“Tôi xin lỗi vì đã làm phiền Phu nhân, nhưng hãng Simpson & Simpson vừa chuyển tới một thùng lớn đựng tài liệu, và tôi không biết để chiếc thùng đó ở đâu”.
Arabella đặt cây bút xuống và ngước nhìn lên. “Andrews, ông có còn nhớ hồi tôi còn bé và ông còn là người hầu không?”
“Có, thưa Phu nhân”, Andrews trả lời bằng một giọng bối rối.
“Và mỗi kỳ Giáng sinh chúng ta đều chơi trò Săn tìm Gói quà?”
“Đúng thế, thưa Phu nhân”.
“Và có một lần, ông đã dấu một hộp sôcôla. Victoria và tôi đã tìm suốt cả một buổi chiều, nhưng vẫn không tìm thấy”.
“Vâng, thưa Phu nhân. Phu nhân Victoria cho rằng tôi đã ăn mất hộp sôcôla đó và đã oà khóc”.
“Nhưng ông vẫn không chịu nói cho chị ấy biết ông đã dấu chiếc hộp ở đấu”.
“Đúng thế, thưa Phu nhân, nhưng tôi phải thú thực là cha của Phu nhân đã hứa sẽ cho tôi sáu xu nếu tôi không nói ra chỗ dấu”.
“Tại sao cha tôi lại làm thế?” Arabella hỏi.
“Bởi vì ngài hy vọng sẽ có được một buổi chiều Giáng sinh yên ả, để uống một ly poóctô, hút một điếu xì gà, trong khi cả hai cô con gái của ngài đều đang bận rộn”.
“Nhưng chúng tôi chẳng bao giờ tìm thấy chiếc hộp đó”, Arabella nói.
“Và tôi cũng chẳng bao giờ nhận được món tiền thưởng ấy”, Andrews nói.
“Ông có còn nhớ là mình đã dấu nó ở đâu không?”
Andrews suy nghĩ một lát, rồi một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt ông ta.
“Có, thưa Phu nhân”, ông ta nói, “và tôi tin chắc rằng nó vẫn còn ở đó”. “Tốt, bởi vì tôi muốn ông để chiếc thùng mà Simpson & Simpson vừa chuyển đến vào đúng chỗ đó”.
“Vâng, thưa Phu nhân”, Andrews nói bằng một giọng cố tỏ ra là mình hiểu ý của chủ.
“Và kỳ Giáng sinh tiếp theo, Andrews ạ, nếu tôi muốn tìm lại nó, ông phải nhớ là không bao giờ được chỉ chỗ cho tôi”.
“Và lần này tôi có được nhận sáu xu không, thưa Phu nhân?”
“Sáu xilinh, với điều kiện là không ai khác ngoài ông biết được chỗ đó”.
***
Anna cựa quậy trên chiếc ghế hạng tiết kiệm ở sát bên cửa sổ máy bay. Nếu người đàn ông mà Fenston phái đi để truy lùng cô có mặt trên chuyến bay này, mà gần như chắc chắn là như vậy, thì ít nhất Anna cũng biết bây giờ cô đang phải đối mặt với những chuyện gì. Cô bắt đầu nghĩ về anh ta, và bằng cách nào mà anh biết cô đang ở Bucharest. Bằng cách nào mà anh ta biết địa chỉ của mẹ cô và liệu anh ta đã biết đích đến tiếp theo của cô là Tokyo hay chưa?” Người đã chạy đến bên chiếc tắc xi của Sergei và đập đập vào cửa kính khi cô đang quan sát anh ta từ phía quầy làm thủ tục có vẻ như không ngờ rằng mình sẽ phải lên máy bay. Anna băn khoăn không hiểu có phải những cú điện thoại của cô gọi cho Tina đã khiến cô bị lộ hay không. Anna hoàn toàn tin tưởng ở sự trung thành của bạn mình, vì vậy nếu cô bị lộ vì những cú điện thoại ấy thì cũng là ngoài ý muốn của Tina. Leapman là một kẻ xảo quyệt, ông ta chẳng ngại gì mà không đặt máy nghe trộm điện thoại của Tina, và làm những chuyện tồi tệ hơn thế.
Trong hai cuộc nói chuyện vừa qua với Tina, Anna đã cố tình tung ra một vài thông tin để kiểm tra xem các cuộc nói chuyện của họ có bị nghe trộm hay không. Rõ ràng những thông tin đó đã có người khác biết được: Đi, và Chỗ mình sắp tới có rất nhiều người như thế. Lần sau, cô sẽ tung ra những tin tức khiến cho kẻ đang theo dõi cô kia hoàn toàn lạc lối.
