Ăn Vụng Dưới Miệng Sói

Chương 32: Chương 32




Ân Kỳ thu hồi tầm mắt, quyết định giải quyết Phó Đại Đao trước, còn nàng sẽ tính sổ sau.

“Ngươi hiện tại có hai lựa chọn, một là giết chúng ta, sau đó ở chỗ này trốn cả đời, hoặc là chạy đi, người của ta sẽ truy ngươi cả đời. Hai là cùng chúng ta đi ra ngoài, vị trí của Hà Tam Mãn không thể cho ngươi, nhưng ngươi có thể bắt đầu từ nhất bang.”

Phó Đại Đao do dự, điều này với hắn mà nói như là liễu ám hoa minh*, vốn là kết cục sắp thua thất bại thảm hại, bỗng nhiên có cơ hội xoay chuyển.

(*Liễu ám hoa minh: là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.)

“Ta làm sao tin tưởng ngươi?” Đao của hắn không rời khỏi mặt Ân Kỳ.

“Ngươi có thể không tin ta, lựa chọn điều thứ nhất là được.” Ân Kỳ ngữ điệu bình đạm.

Ba người nhất thời không nói chuyện, trong động thập phần an tĩnh.

Ánh mắt Tô Nhiên dạo quanh hai người, cảm thấy chính mình cần phải giúp đỡ hoà giải một phen, đang định mở miệng liền thấy Phó Đại Đao không biết từ chỗ nào móc ra một trái hình cầu nhỏ màu đỏ, ý bảo Tô Nhiên tiếp lấy.

Tô Nhiên không tiếp, trước nhìn thoáng qua Ân Kỳ, thấy sắc mặt hắn bình tĩnh mới vươn tay.

“Đút cho hắn ăn.” Phó Đại Đao mệnh lệnh.

Tô Nhiên ngốc, cúi đầu nhìn đồ vật trong tay, lại là một trái cây, nho nhỏ hồng hồng, có chút quen mắt, đây chẳng phải là trái cây mà mình lúc trước từ trên vách núi hái xuống sao.

Nàng âm thầm nhíu mày, xem ra trái cây này có vấn đề. Lúc ấy nàng nói mình sợ chua không có ăn, hiện tại ngẫm lại không biết Ân Kỳ có ăn không nữa.

Bên kia Phó Đại Đao mở miệng: “Ngũ gia, ngài đừng trách ta đa nghi, nói miệng không bằng chứng, trái này độc tính không lớn, chờ chúng ta sau khi rời khỏi đây, ngài thực hiện hứa hẹn, ta liền sẽ giúp ngài giải độc.”

Hắn trong lòng minh bạch. Hiện giờ hai người bọn họ yêu cầu dựa vào mình mới có thể từ trong cốc này đi ra ngoài, mà một khi đi ra ngoài, ưu thế của mình liền toàn hết, đến lúc đó Đan ngũ gia này nếu là trở mặt không nhận người…… Trái này thực tế không nhiều độc tính cho lắm, bất quá chính là làm cơ thể người trong ngắn ngủi cảm thấy tê mỏi, hắn nói như vậy cũng là doạ người.

Đến bây giờ hắn còn đang hoài nghi vị này rốt cuộc có phải Đan ngũ gia hay không. Lúc trước hắn từng nghĩ tới rằng hắn ta có thể là nhị công tử Ân Hoa của Túc Vương phủ hay không, nhưng lại nhớ tới Ân Hoa kia bất quá là thiếu niên hơn mười mấy tuổi, tuổi cùng khí chất đều không tương xứng.

Chuyện Ân Kỳ tới Tề Châu vô cùng điệu thấp, mới bất quá mấy ngày, trừ phi tin tức đặc biệt linh thông, nếu không chỉ ý dò hỏi, ai cũng không thể tưởng tượng được thế tử của Túc Vương phủ mười mấy năm không ra kinh thành sẽ tự mình đến thị trường muối.

