Lệ Trung Tín đang sắp xếp hồ sơ của một số công việc bí mật gần đây trong căn phòng làm việc sang trọng, Trình Thế ngủ ở bên cạnh, tiếng điện thoại vang lên.
"Lệ tổng, bên ngoài có người tìm ạ."
"Không gặp!"
"Lệ tổng, người kia nói là chuyện vô cùng khẩn cấp ạ, nếu như ngài không gặp sẽ có một người mất mạng."
"Bao nhiêu người mất mạng trước mặt tao rồi, cũng phải xem cái mạng của nó có đáng tiền không."
"Vâng ạ, vậy để em nói chuyện ông ta một chút."
Lệ Trung Tín để điện thoại xuống, Trình Thế ở bên cạnh có vẻ như đã bị làm phiền rồi, lẩm bẩm vài câu, Lệ Trung Tín nghe cũng không hiểu có ý gì, cứ tiếp tục làm chuyện của mình.
Chỉ chốc lát sau, điện thoại lại vang lên.
"Lệ tổng, người vẫn không chịu đi, nhất định muốn gặp ngài, cản cũng không được ạ."
"Ai vậy?"
"Ông ấy nói ông ấy là Ngụy Thân Tịch ạ."
"Ngụy Thân Tịch? Ngụy Thân Tịch tới tìm tao làm gì? Hai năm nay cũng không còn liên lạc. Ổng còn chưa chết hả?" Lệ Trung Tín không nể tình chút nào nói. Trình Thế ở bên cạnh cũng không chịu được nữa, không nhịn được ngồi dậy mà nói: "Anh quan tâm ổng là ai làm cái gì! Mau để cho ổng vào đi, đến lúc đó chẳng phải sẽ biết được là có chuyện hay không có chuyện sao? Làm ầm làm ĩ cái gì hả?"
"Được rồi! Em ngủ của em đi!" Lệ Trung Tín nói rồi bảo với đầu dây bên kia, "Cho ổng vào đi, đến phòng họp nhỏ ở lầu bảy chờ tao."
"Đại ca, đại ca, anh mau cứu cháu tôi đi..." Lệ Trung Tín vừa mới đi vào, đã thấy một người quỳ dưới dất, khóc một trận nước mắt một trận nước mũi.
"Chú Ngụy, tính vai vế tôi còn phải gọi một tiếng chú mà! Sao vừa vào đã để người làm vãn bối như tôi chịu lễ lớn như vậy chứ?" Ngữ điệu của Lệ Trung Tín không hề có một chút khách khí nào, cả đầu ông ta còn không cúi thấp một chút nào, trực tiếp đi đến chỗ ngồi của mình.
"Có việc gì chú đứng lên rồi nói, đứng quỳ gì cũng như nhau thôi, nếu như tôi cảm thấy không khó giải quyết tôi đã ngồi ở đây rồi cũng sẽ giúp chú, nếu như tôi thấy không được thì chú cứ trực tiếp đi đi" Lệ Trung Tín ngồi trên ghế, liếc mắt nhìn lướt qua Ngụy Thân Tịch, vẫn là khiến cho người ta chán ghét như vậy, cái loại người bắt nạt kẻ yếu, lúc không có chuyện gì thì ra vẻ ta đây, không hề để ai vào mắt, đến lúc xảy ra chuyện thì lập tức tè ra quần.
"Vậy tôi xin nói thẳng." Ngụy Thân Tịch chùi chùi nước mắt, từ dưới đất bò dậy, hết sức đau khổ nói: "Tôi có một đứa cháu, từ nhỏ đã không cha không mẹ, cũng coi như là được tôi nuôi lớn. Bây giờ xảy ra chuyện như thế này, nếu như thật sự không có tôi thì đã không lớn tới từng tuổi này, cũng không khác gì con ruột cả, đều là tại tôi mà..."