***
Jack ngồi trên một chiếc ghế hạng thương gia, vừa uống Coke vừa cố gắng xâu chuỗi các sự việc diễn ra trong hai ngày qua. Nếu chỉ có một mình tác chiến, hãy đón chờ những kịch bản tồi tệ nhất, thầy giáo huấn luyện của anh nhắc đi nhắc lại câu nói đó với tất cả các lính mới.
Anh cố gắng để tìm ra sợi chỉ xuyên suốt tất cả các sự việc. Anh đang bám theo một người phụ nữ có ý định đánh cắp một bức tranh trị giá 60 triệu đôla, nhưng cô ta đã để bức tranh lại Bucharest, hay cô ta đã chuyển nó sang một chiếc thùng khác và sẽ bán cho ai đó ở Hồng Kông? Rồi anh lại nghĩ tới người phụ nữ cũng đang bám theo Anna. Chuyện này thì dễ giải thích hơn.
Nếu Petrescu đã đánh cắp bức tranh, thì người phụ nữ kia rõ ràng là người được Fenston thuê để theo dõi cô ta cho đến khi tìm ra nơi cất dấu bức tranh. Nhưng tại sao cô ta luôn biết trước những bước đi tiếp theo của Anna, và liệu cô ta đã phát hiện ra rằng anh cũng đang theo dõi Anna hay chưa? Và cô ta sẽ làm gì khi đã tìm được bức Van Gogh? Jack nghĩ chỉ có một cách duy nhất để giải thoát cho chính mình là đi trước hai người kia một bước và phải tìm cách để lái họ theo mình. Anh thấy mình đã rơi vào một chiếc bẫy mà anh luôn căn dặn người của mình phải đề phòng. Đừng bao giờ nghĩ rằng kẻ tình nghi là một người vô tội. Chuyện đó là việc của bồi thẩm đoàn. Còn anh thì luôn luôn phải nghĩ rằng họ là những kẻ có tội, và đừng bao giờ ngạc nhiên trước bất cứ điều gì. Anh nhớ là các thầy giáo của mình chưa bao giờ nhắc đến chuyện anh phải làm gì nếu kẻ tình nghi là một phụ nữ hấp dẫn, dù trong tài liệu đào tạo của FBI có một chỉ dẫn về trường hợp này: ‘Trong bất kỳ trường hợp nào, đặc vụ viên không được phép có quan hệ riêng tư với bất kỳ một đối tượng điều tra nào”. Vào năm 1999, cuốn tài liệu này đã được cập nhật theo sự chỉ đạo của Quốc hội và cụm từ “dù là nam hay nữ” đã được bổ sung sau cụm từ “bất kỳ đối tượng điều tra nào”.
Nhưng Jack vẫn băn khoăn không hiểu Anna định làm gì với bức Van Gogh. Nếu cô ta tìm cách bán bức tranh ở Hồng Kông, cô ta sẽ gửi khoản tiền khổng lồ thu được ở đâu, và cô ta sẽ tiêu khoản tiền đó bằng cách nào? Jack không nghĩ rằng cô ta định sống ở Bucharest trong suốt phần đời còn lại của mình.
Và rồi anh nhớ ra rằng cô ta đã tới Lâu đài Wentworth.
Krantz ngồi một mình trên một chiếc ghế hạng sang. Cô ta bao giờ cũng mua vé hạng sang, bởi vì nó cho phép cô ta lên máy bay sau cùng, và rời khỏi máy bay đầu tiên, trong bất kỳ chuyến bay nào, đặc biệt là khi cô ta biết chính xác nạn nhân của mình đang đi tới đâu.
Nhưng lúc này cô ta đã nhận ra rằng còn một người khác nữa cũng đang theo dõi Petrescu, và cô ta phải thận trọng hơn. Suy cho cùng, cô ta không thể giết Petrescu trước con mắt chứng kiến của bất kỳ ai đó.
Krantz băn khoăn không hiểu người đàn ông tóc đen cao ráo kia là ai, và anh ta sẽ báo cáo với ai. Phải chăng Fenston đã phái anh ta đi để kiểm tra cô ta, hay là anh ta làm việc cho một chính phủ nước ngoài? Nếu thế thì là chính phủ nào? Chắc chắn phải là chính phủ Mỹ hoặc là chính phủ Romania. Hẳn anh ta là một người chuyên nghiệp bởi vì trước đó cô ta chưa từng phát hiện ra anh ta. Cô ta đoán rằng anh ta là người Mỹ. Cô ta hy vọng mình đoán đúng, bởi vì nếu cô ta phải giết anh ta, thì đó sẽ là một phần thưởng.
Krantz không hề nghỉ ngơi trên chuyến bay dài tới Hồng Kông. Huấn luyện viên của cô ta ở Mosscow luôn nhắc đi nhắc lại rằng việc tập trung thường bị mất đi vào ngày thứ tư. Ngày mai.
18/9