Tô Nhiên nghe được Phó Đại Đao nói, cảm thấy trái cây trong tay hình như nặng ngàn cân, chỉ muốn ném nó đi.

Phó Đại Đao nhìn về phía Tô Nhiên, thấy nàng do dự mà bất động, mặt lộ vẻ không kiên nhẫn.

Ân Kỳ mở miệng: “Làm việc cẩn thận, ta thích.”

Hắn quay đầu, hướng Tô Nhiên gật đầu một cái.

Tô Nhiên duỗi tay, đem trái cây đút vào trong miệng hắn. Trái rất nhỏ, tuy rằng nàng đã rất cẩn thận nhưng ngón tay vẫn đụng phải môi của Ân Kỳ.

Ân Kỳ cũng không có ghét bỏ nàng tay dơ, thuận theo đem trái cây nuốt xuống.

Phó Đại Đao nhếch miệng cười, lại lấy ra một quả, lần này là đối Tô Nhiên nói: “Ngươi cũng ăn một quả.”

Tô Nhiên cả kinh, theo bản năng nói: “Ta liền thôi bỏ đi, ta đây vừa không thể đánh vừa thiếu tâm nhãn……”

Phó Đại Đao: “Tiểu huynh đệ đừng sợ, ta cũng nhìn ra ngươi không có uy hiếp gì, bất quá nếu Ngũ gia đều ăn, ngươi cũng không cần đẩy đi.”

Ân Kỳ cười khẽ ra tiếng. Ai bảo nàng vội vàng trộm trốn đến bên mình, một hai phải giả dạng làm người của phủ nha.

Khuôn mặt nhỏ Tô Nhiên nhăn thành một đoàn, tâm bất cam tình bất nguyện đem trái cây kia ăn xong, bĩu môi ngồi ở chỗ kia giận dỗi.

Phó Đại Đao thu hồi trường đao, đi qua đối diện Tô Nhiên vỗ bả vai nàng: “Đại lão gia sảng khoái chút đi, cùng lắm thì chính là chết. Ngươi nếu đi theo Ngũ gia, sao có thể túng như vậy.”

Bả vai Tô Nhiên bị hắn vỗ đến đau, cau mày xoa xoa vai, thuận tiện trừng hắn một cái.

Phó Đại Đao cũng không thèm để ý, xoay người trở lại bên đống lửa: “Tới tới tới, thịt nướng này vừa vặn chín.”

Hắn trực tiếp dùng tay đem thịt nướng chín bẻ thành mấy phần, dùng nhánh cây xiên vào, đưa tới trong tay Ân Kỳ: “Ngũ gia, chờ chúng ta đi ra ngoài, Phó Đại Đao ta nhất định chịu đòn nhận tội.”

Ân Kỳ tiếp nhận thịt, đạm cười nói: “Ngươi chỉ cần tận tâm vì ta làm việc là được.”

Phó Đại Đao ha ha cười, lại cầm một miếng thịt đưa cho Tô Nhiên.

Tô Nhiên hầm hừ cầm thịt trong tay đưa lưng về phía bọn họ.

Phó Đại Đao nhìn Ân Kỳ nói: “Ngũ gia, thủ hạ này của ngươi còn phải rèn luyện thêm nha, quá non.”

Tô Nhiên tức thì tức nhưng con sâu ham ăn đã sớm bị mùi thịt gợi lên. Nàng một ngụm cắn xuống, cũng không biết là do đói hay là Phó Đại Đao tay nghề tốt, thịt này ngoài giòn trong mềm thơm thơm ăn rất là ngon.

Nàng nhanh chóng giải quyết xong thịt trong tay, nhịn không được hỏi Phó Đại Đao: “Làm sao ngươi còn có muối?”

Phó Đại Đao cười hắc hắc, chỉ chỉ trên mặt đất vài lá cây: “Đem loại lá này ngâm ở trong nước một chút, sau đó bọc thịt cùng nhau nướng lên sẽ có vị mặn thấm vào trong thịt.”