Ngụy Thân Tịch vừa nói vừa phải lau nước mắt, Lệ Trung Tín nhướng mày khinh thường nói: "Nếu không có chuyện gì thì sao lại nói chết liền chết được chứ? Chú có phải là già quá rồi, rảnh rỗi nên ở đây tự mình ưu thương không vậy?"
"Thực sự! Tôi cũng không sợ mất mặt nữa, tôi sẽ nói hết cho cậu. Cháu tôi đợt trước đến Nam Kinh, chọc vào một người có tiền, người đó bảo là muốn tôi ba ngày nữa trực tiếp đi nhặt xác! Lúc tôi vừa nghe suýt chút nữa không thở được..."
"Ai vậy?" Lệ Trung Tín cắt lời.
"Chính là... Tề Cường!" Ngụy Thân Tịch nói ra, dùng ánh mắt hết sức van xin nhìn Lệ Trung Tín, sợ ông ta cự tuyệt.
"Tề Cường... Ha ha..." Lệ Trung Tín cười to ra tiếng, thì ra là cái lão già bột giặt kia, kẻ nổi tiếng là bị bất lực trong giới, trước đây cũng từng quen biết với Lệ Trung Tín, so ra còn nhỏ hơn Lệ Trung Tín một tuổi. (cái vụ bột giặt ý, bột giặt thì nó là bột nên mềm pha với nước thì loãng luôn, ý chửi giống như chân nhuyễn chân tôm ấy, túm lại là xxx ko cứng đc:v)
"Này không dễ làm rồi, Tề tiên sinh kia không phải dạng hiền lành gì, chỉ sợ cho dù là tôi ra mặt, lão cũng không nể mặt tôi đâu." Lệ Trung Tín không nể tình gì mà trả lời.
"Đừng mà! Lệ tiên sinh, hôm đó cháu tôi đã uống nhiều rồi, đụng đến một thằng ghệ của Tề tiên sinh, mà vẫn chưa làm được gì, ngài nói giúp một lời biết đâu còn có thể xoay chuyển, chỉ là một thằng vịt mà thôi... Van cầu ngài, lúc đó nó chỉ là uống nhiều thôi... cầu xin ngài... dùng mạng của tôi đổi cũng được!" (tức quá mà, kệ cho nó chết đi chú, nghe ko ưa nổi mà =.=)
"Lão còn có bản lãnh đó nữa hả? Hừ... không được là không được, còn gọi trai bao, đứa nào tới mà lão không phải là một kẻ bất lực chứ!" Lệ Trung Tín vừa nói vừa tưởng tượng ra bộ mặt nhăn nhúm của Tề tiên sinh, trong lòng có chút hả hê.
Ngụy Thân Tịch thấy Lệ Trung Tín không nói gì nữa, cho là ông ta đang suy nghĩ chuyện này, liền vội vàng bò tới phía trước, tiếp tục đau thấu tâm can mà nói với Lệ Trung Tín.
"Tôi không có gạt ngài đâu, thằng nhỏ kia làm việc ngay trong quán bar của tôi, cháu tôi nghe thấy nó nói giọng Bắc Kinh mới chú ý tới, thằng nhỏ đó vốn là do chính Tề tiên sinh sắp xếp đến đây, tôi không ngờ bây giờ Tề tiên sinh lại để ý như vậy. Thằng nhỏ kia không tính là trai bao nhưng cũng được ông ấy bao nuôi rồi, cháu tôi mới động tới mấy cái ông ấy đã muốn lấy mạng nó."
"Được rồi, chuyện này dừng ở đây, cháu chú cũng là đáng đời rồi, nó cũng chỉ đáng sống tới tuổi này thôi, không ai giúp được nó đâu, chú vẫn là đừng phí công nữa." Lệ Trung Tín đứng dậy muốn đi.
Ngụy Thân Tịch vừa nghe thế lập tức biến thành gào khóc, ra vẻ liều sống liều chết! Lệ Trung Tín cho hai tên vệ sĩ ở cửa một ánh mắt, ý bảo bọn họ đuổi người ra ngoài, Ngụy Thân Tịch dùng hai tay cào cấu trên mặt đất, ngay cả ông nội ông ngoại cũng gọi ra khỏi miệng.
