Thành Thành đã ở trong nhà Tiêu Hải Chân một tháng rồi, bệnh trong người đã sắp khỏi rồi, ngoài ra không hề phát sinh chuyện gì, điều này làm cho Thành Thành cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nhưng mà nó ăn đồ nhà người ta, ở nhà của người ta, ít nhiều gì cũng phải làm gì đó cho người ta. Vì vậy cả ngày Thành Thành sẽ dọn dẹp căn nhà một chút, làm vài món ăn, bình thường Tiêu Hải Chân không có về nhà, làm cơm rồi phần lớn đều là một mình nó ăn.
Hôm nay, Tiêu Hải Chân lại đưa một bé trai về nhà, bé trai này thoạt nhìn còn nhỏ hơn cả Thành Thành, Tiêu Hải Chân đem cậu bé tới cửa rồi lái xe đi mất, Thành Thành tò mò ra khỏi phòng nhìn cậu bé kia. Cậu bé đang ngắm hoa ở trong sân, dáng dấp rất dễ thương, hai mắt thật to, da dẻ trắng ngần, cậu bé cầm lấy bình tưới bên cạnh tưới hoa, hình như là khách quen của nơi này.
"Cậu là người thân của ảnh sao?" Thành Thành hỏi
"Không phải, mình là do anh ta dùng tiền mua về." Cậu bé tiếp tục nghiêm túc tưới nước.
"Mua về?" Thành Thành có chút không hiểu, cậu bé quay đầu lại, cười ngọt ngào với Thành Thành: "Mình là Tiểu Quỷ, còn cậu?"
Tiểu Quỷ, tên đặc biệt ghê. "Mình là Lưu Ẩn." Cậu bé gật đầu, lại tiếp tục tưới hoa.
"Cậu ăn cơm trưa chưa?" Thành Thành hỏi.
"Chưa có a, cậu gọi đồ ăn bên ngoài sao?" Tiểu Quỷ hỏi.
"Không có, mình đi nấu một chút ha!"
"Cậu nấu cơm hả?" Tiểu Quỷ lộ ra biểu tình kinh ngạc.
"Đúng a, mình đi nấu cho cậu, cậu chờ ha." Thành Thành chạy vào nhà bếp bắt đầu nấu nướng, thỉn thoảng còn nhìn ra bên ngoài, nhìn xem Tiểu Quỷ đang làm cái gì, cậu bé đó thật sự rất kỳ quái, còn về phần kỳ quái chỗ nào thì Thành Thành cũng không biết. Thế nhưng ấn tượng ban đầu của Thành Thành đối với cậu Tiểu Quỷ này vẫn rất là tốt, nhìn qua thì không phải là một người xấu, có thể cậu bé sẽ trở thành bạn bè của nó nữa, trong lòng Thành Thành nghĩ.
Món thứ nhất vừa mới bưng lên, Tiểu Quỷ đã ăn như hổ đói, đợi đến khi Thành Thành bưng món thứ hai thì món thứ nhất đã bị ăn sạch rồi. Thành Thành lại vội vàng đi xào nấu, kết quả tất cả cơm và đồ ăn đều bị cậu bé này ăn không còn một miếng. Ăn cơm xong, Tiểu Quỷ chùi chùi miệng cười ha hả nói:
"Cậu nấu cơm ăn ngon ghê, học ai vậy?"
"Mình bình thường hay nấu, cũng tự học được một chút, cậu thích ăn là tốt rồi." Thành Thành có chút ngượng ngùng.
"Nghe giọng cậu là người Bắc Kinh phải không?" Tiểu Quỷ hỏi.
"Làm sao cậu biết?" Thành Thành trừng to hai mắt, vốn còn muốn giấu chỗ ở trước đây của mình, kết quả lại bị cậu bé phát hiện.
"Nghe giọng cậu toàn vị điện ảnh Bắc Kinh, mình thường xem phim Bắc Kinh, có thể nghe ra, chắc là ai cũng có thể nghe ra được." Tiểu Quỷ nói, Thành Thành có chút bối rối mà à một tiếng.
"Bắc Kinh tốt như vậy cậu chạy đến đây làm gì?" Tiểu Quỷ chạy đến bên cạnh rót nước uống.
"Mình... chỉ là muốn ra ngoài lang thang phiêu bạt, ở nhà không có gì thú vị cả!" Thành Thành vội vàng nói sang chuyện khác, "Vậy còn cậu? Nhà cậu ở đâu? Mình nghe không hiểu, hồi nãy cậu nói "mua về" là có ý gì vậy?"
"Mua về nghĩa là mình bán bản thân đi, bởi vì mình không có tiền. Mình không thể nói cặn kẽ hơn được, nói nữa cái mạng nhỏ của mình cũng sẽ không còn."
"Vậy cậu bán bản thân đi, cuối cùng đưa tiền cho ai a? Mình vẫn không hiểu, trước kia cậu làm gì?"
"Không hiểu cũng đừng hiểu, cậu rất đơn thuần a, bất quá bước vào xã hội rồi thì đơn thuần cũng sẽ biến thành không đơn thuần, cậu phải hiểu rằng, cuộc sống không đơn giản như cậu nghĩ đâu, mình khuyên cậu vẫn là mau chóng trở về đi. Có nhà thoải mái không hưởng thụ, chạy tới đây chịu tội làm gì? Làm loại người không có nhà để về như mình, có chết cũng chẳng ai thương xót."
