Nhà Vương Khôn rất lớn, một chút cũng không giống căn nhà nhỏ của Thành Thành, mẹ của Vương Khôn vẫn ở cửa chờ bọn nhỏ, cô cười rộ lên rất thân thiện, khiến Thành Thành nhìn thấy cũng nhớ tới mẹ Trình.
“Ước nguyện! Ước nguyện!” Trong phòng phi thường náo nhiệt, một đám bé con vây quanh Vương Khôn hát chúc mừng sinh nhật, đợi Vương Khôn thổi nến xong, mẹ Vương Khôn cắt cho mỗi người một khối bánh ga tô. Thành Thành cầm trong tay, lại ăn không trôi. Nó trước sau nhìn chằm chằm vào điện thoại nhà Vương Khôn, nó muốn mượn điện thoại nhà cậu bé để gọi điện thoại. Thế nhưng lúc này tất cả mọi người đều vây quanh Vương Khôn, chính nó cũng không dám đi ra ngoài hỏi chuyện mượn điện thoại.“Cậu thế nào không ăn a? Ăn không hết a?” Vu Tiểu Đồng từ đằng xa đi tới, nhìn chằm chằm bánh ga tô mà Thành Thành không hề động vào hỏi.
“A, đúng, cho cậu ăn, Vu Tiểu Đồng cậu ăn giúp mình đi!” Thành Thành đem bánh ga tô đưa cho Vu Tiểu Đồng.
“Được! Cậu đã cầu mình như thế, mình liền thay cậu ăn.” Vu Tiểu Đồng nói xong không nói hai lời liền tiếp nhận bánh ga tô trong tay Thành Thành chạy qua một bên ăn. Thành Thành nhìn thấy người chung quanh ở đây đều tự chơi, cũng không có ai chú ý tới nó, nó liền đi về phía điện thoại.
“A! Mình nghĩ ra rồi, ở đây còn có một khối bánh ga tô lớn, chúng ta mở quà xem đi, quà của ai kém cỏi nhất, chúng ta liền đem bánh ga tô bôi lên mặt người đó có được hay không.” Không biết là ai ở trong phòng hô một câu, lập tức có thật là nhiều người kêu được, đương nhiên cũng có một bộ phận bé gái có điểm không vui, sợ cuối cùng bánh ga tô sẽ bôi đầy lên trên mặt mình, thế nhưng đành thiểu số phục tùng đa số. Vương Khôn liền bắt đầu nghiêm túc chọn ra.
Thành Thành vừa mới đi nửa đường phải trở lại trong đám người một lần nữa, cùng bạn học vây quanh Vương Khôn, bản thân nó thấp, còn đứng ở một hàng phía ngoài cùng, căn bản không thấy rõ đồ vật bên trong là cái gì, chỉ nghe thấy một hồi “Oa!”, một hồi “Ô!”. Bỗng nhiên trong đám người truyền đến một trận cười to vang. Thành Thành không biết bên trong xảy ra chuyện gì, lại bị điểm danh.
“Trình Thành ở đâu?” Bên trong một vị bạn học cười cực kỳ vui mừng đang gọi, tất cả mọi người hướng về phía bên này nhìn tới, Thành Thành vẫn không rõ chuyện gì xảy ra đã bị đẩy lên cái bàn chính giữa, trên bàn đang bày ra các món quà bị mở, một trong số đó chính là của mình.
“Trình Thành cậu thật là đáng yêu, cậu như thế nào tặng một món quà có ý nghĩa như thế.” Vương Khôn nói xong câu đó, tất cả mọi người cười ngay tại chỗ.
Trên bàn đa số là mấy món đồ chơi, hoặc là các loại tập vở đồ vật xinh đẹp. Có một vật ở trên bàn có vẻ đặc biệt khác lạ, đó chính là một bức tranh mà Thành Thành tự mình tìm đồ rồi dán ròng rã hết nửa ngày. Đoạn thời gian trước nó thấy trong một quyển sách thủ công cho trẻ em có một số bức tranh làm bằng các loại vải rất đẹp. Nó liền đơn giản chọn ra một loại để làm. Chính là đem một chút hạt bắp, hạt cao lương, hạt hướng dương các loại đính lên vải, sau đó khâu thành một bức tranh.