"Đợi một chút! Trước tiên cứ để ông ta lại, em còn lời muốn nói!" Chẳng biết từ lúc nào, Trình Thế đã đứng ở cửa, cũng không biết nghe được cái gì mà ánh mắt nghiêm trang đi vào.
"Sao lại không ngủ? Chạy tới đây góp phần cái gì hả?" Vẻ mặt của Lệ Trung Tín tuy rằng không thay đổi gì, nhưng ánh mắt đã trở nên dịu dàng đi rất nhiều.
"Em tới cũng không phải nhìn anh, em tới nhìn Ngụy Thân Tịch!" Trình Thế liếc mắt trừng Lệ Trung Tín, thản nhiên ngồi vắt ngang lên cái ghế sô pha bên cạnh, nhìn Ngụy Thân Tịch.
"Em nói lại mấy lời em vừa nói một lần nữa coi! Em tới nhìn ai hả?" Mặt của Lệ Trung Tín chợt biến sắc, Ngụy Thân Tịch còn chưa thấy Lệ Trung Tín tức giận vì ai nhiều như vậy, nhìn Trình Thế giống như là tìm lại được hy vọng lần nữa vậy.
"Anh quan tâm em làm gì! Ngụy Thân Tịch, tôi hỏi ông, vừa nãy ông nói cái người lão già họ Tề kia bao là một bé nam đúng không?" Trình Thế không để ý tới tín hiệu nguy hiểm mà Lệ Trung Tín đang truyền tới từ xa xa, lực chú ý đều đặt trên người Ngụy Thân Tịch.
"Đúng vậy! Khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, từng làm ở quán bar của tôi mấy tháng." Lúc này Ngụy Thân Tịch đã ổn định lại tâm tình, nghiêm túc trả lời vấn đề của Trình Thế.
Trình Thế ngồi thẳng dậy một chút xíu, suy tư một chút nói: "Ông còn nói giọng của nó là giọng Bắc Kinh, tên là gì?"
"Gọi là Lưu Ẩn, lúc đó Tề tiên sinh dặn tôi nhất định phải giữ thằng nhỏ này lại, cũng không được chạm vào, cụ thể thì tôi không được rõ lắm. Nhưng mà quả thật nó là người Bắc Kinh gốc, hoàn cảnh trong nhà thì tôi cũng không rõ lắm, Tề tiên sinh không cho hỏi, nó cũng không đề cập qua."
"Lưu Ẩn..." Trình Thế rơi vào trầm tư, tên không đúng, nhưng mà tên có thể đổi. Lệ Trung Tín bên cạnh cũng hiểu được ý của Trình Thế, ông ta nhìn Ngụy Thân Tịch một chút, hỏi:
"Chú có từng thấy chứng minh của nó không?"
"Chứng minh thì chưa thấy qua, lúc đó tôi vừa thấy là người của Tề tiên sinh nên tôi nào dám hỏi!"
Trình Thế và Lệ Trung Tín trao đổi ánh mắt cho nhau một chút, đôi bên đều nghĩ đứa nhỏ này có khả năng là Thành Thành. Ngụy Thân Tịch thấy biểu tình của hai người bọn họ, trong lòng cũng không đoán ra được rốt cuộc bọn họ đang suy nghĩ cái gì, trong lòng rất sốt ruột, nhưng lại không dám tùy tiện nói leo vào!
"Gọi điện cho Hàn Lang đi! Chỉ có nó mới có thể xác nhận chắc chắn thôi, để nó hỏi ổng thêm một chút." Lệ Trung Tín nói rồi cầm di động lên.
"Đừng, để em!" Trình Thế cản tay của Lệ Trung Tín lại, tự mình cầm điện thoại lên bấm bấm, chuyện tốt như vậy mà làm sao có thể để người ta nhặt được tiện nghi chứ!
