Trình Hàn Lang phát hiện gần đây số lần mẹ ngây người càng ngày càng nhiều, so với vẻ mặt tràn đầy cảnh xuân tươi mới lần trước, dạo này có thể nói phủ kín mây đen, có khi cười lên cũng rất miễn cưỡng.
Hắn biết lần trước mẹ đi công tác nhất định đã xảy ra chuyện gì, bằng không sẽ không khác thường như vậy, hơn nữa gần đây điện thoại di động của mẹ hắn cứ reo liên tục, nhưng lại không thấy cô nghe máy, có đôi khi người ta vừa gọi tới, cô vừa nhìn qua liền trực tiếp ngắt máy.
Thực sự không cưỡng lại lòng hiếu kỳ được, Trình Hàn Lang bắt đầu hết sức chú ý một số hành động thường ngày của mẹ hắn, còn thừa dịp cô không để ý lục xem lại tin nhắn cũ của cô, nhưng không thu hoạch được gì, mẹ hắn hình như là cố ý giấu diếm những thứ này.
Tối hôm đó Trình Hàn Lang xuống giường đi vệ sinh, nửa đêm lại nghe thấy tiếng động trong phòng mẹ, hắn dán tai lên cửa, định cố gắng nghe xem bên trong đang xảy ra chuyện gì, hắn nghe được tiếng mẹ mình nói chuyện, còn kèm theo tiếng khóc đè nén, lúc sau tiếng khóc càng ngày càng lớn, vừa khóc vừa nói xen thêm vài lời mà hắn nghe không rõ.
Hắn đứng đó nghe tiếng khóc của mẹ hắn bên trong mà tim đau thắt lại, hắn không biết thì ra mẹ mình sống đau khổ như vậy, thậm chí một người ở bên cạnh cũng không có. Hơn nửa đêm hắn mặc một bộ quần áo mỏng đứng ở cửa như hóa đá không nhúc nhích, cũng đã quên chuyện đi WC.
Bỗng nhiên cửa bị mở ra, mẹ Trình đang chuẩn bị đi nhà vệ sinh sửa sang lại bộ dạng vừa khóc lóc rối bời của mình, giây phút mở cửa thấy Trình Hàn Lang một mình đứng đó liền làm cô ngây ngẩn của người, hai mẹ con cứ đứng như vậy nhìn nhau, Trình Hàn Lang đột nhiên cảm thấy mình rất bối rối, xoay người vọt vào nhà vệ sinh, rửa mặt để ổn định tâm tình một chút, lúc đi ta lại phát hiện mẹ Trình đang đứng ở ngoài.
Trình Hàn Lang đi đến phía trước, đỡ vai mẹ hắn nói: “Mẹ, nếu như mẹ thật sự thương con thì mẹ nói cho con biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con đã lớn rồi, con cũng muốn chia sẻ với mẹ một chút.”
mẹ Trình ngẩng đầu nhìn hắn, đúng vậy, đã lớn rồi. Còn cao hơn mình tới nửa cái đầu, Trình Hàn Lang cẩn thận từng chút đưa cô ra ngồi trên ghế sa lon. Mẹ Trình sửng sốt một hồi, bắt đầu chậm rãi nói, thanh âm có chút khàn khàn.
“Con cũng đã biết, vậy chúng ta nói thẳng hết đi. Người đàn ông kia tên là Củng Chí, làm việc ở Hàng Châu, là bạn học cấp ba của mẹ, khi đó ba con học ở trường cấp ba bên cạnh, mẹ đã sớm nhìn trúng ba con, nhưng Củng Chí vẫn thích mẹ. Mẹ khi đó ngại anh ấy quá bình thường, cũng không có chí hướng cao xa, cũng vẫn không xem trọng anh ấy.
Mẹ cũng không biết anh ấy và ba con biết nhau thế nào, lẽ ra bọn họ là hai loại người hoàn toàn bất đồng, không có điểm chung nào, còn rất tương phản, khi đó mẹ là thông qua Củng Chí quen biết ba con, sau lại cũng bởi vì mẹ, bọn họ đánh nhau một trận, Trình Thế ra tay đặc biệt ác độc, thế nên hiện tại chân Củng Chí vẫn còn khập khiễng một chút.
