Ân Tứ

Chương 84: Chương 84






Cảm ơn mn đã động viên và ủng hộ tiểu trang, mình cũng nghĩ thông rồi, bây giờ còn phải cố gắng edit vì tấm lòng của mn nữa chứ. Cho nên a~~~, quyết định dẹp bỏ 1 số chuyện, mỗi tuần sẽ ra 4 chương Ân tứ, thứ 5 và thứ 7 nha mn. Vì tuần này mới nghĩ tới chưa thu xếp được nên ko đăng được tối hôm qua, hôm nay mới đăng. Mn cuối tuần vui vẻ nha <3

=================

"Anh hai, cũng sắp tới lễ mừng năm mới rồi đấy! Em thấy bên ngoài đã có người mua đồ tết rồi, thực sự là nhanh ghê!" Thành Thành ngồi trên chiếc ghế xoay nhỏ không ngừng cảm thán.

"Đúng vậy, sắp mừng năm mới rồi, tết năm nay phải về nhà, đã nhiều năm rồi đi không trở về." Trong mắt Tạ Nam ánh lên niềm vui sướng, thấy vậy Thành Thành rất hâm mộ.

"Em thực sự thấy vui thay cho mọi người, người miền nam các anh mừng năm mới thế nào ạ?"

"Nhà anh hả?" Tạ Nam suy nghĩ một chút, " Thường thì việc đầu tiên để chuẩn bị cho năm mới chính là quét dọn nhà cửa, nam nữ già trẻ gì đều sẽ được phân công, mỗi người phụ trách quét dọn ở một chỗ, ấn tượng sâu nhất của anh là anh luôn phụ trách việc đánh bóng đồ đồng, khi anh còn bé ở quê anh còn thiếu thốn vật tư lắm, đồ đạc của nhà nào cũng làm bằng đồng trong vùng hết. Mỗi khi đến năm mới mọi người sẽ phủ tro bếp lên đồ đồng, rồi dùng một miêng vải nỉ chà, sau khi chà xong rồi thì giũ hết tro bếp đi, đồ đồng sẽ sáng đến mức phản chiếu hình của mình luôn, dùng tốt hơn mấy cái chất tẩy đa năng bây giờ nhiều."

"Thật ạ?" Thành Thành mở to hai mắt, tò mò hỏi, "Sau đó sao nữa ạ?"

"Sau đó tất nhiên chính là ăn uống, tục ngữ có câu "Món ăn nội địa, mô mô Thanh Hải", người Thanh Hải chú trọng nhất là làm các loại bánh mô mô cho ngày tết âm lịch. Trước tiên bọn anh phải chuẩn bị đồ ăn cúng ông táo, hấp táo quyển, hấp bánh bao dầu, nướng kỳ tử. Bánh hấp xong còn phải chiên lên nữa, có mấy loại là trực tiếp bỏ bột vào chiên luôn như là bánh cuộn thừng nè, bánh hoa nè, bánh trứng dầu nè. Mô mô nướng đất thì hơi khó làm, nhưng mà mẹ anh làm ngon lắm nhé, được coi là số một số hai trong vùng đấy." (Mô mô thật ra là bánh bao không nhân thôi, màn thầu ý, nhưng đây là cách gọi đặc trưng ở vùng quê của anh Nam, và ở đó làm nhiều kiểu đa dạng lắm, ko đơn giản chỉ là bánh bao hấp, có chiên nướng đủ kiểu nhưng chung quy lại là cách làm bột thì giống bánh bao nên gọi chung là mô mô, chú thích hình các món trên ở dưới nha mn. À còn câu tục ngữ ý là mấy món ăn khác thì mấy vùng đồng bằng làm ngon, còn mô mô thì người Thanh Hải làm ngon, Thanh Hải là vùng cao nguyên á, là khu vực sinh sống của người Hồi, Tây Tạng, Mông Cổ á)

Nước miếng của Thành Thành cũng sắp chảy ra tới nơi, "Em cũng chưa nghe qua bao giờ luôn đó! Chắc là cái nào ăn cũng ngon hết đúng không anh?"

Tạ Nam nhìn nó mà buồn cười, thoải mái nói với nó: "Khi nào anh về nhất định sẽ mang cho em chút đặc sản quê anh, được không?"

"Dạ! Vậy anh nhất định không được quên đâu đó!" Thành Thành rất nghiêm túc căn dặn, Tạ Nam cười gật đầu.

Hai người lẳng lặng ngây người một chút, Thành Thành nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Tạ Nam, "Anh hai, anh có bạn gái chưa?"

"Từng có một người, nhưng mà đã chia tay rồi."