Để làm món quà này, Thành Thành mất hết mấy tấm vải. Lúc bắt đầu làm thế nào cũng không dính tốt, rốt cuộc cuối cùng cũng làm được, nó liền cẩn thận từng li từng tí bỏ vào trong một cái hộp. Sợ nhựa cao su khô mấy thứ ở trên đó sẽ rớt ra, lúc ra cửa nó còn kiểm tra lại một lần, phát hiện dính rất chắc nó mới yên tâm.
Chỉ là những đứa trẻ ở đây không có một chút chú ý hạt gạo dính trên vải có bao nhiêu chắc, cũng không thấy được phía trên những thứ đó xếp thành hình con ngựa rất ngay ngắn, hiển nhiên là bỏ ra rất nhiều tâm tư. Bọn nó thấy một mảnh vải này phản ứng đầu tiên chính là cười, sau đó liền thấy may mắn món quà tệ nhất không phải là của mình.
Thành Thành hiển nhiên còn chưa ý thức được quà của mình trong mắt người khác là thô tục buồn cười như vậy, nó cho là mình tốn tâm tư làm, Vương Khôn nhất định sẽ thích. Cho nên khi nó cầm quà của mình không hiểu gì nên nhìn trái nhìn phải, người bên cạnh lại cười nó.
“Bôi bánh ga tô! Bôi bánh ga tô!” Người chung quanh lại bắt đầu ồn ào, Vương Khôn nghĩ không muốn xuống tay với khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ của Thành Thành, nên cầm bánh ga tô đứng ngốc tại chỗ.
Bên cạnh có một cậu bé nghịch ngợm thực sự không đợi được nữa, đem tay Vương Khôn đẩy lên rồi nhấn đầu Thành Thành đập xuống, Thành Thành liền trốn cũng không kịp trốn đã bị bôi bánh ga tô đầy đầu. Toàn bộ gương mặt đều dính chỉ trừ đôi mắt ngơ ngác xoay qua xoay lại.
“Nga!!” Mọi người hoan hô lên, có người còn cố tình tiếp tục bôi loạn lên trên mặt Thành Thành, Thành Thành gấp gáp chạy qua hai bên trái phải. Phía sau một đám rất nhiều bé trai đuổi theo, Vu Tiểu Đồng cũng lại nhìn không quen, liền ở bên cạnh giúp nó che chắn cản người, một đám người ầm ĩ quên trời quên đất. Thẳng đến khi Thành Thành nhào tới trong lòng một người, những bước chân phía sau mới dừng lại.
“Xin lỗi cô, con không phải cố ý muốn đem bánh ga tô quẹt lên trên người cô. Con…” Thành Thành hoảng loạn nhìn mẹ Vương Khôn.
Mẹ Vương Khôn không chỉ không tức giận, còn vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Thành Thành nở nụ cười: “Bé con nhà ai vậy a? Lớn lên thế nào mà mặt đều là bơ a?”
Những lời này vừa nói ra khỏi miệng, đám nhỏ kia vừa mới khẩn trương lại bật cười.
“Cô ơi, con có thể mượn điện thoại của cô dùng một chút không? Con muốn gọi điện thoại cho anh con.” Thành Thành có chút nhút nhát hỏi, rất sợ sẽ bị cự tuyệt.
Mẹ Vương cười nói: “Đương nhiên là có thể!” Nói xong cũng dẫn Thành Thành đi gọi điện thoại.
Thành Thành gọi điện cho Trình Hàn Lang, vẫn còn tắt máy. Gọi điện thoại nhà, reo nửa ngày lại không có người nghe. Thành Thành gọi một lần lại một lần, càng ngày càng sợ.
Mẹ Vương nhìn bộ dáng kia của nó, liền kéo nó lại nói: “Không sao đâu, con ở đây chơi đi! Một lát thật sự không ai tới đón cô đưa con về được không?” Thành Thành gật đầu.
Mẹ Vương trước đem Thành Thành dẫn đến nhà vệ sinh, rửa sạch hết bơ trên mặt, trên đầu nó.
“Thật là một đứa nhỏ đáng yêu.” Mẹ Vương nhìn Thành Thành nói, động tác cô giúp Thành Thành rửa mặt rất dịu dàng, Thành Thành cảm thấy đặc biệt thoải mái, liền tạm thời quên đi buồn rầu mới vừa rồi.
