?"

Thành Thành ở bên cạnh cũng vô cùng sốt ruột, mẹ Trình khóc không nói gì, được Củng Chí dìu về phòng mình.

Thành Thành suy nghĩ một chút, vẫn là đến phòng ngủ tìm Trình Hàn Lang trước. Trình Hàn Lang đứng hút thuốc một mình trên ban công, thoạt nhìn hết sức buồn bực. Thành Thành đi tới, nhẹ nhàng mà hỏi: "Anh, xảy ra chuyện gì rồi sao? Vì sao mẹ lại... khóc?"

Trình Hàn Lang quay đầu lại, Thành Thành còn chưa kịp nghĩ gì, Trình Hàn Lang đã xoay người ôm lấy nó, cúi đầu ôn xuống. Thành Thành không hiểu ra sao, nhưng cũng không có cự tuyệt. Đầu lưỡi ngang ngược của Trình Hàn Lang càn quét khắp khoang miệng của Thành Thành, đầu lưỡi của Thành Thành quấn quýt cùng hắn, không bao lâu sau, hai người đã nếm được tư vị khổ sở.

Trình Hàn Lang chậm rãi rời khỏi miệng Thành Thành, miệng Thành Thành đã chảy máu, giọt máu đỏ tươi ngoài miệng có vẻ hết sức rõ ràng. Trình Hàn Lang cúi đầu nhẹ nhàng hút đi mùi vị của riêng Thành Thành, rồi nhìn chăm chú vào Thành Thành thật lâu.

"Anh..." Thành Thành lẩm bẩm kêu.

Trình Hàn Lang đáp lại một tiếng, sau đó dùng tay xuyên vào mái tóc của nó, dịu dàng nói: "Anh đã nói chuyện bọn mình với mẹ rồi."

Thành Thành lập tức đứng ngẩn ngơ không nói thêm gì nữa, trái tim dần dần trở nên sợ hãi, cho dù là Trình Hàn Lang đứng trước mặt nó, nó vẫn không hề cảm nhận được sự an toàn. Thành Thành nắm lấy tay của Trình Hàn Lang hốt hoảng hỏi: "Có phải mẹ không đồng ý không?"

Trình Hàn Lang không nói gì, Thành Thành đã hiểu, muốn giãy khỏi tay của Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang kéo nó lại, gắt gao ôm lấy, "Em đi đâu? Anh cho em biết, mặc kệ phát sinh chuyện gì, chúng ta cũng không thể chia tay, em không thể rời xa anh."

Thành Thành kìm nước mắt lại nói với Trình Hàn Lang: "Anh, anh thật sự sẽ không hối hận sao?"

Trình Hàn Lang nâng mặt của nó lên, buộc Thành Thành ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn, "Em đã quên lời thề của chúng ta ở bên bờ sông rồi sao?"

Thành Thành lắc đầu, Trình Hàn Lang không nói gì thêm, lại ôm Thành Thành vào trong lòng...

"Mẹ, mẹ tìm con có việc ạ?" Thành Thành ngồi đối diện với mẹ Trình, nhỏ giọng hỏi.

Đôi mắt mẹ Trình sưng đỏ, nhưng vẫn cười một cái với Thành Thành, bà nói: "Đúng, mẹ muốn tâm sự với con một chút."

Trong lòng Thành Thành rất khẩn trương, trước nay chưa hề có loại tâm tình như vậy khi ngồi bên cạnh mẹ mình. Cho tới giờ, dường như nó cũng chưa từng làm chuyện gì sai trái, nhưng hôm nay lại phạm vào một lỗi lầm không thể bù đắp như vậy, Thành Thành đột nhiên thấy hổ thẹn với mẹ Trình.

"Mẹ, con biết, mẹ muốn nói với con chuyện của con và anh." Thành Thành vừa nói vừa quan sát sắc mặt của mẹ Trình.

"Từ khi mẹ đi rồi, cuộc sống của con và anh con rất khó khăn đúng không?" Mẹ Trình cũng không có trực tiếp nói thẳng theo lời Thành Thành, mà càng muốn hiểu hơn cuộc sống của họ mấy năm qua.

Thành Thành suy nghĩ một chút, "Cũng không phải rất khó khăn ạ, có chút chuyện lớn, về chuyện con đi học, chi tiêu trong nhà này nọ đều là anh quyết định, phần con chỉ là phụ trách giặt giũ quần áo, làm chút cơm thôi ạ." Thành Thành có chút ngượng ngừng, ngẫm lại mấy năm qua thực sự mình không có làm cái gì.

Mẹ Trình thở dài, nhìn Thành Thành thật lâu rồi mới nói tiếp, "Con chăm sóc cho anh con như vậy, cũng khó khăn cho con, một đứa con trai mà cả ngày phải ở nhà lu bu làm việc vặt. Nhiều năm như vậy, mẹ thực sự rất cảm kích con, Hàn Lang nếu không có con, có lẽ đã trở thành một người khác rồi."