"À!" Thành Thành lại nhìn Tạ Nam một chút, "Vậy anh còn nhớ chị ấy không?"

"Có đôi khi cũng sẽ nhớ tới, nhưng mà anh càng nhớ người nhà của anh hơn, em hỏi cái này làm gì vậy?" Tạ Nam nhìn Thành Thành chằm chằm.

Thành Thành đột nhiên thấy có chút ngượng ngùng, "Em chỉ là nghĩ là ai làm bạn gái anh nhất định sẽ rất hạnh phúc."

Tạ Nam bật cười khanh khách, "Tại sao vậy?"

"Bởi vì anh không hề nóng nảy tí nào luôn, lúc nào cũng cười ha ha, cho tới bây giờ chưa thấy anh tức giận khi nào, anh còn rất là cẩn thận tỉ mỉ nữa, chuyện gì cũng có thể lo nghĩ chu đáo hết."

"Đây chẳng qua là đối với em thôi." Tạ Nam vỗ vỗ đầu Thành Thành một chút, mặt của Thành Thành có chút hồng lên.

"Anh hai, anh thật tốt!" Thành Thành nói rồi vội vàng quay mặt sang hướng khác. Tạ Nam lại xoay mặt của Thành Thành lại, nhìn chằm chằm vào nó không chớp mắt.

"Em biết tại sao anh tốt với em như vậy không?" Tạ Nam dịu dàng hỏi.

Thành Thành lắc đầu, Tạ Nam vuốt vuốt tóc của nó, "Bởi vì em quá ngốc nghếch."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thành Thành lập tức chuyển thành xấu hổ và tức giận, Tạ Nam cười ha ha, Thành Thành nổi cáu cho anh một quyền. Đúng lúc này, một bảo vệ đi tới.

"Tạ Nam, quản lí tìm anh có chút việc đó!"

Sắc mặt của Tạ Nam hơi biến đổi một chút, Thành Thành có chút lo lắng hỏi: "Có phải là đã xảy ra chuyện gì không?"

"Không có chuyện gì lớn đâu, có thể là công việc xảy ra chút vấn đề thôi, anh đi xem sao, em ở đây chờ anh."

Tạ Nam vỗ vỗ vai Thành Thành, ý bảo nó không cần lo lắng, rồi đi ra ngoài.

Đến phòng quản lí, Tạ Nam gõ cửa một cái, nhận được sự đồng ý từ bên trong thì đi vào. Quản lí ngồi xoay lưng về phía Tạ Nam, thấy Tạ Nam đi vào cũng không quay đầu lại, Tạ Nam lễ phép chào quản lí một tiếng, hồi lâu sau quản lí mới quay người lại, nhìn Tạ Nam mà không nói lời nào.

"Ngài tìm tôi có việc gì không ạ?" Tạ Nam hỏi.

"Quan hệ của cậu và Lưu Ẩn không tệ nhỉ!" Quản lí trêu ghẹo nói.

"Cũng được ạ, cậu ấy chỉ là một đứa nhỏ, tôi xem cậu ấy như em trai." Tạ Nam nhanh chóng giải thích.

"Ồ! Còn làm em trai nữa? Cậu có biết ở đây là quán bar gì không? Anh trai em trai là có thể tùy tiện nhận sao? Hơn nữa, lần trước không phải tôi đã nhắc nhở cậu một lần rồi sao? Đừng có trêu chọc Lưu Ẩn, người ta làm việc ở đây đơn giản chỉ là làm chơi thôi, loại người cần nuôi gia đình sống qua ngày như cậu vì cậu ta mà để mất công việc thì cũng không đáng đâu."

"Quản lí, ngài hiểu lầm rồi, trước giờ tôi không hề có loại tư tưởng này với cậu ấy, cậu ấy không có bạn bè ở đây, tôi chỉ thuận tiện muốn chăm sóc cậu ấy một chút mà thôi." Tạ Nam đã rất lo lắng với lời nói của quản lí, muốn liều mạng giải thích rõ chuyện này.

"Cậu ta không cần cậu chăm sóc, đã có người khác chăm sóc cho cậu ta rồi, nhưng mà nếu như cậu thật sự muốn cậu ta chịu khổ ít một chút, thì chỗ tôi có một thứ này, không phải cậu thường pha rượu cho cậu ta sao? Bỏ cái này vào trong rượu của cậu ta." Quản lí ném một cái túi giấy màu trắng về phía Tạ Nam.

Tạ Nam vội vã đẩy trở lại, "Không, tôi tuyệt đối không thể làm như vậy."