Đợi đến khi những bạn học kia của Thành Thành đều lục đục đi về, Thành Thành liền đứng ngồi không yên, nó nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã 9 giờ tối. Mẹ Vương ở cửa tiễn bạn học của Vương Khôn, Thành Thành liền đi theo cô nói muốn gọi điện thoại lại, mẹ Vương cười gật đầu.
Thành Thành nhanh chóng gọi điện thoại về nhà, vẫn là không có người nghe. Rơi vào đường cùng rốt cuộc nó nhớ tới nó còn biết số điện thoại của anh Đỗ, đợi đến lúc nhận được điện thoại, giọng Đỗ Công ở bên kia đều khàn hết.
“Em rốt cuộc đi đâu? Anh và anh em đi tìm em đã 3 tiếng đồng hồ, anh của em ngay cả cơm cũng chưa ăn, rất là lo lắng, em ở đâu? Anh đến đón em.”
Thành Thành vội vàng hỏi mẹ Vương, mẹ Vương nói địa chỉ cặn kẽ rồi, chỉ chốc lát sau, Đỗ Công liền chạy tới, y là trốn từ trong trường ra, vừa nghe Trình Hàn Lang hỏi mình có thấy Thành Thành không y liền không ở trong trường được, lập tức chụp tường mà leo ra, y sợ chuyện như lần đầu tiên mình gặp Thành Thành lại xảy ra. Nên cái gì cũng không màng, tìm hết phố phường, gọi khắp các con đường, cuối cùng giọng nói cũng khàn đi.
“Anh Đỗ, xin lỗi! Anh em có đúng hay không đặc biệt tức giận khác thường? Em gọi điện thoại cho ảnh, nhưng không có ai nghe.”
Đỗ Công vỗn cũng rất tức giận, nhưng thấy bộ dạng tóc tai ủ rũ của Thành Thành tức giận gì cũng không phát ra được, liền thoải mái nói với nó: “Không sao đâu, anh cố gắng nói với anh em một chút, cậu ta sẽ không tức giận, cậu ta vẫn ở bên ngoài tìm em, trong nhà không có ai nên mới không có nhận điện thoại. Đến lúc đó tốt nhất em tự nhận lỗi với cậu ta là được.”
Đỗ Công ở trên xe gọi điện cho Trình Hàn Lang, là dùng tạm một cái điện thoại di động khác, thời điểm mấu chốt di động của y lại hết pin. “Này! Nó ở chỗ tao đó! Mày về đến nhà đừng ầm ĩ a!” Đỗ Công nghe Trình Hàn Lang nói, lại nhìn Thành Thành một chút, tim Thành Thành liền đập thình thịch.
Cuối cùng Đỗ Công cúp điện thoại, nhéo mặt Thành Thành một chút: “Ai bảo em không nghe lời?” Vẻ mặt Thành Thành buồn phiền hối hận, vùng chân mày bé nhỏ nhíu lại, Đỗ Công cho là mình nhéo nó đau, lại đưa tay xoa xoa mặt cho nó.
Trình Hàn Lang lê bước chân nặng nề đi vào trong, hắn không nghĩ tới Thành Thành vậy mà gọi Đỗ Công tới đón nó cũng không gọi mình tới, khi vừa nghe Thành Thành ở bên người Đỗ Công thấp thỏm trong lòng Trình Hàn Lang rốt cuộc cũng buông xuống được, nhưng lửa giận trong ngực chẳng những không có biến mất trái lại tăng lên gấp bội. Hắn chưa bao giờ chật vật như ngày hôm nay, chạy hết các con đường, ngay cả những góc nhỏ thậm chí những chỗ rất dơ hắn cũng đi vào tìm. Tìm đến trường học thấy tất cả trẻ con đều đi hết, hắn lại đi chỗ khác tìm 2 tiếng mấy, đem những địa phương hắn cho rằng Thành Thành có thể đi đều lần tìm, cuối cùng hắn thậm chí tuyệt vọng cho rằng Thành Thành nhất định là bị người khác mang đi rồi.
Hắn không nghĩ tới bản thân Thành Thành có can đảm không chào hỏi mà trực tiếp ra khỏi nhà, lại còn trễ như thế vẫn chưa quay về, vừa nghe Đỗ Công nói mới phát hiện mình quả nhiên là đánh giá thấp nó. Nó không chỉ có can đảm không chào hỏi, còn quang minh chính đại gọi Đỗ Công tới đón nó. Mệt mình còn mệt mỏi rã rời, cuối cùng công lao lại thuộc về người khác.