Nếu như quả thật là như vậy, thì chuyện này cũng quá đúng lúc rồi, cái này là đi mòn giày thép tìm không thấy, có được trong tay chẳng tốn công mà, xem ra ông trời cũng muốn để cho Trình Thế này tạo uy tín trước mặt Trình Hàn Lang mà.
Trình Hàn Lang đang sắp xếp lại bản kế hoạch dự thảo ở trong phòng làm việc của mình, sau đó lại nhận được điện thoại của Trình Thế.
"A lô, xin hỏi ai vậy?" Trình Hàn Lang vừa trả lời vừa nhìn màn hình máy tính.
"Là người mang con tới thế giới này!" Trình Thế đang hí ha hí hửng.
"À, bà có chuyện gì không ba?" Trình Hàn Lang hỏi.
"Con đoán xem!"
"Ba, ba đừng đùa nữa mà, trong lúc làm việc đáng nhẽ là không được nghe điện thoại đâu, nếu như ba thật sự có chuyện gì thì mau nói đi ba à!" Trình Hàn Lang có chút buồn phiền.
"Được được, sự nghiệp của ngài thành công rồi ba không thể trêu vào được, ba cho con biết, đứa em trai con nhặt được hình như có tin tức rồi!"
Di động của Trình Hàn Lang suýt chút nữa thì không chụp được mà rớt xuống, nhất thời hắn cảm thấy toàn bộ đầu óc đều trống rỗng, cả người gần như cũng bị một câu nói này đánh ngã, hết thảy mọi thứ chung quanh đều không tồn tại, chỉ còn lại một câu duy nhất trong đầu, có tin tức của Thành Thành rồi!
"A lô! Con trai, không phải là con cúp rồi đó chứ! Sao lại không lên tiếng hả? Ba còn tưởng là con sẽ cảm ơn ba chứ! Ngay cả phản ứng cũng không có, xem ra con cũng đã quên rồi, con nói xem ba còn cần phải..."
"Không!" Trình Hàn Lang đột nhiên hét vào điện thoại một tiếng, Trình Thế bị dọa nhảy dựng.
"Ba! Lời ba nói là sự thật sao? Hiện tại con thật sự không thể tin được cái gì nữa, ba đã nói thế với con nhiều lần rồi, cũng đều là nằm mơ mà thôi." Trình Hàn Lang vô cùng thống khổ giãi bày.
"Con qua đây đi, ba vẫn không chắc chắn lắm, bất quá con nên chuẩn bị tâm lý thật tốt đi, có thể là không phải, dù sao có nhiều người giống nó như vậy, ba cũng không thể bảo đảm, con qua đây tìm hiểu tình huống một chút đi!"
"Dạ! Bây giờ ba ở đâu? Con lập tức đi ngay!" Trình Hàn Lang đã đứng dậy.
"Tầng bảy tòa nhà Tân Quảng! Phòng 709, đến lúc đó ba chờ con ở cửa."
Trình Hàn Lang để điện thoại xuống, đến cả máy vi tính cũng cũng không tắt liền xông ra ngoài. Đúng lúc Ngô Ngọc đi qua phòng của hắn, níu Trình Hàn Lang lại nói: "Hàn Lang, ba em nói một lát nữa anh phải chuẩn bị xong bản kế hoạch dự thảo, 20 phút nữa họp rồi! Bây giờ anh còn đi đâu?"
"Không họp nữa!" Trình Hàn Lang bỏ lại một câu rồi đi ra ngoài, cũng không liếc mắt nhìn Ngô Ngọc một cái.
"Anh làm gì vậy? Anh không biết cuộc họp này quan trọng với anh bao nhiêu sao? Anh cũng đã chuẩn bị mất bao nhiêu thời gian rồi, nói không họp là không họp, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?" Ngô Ngọc vừa gọi vừa đuổi theo ra ngoài, Trình Hàn Lang đã lái xe đi, cô đứng tại chỗ hai nắm tay siết chặt, nước mắt rơi xuống. Vì sao lần nào cũng như vậy, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không nói với em, bây giờ anh còn coi em là gì không?