Thành Thành nhanh chóng xua tay, "Mẹ, mẹ đừng khách khí như vậy. Người phải nói cảm ơn là con, nếu như không có mẹ, hiện tại con cũng sẽ không có nhà, con làm những thứ này đều là điều nên làm."

"Con nói như vậy mẹ thực sự không nỡ nhẫn tâm, mẹ biết các con đều là những đứa nhỏ ngoan, sẽ không vô duyên vô cớ mà đi sai đường lệch hướng. Con hiểu rõ mẹ nói cái gì mà, tiếp tục như vậy đối với con, đối với Hàn Lang thực sự đều là một loại dằn vặt. Con còn nhỏ, chưa hiểu được sự phức tạp của xã hội, dù thế nào đi nữa chúng ta cũng không thể coi nhẹ ánh nhìn của người khác được, chung quy chúng ta vẫn đang sống trong xã hội này mà!"

Một tràng lời khuyên của mẹ Trình khiến Thành Thành nhất thời nghẹn lời, nó muốn nói rất nhiều điều, thế nhưng cũng không nói nên lời. Nó biết có rất nhiều thứ nó không hiểu, chỉ là nó xem trọng cảm nhận của Trình Hàn Lang cùng phần tình cảm kia giữa nó và hắn hơn mà thôi.

"Anh con mẹ nói không thông được, con nghĩ như thế nào?"

Một câu nói vừa ra khỏi miệng, mẹ Trình đã trực tiếp nhìn về phía Thành Thành, Thành Thành do dự một chút, vẫn là nói: "Mẹ, bọn con là thật tâm yêu nhau."

Mặt mẹ Trình thoáng cái đã biến sắc, hô hấp của bà có chút gấp gáp, Thành Thành nghe vào tai thì vô cùng đau lòng, Thành Thành muốn đi tới, mẹ Trình khoát tay một cái, nói: "Không sao đâu, con hãy nghe mẹ nói hết. Thành Thành, con không phải yêu anh con đâu, con chỉ là ỷ lại nó thôi. Từ nhỏ đến lớn, trong mắt con chỉ có nó, chăm sóc nó, làm bạn với nó, nên nó sẽ là tất cả của con. Sao con không xem xét những người khác thử đi? Có lẽ con sẽ phát hiện bên cạnh con có bạn nữ mà con thích thôi."

Thành Thành lắc đầu, mặc dù biết lời này rất đả kích người khác, thế nhưng nó vẫn nói thẳng ra khỏi miệng. "Mẹ, con thực sự đã thử rồi, thế nhưng cuối cùng con vẫn thất bại, trong mắt con chỉ có Trình Hàn Lang, thực sự không chứa bất kỳ ai nữa."

Mẹ Trình thoáng cái đã không khống chế được chính mình, lớn tiếng nói: "Không được kêu "Trình Hàn Lang", nó là anh trai của con, con vĩnh viễn phải nhớ kỹ, hai người các con là anh em, từ hơn mười năm trước đã được pháp luật công nhận, các con thế này là loạn luân, trời đất không dung."

"Mẹ..." Thành Thành ngậm ngùi nước mắt mà kêu lên một tiếng, "Bọn con là thật tâm yêu nhau, con yêu Trình Hàn Lang, còn hơn cả tính mạng của con."

Nước mắt của mẹ Trình cũng lăn dài, giọng nói dần dần dịu xuống, "Thành Thành, con có nghĩ tới không, nếu con thật sự yêu nó, thì nên để nó được hạnh phúc. Con và nó ở cùng một chỗ, nó thật sự có thể hạnh phúc sao? Một năm hai năm thì có thể, chờ các con thành người trung niên thì thế nào? Không có con cái, chỉ dựa vào một phần tình cảm là có thể đi qua cả cuộc đời sao? Mẹ nói thẳng, chỉ tính từ một phương diện này, các con sẽ không thể khắc phục rất nhiều vấn đề."

Thành Thành ngây ngẩn cả người, nước mắt lăn dọc theo gò má, nhưng hiện thực vẫn bị phanh phui rõ ràng. Đừng nói đến sinh con cho hắn, chỉ mỗi việc chăn gối thôi, nó cũng không cách nào thoả mãn Trình Hàn Lang được. Mẹ Trình nói không sai một điểm nào, mặc dù nó một mực che giấu nút thắt này trong lòng, thế nhưng Thành Thành biết sớm muộn gì chúng cũng sẽ hiện ra trước mặt mình.

Mẹ Trình thấy Thành Thành có chút dao động, bà ngồi xuống bên người Thành Thành, nắm lấy tay nó nói: "Thành Thành, không phải mẹ bất công, đây là vì tốt cho hai đứa con, tương lai con cũng phải kết hôn sinh con, có gia đình của riêng con, đây mới là lựa chọn sáng suốt nhất."