Mẹ khi đó rất tin tưởng, không hề nghi ngờ gì cho rằng Trình Thế là yêu mẹ, bằng không sẽ không làm như vậy, ai biết được từ lúc yêu đương đến lúc kết hôn, mẹ đều không mảy may cảm giác được tình cảm của anh ta với mẹ, mẹ bắt đầu cho rằng đây chỉ là do tính cách của ảnh, nhưng mà nhiều năm trôi qua như vậy mẹ cuối cùng đã biết rốt cuộc anh ta căn bản không có yêu mẹ, tất nhiên cũng sẽ không vì mẹ mà đánh nhau, có thể là lúc đó bọn họ gây gổ vì quá đối lập mà thôi.”
Trình Hàn Lang đưa cho mẹ một ly nước, mẹ Trình uống hai ngụm, nói tiếp.
“Sau đó Củng Chí đi Hàng Châu, nhiều năm như vậy cũng không có liên hệ với mẹ, nhưng có mấy lần mẹ gặp khó khắn đều là anh ấy giúp mẹ, sắp 40 tuổi rồi cũng chưa hề kết hôn, mẹ biết anh ấy một khi để ý người nào, vật gì thì một khi nhận định sẽ không dễ dàng thay đổi. Mẹ cũng là phụ nữ, có một người đối với mẹ như vậy mẹ không thể thờ ơ được, nhưng lúc đó con còn nhỏ, mẹ sợ con không chịu nổi nên vẫn chưa cho anh ấy một câu trả lời chắc chắn, mẹ còn ôm một chút hy vọng với ba con, vẫn nghĩ dù không có tình yêu, chỉ cần để cho mẹ một nhà đầy đủ là đủ rồi. Thế nhưng…ai…Mẹ không muốn ở trước mặt con nói ba con ra sao thế nào, dù sao cũng là ba của con.”
Trình Hàn Lang ngẩng đầu nói: “Mẹ, không sao đâu, mẹ cứ nói đi, trong lòng con cũng biết gần hết rồi, hôm nay mẹ có gì không thoải mái đều nói ra hết đi.”
“Sau này mẹ quyết định ly hôn với ba con, Củng Chí vô cùng vui mừng. Lúc mẹ đi tìm anh ấy, anh ấy muốn mẹ ở lại lâu thêm vài hôm. Mẹ không an tâm về mấy đứa, lúc nào gặp cũng nhiều lần nói muốn quay về, chân của anh ấy không được tiện, mẹ hy vọng có thể luôn bên cạnh chiếu cố anh ấy, hơn nữa người ta đã đợi mẹ nhiều năm như vậy, đợi thêm nữa thật sự có lẽ không đợi được nữa. Mẹ biết anh ấy muốn kết hôn cùng mẹ, sau đó đến đó ở, nhưng mỗi lần nghĩ về con lòng mẹ đau như dao cắt. Mẹ thật lòng không nỡ a!”
“Vậy tại sao không đưa chú ấy đến Bắc Kinh, con cũng không phản đối chú ấy đến nhà chúng ta ở.”
“Mẹ cũng có nghĩ tới, nhưng mà ba mẹ anh ấy đều lớn tuổi rồi, đều cần người chăm sóc, anh ấy lại làm việc cố định ở bên đó, bây giờ đến đây thì phải bắt đầu lại từ đầu, anh ấy không trẻ tuổi như mấy đứa a!”
“Mẹ chính là khó chịu vì chuyện này sao?”
“Lần trước mẹ đến nhà anh ấy, đến rồi mới phát hiện anh ấy vẫn nằm trong bệnh viện, bị người ta chặn đường, đánh bị thương rất nặng, hơn nữa thân thể anh ấy vốn không khỏe, nằm trong bệnh viện ngay cả một tiếng cũng không nói, anh ấy vẫn luôn không nói cho mẹ chuyện này, nếu như mẹ không đề cập tới có thể anh ấy sẽ không nói với mẹ cho dù anh ấy khỏe lại, anh ấy nói ảnh thật sự không biết mình còn chống đỡ được mấy ngày, anh ấy chờ đợi đến giây phút này đã quá khó khăn rồi. Mẹ liền khóc rồi quay về. Sau đó mẹ ngay cả điện thoại của anh ấy cũng không dám nhận, mẹ sợ mẹ sẽ không khống chế được chính….”
Nói đến đây, nước mắt mẹ Trình lại bắt đầu không kiềm được mà chảy xuống, Trình Hàn Lang đưa khăn tay cho mẹ Trình, hắn đã hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, cẩn thận vỗ vỗ sau lưng mẹ Trình.
“Mẹ lúc trước để Thành Thành bước vào cuộc sống của chúng ta không phải là để nó ở bên cạnh con sao? Lúc đó con đã có dự cảm, biết mẹ không thể luôn bên cạnh con. Chỉ là không rõ vì sao mẹ vẫn luôn không rời đi.”