Tô Nhiên tò mò, đi qua nhặt lên một cái xem, liền nghe Phó Đại Đao lại nói: “Đáng tiếc thiếu chút rượu, như vậy ta liền có thể cùng Ngũ gia uống lên mấy chén.”

Tô Nhiên có thịt lót ở đáy bụng, tâm tình tốt lên. Nàng hay giận nhưng cũng mau nguôi.

Nghe được Phó Đại Đao cảm khái, nàng theo bản năng gật gật đầu theo. Thịt nướng thêm bia lạnh, quả thực là tuyệt phối.

Phó Đại Đao thấy nàng gật đầu, kinh ngạc mà nói: “Ngươi cũng thích uống rượu? Nhìn dáng vẻ của ngươi không giống a.”

Nguyên chủ bạch bạch nộn nộn, tuổi lại nhỏ, thân hình đơn bạc, xác thật không giống có thể uống rượu.

Chính là nguyên bản Tô Nhiên cũng có tửu lượng tốt, mấu chốt là rượu phẩm* (tính tình sau khi uống bia rượu) của nàng cũng tốt, cho dù uống nhiều quá cũng không mượn rượu làm càn, chỉ là nói nhiều một chút, cảm xúc ngược lại là càng cao hứng.

Nàng không phải không có đắc ý mà cong môi: “Xem thường người ta?”

“A, được!” Phó Đại Đao nhếch miệng, “Chờ đi ra ngoài hảo hảo cùng ngươi uống một hồi.”

Ân Kỳ ở bên cạnh im lặng không lên tiếng, thong thả ung dung ăn thịt, nghe được bọn họ đối thoại thì giương mắt nhìn Tô Nhiên.

Tô Nhiên ăn đến tận hứng thuận miệng hỏi: “Tiểu hài tử phía trước bắn ngân châm kia là gì của ngươi a?”

Kỳ thật bộ dáng của thiếu niên kia cũng đã mười sáu mười bảy tuổi, so cùng Tô Nhiên không kém bao nhiêu, nhưng trong lòng Tô Nhiên vẫn là cảm thấy bản thân so với bọn hắn thành thục hơn.

Phó Đại Đao sửng sốt, đem thịt buông, thở dài nói: “Đó là Phó Tiểu Đao đệ đệ của ta, cũng không biết hiện tại còn sống hay đã chết.”

Phó Tiểu Đao? Tô Nhiên ngơ ngẩn, nàng thuận miệng lấy cái tên cũng có thể trùng tên người thật, thật không hổ là đấng sáng tạo của thế giới này.

Phó Đại Đao nói xong, lại hướng về phía Ân Kỳ, thô giọng nói nói: “Ngũ gia ngài yên tâm, chúng ta lúc ấy lập trường bất đồng nên đánh nhau, sinh tử chính là ông trời định đoạt, ta tuyệt sẽ không đem chuyện của Tiểu Đao trách đến ngài, hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy điểm này vẫn là phân rõ.”

Phần trung thành này biểu hiện thật hay. Tô Nhiên nhớ tới thiếu niên kia quần áo đơn bạc, trong lòng rầu rĩ, quay đầu nhìn về phía Ân Kỳ.

“Chỉ là đệ đệ này của ta đầu óc không tốt, chỉ biết nghe mệnh lệnh của ta mà làm việc.” Phó Đại Đao thanh âm cô đơn, “Nếu là hắn may mắn còn sống, còn hy vọng Ngũ gia có thể phóng hắn một con đường.”

Ân Kỳ nói: “Ta xem đệ đệ của ngươi võ công không tồi, tương lai nếu là chịu vì ta hiệu lực, chuyện quá khứ liền là chuyện cũ bỏ qua.”

