*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
“Anh, anh xem. Đây là túi sách mẹ mua cho em, nhìn thật tốt! Có thật nhiều ngăn nè! Còn có hộp bút, hai tầng luôn. Anh xem, cục gôm nhỏ hình nấm a. Thật nhiều thật nhiều..” Thành Thành vừa về tới nhà liền chờ không được mà đem mấy thứ này toàn bộ bày ra trên bàn, giới thiệu với Trình Hàn Lang từng cái từng cái một. Trình Hàn Lang hiển nhiên là một chút cũng không để ý tới, mấy thứ hắn ném đi nhiều rồi, nó còn làm như bảo vật vô giá nhìn bắt mệt. Nhóc ăn xin chính là tầm nhìn nông cạn.
“Đẹp đẹp.” Trình Hàn Lang đầu cũng không chuyển mà nói, tiếp tục nhìn chằm chằm vào máy tính của hắn. Trong tin nhắn QQ có một cái do Trịnh San Đồng gửi, viết một câu “Cậu nghĩ Ti Dương như thế nào? Mình với Ti Dương, cậu quan tâm ai hơn?”. Buồn chán, Trình Hàn Lang vất cho một cái nhếch mép. Đóng lại trang trò chuyện. Cầm lấy thuốc nhỏ mắt nhỏ hai giọt, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, bên tai còn truyền đến tiếng cười của Thành Thành trong phòng.
Thật không biết một nhóc ăn xin sao mà còn có thể sống vui vẻ được như thế a. Còn nhỏ chính là không lo không nghĩ a! Hắn nhớ có một tấm hình lúc nhỏ ngồi trên cổ của ba hắn. Sau lại gần như không còn có tiếp xúc thân mật nữa. Hai tháng rồi không có gặp ba, không biết lần này ông lại đem bảo bối gì tới. Nhưng mà… những thứ này đối với hắn thêm mỗi một năm tăng lên lực hấp dẫn lại càng ngày càng giảm đi. Hắn cũng không biết chính mình bây giờ là muốn cái gì, được rồi, không biết ba hắn nhìn thấy nhóc ăn xin sẽ có phản ứng gì, Trình Hàn Lang nghĩ, hẳn là ba hắn còn chưa biết đâu.
Mấy ngày sau mẹ Trình liền mang theo Thành Thành đi báo danh, lúc đầu Thành Thành có một chút sợ, thấy cô giáo liền trốn phía sau chân mẹ Trình của nó. May mà cô giáo ở lớp rất ôn nhu, rất có kiên nhẫn đem Thành Thành gọi ra, mẹ Trình lúc này mới nhẹ lòng mà đi.
Sau đó các học sinh chơi cái gì cũng đều mang nó theo, Thành Thành cũng liền chậm rãi hoạt bát hẳn lên. Về đến nhà là nó rất nghiêm túc nghiêm túc ngồi trên bàn nhỏ của mình làm bài tập, Trình Hàn Lang thấy bộ dáng nó hăng say trầm tư suy nghĩ mà liền nhịn không được tưởng tượng. Nghĩ thầm rằng ai không biết còn tưởng đây là thần đồng đang làm nghiên cứu đó! Kết quả cầm lấy vở xem chính là một đoạn của một bài hát thiếu nhi. Thành Thành từ ngày đó trở đi mỗi ngày đều đem hộp bút lau một lần, lúc cầm bút đều rất thận trọng, mỗi một cây bút đều dài như nhau, gọt xong liền để đầu ra đầu, đuôi ra đuôi xếp ngay ngắn trong hộp bút.
“Thành Thành, ngày mai mẹ được nghỉ, mẹ mang con và anh con đi dạo phố mua một ít quần áo. Mẹ sẽ mua cho con một bộ thật xinh đẹp, được không?”
“Không, mẹ, con không cần!” Thành Thành kiên quyết cự tuyết, biểu tình trên mặt rất là kiên định.
“Vì sao?” mẹ Trình có chút buồn bực, “Hai ngày trước con không phải nói với mẹ con thích bộ quần áo nào đó của Tiểu Phi lớp con sao? Mẹ mua cho con một bộ còn xinh đẹp hơn của bạn ấy. Đồ của con ít quá, hơn nữa, mặc thật xinh đẹp sẽ khiến thầy cô yêu mến a!”