"Cậu có biết đây là cái gì không mà cậu không làm?" Sắc mặt của quản lí đã bắt đầu có sự thay đổi.

"Nhất định không phải thứ gì tốt, nếu không phải là chất gây nghiện thì là thuốc kích dục, làm như vậy sẽ hủy hoại thằng bé, các người muốn khống chế tâm trí của nó đúng không?" Môi Tạ Nam bắt đầu run run.

"Ha ha..." Tiếng cười của quản lí khiến Tạ Nam rợn cả tóc gáy, "Cậu quá ngây thơ rồi, cái trò khỉ này ai mà còn chơi nữa chứ? Tề tiên sinh là một người có tình cảm khá sâu đậm, ngài ấy muốn có được một người còn cần phải dùng thuốc khống chế sao?"

"Vậy đây là cái gì?" Tạ Nam cúi đầu nhìn cái túi giấy kia, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

"Đây là một chút thuốc rất bình thường, ăn vào sẽ bị vài loại bệnh nhẹ, phải đến bệnh viện khám, chủ ý của Tề tiên sinh là khiến Thành Thành mắc phải vài bệnh nhỏ rồi đến bệnh viện." Quản lí chỉ nói đến đây.

"Đó không phải là làm hại nó sao? Tôi thật không rõ, nó chỉ là một đứa bé, rốt cuộc đã trêu chọc gì đến các người? Các người không cần thiết phải tìm mọi cách làm hại nó." Nói đến đây, Tạ Nam đã đứng lên, tâm tình anh rất kích động, quản lí nhìn anh một cái, bảo anh ngồi xuống trước.

"Đau dài chi bằng đau ngắn, làm như vậy chỉ để hạnh phúc của cậu ta đến nhanh một chút mà thôi. Mấy bệnh nhẹ này chỉ thuộc loại râu ria thôi, cũng sẽ không lấy mạng của cậu ta." Quản lí lựa lời khuyên nhủ.

"Không được, tôi tuyệt đối sẽ không làm như vậy, cho dù là nguyên nhân gì, tôi cũng sẽ không làm chuyện như vậy, nếu như quản lí không còn chuyện gì nữa tôi xin phép đi trước." Tạ Nam đứng dậy muốn rời đi.

"Người trong này là cha mẹ của cậu phải không?"

Tạ Nam dừng bước, quay đầu lại, quản lí giơ lên một tấm hình mà nhìn anh, sự quyết tuyệt hiện lên trong ánh mắt. Tạ Nam siết chặt nắm tay, dùng sức cắn môi không để cho bản thân phát ra âm thanh nào.

Khi quay lại sắc mặt của Tạ Nam vô cùng khó coi, Thành Thành vội vàng đi đến phía trước, khẩn trương hỏi: "Sao vậy ạ? Ngài ấy có nói gì không? Có phải không cho anh nghỉ phép về nhà không?"

"Không có gì cả, không cần lo lắng." Tạ Nam siết chặt túi giấy nhỏ màu trắng trong tay kia, nhìn Thành Thành, muốn nói rồi lại thôi.

"Còn có chuyện gì nữa ạ, anh hai? Nếu như không có chuyện gì nữa em đi thay quần áo chuẩn bị làm việc nhé."

Tạ Nam lắc đầu, bỗng nhiên Thành Thành quay đầu lại, cười nói: "Đừng quên nha, một lát nữa đến giờ nghỉ phải pha cho em một ly rượu đó, em nấu mì cho anh, ha?"

Đau đớn dâng lên trong lòng Tạ Nam, anh không dám nhìn Thành Thành nữa, đợi đến khi anh nâng ánh mắt lên, Thành Thành đã đi khỏi chỗ đó rồi. Lúc này Tạ Nam mới mở lòng bàn tay ra nhìn bọc giấy đã bị anh nắm nhăn một chút, lời nói của quản lí lại vang vọng bên tai.

"Thuốc này một tuần cậu hãy bỏ một lần, đừng dùng liều lượng quá lớn, nếu như cậu ta có gì không thoải mái cậu phải đưa cậu ta đến bệnh viện. Hai ngày nữa cậu nên bỏ một lần, chờ khi cậu nghỉ tết xong thì lại bỏ thêm một lần nữa."

Chú thích:

Một số loại bánh mô mô



Tào quyển

(do hình chụp màu ko chuẩn chứ phần bạn thấy xanh xanh là nó vàng vàng ý, còn phần tím tím là nó nâu nâu màu bánh nướng đó)



Bánh bao dầu



Kỳ tử



Bánh cuốn thừng



Bánh hoa



Bánh trứng dầu



Bánh mô mô nướng đất


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.