Trong lòng Tô Nhiên suy nghĩ. Ân Kỳ đây còn có thể nói chuyện dễ như vậy sao, không giống nàng viết trong sách như vậy nha, có phải có chút OOC hay không? Bất quá làm một pháo hôi số lần lên sân khấu không nhiều lắm, tính cách từ thế giới tự động hoàn thiện một chút cũng bình thường.

Một khi đã như vậy, hắn cùng nàng tại đáy vực đây cùng ăn cùng ở hai ngày, phỏng chừng chút không thoải mái lần trước cũng không tính.

Tô Nhiên hoàn toàn buông tâm, hướng Ân Kỳ cười cười, lại quay đi cùng Phó Đại Đao nói chuyện phiếm: “Đệ đệ ngươi bao lớn rồi?”

Phó Đại Đao lại ngây ngẩn cả người, qua một lát mới nói: “Ta cũng không biết.”

Tô Nhiên:?

Phó Đại Đao chủ động giải thích: “Hắn không phải đệ đệ ruột của ta. Chính là ta nhặt được, một đứa nhỏ ngốc.”

Tô Nhiên nghiêng đầu xem hắn.

Phó Đại Đao không có biểu tình đặc biệt gì, tựa như đang nói chuyện của người khác, trong tay còn khảy đống lửa.

“Ta đối hắn cũng không tốt, ngày thường chỉ xem hắn như vũ khí mà dùng, bên ngoài nói là đệ đệ của ta nhưng nuôi hắn cũng chỉ là chuyện cấp phần cơm ăn mà thôi.”

“Ta xác thật có một đệ đệ, so với ta nhỏ hơn tám tuổi. Khi nó còn nhỏ thích dính ta nhất, chính là ta cảm thấy thực phiền, bởi vì ta còn phải cõng nó trồng trọt, mang theo nó đào nước. Ta không hiểu cha mẹ ta vì sao muốn sinh nó, hoàn toàn chính là cái đồ trói buộc.”

“Có lần, ta thật vất vả rảnh rỗi, muốn cùng mấy hài tử cùng nhau lên núi, khiến cho nó một mình ngồi dưới ruộng chờ ta. Thời điểm ta trở về phát hiện không thấy nó.”

“Chờ khi ta tìm được nó, cả người nó đã chôn ở vũng bùn. Kỳ thật ta không nghĩ ra, cái vũng bùn kia cũng không sâu sao nó có thể chết đuối chứ?”

Phó Đại Đao nói đến đây thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn Tô Nhiên, biểu tình thật là hoang mang, giống như nhiều năm như vậy, hắn vẫn như cũ không nghĩ ra chuyện này.

“Ta không dám nói cho người trong nhà, liền đem nó chôn. Lúc chôn nó, nó liền đặc biệt ngoan ngoãn nằm, giống như khi ngủ. Ta về nhà nói cho cha mẹ, đệ đệ một mình về nhà. Bọn họ thực sốt ruột, sốt ruột cũng không có biện pháp, cuối cùng chỉ có thể tiếp thu.”

“Sau đó, cha mẹ ta đều đã chết, bệnh chết, ta đành phải ra cửa xin cơm, lúc gần đi, ta đem đệ ta từ nơi đó đào ra.”

“Vóc dáng nó nhỏ, xương cốt cũng không lớn, cứ như vậy đào ra.” Phó Đại Đao nói, hai bàn tay to hợp lại so đo, “Ta liền dùng cái bao rách đem nó bao tốt sau đó cõng trên lưng, nó nếu thích dính ta, ta đây liền dẫn nó cùng nhau đi thôi.”

Tô Nhiên nghe được vành mắt phiếm hồng, kỳ thật nàng cũng có một em trai một em gái, nhưng là ba mẹ sau khi ly hôn có gia đình mới mà sinh ra, mà số lần gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay. Trong ấn tượng, hai đứa bọn nó cũng là nho nhỏ, chẳng qua ai cũng không dính nàng.