“Nó còn nhỏ, con cũng chưa lớn, ở trong mắt mẹ, các con luôn luôn là những đứa nhỏ, sẽ có nhiều thứ cần người khác chăm sóc.”
Mẹ Trình nói xong câu đó, hai người cũng không lên tiếng nữa, trong phòng dần yên ắng xuống, Trình Hàn Lang lẳng lặng nhìn chằm chằm mỗi một món đồ trong phòng, đều sạch sẽ như vậy, đều ngăn nắp gọn gàng nằm tại một chỗ nhất định, không biết một mình mẹ mỗi ngày có bao nhiêu thời gian là chăm lo cho cái nhà này, hơn nữa chăm một cái đã chăm đến 15 năm. Trình Hàn Lang nghiêng đầu qua chỗ khác, rồi hướng về mẹ Trình cố làm ra một bộ dáng tươi cười.
“Mẹ, mẹ vĩnh viễn không rời đi tụi con sẽ vĩnh viễn cần người chiếu cố, độc lập tự chủ của mỗi người đều là chậm rãi tự rèn luyện ra, con đã trưởng thành, phải vì mẹ làm chút chuyện, huống hồ việc này đối với con mà nói căn bản không khó khăn gì, con sớm đã muốn tìm cho mẹ một người bạn già mà.”
mẹ Trình nhìn Trình Hàn Lang không tin nổi, Trình Hàn Lang gật đầu với bà, mẹ Trình vui mừng vuốt tóc hắn.
“Con thật là trưởng thành rồi, 2 năm trước con ngay cả một đứa bé nhỏ như hạt đậu cũng làm khó dễ, mẹ thật không nghĩ rằng tới giờ con lại có khả năng tiếp nhận nhiều như vậy. Kỳ thật mẹ cũng nghĩ tới việc mang con đên Hàng Châu, thế nhưng anh ấy ở bên đó không thể cho con những điều kiện tốt như ba con, mẹ sợ con chịu ủy khuất. Mà con ở đây đã quen rồi, cũng không dễ gì đến một hoàn cảnh mới, một gia đình mới. Hơn nữa ba con cũng ở đây, tuy rằng trách nhiệm gì cũng đã hết rồi, nhưng con dù sao con cũng là con của ông ta, chuyện gì cần phải bảo bọc con thì sẽ bảo bọc. Con nghĩ sao?”
“Con sẽ không rời khỏi ngôi nhà này, lớn như vậy rồi mà còn theo mẹ tái giá thì con cũng thật quá không có tiền đồ rồi, mẹ yên tâm đi! Cũng không phải vĩnh biệt, nghỉ đông và nghỉ hè con và Thành Thành có thể đến thăm mẹ, mẹ bình thường rảnh rỗi cũng có thể trở về. Con sớm muộn gì cũng phải xa mẹ để sống cuộc sống của mình, mẹ cứ để lòng mình thoải mái đi!”
“Con về ngủ trước đi, có gì ngày mai chúng ta nói tiếp, con ngày mai còn phải đi học ni! Con yên tâm, mẹ đã ổn rồi.”
Trình Hàn Lang đi về phía phòng mình, mẹ Trình bỗng nhiên gọi hắn lại: “Hàn Lang.” Trình Hàn Lang dừng bước.
“Cám ơn con.” mẹ Trình nói với hắn. Trình Hàn Lang gật đầu, đi vào phòng.
Một khắc đặt đầu lên gối kia, Trình Hàn Lang nghĩ nước mắt của mình sẽ lập tức chảy ra, thế nhưng hắn nén trở lại. Tất cả rộng rãi, thông cảm ban nãy tan biến hoàn toàn, chỉ còn sót lại đau lòng và bất lực.
Thật sự phải đi? Mình liền đáp ứng thoải mái như vậy? Mình vì sao lại muốn đáp ứng? Mình chỉ còn lại một người thân chân chính, 14 năm qua cũng chỉ có một người mẹ này, trước kia đi chỉ một lúc, vài ngày thôi lại có thể trở về, mà từ nay về sau, dù chỉ ở lại một tháng cuối cùng cũng phải rời đi, bởi vì bà đã không còn thuộc về nơi này, bà sẽ có một gia đình mới.
Trình Hàn Lang nỗ lực khắc chế mình, thân thể cuộn thành một đoàn như một con tôm, nhắm mắt lại cứ như vậy cho đến khi bình minh lên.