“Mẹ, mẹ nói sai rồi. Cô con nói, quần áo này nọ, không nên so sánh với học tập. Ăn mặc cho dù đẹp cũng vô ích, mấu chốt là học tập thu được những gì. Con mặc đồ xinh đẹp cô sẽ chê con không học được gì.” Thành Thành nói thật nghiêm trang, nghe một đứa nhỏ nói những lời không hợp với lứa tuổi của nó, mẹ Trình không khỏi muốn bật cười.
Trình Hàn Lang từ trong phòng đi ra, nghe được câu nói vừa rồi, đi tới trước mặt Thành Thành chỉ vào đầu của nó nói: “Nhìn cái biểu tình ngu ngốc của mày kìa, mày nếu như chê quần áo đẹp kia tao cắt cho mày hai cái lỗ hổng trên quần, đem cái mông mày khoe ra luôn. Biết chưa?”
Thành Thành liền lắc đầu lia lịa, Trình Hàn Lang nói xong còn muốn đi tuột quần Thành Thành, Thành Thành sợ đến nỗi chạy loạn khắp nơi. Trình Hàn Lang chỉ là làm mấy động tác giả, dậm chân mấy cái, căn bản không có muốn rượt theo nó, một mình nó ở trong phòng chạy quanh, làm cho nó thở hồng hộc. Cuối cùng chạy về bên người Trình Hàn Lang. Ngạc nhiên mà nói:
“Anh, anh thật trâu bò, anh trâu bò nhất trên thế giới này, anh vẫn là đuổi kịp em. Em phải chạy nhanh hơn nữa a!” Trình Hàn Lang một hơi bế nó lên đem đầu nó hướng xuống dưới, nó sợ đến mức a a kêu loạn lên. (Này mình không chém nha, tác giả thật sự ghi là trâu bò a, có điều tỷ ấy chỉ ghi ngưu thôi, trâu hay bò gì cũng là nó, để trâu bò luôn cho thuần Việt :v)
Cuối cùng mẹ Trình mua cho Thành Thành tới hai bộ quần áo, Thành Thành ôm vào trong ngực một hồi vui vẻ một hồi lại nhíu mày. “Mẹ ơi, mẹ nói xem cô có chê con không?”
“Sẽ không, cô con cũng thích những đứa nhỏ dễ thương mà.” mẹ Trình sờ sờ đầu Thành Thành.
“Đúng, là như vậy.” Thành Thành gật đầu, “Cô giáo lớp con cũng thiên vị Trần Lộ Lộ, mọi người đều nói nhỏ là đứa con gái đẹp nhất lớp con. Mẹ nói xem con mặc đồ mẹ mới mua có thể so với Trần Lộ Lộ còn đẹp mắt hơn không?”
“Ngốc, con trai với con gái làm sao mà so a?” mẹ Trình bật cười.
“Vậy Tiểu Phi thì sao ạ? Nó là con trai a.”
“Con so với bạn ấy đẹp hơn nhiều.”
“Hơn là bao nhiêu ạ? Có gấp một trăm lần không?” Thành Thành đem ngón tay ra đếm.
“Có, hơn một nghìn lần luôn.” Thành Thành vừa nghe lời này liền ngạc nhiên trợn to hai mắt “Một nghìn lần, vậy thì nhìn đẹp biết bao a! Mua được cái này thật là đáng giá!” Thành Thành nói xong liền chạy đi soi gương. (Thiệt chết cười với ẻm, bé Thành ham hư vinh ))))))))))))))))))) )
Mẹ Trình nhìn dáng vẻ hồn nhiên đáng yêu của nó, nghĩ rằng làm mẹ của một đứa bé như vậy thật sự rất hạnh phúc. Thật hy vọng nó vĩnh viễn không trưởng thành, giống như Trình Hàn Lang năm đó, hỏi một chút vấn đề ấu trĩ, lừa gạt nó một chút hù dọa nó một chút nó sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Thời điểm đó trẻ con không có suy nghĩ nhiều, tất cả tư duy đều rất đơn giản, chính mình trước mặt nó bất kể làm cái gì đều rất yên tâm, rất kiên định. Bây giờ Trình Hàn Lang mỗi một ngày một lớn lên, có suy nghĩ của riêng mình, người làm mẹ như cô trái lại bắt đầu có một tia sợ hãi. Rất nhiều chuyện sợ là sẽ không giấu diếm được nữa!