Thành Thành nghe xong lời nói của cậu bé trong lòng vô cùng khó chịu, loại tâm tình hận đời này căn bản không giống như tâm tình của một đứa bé nên có, điều này làm cho Thành Thành sinh ra một loại đồng cảm với cậu bé. Nó vỗ vỗ vai Tiểu Quỷ, cười nói: "Cậu đừng tuyệt vọng như thế, sau này mình chính là người nhà của cậu, mình sẽ nấu cơm cho cậu ăn, chỉ cần cậu có gì cần người giúp một tay mình nhất định sẽ cố gắng giúp cậu."
Trong mắt Tiểu Quỷ lóe lên một tia cảm động, thế nhưng cũng chỉ là nháy mắt, giống như chưa từng lóe lên, sau đó cậu bé lại chạy ra vườn chơi, vẻ mặt bây giờ so với vừa nãy như hai người khác nhau. Thành Thành nhìn bóng dáng ngây thơ hoạt bát của cậu bé ở đó, trong lòng rất khó chịu. Không có nhà là một loại cảm nhận như thế nào nhỉ?
Trước đây lúc nó còn nhỏ cũng không có nhà, nhưng khi đó không hiểu gì, thấy người khác làm cái gì thì nó làm cái đó, sau đó lại có nhà, có anh trai... Thành Thành nghĩ đến đây, tim đau đớn như bị kim châm vậy.
"Mày nếu như chưa trưởng thành thì thật tốt, trưởng thành rồi lại không đáng yêu."
"Em biết có một loại phương pháp có thể làm em không trưởng thành, anh muốn nghe không? Lão đại."
"Chính là em ngày hôm nay ăn cơm, ngày mai không ăn. Ngày mốt lại ăn, ngày kia lại không ăn... Như vậy không phải sẽ lớn lên chậm sao?"
"À, thì ra là như vậy, vậy lúc mày đi ăn xin không phải đều là bữa đói bữa no sao? Mày luôn luôn ăn không đủ no nên lớn lên chậm như vậy, vậy mày bây giờ trên thực tế đã hơn 60 tuổi rồi hả? Ra là một lão già hói đầu a."
"Không phải, không phải, em mới không phải là lão già hói đầu đâu!"
...
Chuyện cũ từng hồi từng hồi hiện về trong đầu Thành Thành, mỗi khi đêm khuya vắng vẻ hay là lúc vô tình nghe người khác nhắc tới, nó lại không sao khống chế bản thân nhớ lại chuyện trước kia. Mỗi một tình tiết đều rõ ràng như vậy, phảng phất như vẫn luôn tồn tại trong đầu, thừa dịp bản thân hơi bất cẩn động vào thì lại đả kích nó một lần nữa. Loại giày vò này phải đến lúc nào mới có thể thoát ra đây, Thành Thành mệt mỏi nghĩ.
"Cậu xem loại hoa này nè! Mau tới đây, Lưu Ẩn." Tiểu Quỷ đứng trong sân gọi, cắt đứt hồi ức của Thành Thành. Lúc đầu Thành Thành cũng không có phản ứng nhiều với cái tên này, sau này mới nghe quen biết rõ là đang gọi nó.
"Cậu nhìn xem, chính là loại màu trắng này, đây không phải là do mình trồng, là nó tự mọc ra, nhỏ quá ha, nhưng mà rất thơm, cậu ngửi thử một cái đi." Tiểu Quỷ ngắt một đóa hoa xuống, để tới bên mũi của Thành Thành, mùi hương có chút gay mũi, Thành Thành cũng không thích ngửi lắm. Thế nhưng Tiểu Quỷ lại cầm trong tay ngửi rồi lại ngửi, bộ dáng có vẻ như rất thích.
"Cậu rất thích trồng hoa sao?" Thành Thành tò mò hỏi.
"Mình không phải thích trồng hoa, mình chưa từng đi học, mình không biết hình dung như thế nào, nhưng mình mong muốn mình cũng trở nên xinh đẹp như hoa." Tiểu Quỷ nói xong lại nhìn đóa hoa trắng nho nhỏ mà nở nụ cười.
"Nhưng cậu là con trai mà! Sao lại muốn xinh đẹp chứ? Không phải là nên muốn đẹp trai sao?" Thành Thành cảm thấy rất khó hiểu.
"Mình không biết nữa! Mình chỉ biết đẹp là được rồi... Mình mới mặc kệ mình là nam hay nữ a!" Tiểu Quỷ nói xong lại chạy đi ra xa xa.
Mặc kệ là nam hay nữ, người này cũng kỳ quái quá đi! Thành Thành đứng tại chỗ có chút mù mịt đầu óc, nó cũng đi tới bên bụi hoa, nhìn đủ loại màu sắc của hoa, cúi đầu ngửi một cái, thấy một đóa rất đẹp, Thành Thành muốn hái xuống, Tiểu Quỷ ở đằng xa lớn tiếng kêu: "Đừng động vào hoa của mình, bằng không mình nóng với cậu đó."
Thành Thành tức giận bĩu môi một cái, cũng hô một tiếng về phía đằng xa: "Keo kiệt!" Tiểu Quỷ nhổ cỏ ở đằng đó làm như là không nghe được. Thành Thành có chút buồn chán, ngồi trên bãi cỏ ngây ngốc, Tiểu Quỷ ở bên cạnh vừa nhổ cỏ vừa nhìn về phía Thành Thành, thật xinh đẹp, Tiểu Quỷ nhịn không được cảm thán một câu ở trong lòng, đã lâu rồi không có đứa trẻ nào xinh đẹp như vậy đến đây ở.