Thành Thành quỳ phịch xuống một tiếng, nắm lấy tay mẹ Trình khóc nói: "Mẹ, con cầu xin mẹ, đừng bắt con rời xa anh, nếu như không có anh thì ngay cả dũng khí để sống con cũng thực sự không còn..."

Mẹ Trình ôm lấy nó, nhất thời nước mắt không ngừng tuôn rơi: "Thành Thành, con đừng trách mẹ lòng dạ độc ác, con suy nghĩ một chút đi, sự nghiệp của anh con vừa mới khởi bước, nếu như để cho người ta biết nó và em trai mình có loại quan hệ này, nó còn tiếp tục quản lý thế nào được nữa? Con cũng vậy, con còn đang đi học, cuộc đời con chỉ vừa mới bắt đầu thôi, các con thực sự muốn tiếp tục loại tình yêu không có kết quả này, để rồi cuối cùng thua thiệt lẫn nhau mới hối hận sao?"

"Mẹ, con đã đáp ứng Trình Hàn Lang, tuyệt đối sẽ không rời xa anh ấy, tại sao mẹ phải ép con... Mẹ... Con thực sự..."

Thành Thành đang nói, lại phát hiện mẹ Trình đã bắt đầu thở gấp, nó sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, vội vàng đỡ lấy mẹ Trình, mẹ Trình chỉ tay vào túi của mình, Thành Thành hiểu ý, nhanh chóng mở túi, phát hiện bên trong chỉ có một bình thuốc nhỏ. Nó nhanh chóng lấy ra, đổ lên tay, để mẹ Trình nuốt vào.

Qua một lúc sau, hô hấp của mẹ Trình mới dần dần ổn định, lòng của Thành Thành đã như tro nguội, nó ngồi cách chỗ mẹ Trình không xa, trong đầu hiện đi hiện lại lời mẹ Trình nói vừa rồi, còn có sự cam đoan giữa mình và Trình Hàn Lang đêm qua. Hai luồng suy nghĩ đan xen trong đầu nó, không ngừng mâu thuẫn, Thành Thành cảm thấy trong lòng mình có một toà thành đang từ từ sụp đổ, mặc dù nó vẫn luôn chống đỡ phía dưới, nhưng vẫn không có cách nào tránh khỏi bị va đập đến thương tích đầy mình.

Trầm mặc hồi lâu, mẹ Trình mới lên tiếng, "Mẹ hiểu rồi, các con đã xác định là không thay lòng, cho dù bây giờ mẹ nói được các con, chờ mẹ đi rồi, các con vẫn lại ở cùng nhau như cũ. Mẹ cũng không cầu xin điều gì, nếu như các con thực sự không hối hận, như vậy thì ở cùng một chỗ đi."

Thành Thành có chút không dám tin nhìn mẹ Trình, trong lòng sáng lên một ngọn đèn nhỏ, nhưng câu nói tiếp theo của mẹ Trình lại hung hăng dập tắt đi.

"Thế nhưng phải để anh con có một đứa con, con ruột của nó."

Những lời này như một thanh kiếm sắc, đâm thẳng vào trái tim của Thành Thành. Thế nhưng nó lại không thể bác bỏ lời nói của mẹ Trình như vừa nãy, quả thật, để Trình Hàn Lang có một đứa con là chuyện thường tình, ai lại nguyện ý sống cô độc suốt quãng đời còn lại. Chỉ là, nghĩ đến đứa bé là do Trình Hàn Lang cùng một người phụ nữ khác sinh ra, trái tim của Thành Thành lại khó có thể thừa nhận.

"Các con không biết con đường tương lai sẽ như thế nào, chỉ là nếu như bây giờ bỏ lỡ, tương lai có hối hận cũng không có cơ hội. Con thật sự nhẫn tâm nhìn anh con cứ cô độc như vậy mà sống suốt quãng đời còn lại sao? Một người không có gia đình thì có thể trọn vẹn sao? Mẹ không muốn ép buộc các con xa nhau nữa, mẹ chỉ là muốn làm hết trách nhiệm sau cùng của một người mẹ mà thôi, mẹ không bắt con phải cho mẹ đáp án ngay bây giờ, mẹ cho con một ngày để suy nghĩ, sau đó con hãy nói cho mẹ biết sự lựa chọn của con." Mẹ Trình nói xong, liền đi về phía bên ngoài.

"Mẹ!" Thành Thành nhìn theo bóng lưng của mẹ Trình, khàn khàn giọng mà hỏi: "Vừa rồi mẹ không có chuyện gì chứ? Bệnh nặng lắm sao ạ?"

Nước mắt mẹ Trình tràn mi, bà đưa lưng về phía Thành Thành mà lắc đầu, nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.