Trong lớp học…
“Nhìn kìa, minh tinh!” Học sinh trong lớp đều hướng ra ngoài mà nhìn. Có mấy nữ sinh mặt đều dán hết lên cửa kính. Trước cổng trường một chiếc xe cao cấp có rèm che dừng lại, từ trong xe một người đàn ông trẻ tuổi bước ra, bởi vì đeo kính râm nên nhìn không rõ dáng vẻ của anh ta, anh ta vuốt thẳng lại nếp áo đi tới cửa lớp học, gõ lên cửa kiếng một cái.
“Xin lỗi, quấy rầy một chút, thưa thầy, tôi là phụ huynh của Trình Hàn Lang. Bởi vì thời gian có hạn, bây giờ chỉ có thể gọi nó ra gặp một chút.” Thầy giáo nhìn người đàn ông này một chút, không khỏi có chút kinh ngạc, nhìn anh ta như thế nào cũng chỉ hơn 20 tuổi, nhưng nhìn biểu tình thành khẩn kia cũng không có gì không yên lòng, để Trình Hàn Lang đi ra ngoài gặp ba của hắn. Trình Hàn Lang chân trước vừa bước một bước ra khỏi lớp, trong lớp liền sôi trào. Tiếng nghị luận bên tai không dứt, thầy giào phải gõ bàn nhiều lần để ngăn chặn trận gây rối này của đám học sinh.
“Ba, ba tìm con có việc gì sao?” Trình Hàn Lang nhìn người cha càng ngày nhìn càng trẻ tuổi đứng trước mặt mình không biết tại sao có chút phiền chán. Cảm giác của mình với ông càng như vậy, khoảng cách giữa mẹ và ông nhất định càng ngày càng xa hơn.
“Con của ba càng ngày càng đẹp trai, nhìn rất có phong độ của ba con năm đó nha.” Ba lấy mắt kiếng xuống, hé lộ ra một khuôn mặt không mang theo chút dấu vết nào của năm tháng. Điều này làm cho hắn nhớ tới có một lần ba hắn về nhà, uống say tí bỉ liền chui lên giường. Cả người nằm dài trên dường, khi đó có một cô giáo đến gia sư cho hắn môn toán, đang giảng đến tỉ lệ vàng (một tỷ lệ toán học hay được dùng trong hội họa, mn tò mò có thể tra wiki a, giờ mới có 12 tuổi ko biết lúc ảnh học ảnh nhiêu tuổi, nhiệm màu thì thôi kc102). Để hình dung cái đẹp của tỉ lệ này, cô giáo liền chỉ vào ba Trình Hàn Lang đang ngủ đến không có chút hình tượng nào nói: “Đường nét thân thể của anh con chính là tỉ lệ vàng hoàn mỹ nhất.”
Đúng vậy, ông ấy như thế nào lại làm ba của mình nhỉ? Cứ như một hoa hoa công tử (aka công tử đào hoa, ăn chơi) hơn 20 tuổi chưa kết hôn. Mặc dù ông cũng có một điểm xấu, chính là nghèo một chút. Chỉ cần ông có thể để cho mình cảm giác được một chút hơi ấm của người cha, hắn cũng nguyện ý yêu thương ông.
“Ba, ba đến thăm mẹ chưa?”
“Các bạn học của con đứng ở cửa sổ nhìn lén con kìa!” Ba của Trình Hàn Lang nở nụ cười một chút, châm một điếu thuốc.
“Ba, ba thật là có tài nói tránh! Ba còn muốn tránh tới khi nào? Ba có biết mẹ con cả ngày ở nhà…”
“Con thực sự không giống con ba, một điểm cũng không giống. Ba thật sợ tương lai ba cho con thứ tốt con cũng không biết dùng như thế nào.” Lời nói của Trình Hàn Lang bị cắt đứt vô tình, bất quá hắn cũng không nhất thiết phải nói cho xong. Hắn biết rằng trước mặt người đàn ông này nói nhiều hay ít cũng không làm nên chuyện gì.
“Ba đi đây, lần này cũng có mang một vài thứ cho con, bất quá chúng ta rất nhanh sẽ lại gặp lại, tạm biệt, con trai!” Mở cửa xe, đóng cửa sổ xe. Nổ máy, sau đó nghênh ngang mà đi. Bên người Trình Hàn Lang tràn đầy mùi thuốc lá. Nếu như không nghe thấy mùi này hắn cũng không hề cảm giác được người này đã từng tới. Một lần chờ đợi, lại một lần mất mác. Hắn đã quen với cái loại định luật này của tình cảm rồi. Hắn cũng thường tự hỏi mình: Mình đến tột cùng là chờ cái gì? Nếu như khi còn bé là chờ đồ chơi, như vậy hiện tại thì sao?