Phó Đại Đao vừa quay đầu, nhìn thấy bộ dáng của Tô Nhiên, trố mắt qua đi, cười nhạo nói: “Nhìn ngươi như vậy, đừng giống như đàn bà vậy chứ, vậy mà cũng có thể khóc. Chết sớm một chút còn bớt chịu tội.”

“Nói về Phó Tiểu Đao đi, ta nhặt hắn khi hắn đang ở ven đường đoạt ăn với chó. Lúc ấy ta nghĩ nếu là đệ đệ của ta lúc trước thật sự là đi lạc, nói không chừng đã sớm bị chó ăn. Cho nên ta liền đem hắn mang lên núi, khiến hắn nghe lời rất đơn giản, cho thịt ăn là được.”

Tô Nhiên hút hút cái mũi.

Bên cạnh Phó Đại Đao đều là thô nhân, ai không có chút chuyện xưa, lại nói thế đạo loạn, nhà ai chẳng chết vài người, nào có ai có bộ dáng như nàng vậy.

Phó Đại Đao có chút xấu hổ, thô giọng nói nói: “Tiểu huynh đệ, chúng ta cùng nhau đi bắt mấy con cá, tay nghề nướng cá của ta càng tốt.”

Tô Nhiên biết hắn là đang nói sang chuyện khác, vội trả lời: “Được nha, ta nói cho ngươi biết, ngày hôm qua ta còn dùng nhánh cây cắm được một con.”

Ân Kỳ âm thầm nhíu mày, nhớ tới bộ dáng nàng hôm qua bắt cá, bỗng nhiên mở miệng: “Ta có việc, ngươi lưu lại.”

Phó Đại Đao xoay qua giữa hai người bọn họ, cười nói: “Được, Ngũ gia có phân phó, ta tự mình đi thôi.”

Chờ Phó Đại Đao rời đi, Tô Nhiên nhìn về phía Ân Kỳ, nhíu mày, biểu đạt ra ý tứ kiểu “Chuyện gì?”.

Ân Kỳ: “Giúp ta cạo râu.”

Tô Nhiên chỉ vào chính mình: “? Ta?”

“Chủy thủ không phải ở chỗ ngươi sao.”

Tô Nhiên móc chủy thủ ra, có chút khẩn trương mà đi đến trước mặt Ân Kỳ: “Ngươi xác định muốn ta giúp ngươi? Vạn nhất không cẩn thận cắt qua yết hầu ngươi……”

Ân Kỳ nhìn chằm chằm nàng.

Tô Nhiên bất đắc dĩ, từ trên mặt đất nhặt vài cái lá cây, đưa tới trong tay Ân Kỳ: “Chính ngươi che lên chút đi.”

Nàng móc chủy thủ ra, run run rẩy rẩy mà ở trên cằm Ân Kỳ khoa tay múa chân, chính là không dám rơi xuống. Nói giỡn đi, chủy thủ này sắc bén như vậy, vạn nhất…… Không dám tưởng tượng.

Thần sắc của nàng khẩn trương lại chuyên chú, đôi mắt càng ngày càng thấp, không hề phát hiện khoảng cách hai người đã bị nàng kéo rất gần.

Hô hấp ấm áp phảng phất quá cằm của Ân Kỳ, hắn nín thở, rũ mắt thấy Tô Nhiên thần thái rất cẩn thận, bỗng nhiên duỗi tay, một phen nắm lấy tay nàng cầm chủy thủ, thấp giọng nói một câu.

Tay cầm chủy thủ Tô Nhiên ngừng lại.

- ---------------------------------------

Hello mn, sau một tháng lặn mất tiêu thì mình ngoi lên rồi đây. Nay đầu tháng đăng chương mới cho xôm nè, hứa sẽ cố gắng edit cho hết, mình mở hố là sẽ lấp không có drop ngang đâu nên mn yên tâm ha, còn bao lâu xong thì mình khum biết kkk

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.